• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vẫn lắc đầu……

-em ghét anh àh….??

Vẫn lắc đầu

-vậy em yêu anh…??

Lại lắc đầu

-là sao, vậy là sao???

-là không biết đó hỏi nhìu??_Trân như hét lên

Nó thật sự bất ngờ trước lời tỏ tình của anh chàng, đầu nó mông lung quá chả nghĩ ngợi gì được nữa cả!!

-tại sao??

-đã bảo không biết mà_Trân hét rùi đột ngột nhích người ra

-COI chừng _Nhật nắm tay con bé nhưng quá muộn

ầm……_cả hai rơi xuống nước

-áh, cứu cứu tui….._Trân cố đạp nước ngoi lên

Anh chàng hoảng loạn bơi nhanh tới chỗ Trân. Như vớ được phao, Trân bám chặc vào tay Nhật, làm anh chàng phì cười

-em không biết bơi sao???

-biết, nhưng…..trời tối rồi lại bơi giữa hồ thế này tôi sợ lắm!!

-không sao, có anh đây mà, bám vào chúng ta lên bờ nào

Thế là cả hai cùng hì hục bơi vào trong, nói vậy chứ chỉ mình Nhật vận động tay chân, còn Trân thì thụ động bám vào, nó còn chưa tỉnh sau quả mà biết đâuàtỏ tình của lão

-sao anh lại thích tui _Trân bất giác hỏi

-anh cũng không biết!!_Nhật bất ngờ, quay lại nhìn con bé

-vậy sao anh biết anh thích tôi!! _Trân hỏi dồn

Nhật im lặng cho tới khi vào bờ. Đỡ con bé lên hắn nắm luôn tay nó không chịu buông. Với ánh mắt thiết tha

-con tim có lý lẽ của riêng nó!!_đặt tay Trân lên tim mình

Trân đỏ mặt, con bé cảm thấy rõ từng nhịp đập đang truyền hơi ấm cho nó. Tim nó cũng đang rung lên đập rất mạnh, không lẽ nó thích anh chàng này sao.

-woa, hai người ghê nha _nó đột ngột xuất hiên phá tan khung cảnh lãng mạn

-mi....., đâu ra vậy_Trân giật mình rụt nhanh tay lại ngượng nghịu

-đây ra chứ đâu, woa sao chàng tỏ tình với nàng hả _nó kéo ba lô lấy khăn choàng qua vai bạn cười gian

-tỏ tình cái gì…._Trân đỏ mặt

-mặt đỏ thế kia còn chối_nó chỉ vào má Trân

-đỏ.. _Trân đưa tay lên má mình_đỏ hồi nào đâu

-hihihi……….

-cười hoài_Trân huýt vai nó

-có miệng thì cười sao mi cấm_nó lau tóc cho bạn

Hai anh chàng đứng kế bên quang sát hai cô nàng cũng cười theo. Vừa xuống cối xoay gió, là hắn chạy hụt hơi theo nó, thì ra là thấy hai đứa này bơi đẹp quá nên đến cỗ vũ

-ổn chưa mày _hắn khoát vai Nhật

-tao không biết nữa_Nhật cười

-là sao??_Hắn tò mò

-từ từ rồi biết!!

Ba cô nàng đứng phía sau thoáng ghen tức, nhưng mục tiêu của họ không phải là Nhật, nên chỉ thoáng buồn thôi ^^

-qua kia mua bộ đồ thay đi, mặc vầy cảm lạnh mất_Nhật kéo Trân đi

-uhm_cô bé đáp nhỏ

Nó cười nhìn theo, thế là con bạn nó hết tuổi hồn nhiên rồi đấy……biết yêu rùi…. Ah, nó rút điện thoại ra gọi cho Hạnh….

-alo, mi ở đâu vậy……..àh, ra cổng luôn nhé……….uh, zìa thôi cũng tối rùi……..uh, mi chờ ngay chỗ đó đi.........ra liền nè_nó cúp máy, thế là xong chờ Nhật với Trân nữa là ổn

-không ngờ một đứa ở lại mua điện thoại xịn thế này đấy_Mi giựt lấy

-cô lại muốn gì nữa, trả đây!!

