• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Khi xe chạy đến biệt thự, hai người quần áo chỉnh tề bước xuống.

Chỉ là miệng cả hai đều hơi đỏ quá mức.

Nhìn thấy Thiệu Ngôn đã một thời gian không xuất hiện ở Cố trạch, đám người a Cẩn có chút bất ngờ.

Con chó nhỏ Cà Phê kích động lao tới, vòng quanh ống quần hắn rên ư ử. Ngay cả Desire cũng hiếm khi nhìn qua, kêu meo meo hai tiếng với hắn.

Cố Khinh Ngư không thèm để ý tới hắn, đi trước vào nhà.

Thiệu Ngôn nhìn bóng dáng anh, cũng không lập tức đi qua cùng, ngồi xổm xuống chơi với hai đứa kia một hồi.

Cố Khinh Ngư trở lại phòng ngủ, kéo ngăn kéo lấy ra một ống thuốc ức chế. Cầm trong lòng bàn tay nhìn một lát, lại thả trở về.

Xoay người lấy áo tắm, đi đến phòng vệ sinh.

Chờ đến khi anh ra tới, Thiệu Ngôn đã ngồi chờ ở sofa.

Trên người hắn mặc áo choàng tắm dài, tóc hơi ướt, xem ra là đã tắm trong phòng dành cho khách.

Nhìn thấy Cố Khinh Ngư đi ra, hắn lập tức đứng dậy, bước tới gần, ôm mặt anh cúi đầu bắt đầu hôn.

Cố Khinh Ngư không ngờ hắn lại trực tiếp như vậy, tim đập có chút nhanh, giơ tay đẩy một cái. Không thể đẩy được.

Thiệu Ngôn không buông anh ra, ngược lại tay một đường đi xuống, túm lấy đùi anh nhấc hướnglên trên. Cố Khinh Ngư bị hắn bế lên hôn, hai tay không tự chủ được vòng lấy cổ hắn.

Hai người hôn môi một cách nồng nhiệt, bụng dưới dán chặt, có thể cảm nhận rõ ràng độ ấm của nhau.

Cố Khinh Ngư cảm giác hôm nay Thiệu Ngôn đặc biệt không giống, bản thân mình hình như cũng có chỗ nào đó trở nên có chút không giống.

Anh đổ lỗi cảm giác này cho tâm lý tìm kiếm sự bồi thường nào đó.

Thiệu Ngôn nợ anh thật sự là quá nhiều. Phải làm thế nào mới có thể bắt hắn ta trả hết đây? Hẳn làchỉ có thể thông qua phương thức này đi.

Cố Khinh Ngư được đặt ổn định lên giường, những nụ hôn dịu dàng nồng nhiệt làm cho anh cảm thấy rất thoải mái, tin tức tố mùi cỏ cây nồng đậm ngửi vào khiến người ta sung sướng. Anh có thể cảm giác được trong mùi hương kia dường như toả ra thành phần dẫn dụ mơ hồ nào đó, nhưng không hề khiến anh phản cảm, ngược lại có chút yêu thích.

Thiệu Ngôn bớt thời giờ cởi dây cột áo choàng tắm của anh ra, Cố Khinh Ngư không ngăn cản, khép hờ mắt ấn đầu hắn xuống. Thiệu Ngôn là người tâm lý, lập tức hiểu rõ ám chỉ của anh.

Hắn khẽ hôn một cái lên môi Cố Khinh Ngư, ngay sau đó cúi người xuống.

So với lần trước, kỹ thuật của Thiệu Ngôn lại tiến bộ một chút.

Ngón tay thon dài trắng nõn của Cố Khinh Ngư cắm thật sâu vào mái tóc màu vàng nhạt của Alpha, hơi không thể ngăn được suy nghĩ lan man: Không biết gần đây hắn lại mua sách gì, mua ở đâu.

Anh có chút tùy ý gác chân lên hai vai Alpha, điều này không thể nghi ngờ đã cổ vũ cho đối phương. Thiệu Ngôn vì điều này mà trở nên nhiệt tình hơn.

Dưới sự nhiệt tình và dịu dàng như vậy, Cố Khinh Ngư cũng không kiên trì được lâu lắm.

Giống như một con cá bị sóng lớn đánh dạt vào bờ, bởi vì rời khỏi nước mà bị dồn ép, không ngừng bật nhảy.

Sau đó được một đôi bàn tay to dịu dàng nâng lên, trấn an và thả về biển cả.

Trở về dòng nước ấm áp khiến người ta an tâm, cảm giác mệt nhừ thổi qua cả người anh.

Trên thực tế, Cố Khinh Ngư gần đây rất mệt. Cực kỳ bận rộn, làm việc liên tục đè ép tới nỗi anh thở không nổi.

Đã rất rất lâu rồi, anh không làm việc với cường độ cao giống như gần đây.

Anh mơ hồ nhớ hình như vẫn chưa tiến hành đánh dấu, có điều hôm nay cũng không gấp lắm. Vậy nên, đã đến lúc đuổi người đi.

Chỉ là Thiệu Ngôn không hề đứng dậy, vẫn nhiệt tình và kiên nhẫn hôn môi anh như cũ, cảm giác dịu dàng chăm sóc sau khi xong việc thế này cũng khá tốt, anh bèn mơ mơ màng màng mặc kệ.

Sau đó, Cố Khinh Ngư mơ một giấc mơ. Một giấc mơ vô cùng khủng bố, hơn nữa cảm giác rấtchân thật.

Trong mơ, một con rắn độc trườn trên bụng anh, giống như con rắn đuôi chuông năm ngoái anh đã bắt và giết ở sa mạc Dehna – Dubai.

Rắn đuôi chuông:

Thân rắn chuông có màu vàng cát, bên trên có những sọc vằn bất quy tắc, ngoại hình này có thể giúp nó ẩn mình hoàn mỹ trong môi trường sa mạc, hai bên đầu của nó nhô lên, giống như hai cái sừng nhỏ, Cố Khinh Ngư đã từng rất tò mò quan sát gần.

Lúc ấy nó bị Cố Khinh Ngư nắm ngay chỗ bảy thốn, vặn vẹo cơ thể giãy giụa không thôi, răng nanh sắc bén và uốn cong của nó cũng bị hướng dẫn viên du lịch giàu kinh nghiệm dùng công cụ nhổ bỏ, cho nên quan sát như vậy rất an toàn.

Nhưng khi nó quanh quẩn trên thân thể Cố Khinh Ngư, bầu không khí hoàn toàn khác.

Khi nó di chuyển gần như không một tiếng động, nhưng lớp vảy lạnh ngắt và trơn tuột nhẹ nhàng cọ xát lên làn da anh, cảm giác đó khiến anh rợn tóc gáy.

Nó di chuyển một cách từ tốn và ha.m m.uốn trên thân thể anh, chiếc lưỡi nhỏ dài và linh hoạt, nhanh như chớp thè ra rụt vào, cặp mắt vô cảm trước sau sắc bén nhìn chằm chằm vào anh, cái đầu hình tam giác hơi hơi nghiêng, làm như đang quan sát, cân nhắc mỗi một động tác của anh.

Trong giấc mơ Cố Khinh Ngư bị một sức mạnh vô hình đè ép nặng nề, rất mệt, gần như không thở nổi.

Anh gần như xác định bởi vì con rắn kia nên anh mới mệt như vậy, mặc dù cực kỳ sợ hãi, cũng không từ bỏ ý định bắt lấy nó ném ra xa, như vậy sẽ có thể khiến mình dễ chịu hơn một chút.

Nhưng con rắn kia vô cùng linh hoạt, di chuyển trơn tuột trên làn da của anh, cùng với xúc cảm lạnh lẽo, khiến người ta không rét mà run kia, dễ dàng tránh được sự bắt giữ chậm chạp và bất lực của Cố Khinh Ngư.

Vừa lơ đãng một cái, vậy mà để nó chui vào thân thể anh.

Cảm giác tồn tại mãnh liệt khiến cho Cố Khinh Ngư giãy giụa kịch liệt, anh điên cuồng vặn vẹo, lại bị sức mạnh vô hình kia giam cầm chặt chẽ.

Con rắn dường như cũng đang giãy giụa, vặn vẹo trong thân thể anh.

Cố Khinh Ngư thậm chí có thể rõ ràng cảm nhận được biên độ vặn vẹo của nó ở bên trong, anhtrong giấc mơ kinh sợ đổ mồ hôi toàn thân. Anh mơ hồ nhận thức được mình hẳn là đang nằm mơ, nhưng làm thế nào cũng không thể tỉnh lại.

Trong lúc đó, con rắn kia an phận một lát, lại một lần nữa bắt đầu từ tốn vặn vẹo.

Lần này phản ứng của Cố Khinh Ngư hơi khác một chút.

Anh không nhịn được khẽ hừ ra tiếng. Cảm thấy có chút khát, miệng vô thức khép mở, ngay sau đó được đút một ít nước đường.

Nhưng anh cũng không vì vậy mà cảm thấy thỏa mãn, ngược lại, cảm giác đến ngay sau đó, là sự trống rỗng càng lúc càng mãnh liệt, và khát vọng vô tận.

Nhưng trước sau không thể nào biết rõ ràng, chính mình đến tột cùng là muốn cái gì.

Giữa đợt sóng này đến đợt sóng khác, có thứ gì đó đang chậm rãi lấp đầy anh.

Mồ hôi li ti rịn ra.

Cố Khinh Ngư cảm thấy rất khó khăn, càng lúc càng trầy trật, càng lúc càng vất vả.

Cho đến khi một sức mạnh hoàn toàn túm anh qua, đau đớn kịch liệt trong tích tắc quét qua toàn thân.

Anh đột nhiên mở mắt ra.

Anh thấy được lơ lửng bên trên mình, là Alpha ngay cả lông mi cũng đều thấm đẫm mồ hôi.

“Thiệu Ngôn ……” Cố Khinh Ngư lẩm bẩm ra tiếng, khó tin nổi.

“Tiên sinh ……” Hai mắt Alpha đã hóa thành dựng đồng, bên trong chứa đầy d.ục v.ọng, nhưng lại làm như đang cố gắng nhẫn nại, cúi đầu, như thể muốn hôn anh.

Cố Khinh Ngư định đẩy hắn ra, lại phát hiện mình căn bản không thể nhúc nhích.

Đau đớn kịch liệt mang đến lượng mồ hôi không thể giải thích nổi, lòng bàn tay đẩy ng.ực Alpha thậm chí cũng trơn trượt.

“Anh, tránh ra!” Mệnh lệnh của anh vô cùng yếu ớt, là âm thanh thều thào gần như không thể nghe thấy.

Thiệu Ngôn nghe thấy được, nhưng không vâng lời như bất kỳ lần nào trong dĩ vãng.

“Tiên sinh, thực xin lỗi, xin ngài tạm thời, nhẫn nại một chút ……”

Alpha liên tục thấp giọng nói lời xin lỗi, liên tục hôn môi hắn, liên tục dùng lời lẽ trấn an anh.

Hắn đè bả vai mảnh mai của Cố Khinh Ngư, đẩy vào với biên độ cực nhỏ.

Con ngươi dựng đứng cảm giác hoàn toàn không phải con người mà giống như con rắn độc trong giấc mơ kia, sắc bén quan sát anh, lại giống như vị sĩ quan nghiêm khắc nhất, kiểm tra tỉ mỉ từng centimet một.

“Ưm ……” Cố Khinh Ngư bỗng nhiên run rẩy thật mạnh, thân thể không thể khống chế xoắn chặt lại, gần như nức nở kêu hắn tránh ra.

Con ngươi dựng đứng lại giống như nhận được một tín hiệu mơ hồ nào đó, phấn chấn lên.

Thiệu Ngôn lại một lần nữa làm lơ mệnh lệnh của anh, ngược lại gác chân anh càng cao hơn.

……

Hôm sau Cố Khinh Ngư không đến công ty.

Lúc anh mở mắt đã là buổi chiều. Miễn cưỡng ngồi dậy, chỉ cảm thấy cả người chỗ nào cũng đau, nửa người dưới tê liệt đến mức như thể không phải của mình.

Đầu óc cũng trì trệ vô cùng, tốn thời gian vài phút mới sắp xếp lại rõ ràng sự việc tối hôm qua.

Đúng lúc này Thiệu Ngôn bưng đồ ăn nước uống tiến vào, thấy anh đã tỉnh, chột dạ rũ mắt xuống. Hắn đặt mâm lên bàn trà, cầm ly nước trên đó đi đến.

Cố Khinh Ngư đẩy cánh tay muốn đút mình uống của Thiệu Ngôn ra, tự mình nhận lấy uống.

Nước mật ong có độ ấm vừa phải làm dịu bớt giọng nói sắp khô đến bốc khói của anh.

Anh liên tục uống vài ngụm.

Chờ anh uống xong, Thiệu Ngôn định đón lấy ly nước, vẫn bị tránh đi.

Tay Alpha dừng lại một chút, thấp giọng kêu: “Tiên sinh ……”

Cố Khinh Ngư ngồi trên mép giường, nhìn hắn một cái từ dưới lên trên, nói: “Quỳ xuống.”

Giọng nói đã được xoa dịu vẫn rất khàn như cũ, như thể bị giấy nhám chà qua.

Alpha cao lớn hơi hiện ra vẻ do dự, sau đó hai đầu gối cong lại, hạ thấp người xuống.

Vóc người hắn cao, vai lưng thẳng tắp, mặc dù quỳ, cùng cao xấp xỉ Cố Khinh Ngư đang ngồi.

Ánh mắt hai người nhìn thẳng.

Cố Khinh Ngư hất nước còn dư lại lên trên gương mặt đẹp trai của hắn.

Thiệu Ngôn chịu đựng mà mắt không hề chớp, giọt nước chảy theo gương mặt từ cằm xuống dưới, trên hàng mi dài và dày cũng treo giọt nước.

Cố Khinh Ngư không để ý đến hắn nữa, cầm di động lên gọi mấy cuộc điện thoại ngắn.

Dưới sự cố tình che đậy, hơn nữa thông qua ống nghe, hẳn là xem như nghe vẫn bình thường, chỉ là giọng nói hơi trầm hơn so với ngày thường một chút.

Liên tiếp xử lý vài việc quan trọng, sự khó chịu của thân thể vừa liên tục vừa mãnh liệt, loại tức giận vì thiếu mình dường như công ty không thể hoạt động này, khiến cho anh càng thêm giận chó đánh mèo với người nào đó.

Anh oán hận nhấc chân, đá vào ngực Thiệu Ngôn.

Bởi vì quá mệt mỏi, lực đạo của cú đá kia không nặng, thậm chí giống như là bỗng nhiên nổi hứng đạp lên trên đó.

Mí mắt Cố Khinh Ngư giật giật, quả nhiên Alpha ôm lấy chân anh.

Dù sao Thiệu Ngôn cũng không đáng giận như vậy, hắn không có động tác dư thừa, chỉ thấp giọng nói xin lỗi.

“Tiên sinh, là lỗi của tôi.” Giọng Alpha nghe ra rất thành khẩn.

Cố Khinh Ngư mỉa mai hỏi lại: “Lần sau sẽ sửa đổi?”

Alpha lại không tiếp lời nữa.

Cố Khinh Ngư biết ngay là sẽ như thế này. Biết lỗi rồi, nhưng lần sau vẫn dám.

Anh muốn rút chân mình lại, nhưng phát hiện không thể thành công.

Thiệu Ngôn nắm chân anh, thân mật hôn lên trên, dọc theo cẳng chân hướng lên trên.

Nụ hôn kia dần dần trở nên ướt át, thân thể Cố Khinh Ngư không thể khống chế mà trở nên mềm nhũn.

Anh nhớ tới sự sung sướng tối hôm qua, ngoại trừ khó chịu lúc đầu, nửa đoạn sau anh cực kỳ hưởng thụ.

Sự sung sướng về mặt si.nh lý xưa nay chưa từng có, thuần túy.

Ngực anh càng lúc ngày càng dồn dập phập phồng, không biết có phải tác dụng của tin tức tố hay không, sự đau nhức và đơ cứng toàn thân làm như đột ngột thay đổi ý vị. Anh chợt túm chặt vạt áo Alpha, kéo hắn về phía mình.

……

Cuộc họp trực tuyến lúc 10g sáng theo kế hoạch ban đầu, được đổi sang tiến hành vào lúc 10g tối.

Các quản lý cấp cao của Âu Tân đúng giờ chờ đợi trên mạng, khi camera mở ra, khung cảnh trên màn hình xác thật là thư phòng của tiên sinh.

Nhưng người xuất hiện trong màn hình, lại là Thiệu tổng gần đây bị cách chức tạm thời đang bàn giao.

Giọng Alpha chuyên nghiệp và trầm thấp lạnh lùng như xưa nay.

“Bắt đầu đi.” Hắn đi thẳng vào vấn đề khai mạc cuộc họp, không hề giải thích sự vắng mặt của tiên sinh, cũng không nói rõ tính hợp pháp của việc mình có thể thay thế đối phương chủ trì cuộc họp.

Các quản lý cấp cao trên màn hình không biểu hiện ra bất kỳ sự bất thường nào, ống kính không quay cảnh bàn phím bị gõ tung bay.

Mọi người rất dễ dàng đạt được sự nhất trí, quyết định tín nhiệm sự chủ trì của Thiệu tổng. Dù sao hắn đăng nhập bằng tài khoản của tiên sinh, vị trí là thư phòng của tiên sinh, mọi câu trả lời cũng là phong cách ngày thường của tiên sinh.

Vậy nhất định là tiên sinh chỉ đạo.

Chỉ là bọn họ không nghĩ ra, nếu vẫn trọng dụng như thế, vì sao lại bị cách chức tạm thời?

Mà ở trong góc phòng họp trực tuyến, trên gương mặt Lý Minh Duệ – CEO kế nhiệm trong lúc vô tình bị bở lơ – vẫn duy trì nụ cười chuyên nghiệp, nhưng trong mắt lại không thể kềm nén, hiện lên một tia mây mù.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK