Dịch Nguyên không đáp, mà tiếp tục rót rượu đầy cốc, ngửa cổ dốc cạn.
Đường Nhược Sang và Triệu Cẩn Ngôn quay đầu nhìn nhau. Trên mặt hiện đầy dấu chấm hỏi.
Đêm hôm khuya khoắt, tự dưng Dịch Nguyên đến quán bar của Đường Nhược Sang. Rồi gọi anh ta và Triệu Cẩn Ngôn ra uống rượu. Bộ dạng vật vã, điên cuồng uống hết chai này tới chai khác. Giống như không cần mạng nữa vậy.
Hai người bọn họ gặng hỏi mãi mà hắn không trả lời. Từ đầu tới cuối đều im lặng tự chuốc say mình. Cảnh này rất quen, bọn họ đã từng nhìn thấy qua quá nhiều lần rồi. Khiến cho Dịch Nguyên te tua như vầy, chắc chỉ có thể là chuyện liên quan đến “người ấy”.
Đường Nhược Sang đá đá mắt ra hiệu với Triệu Cẩn Ngôn. Triệu Cẩn Ngôn chép miệng, chần chừ chốc lát mới hỏi.
“Dịch Nguyên, mày làm sao vậy? Rốt cuộc là có chuyện gì?”
Dịch Nguyên không để ý, tiếp tục rót rượu. Triệu Cẩn Ngôn nhịn không được, bèn túm cổ tay ngăn hắn lại, nói: “Mày gọi bọn tao ra đây để nhìn mày uống đến chết rồi bê mày đi chôn à? Chí ít cũng phải nói cho bọn tao biết là chuyện gì chứ!”
Lúc này, Dịch Nguyên mới dừng động tác. Để cho Triệu Cẩn Ngôn lấy chai rượu từ trong tay hắn đặt sang bên cạnh. Hắn ngẩn người nhìn chất lỏng lạnh lẽo sóng sánh trong cốc thủy tinh. Mùi rượu nồng nặc xộc lên mũi. Cổ họng bỏng rát. Trái tim vẫn chưa thể ngừng nhói đau.
Hắn rũ mắt nhìn xuống. Lòng bàn tay vẫn còn vương lại chút hơi ấm của Hoa Phong Nhã. Mà người đã không còn ở đây nữa rồi.
Suốt một thời gian dài đằng đẵng tìm kiếm. Hi vọng rồi tuyệt vọng. Cuối cùng cũng gặp được cậu. Mừng rỡ, hạnh phúc, nhớ nhung. Tất cả mọi cảm xúc dồn nén bấy lâu như vỡ òa.
Lúc đó, trong đầu hắn hoàn toàn trống rỗng. Chẳng nói lời nào mà lao tới ôm chầm lấy Hoa Phong Nhã.
Giữa bọn họ, dẫu không có tình yêu thì vẫn còn tình bạn thời niên thiếu. Hoặc có lẽ do đã xảy ra quá nhiều chuyện. Hoa Phong Nhã vậy mà không đẩy hắn ra. Để cho hắn ôm chặt vào lòng, gào khóc nức nở. Ngàn vạn lời muốn nói đều hóa thành nước mắt.
Phong Nhã, em vĩnh viễn cũng không biết, tôi đã tìm em khổ sở đến nhường nào.
Khoảnh khắc tận mắt trông thấy em bằng xương bằng thịt đứng ở trước mặt. Tôi mới thật sự nhận ra mình vẫn còn sống. Hình ảnh, âm thanh, màu sắc, mùi hương và hơi thở. Tất cả đều trở nên sống động, chân thật và mãnh liệt hơn bao giờ hết. Đồng thời, tôi cũng chợt nhận ra một điều.
Tôi chưa bao giờ ngừng yêu em.
“Thôiiiii, thắm thiết như vậy là đủ rồi. Bỏ cái tay ra đi bạn êi.” Hoa Phong Nhã vỗ vỗ lên lưng Dịch Nguyên ra hiệu cho hắn.
Dịch Nguyên khịt mũi, bất đắc dĩ buông cậu ra.
Hoa Phong Nhã hỏi: “Sao anh...”
Nói tới đây, Hoa Phong Nhã đột nhiên khựng lại. Cậu liếc nhìn qua chỗ băng ghế trống trơn, rồi nhướng mày chớp chớp mắt.
“Ô hay. Thế ra mình là người yêu cũ à?”
Dịch Nguyên không hiểu mô tê gì: “Hả? Em nói sao cơ?”
Hoa Phong Nhã nhìn sâu vào mắt Dịch Nguyên bằng vẻ mặt thâm thúy: “À... Không có gì.”
Dịch Nguyên khẽ nói: “Em gầy đi nhiều rồi.”
Hoa Phong Nhã cười cười: “Anh cũng vậy.”
“Mập hơn nhiều rồi.”
“Tăng mấy kí? Mười kí không?”
Từ khi ở bên Lâm Minh Viễn, vấn đề ăn uống của Dịch Nguyên càng lúc càng được cải thiện. Lâm Minh Viễn luôn nấu những món bồi bổ đủ thể loại vì sợ hắn sụt cân và đau bao tử. Quả thật dạo này hắn đã tăng cân kha khá. Không đến mức mập, nhưng đã có da có thịt hơn trước nhiều. Nhìn vô cùng hồng hào khỏe khoắn. Nào có giống với người héo hon gầy mòn vì thất tình chứ.
Chẳng hiểu sao ánh mắt trêu chọc của Hoa Phong Nhã làm hắn hơi chột dạ, bối rối ngó sang chỗ khác: “Tôi đệt...”
Hai người im lặng hồi lâu. Sau khi dần dần bình tĩnh từ cơn kích động ban nãy. Nghĩ đến quãng thời gian Hoa Phong Nhã rời đi không một lời từ biệt. Dịch Nguyên không nhịn được lại rơi nước mắt.
“Phong Nhã, rốt cuộc thời gian qua em đã đi đâu? Tôi tìm em đến sắp phát điên lên rồi!”
Hoa Phong Nhã trầm mặc chốc lát, mới nói: “Tôi vẫn sống rất tốt. Anh chỉ cần biết như vậy là đủ rồi.”
Dịch Nguyên hé môi định nói gì đó, thì bị Hoa Phong Nhã ngắt lời: “Đừng hỏi. Vì tôi sẽ không trả lời.”
“...”
“Tìm chỗ khác nói chuyện đi.”
Bọn họ vào trong con hẻm nhỏ vắng người gần đó để tránh gây sự chú ý trên phố. Dịch Nguyên vừa đi vừa lấy khăn tay trong túi áo khoác để lau nước mắt trên mặt mình.
Mặc dù trong lòng hắn có rất nhiều điều muốn hỏi. Nhưng một khi Hoa Phong Nhã không muốn nói thì ai cũng đừng hòng cạy miệng được. Hắn đành cắn răng nhịn xuống.
Lúc này, chợt nghe Hoa Phong Nhã nói: “Chậc, tự dưng rủ tôi đóng phim ở ngoài đường cho người ta xem. Trả tiền cát xê đây!”
Nghe xong câu này, chính bản thân Dịch Nguyên cũng tự cảm thấy buồn cười. Hắn không nói lời nào. Tháo chiếc đồng hồ Patek Philippe đeo trên tay ra, nhìn nó một cái rồi đưa cho Hoa Phong Nhã.
Thấy cậu cầm chiếc đồng hồ đắt đỏ kia nghía tới nghía lui một cách xoi mói, hắn bèn bảo: “Bản giới hạn trên thế giới chỉ có một cái này thôi, khỏi soi. Cát xê của em là ba mươi bảy triệu đô đó, ý kiến gì không?”
Hoa Phong Nhã nói: “Đây chẳng phải chiếc anh thích nhất à?” Đoạn, cậu tặc lưỡi, “Chậc, đưa cái này cho tôi làm tín vật định tình hay gì. Tôi muốn tiền mặt, tiền mặt ấy!”
Dịch Nguyên ném ví tiền cho cậu, rồi chìa bàn tay ra bảo: “Không cần thì thôi, trả đây.”
Hoa Phong Nhã vui vẻ moi hết tiền trong ví của hắn. Moi chán chê rồi mới ném trả lại chiếc ví rỗng chứa đầy thẻ bên trong. Sau đó tiện tay nhét chiếc đồng hồ kia vào túi quần.
Dịch Nguyên cất ví. Nhìn thấy hành động đó của Hoa Phong Nhã, hắn không nhịn được mà hơi cong khóe môi, hỏi: “Không phải em chê à?”
Hoa Phong Nhã khoanh tay dựa vai vào cột đèn. Ánh mắt sáng như sao, cười bảo: “Tại vì tôi cảm thấy nếu tôi không lấy thì anh sẽ buồn.”
Dịch Nguyên ngẩn người. Trái tim liền đập loạn nhịp.
Hoa Phong Nhã híp mắt, cong khóe môi nói: “Cơ mà tôi đâu có chê. Ai lại chê ba mươi bảy triệu đô la Mỹ bao giờ chứ.” Đoạn, cậu nghiêng đầu hỏi, “Sao, đổi ý à?”
Dịch Nguyên tiến tới gần Hoa Phong Nhã. Đến khi cách cậu một bước chân thì dừng lại. Hắn mê mẩn ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp tựa như tuyệt tác nghệ thuật ấy không chớp mắt. Đầu óc hắn quay cuồng, chẳng thể làm chủ được bản thân mình. Vô thức chìa tay ra muốn chạm lên má Hoa Phong Nhã.
Hắn khẽ nói: “Tôi không đổi ý. Phong Nhã, từ đầu đến cuối, tôi chưa từng đổi ý.”
Hoa Phong Nhã nghiêng mặt né tránh: “Nghe nói anh đã đính hôn với thái tử Ngân hàng LS. Chúc mừng anh, Dịch Nguyên.”
Dịch Nguyên sững sờ. Bàn tay lập tức khựng lại ở giữa không trung. Như thể nếu chạm vào Hoa Phong Nhã thì sẽ vấy bẩn cậu vậy.
Hắn chẳng khác nào người đang ngủ say, bị tiếng chuông đồng hồ reo inh ỏi đánh thức. Câu này của Hoa Phong Nhã thật chí mạng. Lạnh lùng tàn nhẫn dựng lên một bức tường khổng lồ đẩy hắn ra xa.
Dịch Nguyên quýnh lên, vội nói: “Tôi sẽ hủy hôn!”
Hắn chẳng còn tâm trí nào để thắc mắc vì sao Hoa Phong Nhã biết được chuyện đó. Muốn nắm lấy hai bờ vai cậu nhưng lại không dám chạm vào. Cứ thế mà lúng túng để hờ tay giữa không trung, tha thiết nói.
“Phong Nhã, lúc đó tôi đã rất tuyệt vọng. Tôi cứ tưởng rằng em vĩnh viễn không bao giờ trở về nữa. Nhưng hiện tại em đã về rồi. Chỉ cần em đồng ý ở bên cạnh tôi. Tôi sẽ lập tức hủy hôn!”
Hoa Phong Nhã nói: “Dịch Nguyên...”
Hai mắt Dịch Nguyên đỏ lên, hoảng loạn ngắt lời cậu: “Ba mẹ tôi chấp nhận em, chẳng ai phản đối chúng ta cả. Thậm chí nếu họ đổi ý không chấp nhận em nữa. Tôi cũng sẵn sàng vì em mà đấu tranh tới cùng.”
“Phong Nhã, tất cả những gì Ngụy Tư Thần làm được cho em thì tôi cũng có thể!”
“Nếu em đồng ý ở bên tôi. Tôi sẽ dành cho em một hôn lễ lớn nhất thế kỷ. Lớn đến mức, trăm năm sau nghìn năm sau, hậu nhân vẫn mãi không ngừng ca tụng về nó.”
“Nếu em chết trước tôi, tôi nguyện tuẫn táng cùng em. Nếu em muốn tôi phải sống tiếp, tôi nguyện thủ tiết vì em cả đời.”
Dịch Nguyên rơi nước mắt, nhịn không được nắm lấy hai cánh tay Hoa Phong Nhã, vừa khóc vừa nói: “Phong Nhã, đồng ý ở bên tôi đi. Hãy nói là em muốn ở bên tôi đi!”
Im lặng hồi lâu, Hoa Phong Nhã mới chậm rãi gỡ bàn tay của Dịch Nguyên ra, rồi khẽ nói: “Thật không dễ gì tìm được người đáp ứng hầu hết tất cả những yêu cầu của anh.”
“Thay vì cứ mãi đuổi theo ảo ảnh một cách vô nghĩa. Anh nên học cách trân trọng những gì mình đang có, Dịch Nguyên.”
Dịch Nguyên ngây người, nhìn chằm chằm Hoa Phong Nhã như không thể tin được vào tai mình. Rồi chậm rãi buông thõng hai tay xuống, thì thào: “Ảo ảnh?”
Hắn lùi lại một bước, tức đến bật cười.
Cái cảm giác hi vọng rồi lại thất vọng. Bao nhiêu nỗ lực đều dẫn đến thất bại này. Từ lúc gặp Hoa Phong Nhã cho đến tận bây giờ, hắn đã trải qua chẳng biết bao nhiêu lần. Thế nhưng, lần nào lực sát thương cũng đều lớn như nhau.
Không, thậm chí còn tăng dần theo cấp độ!
Hắn không nhịn được gào lên: “Chẳng phải bình thường em tỉnh táo quyết đoán lắm sao?”
“Dịch Nguyên tôi có thể vì em mà đấu tranh tới cùng, thậm chí chấp nhận từ bỏ tất cả. Vậy mà em chẳng thèm đoái hoài đến. Còn Ngụy Tư Thần, kẻ đã bỏ rơi em mà em cứ nhớ mãi không quên!”
“Hai người đã kết thúc rồi!”
“Hoa Phong Nhã!”
“Em và Ngụy Tư Thần mẹ nó đã kết thúc rồi!”
“Nó đã có người khác. Nó đã quên em rồi! Chẳng lẽ em còn định thủ tiết cả đời vì nó à?”
Vẻ mặt Hoa Phong Nhã không có cảm xúc gì. Khoanh tay dựa lưng vào cột đèn. Rũ mắt nhìn xuống mặt đất lác đác lá vàng khô chốc lát, mới thong thả nói.
“Ừ, tôi cũng định thế thật.”
Dịch Nguyên nghe xong liền ngây người.
“Dù sao với nữ tôi không có cảm giác. Với nam thì ai cũng đeo khúc thịt lòng thòng ở giữa háng giống tôi.”
Hoa Phong Nhã nghiêng đầu ngước mắt liếc nhìn hắn: “Anh cũng vậy, Dịch Nguyên.”
“Có điều, tôi cần đính chính lại một chuyện. Tư Thần không bỏ rơi tôi. Chính tôi mới là người bỏ rơi anh ấy.”
“Tôi có lỗi với Tư Thần. Nhưng tôi không hối hận.”
Ánh mắt Hoa Phong Nhã dần trở nên xa xăm: “Thanh xuân năm đó, có lẽ là một sự sai lầm của tôi. Mà Tư Thần, lại là người phải trả giá cho sai lầm ấy.”
“Tư Thần đã mất quá nhiều vì tôi rồi. Tôi không thể hại anh ấy thêm nữa, Dịch Nguyên à.”
Hoa Phong Nhã thẳng người lại, mỉm cười khẽ nói: “Thấy anh khỏe mạnh, lại còn trái ôm phải ấp không hề xuống phong độ, tôi mừng cho anh.”
“Chuyện hôm nay hãy xem như chưa từng xảy ra. Đừng nói cho bất cứ ai biết là anh đã gặp tôi.”
“Đặc biệt là Tư Thần.”
“Sau hôm nay, chúng ta sẽ không gặp lại nữa.”
“Đừng tìm tôi.”
“Tạm biệt, Dịch Nguyên.”
“Dịch Nguyên.”
“Dịch Nguyên.”
“Dịch Nguyên!”
Dịch Nguyên giật mình, cùi chỏ đang chống trên đùi trượt một cái suýt làm hắn ngã sang bên cạnh. Đường Nhược Sang và Triệu Cẩn Ngôn hết hồn. Vội vàng chìa tay ra đỡ lấy hắn.
Triệu Cẩn Ngôn hơi lo lắng: “Mày làm sao thế? Say rồi à? Tao đưa mày về nhé?”
Lúc này, mọi người đột nhiên nghe thấy tiếng “cạch” của kim loại vang lên. Dịch Nguyên lừ đừ cúi đầu nhìn xuống. Phát hiện ra đó là chiếc đồng hồ Patek Philippe bản giới hạn mình thích nhất. Mà cách đó không lâu đã tặng cho Hoa Phong Nhã. Hiện tại, nó lại rơi ra từ trong túi quần hắn. Nằm trơ trọi trên sàn nhà lạnh lẽo.
Chẳng biết Hoa Phong Nhã đã nhét nó vào trong túi quần của hắn từ lúc nào. Hắn chậm chạp nhặt lên. Thẫn thờ rũ mắt nhìn chiếc đồng hồ trong tay mình.
Tình cảm của hắn lại một lần nữa bị Hoa Phong Nhã ném trả về.
Hắn nhếch môi, chua chát hừ cười một tiếng.
Mỉa mai thật đấy.
Người trời sinh xem tiền là chân lý cuộc đời như em, vậy mà lại không cần ba mươi bảy triệu đô la Mỹ sao?
Kể cả khi tôi có thể cho em nhiều hơn thế. Thì trong mắt em, mọi thứ tôi dâng lên chẳng là cái đinh gì.
Dịch Nguyên siết chặt chiếc đồng hồ trong tay.
Trái tim cùng tấm chân tình của hắn thật giống như chiếc đồng hồ này. Bị Hoa Phong Nhã vui vẻ thảy tới thảy lui. Thảy tới tan xương nát thịt, thảy tới máu chảy đầm đìa.
Dịch Nguyên ngẩng đầu lên nhìn Triệu Cẩn Ngôn và Đường Nhược Sang chốc lát. Rồi bụm mắt cúi đầu cười sằng sặc.
“Ha ha ha ha ha ha ha!”
Hai người kia nhìn hắn, rồi lại liếc mắt nhìn nhau. Triệu Cẩn Ngôn bèn đứng dậy, kéo Dịch Nguyên lên.
“Không được, nó say quá rồi. Mày phụ tao đưa nó ra ngoài coi.”
Đường Nhược Sang vội vàng buông ly rượu xuống. Cùng với Triệu Cẩn Ngôn đỡ Dịch Nguyên dậy. Cũng may là bọn họ uống không nhiều, chỉ mới ngà ngà say thôi. Vậy mà lúc dìu hắn vẫn đổ mồ hôi đầy đầu.
Ba người loạng choạng đi ra ngoài. Kha Ân và đám vệ sĩ đứng canh cửa phòng VVIP. Nghe tiếng mở cửa, quay lại liền trông thấy Dịch Nguyên say bí tỉ được hai người kia dìu đi ra. Bọn họ vội vàng xúm vào đỡ lấy hắn.
Chật vật đưa người vào trong xe xong rồi, Kha Ân mới hỏi: “Thiếu gia, về nhà Giám đốc Ngôn, về nhà Trưởng phòng Lâm hay về nhà riêng ạ?”
Đợi mãi không thấy Dịch Nguyên trả lời, Triệu Cẩn Ngôn ngồi bên cạnh bèn lay lay hắn, hỏi: “Thế, ngài muốn đến chỗ Hi Quý phi hay đến chỗ Hoàng Hậu nương nương đây?”
Dịch Nguyên gục lên gục xuống, nhỏ giọng lầm bầm: “Phong Nhã... Em ác lắm...”
Trên xe im bặt không ai nói câu nào. Bầu không khí có hơi khó xử. Hồi lâu sau, Triệu Cẩn Ngôn bèn huơ tay nói với Kha Ân.
“Đến chỗ Hi... Tiểu Lâm đi. Đến chỗ Tiểu Lâm.”
Ngẫm nghĩ một lát, Triệu Cẩn Ngôn tự cảm thấy mình cũng say đến đầu óc lú lẫn rồi, vội bảo: “À không không, bậy bậy. Đến chỗ nào không có Tiểu Lâm đi.”
Kha Ân liếc mắt nhìn Dịch Nguyên say ngả trái ngả phải trong gương chiếu hậu. Thầm nghĩ với tình trạng của hắn bây giờ, nếu đưa về nhà Ngôn Diệp Thành thì không ổn. Mà về nhà Lâm Minh Viễn lại càng không xong. Đang định đưa hắn về nhà riêng thì chợt nghe hắn lèm bèm.
“Lâm Minh Viễn...”
Triệu Cẩn Ngôn và Kha Ân đồng loạt đứng hình. Kha Ân nhịn không được mà quay đầu nhìn Dịch Nguyên ở ghế sau. Lúc này, lại nghe hắn lè nhè.
“Lâm Minh Viễn, tôi khát nước...”
“Lấy... hức, cho tôi ly nước...”
Kha Ân, Triệu Cẩn Ngôn: “...”
Cạn lời chốc lát, Triệu Cẩn Ngôn mới thở dài mở tủ lạnh lấy chai nước suối. Vặn nắp ra đưa cho Dịch Nguyên uống. Rồi phẩy phẩy tay nói với Kha Ân.
“Vẫn là đến chỗ Hi Quý phi đi.”
...
“Cậu có biết điểm khác biệt lớn nhất giữa hai người các cậu là gì không?”
“Hoa Phong Nhã làm người ta sinh ra cảm giác muốn yêu. Còn cậu, Tiểu Lâm, cậu chỉ khiến cho người ta nổi hứng muốn chơi.”
Lâm Minh Viễn cầm chiếc áo thun ngẩn người.
Lúc ấy cậu vẫn chưa hiểu hết ý trong câu nói đó của Tiêu Hàng. Hôm nay tận mắt nhìn thấy Hoa Phong Nhã bằng xương bằng thịt. Tiếp xúc sơ qua với anh ta rồi. Mới thật sự sâu sắc hiểu được lí do vì sao Dịch Nguyên cứ nhớ mãi không quên anh ta.
Cậu có thể giặt đồ rửa chén nấu cơm, săn sóc tốt cho Dịch Nguyên. Nhưng tuyệt đối không phải là người có thể cùng hắn tán gẫu về sách vở triết học thâm sâu như Hoa Phong Nhã. Anh ta khiến cậu nhận ra, khoảng cách giữa cậu và Dịch Nguyên không chỉ nằm ở xuất thân hay địa vị xã hội. Mà còn là ở sự hiểu biết và trình độ học vấn.
Cậu ngước đôi mắt ầng ậng nước lên, nặng nề thở hắt ra một hơi. Rồi nhanh chóng xếp gọn gàng chiếc áo thun cũ cho vào vali.
Đúng vào lúc này, chuông cửa đột ngột vang lên. Lâm Minh Viễn giật mình, vội dụi mắt. Chắc có lẽ ban nãy ăn mì xong, Đỗ Siêu để quên áo khoác nên quay lại lấy.
Cậu vội vàng xuống lầu, chạy vào phòng khách cầm theo áo khoác da của Đỗ Siêu. Không xem người nhấn chuông trong màn hình là ai mà cứ thế mở cửa luôn. Vì bình thường người nhấn chuông khi đến nhà cậu chỉ có mỗi mình anh.
Cửa vừa mở, Lâm Minh Viễn ngoài dự liệu trông thấy Dịch Nguyên đang say khướt, được Kha Ân dìu đứng đợi ở cửa, mà không phải Đỗ Siêu.
Kha Ân giao hàng tận tay cho Lâm Minh Viễn xong, mới nói: “Thiếu gia uống hơi nhiều, cậu... mang thiếu gia vào một mình được không? Có cần tôi giúp không?”
Lâm Minh Viễn đỡ lấy Dịch Nguyên, nói: “Không sao, một mình tôi là được rồi.” Lúc này, cậu chợt nhớ ra gì đó, bèn đưa áo khoác da cho Kha Ân, nói, “Anh Siêu để quên áo ở chỗ tôi. Anh Kha, anh có đi ngang qua nhà anh Siêu thì đưa cho anh Siêu giúp tôi nhé, cảm ơn.”
Kha Ân nhận lấy áo khoác từ Lâm Minh Viễn, gật đầu đáp lại một tiếng rồi rời đi.
Lâm Minh Viễn cõng Dịch Nguyên lên lầu. Hắn nằm trên lưng cậu gục đầu mê man. Suốt cả quá trình đều im lặng chẳng nói câu nào. Rõ ràng trong nhà có hai người, thế nhưng cảm giác lại trống trải đến lạ thường.
Lâm Minh Viễn cẩn thận đặt Dịch Nguyên nằm xuống giường. Cởi giày và vớ của hắn ra, để hắn nằm ngay ngắn lại. Cậu không bật đèn, mà đứng bên cạnh giường rũ mắt nhìn hắn. Người đàn ông đã bỏ lại cậu ở cổng khu phố ẩm thực vài tiếng trước.
Hồi lâu sau, cậu nặng nề thở hắt ra một hơi. Xoay người đi vào phòng tắm giặt khăn.
Rất nhanh Lâm Minh Viễn đã cầm theo khăn bông đi ra. Lần nữa ngồi xuống bên cạnh Dịch Nguyên. Nhẹ nhàng lau mặt cho hắn.
Thế nhưng, khi lau đến cổ Dịch Nguyên thì tay Lâm Minh Viễn chợt khựng lại. Sự nhẫn nhịn và kìm nén suốt từ đầu đến giờ đột nhiên sụp đổ. Cậu giống như phát điên, tháo hết cúc áo sơ mi của hắn ra. Vạch hết vạt áo sang hai bên. Hệt như một kẻ tâm thần bị ám ảnh bởi thứ gì đó. Mà cuồng loạn quét mắt nhìn khắp thân thể hắn một lượt.
Không có.
Lâm Minh Viễn tiếp tục thô bạo tháo dây nịt. Kéo khóa quần và quần lót của Dịch Nguyên xuống. Lật tới lật lui kiểm tra cả đằng trước lẫn đằng sau.
Không có.
Bọn họ... không có làm.
Im lặng chốc lát, Lâm Minh Viễn lại bóp mặt hắn quay qua đối diện với mình, nhìn kỹ lần nữa.
Môi cũng không sưng...
Lúc này, cậu như quả bóng xì hơi, mất hết sức lực chậm rãi buông hắn ra. Ngồi bần thần hồi lâu, bỗng cúi đầu bật cười. Một nụ cười hết sức khó coi.
Lâm Minh Viễn ơi là Lâm Minh Viễn.
Đến nước này rồi mà mày còn để ý hắn ngủ với ai làm gì?
Dù mày để ý thì sao chứ? Mày vốn dĩ không thể ngăn hắn ngủ với người khác!
Lâm Minh Viễn giận hắn vì đã không chọn cậu. Lại càng giận bản thân mình vô dụng không thể giữ được hắn. Cậu khó chịu đứng phắt dậy, ném khăn bông rời đi. Không muốn nhìn thấy bộ dạng si tình thảm hại đó của hắn nữa.
Đi mà kêu ánh trăng sáng của anh quỳ gối bên giường hầu hạ cho anh đi. Về đây làm cức gì!
Anh thích ai thì báo người đó đi, mắc gì báo tôi!
Tức giận ngoe nguẩy đi được mấy bước. Lâm Minh Viễn không nhịn được mà khựng lại. Lồng ngực phập phồng, cố kiềm chế xuống bức bối trong lòng. Cậu đứng chôn chân tại chỗ chốc lát. Cuối cùng nhíu mày xoay người quay về ngồi phịch xuống giường. Lột hết quần áo của hắn ra. Rồi cầm khăn bông lên, lau người cho hắn.
Lúc đem theo áo choàng ngủ và quần lót sạch đi ra, bỗng nghe hắn thều thào: “Nước...”
Đi mà kêu mối tình đầu của anh lấy nước cho anh uống!
Cmn chỉ giỏi sai tôi!
Lâm Minh Viễn nhíu mày khó chịu. Ném quần áo sang một bên rồi đi rót nước. Cậu đỡ hắn dậy đút cho hắn uống xong, mới đặt nửa ly nước còn thừa lại lên trên tủ đầu giường. Đang định lấy áo choàng ngủ để mặc vào cho hắn. Cổ tay bất thình lình bị túm chặt.
Lâm Minh Viễn giật mình. Còn chưa kịp phản ứng lại thì Dịch Nguyên đã kéo mạnh một cái. Làm cậu mất thăng bằng ngã nhào vào lòng hắn. Chẳng biết hắn lấy sức ở đâu ra, mà trở mình đè cậu xuống. Chỉ trong chớp mắt đã gọn gàng đặt cậu nằm dưới thân.
Dịch Nguyên trần truồng ngồi trên bụng Lâm Minh Viễn. Hắn cúi đầu mơ màng nhìn cậu. Ánh mắt tan rã, rõ ràng vẫn chưa tỉnh rượu. Đợi sao bay đầy đầu tiêu tán, hết hoa mắt chóng mặt, cậu mới khẽ nhíu mày ngước mắt lên nhìn hắn.
Hai người lặng thinh nhìn nhau trong bóng tối. Cuối cùng, Lâm Minh Viễn là người dời tầm mắt trước.
Mỗi lần nhìn thấy Dịch Nguyên, nếu không phải hạnh phúc thì chính là đau khổ. Loại đau khổ cầu mà không được ấy, khiến cậu mệt mỏi vô cùng. Cậu ước mình chẳng còn chút cảm xúc gì mỗi khi nhìn vào hắn. Như thế có lẽ sẽ không còn tổn thương. Nước mắt cũng sẽ không còn rơi nữa.
Cậu ghét mình của bây giờ.
Yếu đuối.
Hai mắt Lâm Minh Viễn đỏ hoe, cậu nhổm người dậy muốn rời giường. Thế nhưng đột nhiên bị Dịch Nguyên ấn trở về. Hắn bóp mặt cậu xoay lại, rồi cúi đầu hôn xuống.
Lại nữa.
Lúc nào cũng vậy.
Dịch Nguyên biết rõ cậu yêu hắn. Nên sẽ không bao giờ từ chối hắn. Mỗi khi không đạt được thỏa hiệp. Hắn luôn dùng cách này để cuốn cậu theo. Và cậu lúc nào cũng vậy, luôn bị cuốn theo hắn. Sau đó, mọi thứ đối với hắn liền trở nên dễ dàng.
Trong mối quan hệ này, hắn là người cầm trịch. Kết quả ra sao đều phụ thuộc vào hắn. Bất kể thế nào, cậu chỉ có thể học cách chấp nhận.
Giống như bây giờ vậy.
Người chọn rời đi là hắn. Người quay về đây cũng là hắn. Cậu vĩnh viễn không phải là sự lựa chọn ưu tiên hàng đầu của hắn. Cậu chỉ là phương án dự phòng cho những rủi ro được ưu tiên của hắn mà thôi. Nếu như thất bại thì lại quay về chọn phương án cũ. Thành công thì vứt nó đi.
Cậu phát bệnh với việc này rồi!
Càng nghĩ càng ấm ức, Lâm Minh Viễn nghiêng đầu né tránh, tức giận đẩy Dịch Nguyên ra. Nhưng hắn vẫn cứ quấn chặt lấy cậu không buông. Thân thể trần truồng không ngừng cọ tới cọ lui trên người Lâm Minh Viễn. Bàn tay cũng không rảnh rỗi mà luồn vào trong áo thun, vuốt ve mơn trớn thắt lưng cậu. Rồi suồng sã kéo quần thể thao lỏng lẻo của cậu xuống. Thò tay vào bên trong nắm lấy vật đang bán cương kia, bắt đầu xoa nắn.
Đôi môi mềm mại. Da thịt mịn màng. Kỹ năng điêu luyện. Mùi hương cùng hơi ấm quen thuộc. Tất cả những gì thuộc về hắn đều khiến cậu mê muội. Đối với người đàn ông này, cậu căn bản không có sức kháng cự. Rõ ràng thân thể là của chính mình, nhưng lại dễ dàng bị hắn tùy ý thao túng. Ngoan ngoãn răm rắp tuân theo.
Lâm Minh Viễn bị cưỡng hôn, chẳng biết từ khi nào đã vô thức chuyển thành tự nguyện. Chủ động ôm lấy tấm lưng trần trụi rắn rỏi ấy. Mất khống chế mà ngậm lấy đôi môi khiến mình si mê. Luồn đầu lưỡi vào trong, quấn quýt đáp lại.
Cậu trở mình đặt hắn dưới thân. Rải cơn mưa nụ hôn từ cổ xuống bụng dưới của hắn. Cầm lấy vật cương cứng đang hưng phấn dựng đứng kia. Dùng đầu lưỡi ướt át liếm một đường từ gốc lên ngọn. Rồi há miệng ngậm vào, ra sức lấy lòng hắn.
Hôm nay có vẻ như Dịch Nguyên đã quá say. Hắn không thô bạo túm tóc nhấn đầu, càng không ưỡn hông thúc vào miệng cậu như mọi khi. Mà dịu dàng vuốt ve xoa đầu cậu. Ánh mắt mê ly chăm chú nhìn ngắm cậu, một khắc cũng không rời.
Lâm Minh Viễn với tay kéo tủ đầu giường lấy chai bôi trơn. Nới rộng phía sau cho Dịch Nguyên, rồi chậm rãi đi vào.
Dịch Nguyên sẽ động tình khi vui. Hoặc khi say, miễn là vẫn chưa bất tỉnh nhân sự. Và khi căng thẳng hay buồn bực, nhu cầu làm tình của hắn lại càng cao. Dùng thú vui xác thịt để giải tỏa hết bức bối trong lòng.
Dù thế nào đi chăng nữa, Lâm Minh Viễn cứ luôn không thể tự chủ được mà bị cuốn theo hắn.
Dịch Nguyên giống như người chết đuối vớ được cọng rơm cứu mạng. Hắn ôm cổ Lâm Minh Viễn, cong chân quắp chặt lấy thắt lưng cậu. Mồ hôi nhễ nhại, mái tóc mềm mại thấm ướt bết dính vào trán. Phía dưới bị đâm rút mà nặng nề thở dốc, phát ra tiếng rên rỉ đứt quãng.
Dịch Nguyên trở mình đè Lâm Minh Viễn xuống. Ngồi trên eo cậu ra sức nhún nhả. Khoái cảm không ngừng dâng lên như thủy triều. Âm thanh da thịt va chạm và thở dốc rên rỉ đan xen chẳng biết là của ai. Nệm giường liên tục tâng lên càng lúc càng mạnh, mỗi lúc một nhanh.
Khi cả hai sắp đi đến cao trào, Lâm Minh Viễn mơ màng nghe thấy Dịch Nguyên dụi đầu vào hõm vai mình, thở dốc gọi.
“Phong Nhã...”
“Haa haaa haaa... Phong... Nhã...”
“...”
Lâm Minh Viễn sững sờ mở to mắt, cả người cứng đờ không nhúc nhích.
Hai chữ kia tựa như một cây búa nặng ngàn cân. Đánh mạnh vào đầu Lâm Minh Viễn. Đánh cho cậu tỉnh táo lại ngay tắp lự. Bao nhiêu ham muốn đều bị cái tên đó tàn bạo dập tắt. Hạ thân phút chốc đã mềm nhũn, trượt ra khỏi hậu huyệt chật hẹp đang hưng phấn co rút dữ dội kia.
Cậu làm tình với hắn.
Còn hắn, từ đầu đến cuối đều chỉ đang làm tình với anh ta?
Tơ máu giăng đầy trong mắt Lâm Minh Viễn. Tức giận đến mức cả hai bàn tay đều run lên. Lửa giận dường như đã thiêu đốt hết toàn bộ lý trí trong đầu cậu. Cuối cùng, Lâm Minh Viễn không kiềm chế được mà đẩy Dịch Nguyên ra. Ngồi dậy cầm lấy ly nước trên tủ đầu giường, tạt thẳng vào mặt hắn!
“...”
Một khoảng lặng ngắt như tờ.
Thậm chí còn có thể nghe thấy được tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực.
Lâm Minh Viễn dồn hết uất ức cùng tức giận, ném phăng ly thủy tinh xuống đất.
Xoảng!
Âm thanh chát chúa vang vọng khắp căn phòng yên tĩnh. Chiếc ly thủy tinh vỡ tan tành thành từng mảnh nhỏ. Giống hệt như trái tim của Lâm Minh Viễn bây giờ vậy. Máu thịt lẫn lộn, chẳng còn nhận ra nổi hình dạng ban đầu.
Lâm Minh Viễn nhìn gương mặt tuấn mỹ ướt đẫm của Dịch Nguyên. Bộ dạng nhếch nhác bất cần. Thảm hại giống như cái cách mà đại thiếu gia cao cao tại thượng hắn, tình nguyện dâng cửa sau của mình cho một thằng trai bao xa lạ thấp hèn chơi. Chỉ để mơ tưởng về ánh trăng sáng thuần khiết ở trong lòng hắn!
Hành động tự hủy hoại đó của hắn thật thảm hại. Cậu càng thảm hại hơn. Khi cậu chính là thứ mà hắn dùng để tự hủy hoại bản thân mình.
Cậu yêu hắn. Yêu đến một chút tôn nghiêm cũng không còn!
Vì sao vậy Dịch Nguyên, vì sao vậy?
Vì sao tôi lại ra nông nỗi này?
Nếu yêu anh là sai. Vậy thì tôi có nên sửa chữa lại tất cả, sau khi nhận ra đó là sai lầm hay không!
Lâm Minh Viễn bước tới gần. Khom người bóp chặt gương mặt ướt đẫm của Dịch Nguyên. Ép hắn ngẩng đầu lên nhìn mình. Cậu dí sát vào mặt hắn. Đến mức hai chóp mũi chạm hẳn vào nhau. Bao nhiêu tổn thương cùng nhục nhã dồn nén bấy lâu. Đều tuôn ra theo tiếng gào thê lương này.
“Dịch Nguyên!”
“Là tôi!”
Nước mắt của Lâm Minh Viễn không thể tự chủ được, nối tiếp nhau nặng nề rơi tí tách xuống trên gò má hắn.
“Dịch Nguyên! Anh mở to mắt ra mà nhìn cho kỹ!”
“Là tôi!”
Dịch Nguyên từ lúc bị tạt nước đã hơi hơi tỉnh rượu rồi. Chút mê man còn sót lại, cũng bị Lâm Minh Viễn quát cho tỉnh hẳn. Nhất thời ngây ra như phỗng.
Hai người trừng mắt nhìn nhau chốc lát. Lại một giọt nước mắt nữa nặng nề rơi xuống. Lâm Minh Viễn hất Dịch Nguyên ngã trở về giường. Bỏ lại hắn nằm ngẩn ngơ ở đó, vào phòng thay đồ mặc quần áo rồi kéo vali rời đi.
Vết thương dù sâu cách mấy, cũng phải có lúc ngừng chảy máu.
Kẻ trời sinh không thể khép miệng vết thương. Đợi máu chảy cạn rồi thì sẽ tự động dừng lại thôi.
Chỉ là...
Có lẽ sẽ chết.
Lâm Minh Viễn thẫn thờ kéo vali nặng trĩu, lê bước trên con đường vắng vẻ.
Bây giờ cậu mới chợt nhận ra, thứ mình đang mặc trên người là áo sơ mi form rộng và quần Âu. Buồn cười nhất là ngay cả khi tức giận. Cậu cũng không quên mặc loại quần áo mà hắn ưa thích mỗi lúc ở bên cạnh hắn. Lại còn cài cúc áo kín tới tận cổ. Giống hệt như sở thích và thói quen của anh ta.
Nghĩ đến đây, Lâm Minh Viễn đột nhiên cảm thấy khó thở. Cậu vừa đi ra khỏi cổng lớn vừa ngửa cổ lên, ngón tay run rẩy tháo liền hai ba cúc áo xuống. Tháo cả dây nịt ném vào lùm cây bên lề đường.
Cảnh vật xung quanh vừa quen thuộc, vừa xa lạ. Đầu óc trống rỗng. Nước mắt đều bị gió lạnh thổi khô từ lúc nào.
Lâm Minh Viễn bắt một chiếc taxi. Tài xế giúp cậu cất vali rồi lên xe, hỏi: “Cậu muốn đi đâu?”
Lâm Minh Viễn khẽ nói: “Đưa tôi đến ga tàu điện ngầm X.”
Chiếc xe lăn bánh, đưa Lâm Minh Viễn rời khỏi khu đô thị Bảo Lam. Tài xế bật nhạc nghe cho đỡ chán. Giọng hát và giai điệu bắt tai vang lên. Đó là một bản nhạc nước ngoài rất hay. Và cũng rất quen thuộc.
Walk Away của Paula DeAnda.
Đôi khi anh hôn cậu ấy. Và anh ước rằng mình đang hôn em.
Đôi khi anh ôm cậu ấy. Và anh ước rằng mình đang ôm em.
Và anh chợt nhận ra mình đã khó chịu đến nhường nào...
Lâm Minh Viễn ngẩn người.
Bỗng nhớ lại vẻ mặt u buồn của Dịch Nguyên lúc hát theo bản nhạc này.
Lúc ấy cậu chưa học ngoại ngữ, cho nên hoàn toàn không hiểu ý nghĩa lời bài hát này là gì. Chỉ cảm thấy nó rất hay. Dịch Nguyên hát cũng rất hay. Hiện tại khi đã hiểu rồi thì mới vỡ lẽ.
Hóa ra là vậy.
Dịch Nguyên, đây là tâm trạng của anh mỗi khi ôm tôi sao?
Bởi vì tôi không phải là anh ta. Cho nên ôm tôi khiến anh khó chịu đến thế à?
Cậu mệt mỏi gục đầu ôm mặt.
Đúng vào lúc này, chiếc xe taxi chở Lâm Minh Viễn đột nhiên thắng gấp, lạng sang một bên lề đường. Cậu bất ngờ không kịp phản ứng. Trán đập mạnh vào ghế trước, cả người chao đảo suýt ngã.
Tài xế nổi nóng hạ cửa kính, ló đầu ra lớn tiếng chửi mắng một hồi. Rồi đột nhiên im bặt, hoảng sợ lắp bắp nói gì đó. Lâm Minh Viễn đang bị choáng nên không rõ chuyện gì.
Bỗng có ai đó mở toang cửa xe. Gió đêm lùa vào khiến Lâm Minh Viễn lạnh run người. Cổ tay lập tức bị túm lấy kéo ra ngoài. Tài xế sợ hãi ném lại chiếc vali rồi leo lên taxi phóng đi mất dạng.
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh. Đến khi nhìn thấy người đứng trước mặt mình là Đỗ Siêu. Lòng Lâm Minh Viễn liền chùng xuống.
Kiểm tra khắp người Lâm Minh Viễn xong, Đỗ Siêu thở phào nhẹ nhõm, xoa xoa cái trán ửng đỏ của cậu: “May quá, cậu không sao. Về thôi.”
Dứt lời, Đỗ Siêu một tay kéo vali, một tay dắt cậu đi.
Nhác thấy chỉ còn vài bước nữa là tới chỗ chiếc Maybach quen thuộc. Lâm Minh Viễn mới bừng tỉnh ghì tay lại. Đứng im tại chỗ không nhúc nhích.
Đỗ Siêu kéo không được bèn dừng bước. Xoay người lại, im lặng chốc lát rồi thả tay cậu ra, nói: “Tiểu Lâm, về thôi. Thiếu gia bảo tôi đến đón cậu.”
Lâm Minh Viễn rũ mắt nhìn vali của mình đang bị Đỗ Siêu giữ, khẽ nói: “Anh Siêu, anh có thể xem như không trông thấy tôi được không?
Đỗ Siêu nhìn đôi mắt đỏ hoe lộ vẻ cầu xin của Lâm Minh Viễn. Trái tim bỗng nhói lên, tựa như bị ai dùng dao cứa một cái.
Suy cho cùng, chuyện giữa Lâm Minh Viễn và Dịch Nguyên không chỉ đơn giản là một Hoa Phong Nhã. Nếu anh đưa Lâm Minh Viễn quay về, cậu sẽ lại bị tổn thương. Anh thật sự không muốn nhìn thấy cậu khóc.
Lần đầu tiên anh đột nhiên có chút do dự.
Yết hầu Đỗ Siêu trượt lên trượt xuống. Anh hít sâu một hơi, cuối cùng vẫn cắn răng nói: “Không được. Thiếu gia đã dặn tôi phải đón cậu trở về an toàn.”
Lâm Minh Viễn bước tới gần, nắm lấy hai cánh tay của Đỗ Siêu, khẩn thiết nói: “Anh Siêu, anh có thể vờ như không tìm thấy tôi mà!”
Khuôn mặt tuấn tú của Lâm Minh Viễn cách Đỗ Siêu quá gần. Da thịt thô ráp chằng chịt hình xăm và những vết sẹo xấu xí lồi lõm của anh, cũng cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay cậu. Anh không dám nhúc nhích, sợ chút hơi ấm bé nhỏ ấy sẽ tan biến mất. Đầu óc Đỗ Siêu nhanh chóng bị đứa trẻ rưng rưng nước mắt ở trước mặt khuấy thành một mớ hỗn độn. Chẳng suy nghĩ được gì.
“Anh Siêu, làm ơn để tôi đi đi. Xin anh đừng đưa tôi quay lại. Tôi không muốn trở về nơi đó nữa!”
Trong lòng Đỗ Siêu rất khó chịu. Anh không nỡ ép buộc Lâm Minh Viễn, nhưng cũng không thể trái lệnh Dịch Nguyên. Anh không dám nhìn thẳng vào mắt Lâm Minh Viễn. Cắn răng đè nén xuống ý nghĩ không nên có kia, nói.
“Tiểu Lâm, chuyện đó không phải do tôi quyết định. Cậu muốn gì thì phải về nói với thiếu gia. Tôi thật sự không thể giúp cậu được.”
Thấy thái độ kiên quyết của Đỗ Siêu. Lòng Lâm Minh Viễn chết lặng. Cậu không còn cách nào khác, đành xoay người bỏ chạy.
Đỗ Siêu phản ứng rất nhanh, buông vali túm Lâm Minh Viễn lại: “Tiểu Lâm, cậu đừng như vậy!”
Anh không muốn làm Lâm Minh Viễn bị thương. Anh biết, Lâm Minh Viễn cũng vậy. Ban nãy cậu có thừa cơ hội đấm anh một cú để kéo dài thời gian bỏ chạy. Nhưng cậu lại không làm thế.
Bản chất của Lâm Minh Viễn, chính là quá hiền lành và dễ mềm lòng đối với những người thân thiết với mình. Dù trong tình cảnh gì, cậu đều không nỡ ra tay với người bên cạnh. Luôn chần chừ do dự. Và tất nhiên, điều đó cũng trở thành điểm yếu của cậu.
Hai người giằng co ngay giữa đường lớn. Thỉnh thoảng có vài chiếc xe chạy ngang qua. Trông thấy một người đàn ông cao to xăm trổ, đang cố khống chế một thanh niên tuấn tú. Đều sợ mất mật mà đạp ga chạy mất hút. Điều đó cũng dễ hiểu, vì chẳng ai dám dây vào đám xã hội đen trong thành phố này.
Lâm Minh Viễn nhỏ con hơn Đỗ Siêu. Cậu không phải người được đúc ra từ lò huấn luyện chuyên nghiệp. Càng không có kinh nghiệm lăn lộn của dân xã hội đen. Thế nhưng lại có thể giằng co được với anh và Tiêu Hàng. Thì không thể không công nhận rằng, Lâm Minh Viễn thật sự rất khỏe. Nếu loại bỏ đi bản chất lương thiện kia. Quả thật là một hạt giống đầy tiềm năng mà các tổ chức mafia đang tìm kiếm.
Đỗ Siêu bẻ quặt một tay của Lâm Minh Viễn ra sau lưng. Ấn gáy đè cậu xuống nắp capo xe. Thấy cậu cứ liên tục giãy giụa muốn thoát ra. Anh sợ không khống chế được mà ngộ thương cậu, bèn nói.
“Tiểu Lâm đừng như vậy nữa. Tôi không muốn làm cậu bị thương. Thiếu gia...”
Hai mắt Lâm Minh Viễn giăng đầy tơ máu. Nước mắt không khống chế được mà trào ra. Cậu tức giận ngắt lời Đỗ Siêu, quát: “Đừng nhắc tới thiếu gia của anh trước mặt tôi! Tôi không muốn nghe tôi không muốn nghe tôi không muốn nghe!”
Đỗ Siêu bị quát giật nảy mình. Lâm Minh Viễn càng lúc càng kích động, điên cuồng giãy giụa. Anh gần như không thể khống chế cậu được nữa. Chật vật tăng thêm lực đè cậu lại.
“Dựa vào đâu mà bắt tôi phải nghe theo? Tôi không muốn về. Đỗ Siêu, đừng ép tôi. Tôi không muốn về, anh đừng ép tôi!”
“Tiểu Lâm, Tiểu Lâm. Cậu bình tĩnh lại đã...”
“Thả tôi ra!”
“Thả tôi ra. Đỗ Siêu thả tôi ra!”
Nhác thấy tình hình không ổn. Đỗ Siêu đành lấy kìm chích điện từ trong túi áo khoác ra. Ấn vào bên hông Lâm Minh Viễn, khẽ nói: “Tiểu Lâm, xin lỗi.” Rồi nhấn nút.
Tiếng dòng điện nổ lách tách vang lên. Mọi thứ xung quanh lập tức yên ắng trở lại.
Lâm Minh Viễn nhắm nghiền mắt, nằm im bất động trên nắp capo. Đỗ Siêu vuốt mặt, thở hắt ra một hơi nặng nề. Rồi bực tức đá mạnh vào chiếc Maybach một cái.
Sau khi bình tĩnh lại. Đỗ Siêu bước tới gần. Kéo áo sơ mi của Lâm Minh Viễn lên để kiểm tra. Anh khẽ nhíu mày, xoa nhẹ lên vết xước kia. Ngẩn người chốc lát, anh mới kéo áo về ngay ngắn như cũ cho cậu.
Lúc này, tầm mắt Đỗ Siêu vô thức rơi xuống sườn mặt tuấn tú của Lâm Minh Viễn. Anh không kìm được mà chìa tay ra, khẽ khàng chạm mu bàn tay lên gò má cậu. Nhẹ nhàng lau đi vệt nước mắt còn đọng lại trên khóe mắt. Rồi chậm rãi vén mái tóc mềm mại của cậu ra sau tai.
Tiểu Lâm, thật sự xin lỗi cậu.
Anh ôm Lâm Minh Viễn vào trong xe. Nhẹ nhàng cẩn thận đặt cậu ngồi vào ghế phó lái. Thắt dây an toàn cho cậu, cất vali, sau đó lên xe đưa cậu quay trở về khu đô thị Bảo Lam.
Trên đường đi, chẳng biết Đỗ Siêu đã bao lần muốn quay xe đưa cậu rời khỏi thành phố này. Thế nhưng hết lần này đến lần khác đều nghiến răng nhịn xuống. Anh không thể phản bội Dịch Nguyên. Anh chỉ có thể chọn làm tổn thương Lâm Minh Viễn và tự trách mình.
Chẳng mấy chốc, chiếc xe đã tiến vào tiểu khu Kim Cương. Bảo vệ xem mặt xong mới ra hiệu mời vào. Từ đằng xa đã trông thấy Dịch Nguyên ăn mặc chỉnh tề, nhíu mày sốt ruột đi qua đi lại trước cửa nhà. Đỗ Siêu siết chặt vô lăng, rồi quẹo vào trong sân.
Anh vừa mới mở cửa, chưa kịp bước xuống xe. Thì Dịch Nguyên đã vội vã chạy tới mở cửa ghế phó lái. Phát hiện Lâm Minh Viễn gục đầu bất tỉnh liền giật mình, quay sang nhìn anh.
Không đợi Dịch Nguyên hỏi, Đỗ Siêu đi tới nói: “Xin lỗi thiếu gia. Tôi dùng kìm chích điện, làm cậu ấy bị xước ở bên hông.”
Dịch Nguyên ngẩn ra giây lát, lập tức hiểu ra vấn đề. Hắn chui vào kéo áo Lâm Minh Viễn lên xem thử, rồi khẽ nói với Đỗ Siêu: “Không sao. Tình huống bắt buộc, không trách anh.”
Đỗ Siêu mở cốp xe lấy vali. Thấy Dịch Nguyên bế Lâm Minh Viễn ra khỏi xe đi về phía cửa nhà. Anh siết chặt vali, nhịn không được mà nói.
“Thiếu gia.”
Dịch Nguyên dừng bước, ngoảnh đầu lại.
“Tiểu Lâm là đứa trẻ lương thiện. Thiếu gia, xin cậu hãy đối xử tốt với Tiểu Lâm. Đừng làm tổn thương cậu ấy nữa.”
Dịch Nguyên im lặng nhìn chằm chằm Đỗ Siêu chốc lát, mới nói: “Anh giống bà má quá.”
Dứt lời, hắn quay đầu tiếp tục bế Lâm Minh Viễn đi vào trong nhà.
Đỗ Siêu đứng chôn chân tại chỗ hồi lâu. Cho đến khi Dịch Nguyên đi khuất. Anh mới thở hắt ra một hơi nặng nề. Hai bàn tay đều lạnh run.