-tưởng tui thèm sao, trả nè!!_Mi đưa lại nhưng cố tình cho điện thoại rớt xuống. Cũng may là nền cỏ nên không vỡ

-xin lỗi nha không cố ý!!

Nó cuối xuống nhặt điện thoại lên. Hôm nay nó sơ hở quá, mọi khi nó không ‘khoe’ điện thoại thế này đâu. Mà kể cũng tức cười, nhỏ nói đúng quá nó một đứa ở, tậu được nguyên con điện thoại vài chục triệu, đúng là chuyện phi lý hết sức_nó thoáng buồn cười

-con nhỏ kia bị gì àh, tui vứt điện thoại của nó mà nó còn cười_Mi kéo tay Vân

-ai biết được, có khi điện thoại đó là do Phong mua cho nó thì sao_Vân nghi ngờ

-ùh ha, biết vậy……. _Mi thoáng tiết nuối biết vậy nó quăng mạnh hơn cho nát rùi

-đây!! đây này_Hạnh đưa tay ngoắc bọn nó

Nó nhíu mày nhìn Hạnh nó sao sao ý, hình như không được vui, anh chàng Bảo đứng kế bên cũng không khá gì hơn

-mí cô ở đây đợi bọn tui đi lấy xe_Hắn nói rồi khoát vai hai anh bạn

-mặt mày sao vậy?? nhìn kinh quá_hắn nhìn Bảo

-không có gì??_Bảo vẫn tiếp tục bước đi

-tao không tin_Nhật

-kệ tao, hai đứa bay nói nhìu quá_Bảo bước lên xe phóng đi

-Ê, CÒN HẠNH_hắn nói theo

-mày đưa về dùm tao đi_nói rùi chiếc xe khuất bóng

Hai anh chàng cùng thở dài …..tội nghiệp thằng bạn si tình

-kể ra tao còn may mắn hơn nó_Nhật nhìn theo bong chiếc xe xa dần

-thui, về đi mày, tối nay gọi điện cho nó coi sao??

Cùng lúc ấy

-mi sao vậy Hạnh_nó gạn hỏi

-ta bảo không có gì mà_Hạnh quát lên khẳng định

-ta không tin, có gì thì nói bạn bè mà giấu vậy àh, hay mi không tin ta và Trân sao _nó ôn tồn khuyên

Hạnh thoáng thở dài, đi về phía trước, nó Trân chạy theo tránh ánh mắt tò mò của Mi, Vân

-Bảo !!anh ta thích ta

-ờ rồi sao nữa_Nó hỏi dồn

-mi không bất ngờ ah?? _Hạnh nhìu mày

-người ngoài luôn nhìn rõ hơn mà_nó nhún vai_rùi sao nữa……

-nhưng ta không thể_Hạnh thở dài

-tại sao????

Hạnh im lằng mắt xa xăm nhìn lên khoàng trời tối mông lung nghĩ ngợi

-mi vẫn đơi anh ta àh_Trân đặt tay lân vai bạn

Hạnh gật đầu thay tiếng trả lời…………….rồi Trân Hạnh cùng chìm vào im lặng, nó cũng không hỏi thêm. Rồi nó cũng sẽ sớm biết thui!!

-----------------------------------

Sau khi sử lý no nê mấy tô phở liền cả đám ì ạch ra về. Thế là xong một ngày nữa rồi. một ngày đặt biết vời biết bao sự kiện…….

-ê, khỉ_hắn gọi giật nó lại

-gì nữa đây, đừng nói với tui là anh muốn uống nước cam giờ này àh nha_nó khó chịu đứng dựa lưng vào cừa phòng

-không, nhưng cô còn nhớ lời hứa của mình chứ

-lời hứa !! à, nhớ rồi !! sao, anh muốn tui làm gì nào

-tui muốn……._hắn ngân dài nhìn nó cười

-muốn gì nói lẹ tui còn đi ngủ??_nó nhăn mặt thút

-tôi muốn cô mặc đồng phục nữ đến trường

-trời tưởng gì ?? có nhiêu đó cũng úp mở……ủa mà, mặc đổng phục nữ……hả …….._nó há hộc miệng

-uh, nhớ đấy, tui đi ngủ_hắn nói rồi nhanh chóng lẻn vào phòng

-nhưng………

Rầm_hắn đóng cửa phòng lại mỉm cười, đi ngủ thôi ngày mai sẽ thú vị đây.

