Chương 37
Lần đầu tiên bị người khác gọi là chó điên, anh ta chỉ mới 12 tuổi.
Không đánh lại được tên đàn ông cao to, bèn cắn chặt cánh tay gã ta không chịu nhả ra.
Máu chảy dọc theo khóe miệng xuống, gã đàn ông đấm từng phát cực mạnh vào đầu anh ta, anh ta vẫn bất động, mười ngón tay bấu vào da thịt, hàm răng cắn chặt, dồn hết sức cắn xé, như thú non tuyệt vọng điên cuồng.
Cuối cùng vẫn là gã đàn ông xin tha, đập nát tôn nghiêm của người trường thành, che vết thương, vứt bỏ khôi giáp chạy trốn. <!-- vuông -->
Anh ta ngã bệt xuống đất, nhổ một cái thật mạnh sau lưng gã đàn ông, sau đó nhặt bánh xèo rơi bên cạnh lên, cạo từng chút lớp đất dính bên trên.
Lúc này anh ta mới để ý, đứng không xa còn có một người, một thiếu niên khác.
Cao hơn chút, gầy hơn chút, khuôn mặt lớn hơn anh ta vài tuổi, anh ta nhận ra, là đại ca đám côn đồ gần đây.
Người nọ nhìn anh ta rồi đi tới, có hai cậu trai khác đi theo phía sau, tên nào cũng cao to hơn anh ta.
Thiếu niên kia đứng lại trước mặt anh ta, vươn tay ra, nhưng cũng không nói gì, đôi mắt hẹp dài, như thể đang nheo mắt, miệng mỏng, cười như không cười.
Anh ta giấu bánh sau lưng, hơi run rẩy.
“Đưa tao.”
Anh ta ngẩng đầu lên, một đôi mắt to tròn, sững sờ nhìn người kia.
“Tao nói.” Thiếu niên kia móc tay: “Đưa tao.”
“Bánh này.” Anh ta nuốt nước bọt, giọng khô khốc: “Mua cho ông nội.”
“Hóa ra mày biết nói chuyện này.” Thiếu niên bỗng bật cười: “Tao tưởng mày câm chứ.”
Thiếu niên vừa cười, lông mày đã nhướng lên, bên trái có vết thương vừa đóng vảy.
“Đi đi, trêu mày đấy, ai lại đòi mày cái bánh vứt đi chứ.”
Anh ta thở phào một hơi, cầm bánh quay đầu bỏ đi, chưa đi được mấy bước lại dừng chân quay đầu lại nhìn, thấy đám người thiếu niên vẫn đang nhìn chằm chằm mình, bèn mặc kệ tất cả mà bỏ chạy.
Sau lưng vang lên tiếng cười, tiếng cười này có răng, đuổi theo anh ta mà cắn, dọa anh ta càng chạy càng nhanh.
“Anh Đông, nó nói dối đó.”
Lúc anh ta chạy xa, cậu trai bên cạnh Nghê Hướng Đông nịnh nọt kể tội.
“Cái bánh đó là nó trộm, em nhìn thấy rồi, cho nên chủ quán mới đánh nó.
“Đã vài ngày liên tiếp rồi, chỉ trộm một nhà thôi.” Một cậu trai khác cười khẩy: “Cái đầu có vấn đề này, không bị đánh mới lạ.”
“Em còn nghe người khác nói, ông nội nó chết mấy ngày trước rồi, cho nên cho ông nội cũng là nói dối, sao người chết lại ăn bánh xèo được chứ.”
Nghê Hướng Đông cúi đầu, nghe hai người trêu ghẹo, một tay đút túi, một tay xoay dao gấp đầy linh hoạt.
“Nó là ai?” Thiến niên lơ đãng hỏi.
“Tào Câm.” Cậu trai trợn mắt: “Đừng động vào nó, đừng thấy tuổi còn nhỏ chứ ra tay tàn nhẫn lắm, chọc mù một con mắt của em trai mình đấy, khi đấy ba nó đánh nó suýt chết.”
“Sao vậy?” Nghê Hướng Đông hứng thú: “Tại sao, lại tàn nhẫn như thế?”
“Không biết, tóm lại là đồ điên, không chọc vào được.” Cậu trai bĩu môi: “Em chỉ biết, sau khi đánh em trai xong, ba nó không cần nó nữa, đuổi nó ra khỏi nhà, sau này nó ở cùng ông nội ở ngoại ô thành phố…”
“Mày vừa nói ông nội nó chết rồi à?”
Dao trong tay Nghê Hướng Đông ngừng xoay, ngẩng đầu lên, nheo mắt lại.
“Vậy bây giờ nó ở với ai.”
Lúc hoàng hôn, bọn họ tìm tới nhà anh ta.
Nhà gạch tự xây, không hòa đồng lắm, cách xa những căn nhà lân cận, lẻ loi giữa chốn hoang vu, làm bạn với đống rác rưởi xung quanh.
Không bật đèn, cửa mở rộng, anh ta ngồi trên ngưỡng cửa, vài tờ giấy trắng trải trên đùi, đang vụng về cắt thứ gì đó dưới ánh nắng tàn. Thấy bọn họ tới thì cầm dao đứng dậy.
Nghê Hướng Đông không để ý tới anh ta, bước thẳng vào ngưỡng cửa, bước chân vào nhà.
Tối đen thui, mùi thối rữa nồng nặc, trong lều mơ hồ có bóng người nằm thẳng đuột ở đó, hàng chục con ruồi bọ bay quanh, vo ve nhảy múa. Trên bàn bên cạnh đặt mấy chiếc bánh xèo xếp chồng lên nhau, bên trên cắm một nén nhang, nhưng đang cúng vậy.
Nghê Hướng Đông nhanh chóng liếc nhìn trong lều, thầm giật mình trong lòng.
Đây là lần đầu tiên anh thấy người chết, biết rõ ông nội anh ta đã cưỡi hạc về trời, bây giờ nằm ở đó là miếng thịt không đau không ngứa, nhưng đáy lòng vẫn thấy sợ, không dám vén rèm lên nhìn, đi đến gần bỗng dưng cảm thấy ớn lạnh.
Lẽ nào mấy ngày trước “nhóc câm” này đều ở chung với thi thể sao? Không biết anh ta sống qua thế nào.
Anh lui ra bên ngoài, nhìn anh ta, anh ta cũng ngẩng đầu trừng anh.
Lúc này Nghê Hướng Đông mới để ý, tay anh ta đang cầm một chiếc áo giấy cắt được một nửa.
Theo phong tục địa phương, nhà có người thân qua đời thì phải tìm vài “tam phụ công” để làm chay, cầu nguyện cho người đã khuất. “Tam phụ công” còn chuẩn bị nhà giấy, áo giấy, giày giấy, mũ giấy cho người chết, tiện cho người chết sử dụng ở thế giới khác, nay anh ta tự cắt, chắc không có tiền đi mời.
“Đã nói với ba cậu chưa?” Nghê Hướng Đông hỏi: “Ông nội cậu mất rồi, ông ta mặc kệ à?”
Tào Câm trừng mắt, không nói gì.
“Còn không chôn thì rữa ra mất.” Nghê Hướng Đông nhăn mũi: “Trời bắt đầu nóng rồi, tự cậu ngửi đi.”
Tào Câm siết chặt kéo, vẫn không nói gì.
“Này, nghe thấy không, anh Đông đang nói chuyện với mày đó, bảo ông nội mày sắp rữa rồi…”
Mấy tên đàn ông đứng sau trêu ghẹo, bị Nghê Hướng Đông từng một cái nuốt trở về bụng, anh chống tay lên đầu gối, cúi thấp đầu xuống, tầm mắt ngang với Tào Câm, nhìn chằm chằm mắt anh ta.
Không biết tại sao, mắt của đứa con hoang này luôn khiến anh cảm thấy quen thuộc đã lâu.
“Bánh cho ông nội rồi, vậy cậu ăn gì?”
“Ông nội ăn xong thì tôi ăn.”
Cuối cùng tên câm cũng nói, nhưng đáp án vẫn khiến người khác chẳng hiểu gì.
Nghê Hướng Đông gật đầu, xòe tay với hai người đứng sau mình: “Trên người có tiền không, mượn dùng chút.”
“Anh Đông, em cũng không có tiền…”
Tên côn đồ vội vàng che túi, nhưng lại bị anh đạp một phát.
“Vớ vẩn, đừng có không biết điều.” Anh lại xoay dao, mặt vẫn nở nụ cười: “Tao nói tiền, cho tao mượn dùng.”
Tên côn đồ kia lề mề, bất đắc dĩ móc vài tờ ra, đang định đếm thì bị Nghê Hướng Đông cướp mắt, sau đó liếc mắt sang tên côn đồ khác.
“Mày cũng muốn tự tao làm à?”
Người kia hoảng sợ, móc một tắm tiền ra, vẫn còn dính mồ hôi, dâng hết vào tay anh.
Nghê Hướng Đông cúi đầu đếm, chép miệng, lại móc túi mình rút mấy tờ to ra, gộp lại nhăn nhúm thành một đống nhỏ, nhét vào tay Tào Câm.
“Tìm mấy người làm chay cho ông nội cậu đi, chôn sớm chút.”
Tào Câm sững sờ ở đó, cầm tiền trong tay, cũng không từ chối, chỉ đứng đó rất lâu, vành mắt từ từ đỏ lên.
Nghê Hướng Đông ghét nhất là người khác khóc lóc, lập tức quay đầu xách đàn em rời đi, đi xa rồi quay đầu lại, phát hiện Tào Câm vẫn đứng tại chỗ sững sờ nhìn anh với đôi mắt đen.
Ánh mắt kia khiến anh thương xót, cũng khiến anh thấy sợ hãi.
Mấy ngày sau đó, anh không nhìn thấy anh ta trộm bánh nữa, cũng không gặp lại anh ta nữa.
Mãi tới bảy ngày sau, vào buổi chiều xanh xám đó, trời đổ mưa phùn. Anh đang khoác lác nói chuyện với Mạch Tử, vừa quay đầu lại đã thấy Tào Câm đứng ở con ngõ đối diện, cách một con phố nhìn anh từ phía xa.
Không chào hỏi, cũng không có biểu cảm gì, chỉ nhìn như vậy.
Từ đó về sau, mỗi ngày anh đều thấy từ xa.
Anh ta luôn đi theo sau thật xa, im lặng như cái bóng của anh.
Tuy Tào Câm này cũng hơn mười tuổi rồi, nhưng không được ăn no trong thời gian dài, sinh ra vừa gầy vừa nhỏ, sức lực yếu hơn đám đồng trang lứa rất nhiều, không ai muốn chơi với anh ta. Hơn nữa, nhóm nhỏ của Nghê Hướng Đông khi đó đã có bốn năm người, mọi người đều ngang tuổi nhau, lại lăn lộn chung một con đường nên không ai để ý tới cậu nhóc này.
Nhưng anh ta vẫn luôn mặt dày đi theo sau bọn họ, bọn họ dừng thì anh ta cũng dừng, bọn họ đi thì anh ta cũng đi.
Thế là, đám thiếu niên nhàm chán này phát minh ra một trò chơi mới, cắt đuôi Tào Câm.
Mỗi khi anh ta lại xuất hiện, bọn họ nhanh chóng nhảy lên xe máy trộm được, gào thét cười to, chân ga rồ lên điên cuồng cả đường, nhìn anh ta đuổi theo phía sau thở hổn hển tới khi kiệt sức, tới khi bước chân mềm nhũn, một mình rớt lại đằng sau.
Mỗi trận rượt đổi đều kết thúc bằng sự thảm bại của anh ta, anh ta luôn đứng ở đó, nhìn bọn họ đi thành nhóm dần đi xa.
Nhưng anh ta chưa từng nịnh nọt một câu nào, chưa từng xin tha, chưa từng hét “đợi tôi với” một lần nào.
“Anh ta giống chó thật.”
Ngày đó, bọn họ vẫn bỏ mặc anh ta như cũ, một tên côn đồ thấy anh ta ngã sấp xuống đất thì cười haha.
“Chó ngu mới đuổi theo xe, sao chạy lại được, đúng là như chó vậy.”
Nghê Hướng Đông mỉm cười, nhìn anh ta trong gương chiếu hậu, bóng dáng bò trên đất càng ngày càng nhỏ, đôi mắt trừng anh kia cũng dần dần biến mất không thấy đâu nữa.
Nụ cười trên mặt anh cứng đờ, bỗng nhớ ra gì đó.
Đúng vậy, nhớ ra rồi, cảm giác quen thuộc đó, anh nhớ lại đôi mắt kia đã từng thấy ở đâu.
Người bạn đầu tiên trong tuổi thơ cô độc của anh, một con chó cỏ nhỏ màu vàng.
Nhát gan sợ người, chỉ thân cận với anh, trong quãng thời gian thơ ấu nghèo túng cô độc của anh, bọn họ là bạn chơi tốt nhất, cùng chạy trong đồng ruộng, bắt cá trong khe suối, trơi trốn tìm trong rừng dừa.
Nhưng sau đó, anh lớn lên, anh kết bạn mới, bạn đồng loại. Để thể hiện can đảm và tàn nhẫn của mình, khi người khác xúi giục, chính tay anh đã giết con chó kia chia cho mọi người ăn.
Anh còn nhớ ngày đó anh gọi tên nó, nó chạy như bay ra từ sau đống cỏ.
Đầu nó dính rơm, lắc đuôi, nó cười chạy tới, không biết anh giấu dao sau lưng.
Nếu nó biết, liệu có còn chạy về phía anh không?
Còn anh ta thì sao, anh ta tới báo ơn hay là tới trả thù?
Người ta nói nồi nguội thì mọi người rời đi, nồi nóng thì mọi người giải tán, tụ tập lại vì lợi ích, cũng giải tán vì lợi ích.
Không lâu sau, trên trấn có một nhân vật lợi hại hơn đế, Nghê Hướng Đông bị đạp xuống đài, những người từng noi gương anh nay lại đi nịnh nọt người khác, chỉ sau một đêm anh trở thành kẻ cô độc.
Bởi vậy, khi anh trộm đồ ở phòng bia bị cắt quả tang, anh em cũ chỉ dựa vào gậy cười nhìn anh.
Người đàn ông trưởng thành kia đá anh xuống bàn bóng, ném lên đường, ấn xuống đất đánh, anh cuộn người lại bảo vệ đầu, không có sức đánh trả.
Bỗng dưng, một bóng đen lao đến, đâm đầu vào bụng gã kia, tên đó loạng choạng vài bước, nhưng nhanh chóng đứng vững lại, đẩy mạnh anh ta ra.
Tào Câm lại lao lên, cắn tay người kia.
Gã ta phẫn nộ gầm lên, bóp cổ anh ta, đấm một phát thẳng vào sống mũi.
Tào Câm che mũi ngồi xuống đất, máu chảy không ngừng, gã ta đạp một đạp vào mặt, cơ thể anh ta nghiêng đi vồ xuống đất, một thứ nhỏ màu trắng bay ra, là răng của anh ta.
Tên kia vừa định nhấc chân, Nghê Hướng Đông móc dao ra, đâm trúng lưng. Nhân lúc gã ta đau đớn hét thảm, Nghê Hướng Đông túm cổ tay Tào Câm, lôi anh ta chạy đi.
Hai người cứ chạy mãi, chạy hết sức mình, chạy qua siêu thị, chạy qua ngõ nhỏ, nhảy qua mấy hàng rào, đến gần bờ biển, rồi mới dừng lại.
Nghê Hướng Đông dừng chân, cũng buông tay ra, ôm bụng thở dốc.
Gió biển thổi bay mái tóc, máu trên mặt Tà Câm đã khô, cứng ngắc, nhem nhuốc cả mặt.
Anh ta biết điều quay người rời đi, vai hơi cong, khập khiễng, một chân trần… lúc chạy anh ta làm rơi một chiếc giày.
“Này nhóc…”
Tào Câm ngơ ngác quay đầu lại.
“Sau này cậu đi theo tôi đi, tôi dạy cậu dùng dao thế nào.” Nghê Hướng Đông cũng bị thương, những vẫn cố cười: “Đừng dùng răng nữa, chậc, chẳng còn nhiều đâu.”
Anh ta sững sờ, cúi đầu vặn áo len.
“Cậu tên là gì? Tào Câm không phải tên người.”
Anh ta không trả lời, quay người bỏ đi, ngay lúc Nghê Hướng Đông tưởng anh ta sẽ không quay lại, anh ta lại xuất hiện, tay cầm một cành cây.
“Tào Tiểu Quân.” Anh ta ngồi trên bãi cát, cầm cành cây viết cho anh xem: “Ông nội dạy tôi viết, ông ấy nói chữ này đọc là Quân, Quân trong quân tử.”
“Có quân tử nào lại cắn người chứ.”
Nghê Hướng Đông trêu anh ta, anh ta cũng cười theo.
“Đừng cười nữa, mặt nhăn hết lại.”
Anh ta sững sờ, chần chừ không biết có phải nói đùa không.
Nhưng thấy Nghê Hướng Đông vẫn đang cười với mình, anh ta cũng không kìm nổi nữa mà cười theo, nụ cười này lan ra chảy vào trong mắt, mắt lóe ánh sao sáng ngời.
Nghê Hướng Đông rung động trong lòng, lại nhớ tới con chó ấm áp hôi rình kia, anh cũng từng đặt một cái tên cho nó.
Nghĩ lại bèn cướp cành cây trong tay Tào Câm, viết lên cát.
“Gọi Quân này đi.” Anh chỉ chữ trên cát: “Hợp với cậu hơn.” <!-- vuông -->
Tào Câm cúi đầu nhìn, đôi mắt to lóe sáng, sau đó gật đầu, tiếp tục cười, cười lộ hàm răng, lộ ra lỗ trống của cái răng vừa bị đánh rụng.
Nghê Hướng Đông đứng lên, phủi cát trên đùi, vẫy tay với anh ta.
“Đi nào, Tiểu Quân.”
Anh ta vui vẻ đi theo, đuổi theo bóng lưng anh, rất giống con chó vàng năm đó.
<!-- vuông --> <!-- 1 --> <!-- AI CONTENT END 1 -->