Mặt cô nóng lên: “Anh đừng cười.”
“Được — Không cười em.” Anh nói, “Em có thể tự xử lý không?”
Cô cố gắng bẻ cần điều chỉnh hai lần nhưng lưng ghế không hề có dấu hiệu dựng thẳng lên.
Cô nói: “Không được ạ.”
“Để anh làm cho em.”
Sau khi tiếng tháo đai an toàn vang lên bên cạnh, Giang Tố khom người bước sang trước mặt cô và di chuyển nhẹ ghế của cô ra phía sau. Một chân anh chống đất, chân còn lại tì gối lên mép ghế của cô.
Anh cúi đầu tìm nút bấm, trong hầm xe vừa sáng vừa tối, ngay trước mặt là vách tường. Cô ngửi được mùi cây cỏ trong trẻo sạch sẽ trên người anh, kìm lòng chẳng đặng co nhẹ vai.
Giang Tố thấy cô nghiêng đầu bèn đưa mắt nhìn lên, dây an toàn thít chặt người cô, vòng qua xương ngực và kéo dài xuống ôm lấy vòng eo thon thả của cô.
Cô thích mặc quần áo chất liệu mềm mại và rộng rãi, thế nhưng hôm nay lại chọn một chiếc váy dệt kim ôm sát người, dưới chiếc áo khoác dáng dài màu trắng là hai sắc hồng và đen đan xen nhau tạo độ giãn cho váy, những đường cong xinh đẹp được phô bày rõ ràng trước mắt.
Anh nói: “Lúc trước không thấy em mặc chiếc váy này.”
Cô kêu khẽ một tiếng, phản ứng lại: “Mới mua đó, hình như em chưa từng thử kiểu này.” Phong cách mới luôn khiến cô có chút rụt rè, cô hỏi: “Xấu hả anh?”
“Đẹp mà.”
Cô nằm như vậy nên cứ luôn cảm thấy không an toàn: “Chưa tìm được nữa ạ?”
“Tìm được rồi.”
Đi đôi với việc ngón tay anh dùng sức, lưng ghế chậm rãi nâng lên, tay phải anh ung dung tháo đai an toàn của cô ra, bị giam lại quá lâu nên lúc này được thả ra khiến cô thở phào nhẹ nhõm.
Cô được tự do nhưng cũng không hoàn toàn tự do.
Lưng ghế nâng lên, tiến về phía anh, vào khoảnh khắc hai người sát lại gần nhau không kẽ hở, anh đã cúi đầu và bắt đầu nụ hôn trước.
Ban đầu rất nhẹ nhàng, nhận ra cô không bài xích, lúc này anh mới đưa tay tìm kiếm cổ tay cô, kéo tay cô đặt lên lưng mình. Cô cảm nhận được bề mặt lông mềm mại của chiếc áo khoác anh mặc, trên đó vương chút nhiệt độ.
Hóa ra những người yêu nhau có thể hôn liên tục như vậy, cô mơ mơ màng màng nghĩ. Bảo sao lần trước cô lướt mạng xã hội, thấy có người bảo mình và bạn trai ở nhà xem phim mà có thể hôn nhau ngắt quãng suốt cả buổi chiều, hồi ấy cô không tin, bây giờ mới hoang mang hiểu ra.
Anh vươn đầu lưỡi. Nhưng chỉ dịu dàng quét qua răng cô, cô biết nếu mình cắn răng một cái thì anh sẽ phối hợp lui ra. Vì để hít oxy nên cô hơi nâng cằm lên, vậy mà anh càng tiến vào sâu hơn, toàn bộ khoang miệng cô đều bị anh lướt loạn qua một cách tuần tự, đầu lưỡi cô chuyển động như có như không, chẳng biết đã bị anh đẩy đi đâu, xúc cảm trơn nhẵn dưới lưỡi dần bao phủ lên toàn bộ lưỡi cô, anh dùng sức m*t lưỡi cô vào trong miệng mình. Ngón cái anh nhẹ nhàng vuốt cằm cô, cô không biết nên hình dung nụ hôn này là dịu dàng hay phần nhiều là mạnh mẽ.
Hai người hôn nhau khoảng mười phút, giữa chừng có dừng lại nghỉ ngơi nhiều lần. Cô cảm thấy trong xe hơi ngột ngạt oi bức vô cùng, rõ ràng cửa sổ đã mở ra một khe nhỏ nhưng trước mắt toàn là sương mù. Cô nắm vạt áo anh, lại bắt đầu hôn, anh cảm thấy dường như cô đã thích ứng được, bàn tay ôm eo cô dần di chuyển xuống, bóp chặt đầu gối cô một hồi. Nhịp thở cô dần dà trở nên rối loạn, cô cảm nhận được anh đang nâng đầu gối mình lên và đẩy về phía trước, miệng đã bị đầu lưỡi anh chặn kín nên giọng cô hơi ấp úng và rất nhẹ: “Giang Tố…”
Ý thức anh bỗng chốc quay về.
Những tiếng hít thở dồn dập thay nhau vang lên trong xe.
Anh chợt nhận thức được bản thân đang làm gì, đầu óc mê muội, thành thử khi nãy anh muốn nâng chân cô lên vòng ngang eo mình.
Anh lấy lại bình tĩnh một lúc lâu, sau đó mới lên tiếng: “Xin lỗi em. Có dọa em sợ không?”
Cô lắc lắc đầu, bảo không có.
Anh có phần tự trách, vì nhất thời không kiểm soát được bản năng. Anh hơi lùi lại, muốn đi xuống nhưng chợt bị cô ôm lấy vai. Anh hơi sửng sốt.
Cô vùi đầu vào cổ anh, giọng nói bị chắn lại nghe mềm yếu vô cùng. Thật ra thường ngày cách nói chuyện của cô rất dứt khoát liền mạch, chỉ sau khi thân mật, giọng nói mới tự nhiên có chút run nhẹ ở âm cuối. Anh nhỏ giọng hỏi: “Em làm gì vậy?”
“Em không trách anh.” Cô nói, “Nên anh đừng không vui.”
Anh khựng lại, hồi lâu sau mới vừa cười vừa hỏi cô: “Em đang an ủi anh à?”
“… Ừm.”
“Rõ ràng em là người bị bắt nạt, sao lại an ủi anh?”
“Không phải bị bắt nạt.” Cô đáp: “Em cũng đâu còn là con nít.”
Anh hỏi: “Có khiến em thấy phản cảm không?”
Cách nói của anh rất mập mờ nhưng cô hiểu được, một hồi lâu sau mới khẽ khàng nói: “Là anh thì không.”
Anh cười cười, bảo: “Sau này không thích thì bảo anh dừng.”
“Ừm.” Một lúc sau, cô ngẩng đầu hỏi: “Muốn hôn nữa không?”
…
Nửa tiếng sau đó họ mới xuống xe.
Nụ hôn tiếp sau đó đã đổi thành cô ở phía trên, cô cũng không biết tại sao Giang Tố lại đổi vị trí, có thể anh sợ bản thân lại mất kiểm soát nên đổi lại tư thế mà cô có thể làm chủ quyết định. Dường như sau mỗi lần kết thúc, anh hơi lùi ra và đợi cô mông lung mở mắt, sau đó mới ghé đến hôn cô một lần cuối.
Cô tựa vào cổ anh, nhỏ giọng hỏi: “Đây là xe anh ạ?”
“Ừ, nhưng không do anh đứng tên mà do một người bạn của anh đứng tên, truyền thông không tìm ra được đâu.”
Giọng cô nhẹ nhõm hơn: “Vậy thì tốt.”
Nếu không cứ nghĩ đến việc hôn nhau trong xe của người khác, cô lại cảm thấy xấu hổ vô cùng.
“Thích chiếc này không?” Anh cười cười, bảo: “Anh rất thích.”
“Em không thích.” Cô thỏ thẻ: “Ghế khó điều chỉnh quá.”
Anh hôn d ái tai cô: “Lần sau anh sẽ điều chỉnh trước cho em.”
*
Khoảng thời gian đầu thu kết thúc, nhiệt độ ở An Thành lại giảm mạnh.
Cô sợ lạnh nên mặc áo khoác lông vũ dày từ sớm.
Vào mùa đông cô rất thích mặc đồ màu trắng nhưng cô vẫn phải pha màu, chỉ cần hơi lơ là một chút sẽ dây màu vào áo. Ngày ấy trước khi bảng màu nghiêng qua một bên, cô đã kịp thời đứng dậy —
Tuy tránh được việc làm quần áo bị dơ nhưng bảng màu nghiêng qua và rơi xuống bể vụn, không thể sử dụng được nữa.
Cô vẫn luôn muốn mua một cái mới nhưng cô là kiểu người đã không làm thì thôi, mà nếu đã làm thì sẽ phải làm tốt nhất, việc chọn bảng màu tốn rất nhiều thời gian, mà thời gian mỗi ngày của cô ngay cả để hẹn hò yêu đương còn chẳng đủ.
Vì vậy cô cứ trì hoãn mãi, đành phải dùng giấy pha màu thay thế tạm thời.
Buổi chiều hôm đó, Giang Tố nói với cô anh bận chút chuyện, phải lái xe ra ngoài. Quản Hành bảo đây là một ngày nghỉ duy nhất của anh trong hai năm qua, buổi sáng ở bên cạnh cô, buổi chiều có thể là chạy đến đâu đó đút chim bồ câu ăn, vào ngày nghỉ anh chỉ thích làm người lười biếng mà thôi.
Cô thấu hiểu điều này nên không cảm thấy có gì lạ. Cô và bạn ở đoàn phim đến trung tâm thương mại đi dạo. Sau sáu giờ tối cô mới nhận được tin nhắn từ anh, cô hỏi anh đã làm xong việc chưa. Anh trả lời công việc đã kết thúc, sẽ đến đón cô đi ăn cùng.
Ai ngờ xế chiều ngày hôm sau, cô nhận được một thùng hàng giao hỏa tốc, Giang Tố mở ra cho cô xem cô mới biết đó là một bảng màu.
Sứ men xanh đẹp vô cùng, pha lẫn chút sắc xanh nước. Bảng màu có hai ô lớn và năm ô nhỏ, đây là kiểu bảng màu mà cô thuận tay và thường sử dụng, kết cấu cũng rất tốt. Cô kìm lòng chẳng đặng đưa ngón tay vuốt vuốt nhẹ, lại hỏi anh: “Đồ gồm ạ?”
“Ừ, anh thấy bảng màu trước của em cũng dùng chất liệu này.” Anh hỏi: “Thích không?”
“Thích.”
“Bảng của anh đẹp hơn bảng của em.” Cô lật qua lật lại ngắm nghía, bề mặt gốm cũng đẹp vô cùng: “Lúc trước em mua chất liệu gốm là vì nó đẹp hơn chất liệu nhựa bình thường nhưng mà dễ vỡ quá.”
“Vỡ thì đổi cái mới.” Anh nói, “Đừng để rạch phải tay em là được.”
Cô thật sự rất thích bảng màu này, buổi chiều khi vẽ hoa văn, cô cố ý chụp ảnh lại. Sau chốc lát đăng lên vòng bạn bèm Nại Nại hỏi xin cô link sản phẩm.
Lúc này cô mới nhớ ra, bèn hỏi Giang Tố: “Bạn em hỏi bảng màu kia mua ở đâu, cô ấy cũng muốn mua một bảng.”
Giang Tố: “Sao lại muốn xin link?”
“Tại nó đẹp.”
“Link thì chắc không có.” Anh cười cười, bảo: “Cái này là chiều hôm qua anh tự đi nung, hôm nay gốm mới khô đấy.”