Nó nhăn nhó gãi đầu đi vào phòng. Chết thật lão này lại bày trò gì nữa đây chán thế đấy!! thui kệ, mai tính tiếp, giờ đi ngủ cho khỏe cái đã….

Reeng………._tiếng chuông đồng hồ vang lên

Thay vì tắt đồng hồ kéo chăn ngủ thêm 5 phút vớt vát nữa thì nó cuốn cuồn bò dậy phóng nhanh và phòng thay đồ đi học. Thật ra thì nó chẳng siêng năng chi nhưng ……….

Khổ thân con mà_nó nhăn nhó chỉnh lại cái nón rồi rón rén bước ra cửa phòng

1 bước 2 bước này………..nó nhích từng bước hết sức nhẹ nhàng……

Có thể ăn trộm cũng không được như mình đâu hihi_nó tự phục bản thân

-cô đi đâu vậy khỉ_hắn bất ngờ xuất hiện phía sau…….

Nó giật thót, tim đập mạnh,mặt nhăn nhúm khổ sở nó quay đầu lại cười trừ

-đi học chứ đâu vậy cũng hỏi, thui tui đi trước nha_nó vẫy tay bỏ chạy thục mạng

-dừng lại tí,chạy đâu đó!! định trốn àh, hình như có người quên lời hứa của mình thì phải??_hắn vát ba lô trên vai chạy theo kéo lại

-haha ha, tui đâu biết

_nó ngây thơ

-vào phòng thay đồ mau_hắn ra lệnh

-hahhaha, ờ thay thì thay, anh đi học trước đi nhá_nó cười như mếu rôi lủi thủi về phòng

Trời ơi, ma ám con_nó vứt ba lô sang bên nằm dài ra giường

Muốn thấy tui mặc đồ này hả??? Muốn phá kế hoạch của tui hả??_nó bực dọc cầm bộ quần áo lên ngắm_còn khuya!!!

Thực ra con bé cũng phải trằn trọc mấy mười mí phút để suy nghĩ mình có nên mặc đồng phục. Và quyết định cuối cùng là không. Để bảo vệ an ninh quốc phòng và trật tự an toàn xã hội mà lị nó xinh quá đễ gây ùn tắc giao thông!! đẹp cũng là một cái tội

5 phút sau

Nó nhẹ nhàng mở cửa ló đầu ra ngoài

-ủa, chưa đi học nữa hả??_nó ngạc nhiên nhìn hắn

-ùh!!_hắn đáp nhẹ lưng dựa vào tường chờ dợi

Nó đóng cửa lại

-để xem anh đợi được bao lâu_nó lôi điện thoại ra chơi game

10 phút tiếp theo

Chắc chắn lần này anh ta đã đi rùi_nó lại tiếp tục rón rén đi ra cửa

Hắn vẫn đứng đấy. Hắn nhìn nó cười, mặt nó méo xẹo cười lại

Rầm_nó bước lại vào phòng. Mồ hôi vã ra như mưa tuôn mùa hạ……

-trời ơi, làm sao giờ làm sao giờ??_nó đi qua đi lại _chỉ cần anh ta đi ra khỏi cửa phòng mình là ok??_nó lẩm nhẩm_ah, hay là….._nó cười rất chi gian với cái ý tưởng rất chi thông ming của mình

Nhẹ nhành lấy diện thoại ra, vào danh sách và gọi…………

Bên dưới

Reeng….reng……_tiếng chuông điện thoại vang lên

-alo, nhà họ trần xin nghe_giọng bác Hoa vang lên trong máy

-alo, dạ chào bác hoa có anh Phong ở nhà không ạh_nó bịt mũi lại giả giọng ngọt ngào

-có, mà có chi không thưa cô

-dạ, bác cho cháu gặp anh Phong 1 tí ạh

-cô đợi máy tí

-cậu Phong ơi có người gọi câu_Bác Hoa gọi vọng lên

-bác hỏi ai dùm cháu với!! Cháu không xuống được_hắn nói vọng xuống vẫn không rời khỏi chỗ

Nó ở trong phòng ấm ức –sao anh không chết đi cho rùi_nó nghĩ

-cô tên gì??, để tui nói với cậu ấy_bác Hoa từ tốn

Trời ơi, Tên gì, tên gì_nó hốt hoảng nhìn quanh

-dạ con là …..là Điêu Thuyền ạh _con có việc gấp cần gặp Phong ạh

-cô Diêu Thuyền cần gặp cậu có việc gắp này, cậu xuống mau lên

Quả như mong đợi của nó, hắn đã lê bước ra khỏi pháo đài vừa đi vừa nghĩ

-mình quen ai tên Điêu Thuyền àh_hắn cố gắng lục lọi hết mọi ngóc ngách trong đầu

Chỉ chờ có thế nó phóng ngay xuống nhà và dẫn xe ra cổng

-alo, tôi Phong đây, cô cần gặp tui àh??_hắn cầm ống nghe

-vâng

-có việc gì không thưa cô, tui đang rất bận

-àh cũng không có chi tui chỉ muốn chúc anh buổi sang tốt lành thôi_nó cười trả lời bằng cái giọng hết sức trong trẻo

Hắn nhíu mày suy nghĩ

-cô đấy hả khỉ??_hắn nghi ngờ

-vâng,vâng , tui đây……chúc anh vui vẻ nha, tui đi trước hahaha_nói rồi nó phóng xe đi

Thầm cười hả hê trong bụng.

Một vố quá đã chắc anh chàng phải thấm tận xương.

Trong nhà có một người đang đứng bất động tại chỗ mơ mơ màng màng ngớ nga ngớn ngẫn trên tay vẫn cầm cái diện thoại cùng tiếng tít tít dài……….

Nó miên mang đạp tận hưởng cảm giác mát mẻ buổi sớm mai. Từng sợi nắng len lỏi qua những khóm mây dầy từ từ tràn xuống mặt đất. Sương chưa tan hẳn, gió thổi nhè nhẹ theo từng dòng người qua lại……ôi thích quá_nó cười tươi tăng tốc đến trường nào

ục ục_bụng nó réo. Mà cũng phải sáng giờ lo trốn chứ có ăn được gì. Liếc nhìn đồng hồ vẫn còn sớm chán, tấp vào lề ăn bậy tô hủ tiếu rùi đi….

Vác ba lô lên vai nó ung dung theo từng dãi cầu thang vào lớp. Giờ này sân trường đã trải đầy nắng, vài chú chim sẽ nô đùa trên ngọn cây mơn man cái giọng hót líu lo

Nó liết nhìn vào lớp rồi đưa tay lên xem lại đồng hồ, chỉ 10 phút nữa vào học mà hai bàn cuối trống trơn chỉ mỗi nhóc Trân đang chống càm suy tư nhìn ra cửa sổ. Nó bước vào cười chào mọi người, đến bàn nó đặt ba lô thật nhẹ xuống ghế, xích lại thật gần bé Trân, định vị hướng mắt con bé và nhìn theo.

Nó đang nhìn gì vậy nhĩ?? Đám mây hình quê kem trên trời hay 5, 6 con chim đang chụm đầu ríu rít trên cành cây kia hay gần hơn là khung cửa được làm bằng sắt sơn bóng_nó nghĩ ngợi

Một phút trôi qua, con bé vẫn bất động, nó giơ tay lên quơ quơ trước mặt Trân

-thui khỏi, bỏ tay ra chướng mắt quá đi_giọng Trân vang lên mắt vẫn nhìn đăm đăm chỗ cũ

-vậy mà ta tưởng mi bị đứng hình luôn rùi chứ_nó trêu

-không tâm trạng giỡn nữa_Trân quay lại nhìn nó_hôm nay Hạnh nó nghĩ rùi

-sao mi biết_nó ngạc nhiên

-đi thì nó đi từ sớm, không đợi đến giờ này đâu_Trân giảng giải

-không lẽ vì chuyện hôm qua

-không biết, chắc cũng một phần nào đó thui…..

