Một lúc sau, Tôn Duệ liền xì hơi, nghĩ lại, Cao Vinh cũng không đáp ứng chính mình cái gì, có tức cũng không còn hơi nữa. Nín nhịn một lát, sau lại cảm thấy như đã bỏ lỡ thời cơ nói chuyện, không biết làm sao để mở miệng.
"Đã dẫn Cơm Nắm đi dạo chưa?" Cao Vinh chủ động mở lời.
"Lượt buổi tôi chưa dẫn." Tôn Duệ lập tức đáp, bởi vì Cao Vinh chủ động mà hai mắt sáng lên.
"Cho nên mới không muốn phiền đến cậu. Cậu đến cũng không nói trước một tiếng, lỡ như tôi đã di rồi thì làm sao."
Nói đến Tôn Duệ lại lấp tức khó chịu: "Không phải đã dặn là nhắn tin cho tôi sao? Không thì sao tôi phải đến sớm, lại còn vòng qua vòng lại mấy lượt vô ích."
"Xin lỗi. Để cậu vất vả rồi. Lần sau không phải phiền toái như vậy." Cao Vinh cười xin lỗi, Tôn Duệ liếc như thế, anh không còn cách nào khác.
"Có phải tôi làm hỏng chuyện tốt của anh không?" Tôn Duệ chua xót hỏi, "Cùng nữ thứ vừa nói vừa cười, còn có thể đi nhờ xe người ta, thật tốt a. Làm gì còn cần đến tôi..."
"Vậy tôi xuống xe nhé?" Cao Vinh hỏi ngược lại.
"Nói chuyện một chút đi!" Tôn Duệ kêu lên, "... Anh cố ý trêu tôi sao?"
Cao Vinh giải thích: "Tôi và Giả Uyển Uyển một đồng quan hệ cũng không có. Cậu đừng mù quáng tưởng tượng gì."
"Có quan hệ tôi cũng không có cách nào a. Dù sao tôi cũng chỉ là bạn cùng phòng của anh mà." Tôn Duệ hầm hừ, ngữ khí có thể nói là rất tủi thân.
"Thì là bạn cùng phòng cũng không sai... Lại nói, sao cậu lại làm nũng như vậy chứ." Cao Vinh bất đắc dĩ nói.
Tôn Duệ lập tức phủ nhận: "Tôi không có! Dù sao cũng không ai dỗ tôi."
Cao Vinh không nói, dựa vào ghế, nhìn Tôn Duệ một lát, thấy thế nào cũng giống bộ dạng người yêu đang ăn dấm chua.
Rõ ràng bọn họ cũng không có quan hệ gì, chỉ một mình đối phương theo đuổi có được hay không...
Vừa nghĩ tới việc mình bị cậu trai ngố tàu trước mắt này "theo đuổi", tâm tình Cao Vinh liền phức tạp. Thực sự là tám đời nhà anh cũng không lường được tình huống này.
"Dù sao thì tôi cũng không muốn có bạn gái mới là được rồi." Cao Vinh khô cằn nói.
"Rồi..." Tôn Duệ bĩu bĩu môi, suy tính một lát, tâm tình liền vui mừng trở lại, cái này có phải là Cao Vinh đang muốn giải thích với mình không!
Cao Vinh dùng khoé mắt cũng nhìn ra được Tôn Duệ đang nghĩ mò cái gì, nhưng anh cũng không nói thêm lời giải thích nữa.
"Vậy, anh nói xem, có phải cô ấy với anh có ý tứ gì không?" Tôn Duệ một chốc lại hỏi.
Cao Vinh dở khóc dở cười: "Cậu nghĩ hay nhỉ. Làm gì có nhiều người thích tôi đến vậy. Đến cậu tôi còn chả hiểu sao lại thế nữa là."
"Anh nói đúng, mắt tôi chọn người luôn không tốt..." Tôn Duệ hạ giọng nói.
Cao Vinh tức giận đến muốn đem Tôn Duệ từ ghế lái ném ra ngoài.
Tôn Duệ nhìn thẳng phía trước, không thấy biểu tình giận đến nghiến răng nghiến lợi của Cao Vinh, nhưng rất nhanh cũng nhận thấy lời mình nói có vấn đề, trong lòng tự tát mình một cái, sau đó bắt đầu cứu rỗi tình hình: "Ý tôi không phải thế, tôi cảm thấy lần này mắt tôi nhìn người không sai! Ừ, vậy đấy. Anh tuyệt đối đừng hiểu lần, tôi không hề có ý nói anh không tốt..."
"...Cậu vẫn là ngừng nói đi."
"...Ừm." Tôn Duệ lại im lặng.
Một đường trầm mặc, rất nhanh đã về đến nhà, Tôn Duệ đột nhiên mở miệng: "Ngày mai tôi còn có thể đưa anh đến đoàn phim không?"
Cao Vinh trầm mặc một hồi, kỳ thực không đến mấy giây, thế nhưng tâm lý Tôn Duệ lại cảm thấy mấy giây này như mấy tiếng đồng hồ dài dằng dặc, rồi mới nghe đối phương đáp: "Có thể."
Tôn Duệ nhảy nhót nói: "Tốt quá! Mấy giờ anh rời giường?"
"Giống như hôm nay..." Cao Vinh tâm lý có chút mơ hồ mà xoắn xuýt, có phải là không nên thả lỏng như vậy không?
"Không thành vấn đề không thành vấn đề, vậy sáng mai anh chờ tôi, cũng đừng lặng lẽ chuồn trước đấy!"
"... Sẽ không." Cao Vinh không thừa nhận rằng thực sự trong nháy mắt anh cũng đã nghĩ về phương án này.
Ước chừng cũng hiểu được đủ thì dừng, Tôn Duệ về nhà không có tiếp tục quấn lấy Cao Vinh, chỉ nói chúc ngủ ngon sau đó về phòng, ngược lại làm cho Cao Vinh ngạc nhiên.
Vào trong phòng, Tôn Duệ suýt chút nữa nhảy cao ba thước, lăn lội mãi không yên trên giường, nỗ lực khắc chế bản thâ không chạy thẳng tới phòng Cao Vinh "tận dụng mọi thời cơ", không ngừng nhắc nhở chính mình, đối phương không phải cong, bản thân không thể quá phận, phải từ từ mà tạo cảm tình, hiện tại nhìn thế nào cũng là một khởi đầu tốt.
Cơm Nắm nhìn chủ nhân ngu ngốc nhà nó lăn lộn trên giường, không chịu cô đơn mà nhảy lại muốn chơi cùng, một người một chó lăn thành một đoàn, sau liền liền "rầm" một tiếng cùng lăn xuống đất.
"Meo!"
Cách vách truyền đến mấy tiếng "rầm rầm", Tiểu Hoa sợ đến dựng cả đuôi, lo lắng nhìn về phía cửa, Cao Vinh vừa mới thả đồ xuống, cũng kinh ngạc một chút, nghe âm thanh như thứ gì bị đập phá, lý trí muốn anh giữ khoảng cách với đối phương cho tốt, nhưng thực sự vẫn có chút không yên lòng. Vì vậy đi đến cửa phòng Tôn Duệ gõ một cái: "Này, có sao không? Tiếng gì vậy?"
Tôn Duệ lúc này đã ngã chỏng vó trong phòng: "Không, không có chuyện gì! Cơm Nắm phát rồ, đùa giỡn va vào cái ghế thôi!"
Cái tiếng kia nặng nề như thế, không giống ghế... Nhưng có vẻ cũng không phải việc gì lớn, anh liền an tâm.
Bên trong cửa phòng, Tôn Duệ vểnh tai lên nghe tiếng Cao Vinh rời đi, lúc này mới cười ra tiếng, bám vào vành tai Cơm Nắm vui mừng nói: "Bảo bối à, Cơm Nắm của tao, mày có nghe thấy không, anh ấy quan tâm tao đó!"
Lúc thường hay bị gọi gọi là "Cơm Nắm bự", "Cơm Nắm ngốc chết", nó cũng không hiểu ý Tôn Duệ nói, nhưng lại cảm nhận được tâm tình của hắn, không rõ vì sao mà cũng vui vẻ theo, liếm liếm mặt Tôn Duệ, lưu lại một mặt nước miếng.
Trải qua mọt ngày lên voi xuống chó, bị tuyên án tử sau đó lại có được một đường sống, Tôn Duệ tuy rằng tinh thần hưng phấn, nhưng sau khi tắm nước nóng xong rất nhanh đã ngủ. Cách một gian phòng, Cao Vinh tuy rằng vẫn mang tâm sự nặng nề, nhưng cũng biết nếu mình không nghỉ ngơi tốt sẽ ảnh hưởng đến trạng thái công việc, cố ép bản thân đi ngủ.
Phỏng chừng không ai ngờ tới hai người như vậy, bên tỏ tình thì ngủ ngon lành, bên được tỏ tình thì cứ không được ngủ yên ổn.
Vì vậy, sáng sớm hôm sau, Cao Vinh còn chút mệt mỏi khi nghe tiếng đồng hồ báo thức, mà Tôn Duệ đã tràn đầy tinh thần mà ngồi ở phòng khách.
"Tôi mua bữa sáng rồi, có muốn ăn không?" Tôn Duệ đứng lên, chỉ chỉ bàn anh, "Tôi dậy sớm liền đi ra ngoài mua về."
Cao Vinh khiếp sợ: "Có, làm phiền rồi." Tôn Duệ năm ngoái đến quầy thực phẩm pử chợ còn chưa vào, bây giờ đã một mình đến quán ven đường mua sữa đậu nành với bánh rán.
"Tiện tay thôi, anh đánh răng rửa mặt nhanh, ăn xong rồi chúng ta cùng đi!" Tôn Duệ cười híp mắt. Trong lòng tự cho mình tám trăm điểm khen thưởng, tự thấy hình thượng bản thân lúc này đặc biệt tốt, hiền lành lại biết săn sóc.
"Ô... Cậu thực sự rất có tinh thần nhỉ." Cao Vinh cười cười, đem nửa câu sau "Quả thực như muốn đi kết bạn với học sinh tiểu học" nhanh chóng nín lại.
Tốt xấu gì người ta cũng làm vì mình, những lời này vẫn không nên nói.
Bảo hoàn toàn không cảm động là giả, coi như biết tính cách Tôn Duệ, ba ngày đầu nhiệt tình như vậy, thật sự muons có quan hệ khẳng định cũng không có được loại đãi ngộ này( *thực ra tớ cũng không hiểu...), mà phải làm một tiểu thiếu gia, hắn có thể làm đến mức này cũng đã khiến Cao Vinh kinh ngạc rồi.
Tôn Duệ đói bụng, tự mình ăn hai cái bánh rán, ngồi ở bàn, vừa dùng điện thoại liếc weibo, vừa dùng khoé mắt liếc về phía Cao Vinh ở phòng vệ sinh___ một khoảng thời gian tươi đẹp a, cũng đều nhờ bọn họ lúc này đang sống cùng một mái nhà. Cao Vinh hai ngày sau dời đi, hắn nên dùng lý do gì để đến gần đây?
Sauk hi chải chuốt, tinh thần Cao Vinh cũng phấn chấn hẳn lên, tự nhiên mở cửa, đến ngồi đối diện với Tôn Duệ bắt đầu ăn... Anh cảm thấy chính mình đã lập một thói quen cho Tôn Duệ, vị này trước đây cũng không ăn sáng đâu. Thói quen đó thực sự là không được.
"Cậu đang xem gì vậy?" Cao Vinh thấy Tôn Duệ tập trung tinh thần nhìn chằm chằm màn hình, thuận miệng hỏi.
Tuy rằng mắt nhìn màn hình, mà tâm hồn thì cứ như bay đi đâu, Tôn Duệ kinh ngạc một chút: "A? À... Tin tức thôi. Cái gì, cái gì mà.." Hắn định thần nhìn lại, thiếu chút nứa mà phun ra một ngụm máu.
Tiện tay trượt tới tin tức bát quái đầu tiên, tiêu đề chính là "Tiểu hoa đán đang hot An Diêu Địch đêm khuya lén lút ra ngòi, tình yêu sắp bị lộ tẩy?"
"A, hai ngày nữa sẽ có bão." Tôn Duệ nhanh chóng kéo kéo xuống, hắn không chút nào muốn bàn với Cao Vinh về người phụ nữ bám dai như đỉa kia...!
"Ở đây?" Cao Vinh kinh ngạc nói, "Thành phố S sẽ không có bão đâu. Cho dù có, cũng đều là ở phụ cận thôi."
"A, đúng vậy, là ở thành phố G. Không phải nơi này."
Cao Vinh nhíu mày, buồn cười nói: "Thế cậu xem nghiêm túc như vậy làm gì..."
"Tôi... Ở bên đó có bạn. Ha ha." Tôn Duệ cười khan nói.
Cao Vinh cau mày, không lên tiếng, mà cũng không lấy di động ra xem. Tôn Duệ có chút đáng ngờ, nhưng tạm thời vẫn để đề tài này kết thúc.