Hàn Trình không hiểu biết khẩu vị của Chu Vận, thế nên y dựa theo sở thích của Hạ Thiên, lựa chọn tiệm trà bánh kia.
Trong thời gian chờ đợi, Hàn Trình nghĩ tới tất cả các trường hợp có thể xảy ra, kèm theo cách ừn phó tương ứng.
Hàn Trình không hề sợ phiền phức, chuyện này sớm muộn gì cũng phải đối mặt, nếu để cho tới khi tạp chí phát hành, Chu Vận thông qua đó mới biết tới, vậy thì rất khó giải quyết.
Nếu đã quyết định không dùng đường tắt, vậy thì phải chuẩn bị đối mặt với mọi tình huống, chỉ là cứ nghĩ đến tình huống tệ nhất, lòng sinh tiếc nuối…. lúc trước đáng nhẽ nên đối xử với Hạ Thiên tốt hơn mới phải.
Trận đàm phán này, biến số lớn nhất chính là Hạ Thiên.
Nếu Hạ Thiên lựa chọn không muốn làm Chu Vận đau lòng, thì Hàn Trình có bao nhiêu đối sách đi chăng nữa, cũng thành trò hề.
Nhưng chuyện này chính là mâu thuẫn như vậy đấy, nếu làm trái nguyên tắc, cùng Hạ Thiên có quan hệ yêu đương thật sự, Hạ Thiên hoặc bởi vì ‘không muốn khiến mẹ không vui’, hoặc là ‘tôi thấy chúng ta không hợp’ đủ loại lí do đưa ra đòi chia tay, thì sẽ càng khiến cho tổn thương càng nhiều.
Lúc trước đã quyết định dồn mọi quyền lựa chọn cho Hạ Thiên, vậy thì hiện tại, là phần ‘quả’ mà y phải đối mặt.
Giữa trưa Hàn Trình đi gặp Chu Vận, thành ra việc đón Hạ Thiên về, tất nhiên chuyển tới trên dâud Lương Thanh Phong.
“Trưa nay Hàn tổng có chút việc, kêu tôi tới đón ngài.” Lương Thanh Phong thay Hạ Thiên mở cửa xe, che chở đầu cậu tránh bị đụng vào, “Ngài muốn về nhà hay ra ngoài ăn?”
Thỉnh thoảng Hàn Trình bận việc, đều là Lương Thanh Phong tới đón cậu, Hạ Thiên không chút nghi ngờ, ngồi vào trong xe, nói: “Về nhà đi, tôi không nghĩ ra muốn đi chỗ nào.”
Hạ Thiên nhìn đồng hồ, hỏi Lương Thanh Phong: “Anh ăn cơm trưa chưa?”
Lương Thanh Phong còn đang suy nghĩ chuyện Hàn Trình đi gặp Chu Vận, nghe vậy lắc đầu: “Chưa.”
“Thế thì lát cùng nhau dùng bữa đi.” Đôi khi Hàn Trình không có nhà, cậu cũng sẽ lưu Lương Thanh Phong lại ăn cơm, làm phiền người ta tới đón mình, cứ thế thả đi thì không tốt lắm, với lại đưa mình về xong lại phải vội vã trở về công ty, làm gì có thời gian ăn cơm chứ, nếu buổi chiều Hàn Trình nhiều việc, Lương Thanh Phong vẫn phải vác bụng đói đi theo, còn chẳng biết rảnh tay mà uống hớp nước hay không nữa, Hạ Thiên sợ Lườn Thanh Phong khách sáo, lại nói: “Dù sao dì giúp việc cũng nấu cả phần của Chú Hàn nữa, không ai ăn cũng phí.”
Lương Thanh Phong thoáng sửng sốt. Mấy người bạn tình của Hàn Trình trước kia, chưa từng lưu anh ở lại cùng ăn cơm bao giờ.
Có kẻ còn không nhìn rõ, cho rằng Lương Thanh Phong chỉ là trợ lý nho nhỏ lo vấn đề sinh hoạt, hay tuỳ ý nạt nộ sai khiến, ngoài mặt Lương Thanh Phong sẽ không tỏ thái độ, nhưng trong lòng ngầm hiểu, đối phương vừa thiếu giáo dưỡng vừa không biết đối nhân xử thế đều không qua khỏi mắt của Hàn Trình, không cần anh phải nói, Hàn Trình dĩ nhiên sẽ chẳng qua lại thêm với loại ngu xuẩn đó.
Mà Hạ Thiên lại không giống họ, dù là đối xử với anh, hay là a di trong nhà hoặc là tài xế, đều sẽ có sự tôn trọng nhất định, mà Hạ Thiên làm vậy không phải vì muốn lấy lòng Hàn Trình, cái lần Lương Thanh Phong đưa Hạ Thiên về xin phép Chu Vận đi nghỉ mát, chính mắt nhìn thấy, Hạ Thiên cũng rất lễ phép với dì giúp việc trong nhà.
Đối xử với mọi người đều lễ phép tôn trọng, khó mà không thích cho được.
Lương Thanh Phong là một thẳng nam, chẳng thể hiểu nổi khẩu vị nam nữ đều ăn của Hàn Trình được, nhưng dù cho lấy thân phận là cấp dưới hay người ngoài đến xem, anh đều cảm thấy Hạ Thiên đều bỏ xa những kẻ từng ở bên Hàn Trình gấp trăm lần.
Bởi vậy, Lương Thanh Phong vẫn là tương đối quan tâm tới ‘cuộc đàm phán’ hôm nay giữa Hàn Trình và Chu Vận.
Lương Thanh Phong gật đầu: “Cảm ơn.”
Hạ Thiên bật cười: “Có gì mà phải cảm ơn chứ….. à đúng rồi, Chú Hàn bận việc thế, tối có về không ạ?”
Lương Thanh Phong tự hỏi nửa giây, đáp nửa vời: “Có lẽ sẽ về.”
Hạ Thiên không hiểu lắm: “Không chắc chắn ạ? Em nghe nói dạo này không có nhiều việc bận mà.”
Lúc nãy Hàn Trình hạ lệnh ‘không kinh động Hạ Thiên’ lởn vởn trước mặt.
“Không phải công việc.” Lương Thanh Phong không thể vi phạm mệnh lệnh của Hàn Trình, đành đổi chủ đề, “À, bản thảo của kì tạp chí kia nay được gửi tới, tôi xem qua rồi, viết rất hay.”
Không ngoài dự đoán, Hạ Thiên vội hỏi: “Nhanh như vậy ạ? Ở chỗ chú Hàn ạ? Anh nói với chú Hàn giùm em một tiếng, buổi tối mang về nhà, em muốn xem một chút.”
Lương Thanh Phong nói: “Không khéo, tạp chí đã gửi qua chỗ Chu phu nhân, chờ Chu phu nhân xem xong thấy ổn thoả rồi, mới có thể đưa cho ngài.”
Hạ Thiên sửng sốt.
Lương Thanh Phong rũ mắt, anh đã nói đủ nhiều, Hạ Thiên còn không nghĩ ra nữa, anh cũng chẳng thể nói thêm được.
May là Hạ Thiên còn không đến nỗi ngốc.
Bản thảo, bản thảo tạp chí, ảnh bìa, Chu Vận, Hàn Trình không tới đón mình tan học, buổi tối cũng không chắc sẽ về…..
Lương Thanh Phong để lộ ra vài manh mối nhỏ, đều dẫn tới một khả năng, Hạ Thiên dò hỏi: “Chú Hàn…. có phải là đi gặp mẹ em không?”
Lương Thanh Phong không trả lời.
Hạ Thiên trực tiếp gọi cho Chu Vận.
Nằm ngoài dự kiến, Chu Vận đến muộn 15 phút.
Tuy rằng có chút không kiên nhẫn, nhưng dầu sao bà là phụ nữ, lại là mẹ vợ, đến trễ cũng không trễ lắm, Hàn Trình tạm xí xoá, chờ cho Chu Vận tới gần, y nho nhã lễ độ đứng dậy chào: “Chu thái thái.”
“Ngại quá, trên đường kẹt xe.” Chu Vận áy náy giải thích, “Đáng nhẽ phải gọi cho cậu mới phải, nhưng mà….. ngại quá.”
Hàn Trình thân sĩ cười: “Tôi cũng vừa mới tới.”
“Không rõ khẩu vị của ngài, nên tôi tuỳ tiện chọn.” Hàn Trình gọi phục vụ thay nước trà mới. “ngài xem xem muốn gọi thêm gì nữa.”
Chu Vận có chút không bình tĩnh, lắc đầu: “Không cần, mấy thứ này tôi đều thích….”
Chu Vận khe khẽ vuốt ve miệng chén trà mới đổi, không được tự nhiên lặp lại. “Vừa rồi thật không tiện.”
Hàn Trình hơi nhíu mày, không hiểu.
Y cho rằng, Chu Vận phải nổi giận đùng đùng.
Trước đây, khi bàn chuyện kết hôn, hai bên từng ước định, việc hôn nhân này hữu danh vô thực, hai bên thuận theo nhu cầu mà đến, không can thiệp lẫn nhau, đợi quá ba năm, ai đi đường nấy.
Thậm chí bởi vì Chu Vận không yên tâm, Nguyễn Tư Hoà còn năm lần bảy lượt đảm bảo, Hàn Trình sẽ không làm gì với Hạ Thiên, nhưng mà tờ tạp chí kia, lại bày ra một sự thật khác.
Chu Vận không yên tâm mình ra sao, Hàn Trình rất rõ, cho dù bà hàm dưỡng tốt đến đâu, không muốn để lộ thất thố, thì cũng không phải là biểu hiện như này, phải nói là, là…..
Ánh mắt tránh né, lo lắng sốt ruột, tựa hồ còn có chút hổ thẹn.
Quả thật giống như đang hối lỗi sau khi làm sai.
Chu Vận khác thường, làm Hàn Trình vốn đã chuẩn bị tốt lí do bao biện, thành ra không có đất dụng võ.
“Là như vậy…..” Chu Vận tốt xấu cũng đã lăn lộn trong giới nhiều năm, bà nhấp hai ngụm trà, che lấp tâm sự, tận lực tỏ ra ‘chỉ muốn ngồi nói chuyện phiếm’, “Vừa nãy xem quyển tạp chí kia, tôi chợt nhớ ra, hoá ra cậu và Hạ Thiên kết hôn đã lâu đến vậy, nhưng chúng ta hình như chưa từng ngồi xuống chuyện trò.”
Hàn Trình tuỳ cơ ứng biến, cũng thả lỏng tâm trạng, gật đầu: “Mỗi khi gặp mặt, đều không thích hợp trò chuyện, ngài có chuyện gì muốn nói với tôi sao?”
“Không, không có.” Chu Vận lắc đầu, cười, “Nói như vậy chỉ là vì tự dưng nhận ra chúng ta chưa từng thoải mái nói chuyện thôi.”
Trong lòng mặc dầu nghi hoặc, nhưng dựa theo nguyên tắc địch bất động ta cũng bất động theo, nên tiếp tục cùng Chu Vận trò chuyện mấy đề tài không đau không ngứa, ăn trà bánh, kéo dài nửa giờ.
Thấy thời giờ cũng đủ để không tỏ ra thất lễ, Chu Vận lấy cớ đôi bên đều bận, đứng dậy, giọng điệu ôn hoà chào tạm biệt Hàn Trình.
Từ đầu đến cuối, không đề cập tới tạp chí một lời nào.
Đáng nhẽ phải là một cuộc nói chuyện gió tanh mưa máu, không ngờ lại kết thúc trong tẻ nhạt như vậy.
Bằng vào khôn khéo của Hàn Trình, tất nhiên không khó đoán ra, là Lương Thanh Phong miệng không kín, hoặc là tự cho rằng mình thông minh đưa ra chút chủ ý, nhưng Hàn Trình chưa nghĩ tới nên xử lý anh ra sao,mà điều khiến y tò mò hơn đó là…. anh ta đã làm như thế nào?
Hoặc là nói, Hạ Thiên đã làm những gì?
“Em…. em nói với mẹ rằng, em đang theo đuổi ngài.”
Buổi tối, tại Hàn trạch, Hàn Trình gọi Hạ Thiên vào thư phòng, còn chưa kịp hỏi, Hạ Thiên đã chột dạ tự khai tất tần tật rồi.
Hàn Trình nhíu mày: “Em nói gì?”
“Em nói với mẹ, em thích anh, rất thích rất thích, từ trước đến giờ chưa từng thích ai như thế, em nói em thổ lộ, nhưng anh lại từ chối.” Hạ Thiên nuốt nước miếng, “Thật ra…. tình huống vốn dĩ cũng không có khác là bao, ngài quả thật từ chối việc xác định hệ còn gì.”
Hàn Trình: “…..”
“Em cực kì khó chịu, hỏi bà rằng em nên làm gì nây giờ.” Hạ Thiên lúng túng nói, “Mẹ em cũng giống như ngài vậy, nửa ngày không nói câu nào.”
Hàn Trình cuối cùng cũng hiểu.
Hạ Thiên rút củi dưới đáy nồi, biến một nan đề “Chu Vận phát hoả chất vấn ‘đồ lão lưu manh kia tại sao lại dám câu dẫn con trai tôi’, dăm ba câu nói, thành Hạ Thiên đơn phương thầm mến.
Bé cải trắng nhà mình ý chí sục sôi đòi đi bắt heo, Chu Vận không quản giáo tốt cải trắng, tất nhiên không có lập trường tức giận.
Khôg chỉ như vậy, Hạ Thiên còn dùng giọng điệu đau thương cực kì, bất lực dò hỏi, càng khiến Chu Vận không tự giác thay đổi lập trường, đứng bên con trai.
Không có người mẹ nào không muốn khiến con mình vui vẻ cả.
Nói như vậy, ánh mắt trốn tránh kia của Chu Vận, còn cả nụ cười xấu hổ nữa, giờ đều có lời giải.
Con trai theo đuổi người ta không được, Chu Vận yêu thương Hạ Thiên biết bao, không hỗ trợ thì thôi, nào dám ngáng chân. Cho nên trưa nay, Chu Vận không dám nói gì cả,một lòng lo nghĩ vì mối tình đầu bi thương của con mình.
Tại sao lại thích một kẻ khó thu phục như này chứ.
Nửa giờ gặp gỡ kia, thật ra Chu Vận còn lo lắng, sầu bi hơn Hàn Trình nhiêu.
Hàn Trình nhớ tới lúc trưa, quanh quẩn trong lòng y, một việc khiến y bất an cực kì.
Trận đàm phán này, biến số lớn nhất — Hạ Thiên.
Trong lòng chợt nảy sinh một cảm giác may mắn khó tả.
Hàn Trình trầm giọng, nói: “Mẹ em tin sao?”
Hạ Thiên cụp mắt, lảng tránh ánh nhìn từ người đối diện, lí nhí đáp: “Khẳng định là bà tin, bởi vì….. em chưa từng nói dối mẹ bất kì điều gì.”
Trong lòng Hàn Trình tức khắc giống như bị ai lấy châm chọc vào, nhoi nhói.
Hàn Trình cũng mồ côi cha từ bé, y là người hiểu hơn ai hết, phải nói dối người mẹ cùng mình sống nương tựa vào nhau từ nhỏ, không phải là điều dễ dàng.
“Vì anh, em đều…” Khoé mắt ửng đỏ, Hạ Thiên quay đầu đi, hít sâu một hơi, đè nén tâm trạng, “Hàn Trình, có phải anh vẫn cứ cho rằng, tình cảm em dành cho anh chỉ là nhất thời, thoáng cái sẽ qua?”