Trong phòng chỉ có một chiếc giường duy nhất, vậy buổi tối tôi ngủ ở đâu? Còn nhớ lúc trước Nam Cung Vân luôn nói về nhà, giờ đã về nhà rồi, anh sẽ lấy tôi sao? Nhưng hiện giờ tôi đã… tôi phải nói với Nam Cung Vân như thế nào?
Tôi cười buồn, tôi không để ý những chuyện đã xảy ra với tôi ở Vọng mai sơn trang, tôi coi như mình bị chó cắn mấy phát, bởi vì tôi là một cô gái hiện đại, nhưng còn Nam Cung Vân? Anh có thể chấp nhận tôi sao? Anh là một người cổ đại chân chính mà!
Trải qua mấy ngày qua mải lo chạy trốn, tôi không có thời gian mà suy nghĩ vấn đề này nữa, nhưng còn hiện giờ, tôi không thể không nghĩ đến sao? Tôi ngồi trên giường, không rõ trong lòng có cảm giác gì, sợ hãi lẫn chờ mong.
“Nam Cung Vân, có một số chuyện em cần phải nói với anh.” Sau một lúc cân nhắc, tôi bắt đầu mở miệng, vẫn là nên thẳng thắn với nhau, tôi không sợ anh để ý đến, nhưng tôi cũng không nên giấu diếm anh, nếu anh để ý, tôi sẽ rời khỏi anh, tôi là một người mạnh mẽ, một Trương Tĩnh Chi mạnh mẽ, tôi thầm nói với mình.
Nam Cung Vân bước tới ngồi bên cạnh tôi.
“Em không muốn giấu anh điều gì, nếu anh không thể tiếp nhận em, hãy thẳng thắn nói cho em biết, em có thể chịu được. Mấy ngày anh bị nhốt trong đại lao, cái tên khốn kiếp đó đã đến Vọng mai sơn trang, hắn, hắn…”
Tôi không thể nói tiếp, mỗi câu nói ra đều khiến tim tôi đau đớn, nhưng nói ra thật là thoải mái, tôi nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, định nói tiếp nhưng đã bị một bàn tay che miệng, Nam Cung Vân nhìn tôi, thản nhiên nói: “Không cần phải nói nữa, Tĩnh Chi.”
Tôi nhìn Nam Cung Vân.
‘Ngủ đi.” Nam Cung Vân nhẹ nhàng nói, tôi thẫn thờ ngồi trên giường, thấy Nam Cung Vân cầm cái chăn đến cho tôi, sắc mặt Nam Cung Vân thật u ám, ánh đèn dầu yếu ớt chiếu vào khuôn mặt anh có chút mơ hồ. Tôi thấy anh nắm chặt tay lại đến trắng bệch, trong lòng tôi trùng xuống, quay mặt đi, không muốn anh nhìn thấy nước mắt của tôi, anh để ý, tôi biết, không người đàn ông nào sẽ không để ý, tôi không oán hận Nam Cung Vân.
Nam Cung Vân nằm xuống bên tôi, không nói gì…
Sáng hôm sau tỉnh dậy, bên cạnh không thấy Nam Cung Vân đâu, chạy ra bên ngoài cũng không thấy, tôi cười gượng, làm sao mà Nam Cung Vân lại không nghĩ gì cơ chứ, chẳng phải khi nghe tôi đã thất thân, ngay lập tức không nói câu nào mà chạy mất dép hay sao?
Đến trưa cũng không thấy Nam Cung Vân trở về, tôi tự mình ăn lương khô, do dự có nên đi tìm Nam Cung Vân hay không, tưởng tượng nếu thật sự Nam Cung Vân ghét bỏ tôi mà tránh tôi, tôi có mà tìm được anh cái rắm, cũng không thể quấn lấy anh mãi được. Có lẽ tôi nên lẳng lặng bỏ đi, dù sao đây cũng là nhà của người ta, nhưng tôi biết đi đâu bây giờ? Trời đất bao la, Trương Tĩnh Chi có tìm được chốn dung thân nào không?
Tôi không tin Nam Cung Vân là người như vậy, đột nhiên một ý nghĩ nảy lên, có thể anh đi ám sát Hàn Kinh không? Rất có thể anh đi báo thù thay tôi! Ý nghĩ này làm tôi lạnh toát cả người, tôi cũng muốn báo thù, nhưng tôi không muốn trả giá bằng Nam Cung Vân! Vương gia Dịch Phàm đã khó ám sát như vậy huống chi là Thái tử của nước Hung Nô!
Ý nghĩ đó cứ tra tấn tôi cho đến hoàng hôn mới thấy Nam Cung Vân vác túi thật to đi vào viện, thấy tôi ngồi trước cửa, Nam Cung Vân giật mình, sắc mặt lạnh lùng: “Không vào nhà ngồi đi sao lại ngồi ngoài để chết cóng sao?”
Tôi ngó Nam Cung Vân, miệng cười cười, nhưng vẫn không nói gì, anh đã quay về, anh không bỏ tôi lại.
Nam Cung Vân thấy tôi cứ cười ngây ngô liền nhíu mày, đặt túi sang một bên rồi bế tôi lên: “Chân tay lạnh cóng hết rồi phải không?” Anh vừa hỏi vừa đi vào phòng, nhìn thấy bếp không có ánh lửa gì, sắc mặt trở nên đen sì, đặt tôi lên giường, còn mình thì đi nhóm bếp, một lúc sau căn phòng bắt đầu ấm lên.
Nam Cung Vân ra ngoài lấy túi đồ vào đưa cho tôi, nói một câu: “Ta ở bên ngoài chờ muội.” Sau đó để tôi một mình trong buồng, còn mình thì ra ngoài.
Tôi mở ra xem, nhìn thấy thứ bên trong liền giật mình ngây người ra.
Nước mắt tôi liền trào ra, trong túi có ít quần áo, một hộp đồ trang điểm, tôi lấy quần áo ra xem liền nhận ra ngay là có áo yếm và váy, một đống quần áo to nhỏ mỏng dày… có thêu phượng hoàng bằng kim tuyến, tất cả đều là màu đỏ, mắt tôi đỏ hoe, nước mắt lại chảy ra.
Dù tôi có ngốc đến mấy thì cũng nhận ra đó là quần áo dành cho cô dâu, tôi nhận ra bên trong còn có một chiếc khăn choàng, một hộp trang sức, bên trong còn có gì đó mà tôi không biết tên gọi là gì, chắc hẳn đều là đồ trang sức của cô dâu.
Tên khốn kiếp này, hôm nay ra ngoài cả ngày là để tìm cho tôi những thứ này sao? Nam Cung Vân muốn cưới tôi sao? Trong lòng tôi trào lên cảm giác hạnh phúc, tôi lại muốn khóc.
“Mặc vào đi.” Nam Cung Vân ở bên ngoài nói vọng vào.
“Vâng.” Tôi lau nước mắt trả lời.
Cầm lấy quần áo, tay tôi run rẩy, đây là hôn lễ của tôi sao? Hôm nay tôi kết hôn với Nam Cung Vân sao? Hạnh phúc ở ngay trước mắt làm tôi không tin đó là sự thật.
Bối rối cởi quần áo mình ra rồi mặc bộ đồ kia vào, chật vật từ áo yếm, váy, từng phụ kiện một, từ cái nhỏ đến cái lớn, mà tôi lại không biết phải mặc như nào. Lúc trước tôi cũng đã từng mặc quần áo kiểu này rồi nhưng chủ yếu là có thị nữ giúp, còn giờ nhìn những phụ kiện phức tạp trước mặt, tôi phát bực mình chẳng muốn mặc nữa…
Váy dưới sao lại dài như vậy! Chiếc áo màu đỏ thẫm kia chắc là khoác bên ngoài, còn khăn choàng này thì dùng làm gì? Sau vài lần thử đi thử lại, cuối cùng tôi gọi với ra ngoài: “Nam Cung Vân?”
“Gì?”
“Anh vào đây một chút được không?” Tôi nói khẽ.
“Sao vậy?” Nam Cung Vân do dự.
“Em không biết cách mặc.”
Bên ngoài không có tiếng đáp, một lát sau Nam Cung Vân bước vào, thấy tôi cùng một đống quần áo đang dùng dằng, liền ngẩn người ra, mặt đỏ bừng, cúi đầu bước tới bên tôi.
Tôi nhìn lại mình, hình như là hơi bất nhã, quần áo không chỉnh tề, tôi chờ đợi Nam Cung Vân, hơi xấu hổ vì mặc quần áo cô dâu mà cũng biết mặc, lại phải nhờ Nam Cung Vân giúp, nhưng trong lòng cũng thấy vô cùng ngọt ngào, anh phải giúp tôi mặc quần áo.
Nam Cung Vân đứng bên cạnh tôi, thử giúp tôi mặc lại quần áo đã bị tôi làm cho lộn xộn, nửa buổi sau, sắc mặt Nam Cung Vân càng đỏ, sau đó tôi nghe anh nói lý nhí: “Ta, ta cũng không biết mặc như thế nào.”
Tôi ngẩn ra, lại nghe Nam Cung Vân ngượng ngùng nói tiếp: “Ta cũng chưa từng giúp nữ nhân nào mặc y phục cả.”
Tôi lại ngẩn người…