-mà chuyện gì vậy, mi nói nó chờ ai là sao??_nó nhìu mày hỏi lại

-chuyện dài lắm……..

-là sao mi kể ta nghe đi mà……._nó nài nỉ

-lát ra chơi đi…….

-nhưng……._chưa nói hết câu ba anh chàng lon ton bước vào lớp. Nói là lon ton chứ nhìn tướng đi thì biết, hai kéo một người thì cứ cố thoát, thật hết biết. hạnh nó có đi học đâu.....

Hắn nhìn nó cái nhìn tóe lửa, nó ngoảng mặt đi không nói thêm lời nào nữa

-ủa Hạnh không đi học àh_Nhật nhíu mày nhìn khoảng trống giữa bàn

-uh……..nhìn là biết vậy cũng hỏi_Trân

-sao vậy, bệnh àh…….._Nhật hắn đặt anh bạn xuống ghế

-tui không biết……._Trân thở dài

Nó quan sát rất kĩ, từng cử chỉ trên mặt anh chàng Bảo khẽ nhìu lại suy tư, trầm ngăm hẳn, tội quá chắc hẳn anh ta cho mình là nguyên nhân đây mà………

Reeng………_tiếng chuông vào học cắt ngang suy nghĩ của nó

Dáng Hậu ung dung bước đi thấp thoáng trước cửa. Sao ngày nào cũng gặp Hậu nhùn hết chán ghê………

Úi_nó nhăn mắt quay lại. Tên ác ma kia kéo tóc nó

-anh làm gì đó, rãnh tay quá hả_nó đập tay xuống bàn

-cô hay lắm đó khỉ_hắn khoang hai tay lại mặt hình sự

Nó vội quay đầu lên, khẽ nhăn mặt kêu trời

-chưa xong chuyên mà định trốn hả_ hắn vỗ vai nó

-tui chưa tính sổ với anh là may rùi ở đó nhìu chuyện, thầy vô kìa, chuyện gì về nhà nói_nó lấy lại bình tĩnh đáng trống lãng

-uh, chuyện gì thì về nhà rui đóng cửa dạy bảo nhau ở đây bàn dân thiên hạ thấy hết_Nhật trêu chọc

Nó , hắn cùng đưa mắt hình viên đan liết anh chàng, làm anh một phen lạnh cả sống lưng.

-ahaha, hai anh chị làm gì nhìn em khiếp thế!!!!

Trân Bảo đang trầm tư suy nghĩ cũng phải lăng ra cười khúc khíp

Bốp bốp_tiếng thướt kẽ vang lên cùng giọng ngọt ngào của hậu

-trật tự!!!!_ánh mắt Hậu chíu xuống 2 bàn cuối bọn nó ngồi

Chẳng ai bảo ai, nó Trân lập tức quay đầu lên úp hai cuốn vở che mặt lại cười tiếp. Ba anh chàng thì vô tứ cười với Hậu như thể anh em một nhà

-năm em lên bảng ……gấp_tiếng Hậu ngân vang

Rồi đầy, có thế đấy !!! lại luật ‘rừng’

Năm đứa lon ton lên trình diện, mỗi em sử lý nắm phương trình trên bảng. Có thể vì ba chàng đây là con của người sang lập ra trường nên luôn có 3 không: không bị la, không bị đánh, không làm bảng kiềm điểm hay đại loại như vậy nhưng hành hạ kiểu tra tấn đầu óc này là ác nhất………….

Đã được huấn luyện từ trước, nó liết nhanh và phóng tới phần bảng có bài dễ nhất…….và làm……..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK