Trong nháy mắt, Cổ Tiểu Ma đã ở Điểm Tướng Đài này được gần một tháng, mỗi ngày đều ăn no ngủ đủ, sống phóng túng cùng Thiên Nghiêu, thỉnh thoảng còn hành nghiệp trượng nghĩa, bắt vài tên trộm nhỏ, đúng là tự do tự tại.
Nàng như càng lúc càng không tim không phổi, gặp chuyện gì cũng có thể cười cả một lúc lâu, vốn Thiên Nghiêu chẳng hề hiểu có gì đáng cười, có điều thấy đường trong tay Cổ Tiêu Ma thì cứ vui vẻ đi theo làm loạn.
Đảo mắt trời đông giá rét đã tới. Giữa ban ngày, Điểm Tướng Đài không làm ăn, Cổ Tiểu Ma ngồi trong đại sảnh, mặc rất dày, hệt như một con gấu xám. Thiên Nghiêu không sợ lạnh, chỉ cười nàng, Cổ Tiểu Ma thẹn quá hóa giận, mắt thấy có một cuộc ác chiến sắp bùng nổ.
Cửa trên lầu lại bị đẩy ra, Thiên Nghiêu còn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy bóng xám chợt loé, Cổ Tiểu Ma lại biến mất. Hắn không khỏi khinh bỉ... đến khi nào mới hết.
Úc Lưu như không nhìn thấy gì, đứng trên lầu lúc lâu, khẽ nói: "Thất Thất."
Rất nhanh đã nghe thấy tiếng đáp lại của Thủy Thất Yên, sau đó ra khỏi phòng mình, vào phòng của Úc Lưu.
Cửa đã đóng, Thiên Nghiêu chậm rãi cúi xuống gầm bàn, nhỏ giọng nói: "Này, người ta đã vào phòng rồi, ngươi cũng đừng tránh nữa được không?"
Cổ Tiểu Ma ôm gối trốn dưới gầm bàn, không biết mắt đang nhìn đi đâu, ngơ ngác xuất thần.
"Cây nấm khô." Thiên Nghiêu đưa tay chọc chọc.
"À?" Cổ Tiểu Ma như vừa kịp phản ứng: "Gì vậy?"
"... Dưới gầm bàn dễ chịu không."
"... Dễ chịu lắm."
"Dễ chịu cái đầu ngươi, mau ra đây!"
"À."
Cổ Tiểu Ma cuộn người bò ra khỏi gầm bàn, cẩn thận liếc phía trên một chút, lúc này mới đứng lên, khôi phục dáng vẻ đại gia: "Ta vừa thấy có đồng tiền lăn xuống dưới bàn..."
"Ngươi nhìn thấy người ta là tránh, chơi vui không?" Thiên Nghiêu không nhịn được mà gãi lưng: "Dù gì đi nữa hắn cũng không biết ngươi thích... ưm."
Cổ Tiểu Ma che miệng Thiên Nghiêu, à, có thể nói là còn hơn cả siết. Thiên Nghiêu nghiêng người đầy ý khinh thường, giương nanh múa vuốt bị Cổ Tiểu Ma mang vào hậu viện. Có chút mùi hương thoang thoảng bay đến, Điểm Tướng Đài này là một ổ rắn lớn, lại không thấy có đầu bếp, từ trước đến nay nàng không dám động vào rượu và thức ăn ở đây. Có điều mùi thơm ngày hôm nay quá nồng, khiến Thiên Nghiêu và Cổ Tiểu Ma quên cả việc gây gổ, khịt mũi, lần theo dấu mùi thơm kia.
Mùi thơm này xuất phát từ bên ngoài tường, hai người nhảy lên đầu tường, đi thẳng theo cái hẻm nhỏ, cho đến một rừng cây vắng lặng, bỗng chốc lại cảm thấy có gì đó không đúng.
"Đây là mùi gì?" Nàng cau mày.
"Ầy." Thiên Nghiêu khó chịu nhíu mày: "Mùi này... Giống như... linh đan vậy."
Không đúng.
Nếu thật sự là mùi của linh đan bình thường, hấp dẫn được linh vật thì đám xà yêu kia còn có thể ngủ an ổn được như vậy sao? Mùi này... chỉ sợ là để hấp dẫn riêng người nào đó, nếu là ma... Ma vật duy nhất trong trấn này chỉ có mỗi mình. Thiêu Nghiêu cảm thấy vô cùng kì lạ, sao cả Cổ Tiểu Ma cũng ngửi được?
Hắn nhìn nàng đầy nghi ngờ, hai người cũng cảm thấy có gì đó không đúng, liền dừng lại, tuy nhiên đã quá muộn.
Đột nhiên mùi thơm kia biến mất, trong không khí có thứ gì đó đang ẩn nhẫn phát động.
Cỏ khô trên đất bị thổi bay tứ tung, lại chậm rãi ngưng tụ, dần tạo thành một thân hình gầy gộc, đúng là một nam tử trẻ tuổi, trên mặt còn có sắc xanh.
"Tìm ngươi đã lâu, ra là trốn ở đây." Hắn lạnh lùng thốt lên: "Điệp An tiên tử, ngươi có biết tội của mình không?"
Nhịp tim của Cổ Tiểu Ma tăng lên dồn dập, bên trong như có thứ gì đó đang giãy giụa, cố gắng phá kén.
Cảm giác này thật quen thuộc.
Nàng sắp như vậy nữa rồi.
Nếu Điệp An xuất hiện ở đây, sợ rằng sẽ kích động sát khí, đưa thiên binh tới thì không nói, thậm chí còn có thể khiến Úc Lưu bị bại lộ.
Cổ Tiểu Ma quỳ trên đất, đè chặt tim, đau đến mặt trắng bệch.
"Cây nấm khô?" Thiên Nghiêu căng thẳng gọi, lập tức chuyển sang hướng Thanh Long: "Sao mặt ngươi xanh lè kì lạ thế? Trúng độc à?"
...
"Không ngờ ngươi còn nuôi sủng vật." Thanh Long khinh miệt cười một tiếng: "Có điều chất lượng hơi kém, hồ yêu vốn đã lợi hại nhưng lại ăn quả Vãng Sinh, thành ma không có căn cơ, sớm muộn cũng bị phản phệ."
"Đồ mặt quỷ xanh lè!" Sắc mặt Thiên Nghiêu trầm xuống, hóa nửa hình thú tấn công tới.
Hồng ảnh nhanh lẹ, nhanh chóng xuất hiện chín bóng người vây quanh Thanh Long. Thanh Long không động, hai tay chắp sau lưng, tạo thành một tư thế rất kì lạ.
Ánh mắt của hắn cũng rất nguy hiểm.
Khí tức rất mạnh, dù đều là tọa thần tứ phương, nhưng so với Chu Tước hay Bạch Hổ, kẻ này thích hợp với việc chiến đấu hơn. Thiên Nghiêu cắn răng, tay như đao, chín bóng người cùng công kích về phía Thanh Long.
Đòn tiến công từ bốn phương tám hướng, nhưng Thanh Long không hề hoản loạn, huyễn hóa ra một thanh đoản đao trong tay, trực tiếp đánh về bên phải hồng ảnh, Thiên Nghiêu rùng mình, tên này lại có thể nhìn ra chân thân của hắn.
Ánh sáng lóe lên, Thiên Nghiêu có chút chật vật, lăn qua một bên, bên gò má có một vết máu, đột nhiên hắn cảm thấy có gì đó không đúng.
Thanh Long đứng ở phía trước không xa, ống tay áo bị rách.
"Điệp An tiên tử?" Hắn nhủ thầm: "Đánh lén sau lưng, quả nhiên danh bất hư truyền."
Trong tay nữ tử vận y phục xám là một nhánh cây khô héo, mũi nhọn sắc lẹm, vết đao do Thanh Long chém vào vô cùng rõ ràng. Ánh mắt của nàng lạnh như băng, đứng ở nơi đó có vẻ gầy yếu vô cùng, nhưng lại khiến người ta không thể xem thường.
"Bớt nói nhảm đi..." Nàng lau máu tươi nơi khóe miệng, mắt sáng ngời: "Ta tên là Cổ Tiểu Ma."
Cái tên này... dường như đã nghe ở đâu rồi.
Tử Vi Đại Đế đã từng nhắc qua ư? Nhưng nàng bị mùi của Tụ Ma Đan dụ tới, ắt hẳn phải giống với con Cửu Vĩ Huyết Hồ này, là ma vật.
"Rất thú vị." Thanh Long nhếch môi, thu hồi đoản đao, cũng tự nhiên nhặt một nhánh cây lên.
Thiên Nghiêu nhìn Cổ Tiểu Ma đầy kinh ngạc: "Ngươi..."
"Nếu không phải nhờ ta ra nhiêu nhanh, khuôn mặt nhỏ bé của ngươi đã không còn rồi, Nghiêu Gâu Gâu." Nàng vẫn còn thời gian để thè lưỡi với hắn.
Mặt Thiên Nghiêu đỏ lên, cả giận nói: "Cẩn thận cái thân mình đi, hừ."
Hai người không nói thêm gì nữa, chuyên tâm nghênh chiến. Khổ nỗi trong tay Cổ Tiểu Ma không có kiếm, dùng nhánh cây cũng không thuận tay, may mà Thanh Long cũng cầm nhánh cây, có lẽ còn có thể cố mà đánh một trận.
Ba bóng người giao thủ hồi lâu, Thiên Nghiêu huyễn hóa ra bảy cái đuôi, vung trái vung phải, kiếm pháp của Cổ Tiểu Ma tinh diệu, hai người liên thủ lại khiến Thanh Phong bị chèn ép, trong lúc nhất thời không thể chiếm được thế thượng phong. Cứ phí thời gian như vậy, kẻ bất lợi luôn là mình, Thanh Phong thầm sốt ruột, vốn hắn định tới bắt Điệp An để tranh công, huống chi còn có ván cược với cả Chu Tước, giờ thỉ làm bộ như công bằng mà thu đoản đao về, lại bị hai người khống chế, không biết con chim ngốc kia mà thấy mình thế này thì sẽ cười đến độ nào. Suy nghĩ này nảy lên, đột nhiên sát khí trong mắt Thanh Long lộ rõ, mây trên trời lồng lộn, có thứ gì đó gầm thét, một luồng khí tức kinh người bùng lên trong nháy mắt. Cổ Tiểu Ma và Thiên Nghiêu còn chưa kịp phản ứng đã bị luồng khí kia thổi bay ra ngoài, đập mạnh xuống đất.
... Không thấy Thanh Long nữa.
Không, hắn vẫn ở đây, chẳng qua đã hóa thành chân thân thần thú dữ tợn dài chừng mười trượng.
Hắn lại hiện chân thân!
Cổ Tiểu Ma nhìn sang bên cạnh, Thiên Nghiêu cũng ngây ra, đang nhìn về phía nàng.
"Chạy!" Nàng quát.
"Nhưng..." Thiên Nghiêu còn muốn nói gì đó, vết thương bên má vẫn còn đang chảy máu, trông vô cùng chói mắt.
"Chạy mau." Cổ Tiểu Ma cúi đầu, sự kích động trong mắt đã biến mất, chỉ quát lớn: "Ngươi chỉ là linh thú của ta thôi, chết thì ta đổi con khác!"
Chỉ là linh thú mà thôi.
Đừng nghĩ rằng ta đối xử tốt với ngươi thật lòng, đi nhanh đi.
Trong đôi mắt nhạt màu thoáng lên chút vẻ buồn bã, Thiên Nghiêu tức giận nhìn chăm chăm vào nàng, vẫn không nhúc nhích.
Không khí cuồn cuộn, cây cối oằn mình, dường như đều phải quỳ lạy trước sức mạnh khủng khiếp này.
Thanh Long gầm lên một tiếng, thân mình to lớn và hùng vĩ, vảy toàn thân chợt dựng lên, nhanh chóng đánh tới chỗ bọn họ.
Tất cả mọi thứ ven đường như bị thổi tung.
Cổ Tiểu Ma nhắm mặt, hệt như lần bị lôi thuật tập kích.
Lòng nàng có chút ngán ngẩm, đã lâu như thế mà vẫn không có dũng khí đi gặp mặt sư phụ và sư nương dù chỉ một lần.
... Đồ nhi bất hiếu.
Thanh Long gầm thét, như muốn nuốt chửng nàng.
Đột nhiên, có tiếng tiêu vang lên, nhẹ nhàng, uyển chuyển một lúc lâu, du dương kì ảo.
Thân thể to lớn kia dừng lại trong phút chốc.
Thanh Long không thể gầm nữa, khí lực toàn thân như bị rút cạn, đôi mắt lớn màu vàng đất tràn đầy vẻ sợ hãi, như chìm trong sương mù, cự long biến mất, chỉ thấy nam tử kia đứng tại chỗ, cả ngươi như đang phát run.
Hắn không dám ngẩng đầu nhìn.
Thanh sam tung bay, tóc đen phấp phới, lay động theo chiều gió, hệt như một vị thần.
Trên trán hắn có hoa văn ẩn màu xanh, đôi mắt lục sắc trong trẻo lạnh lùng mà u ám. Đầu gối Thanh Long run lên, quỳ rạp xuống.
Long thần... chuyển thế.
Kẻ đứng đầu vạn thú lục giới, sự thần phục ẩn sâu trong máu bọn họ, không có cách nào để kháng cự.
Long thần chuyển thế chỉ là một truyền thuyết, chẳng phải vẫn còn đang bị bắt giam trên trời sao? Vì sao lại xuất hiện ở nơi này? Thanh Long quỳ trên mặt đấy, mắt đảo loạn, nhưng hoàn toàn không nghĩ ra được gì.
Cảm giác sợ hãi từ trong ra ngoài này... Tứ chi không nén được mà run rẩy, Thanh Long chỉ cảm thấy vô cùng mất mặt, nếu có một cái lỗ để chui vào thì tốt rồi.
"Nàng ấy không phải Điệp An."
Bỗng một dòng nước xoáy đổ xuống từ không trung, một cánh tay trong lớp tử y vươn ra, kéo lấy Thanh Long, chui lại vào dòng nước xoáy, nháy mắt đã biến mất không còn gì nữa.
Hẳn là Tử Vi. Biến cố này giống hệt với sự xuất hiện của Úc Lưu, đến nhanh mà đi cũng nhanh, không ai có thể định thần. Cổ Tiểu Ma trừng lớn mắt, tiếng tiêu dừng hẳn, Úc Lưu nhìn nàng, không thể thấy rõ vẻ mặt.
Đây là lần đầu tiên kể từ những ngày gần đây, nàng không cố ý tránh khỏi Úc Lưu.
"Lão tử cũng chỉ là linh thú thôi..."
Tiếng nói rất nhỏ, nàng lại nghe thấy rất rõ ràng. Cổ Tiểu Ma đứng dậy, móng tay đâm sâu vào trong da thịt, không nói gì.
...
Rượu nồng trút thẳng vào họng mang đến cảm giác lạnh lẽo vô cùng thoải mái, hơi nóng còn chưa dâng lên đã bị rượu ép xuống, cứ lặp lại như thế.
Cổ Tiểu Ma không ngờ mình sẽ có ngày hôm nay, ngồi ôm một vò rượu như nhị sư huynh, có điều Vân Tiêu thường ngồi trên vách núi, mà nàng không thể làm gì khác hơn là ngồi trên nóc nhà, đạp ngói, chẳng hề có chút tính nghệ thuật nào.
Tầm mắt dần trở nên mông lung, Cổ Tiểu Ma đặt vò rượu xuống, cười rộ lên một cách ngốc nghếch.
"Mọi người... giờ này... hức!" Nàng bắt đầu mê sảng: "Giờ này... hức!"
Dường như có chút khó chịu, Cổ Tiểu Ma lại uống thêm một ngụm rượu lớn, nhắm mắt, hai gò má đỏ bừng. Sắc trời dần tối, hơi lạnh thổi quanh, có thứ gì đó rơi xuống từ trên trời.
Tuyết rơi rồi.
Nàng ôm vò rượu, ngáy vang, ngồi bên phải nóc nhà.
Có bóng thanh sam lặng lẽ đáp xuống, đứng bên trái.
Thời gian như ngừng lại.
Trời rất lạnh, mi mày Cổ Tiểu Ma đã đóng một lớp sương trắng.
Úc Lưu cau mày, như vậy nàng cũng không ngủ được. Cũng là vì tên hồ ly kia giận nàng thôi, cần gì phải bị kích thích đến mức này chứ?
Hắn ngồi xuống cạnh nàng, vươn tay đoạt bầu rượu kia, nhưng không ngờ lại đánh thức nàng. Bỗng miệng nàng thốt lên một câu như mê sảng: "...Sư huynh... hức!"
Hắn không động, chỉ lẳng lặng lắng nghe.
"Tửu lượng... hức... không tệ... hức... Oanh Oanh... hức! Sao không đến uống chung..."
Trong đôi mắt xanh thẫm kia có chút kinh ngạc, nàng... say rồi thì ai cũng gọi sao?
"Hu hu... sư nương... đồ nhi... hức... đồ nhi rất nhớ người... ôi... hức... sư phụ... Tiểu Ma không dám... hức... không dám uống rượu nữa..."
"Này..." Úc Lưu không nhịn được mà xoay người nàng, lòng buồn bực, dù gì lúc chiều hắn đã cứu nàng, không biết gọi tên của hắn sao?
"Huynh là...? Hức!" Cổ Tiểu Ma nâng mắt, say khướt nhào tới, vươn tay sờ lên mặt Úc Lưu, nhẹ nhàng bắt lấy, dùng sức mà nhéo.
...
Cảm giác gì thế này, mùi hương, hơi ấm quen thuộc quá.
Hệt như cảm xúc ngày nhớ đêm mong, rồi lại sợ sệt không dám chạm vào. Là con người lạnh nhạt, là con người biết cười trong lòng nàng đây sao?
Sợ rằng... cũng chỉ là một giấc mơ đẹp mà thôi.
Nhưng mà, dù chỉ là mơ, cũng rất muốn... rất muốn... được gặp huynh.
"Chà, Úc Cá Hố."
Úc Lưu bực bội muốn đẩy nàng ra, lại thấy Cổ Tiểu Ma buông bàn tay đặt trên mặt hắn, lại chuyển xuống phía dưới, ôm chặt lấy Úc Lưu.
Tuyết rơi đầy vạt áo.
"... Ta rất thích huynh."