"Mông Mông, đừng ghen tị." Một tay Thẩm Dạng nhẹ nhàng xoa đầu Ninh Mông, cậu nói bằng giọng điệu như dỗ dành trẻ con: "Tôi là của chị, vĩnh viễn là của chị.."
Ninh Mông không nói nên lời, cô đột nhiên có ảo giác mình mới là người nhỏ tuổi hơn, một lúc sau, cô đang định nói gì đó thì điện thoại di động của Thẩm Dạng lại vang lên.
Đó là cuộc gọi từ đồn cảnh sát, cô chợt có một dự cảm không lành.
Tuy nhiên, Thẩm Dạng vẫn bình tĩnh nhấc máy và trả lời cuộc gọi.
Không có tin tức gì về Thẩm Dục và mẹ của Thẩm Dục, thời gian trôi qua, mọi người dường như đều cho rằng có điều gì đó bất ngờ đã xảy ra với họ. Và khi một thi thể trôi nổi trên sông được tìm thấy, sự việc tưởng như là một vụ mất tích bỗng nhiên thay đổi bản chất.
"Thẩm Thanh là gì của cậu?"
"Bà ấy là mẹ tôi."
Trong không khí trang nghiêm của căn phòng, đối mặt với sự thẩm vấn của cảnh sát, phản ứng của Thẩm Dạng rất bình tĩnh, cảm giác thờ ơ như người ngoài.
Có 2 cảnh sát, một nam một nữ, nam cảnh sát phụ trách thẩm vấn, nữ cảnh sát phụ trách ghi chép, người trước sắc mặt nghiêm túc, người sau lại có thái độ dò xét Thẩm Dạng nhiều hơn.
"Cậu có biết mẹ cậu đã làm gì với anh trai cậu không?"
Nghe được câu hỏi này, tay của Thẩm Dạng ở trước người vô thức nắm chặt, cậu hơi rũ mắt xuống, nữ cảnh sát cẩn thận quan sát phản ứng của cậu, xác định cậu đang căng thẳng, cô ấy liếc nhìn đồng nghiệp ngồi gần đó.
Nam cảnh sát lại nói: "Cậu có thể nói cho tôi biết tất cả những gì cậu biết. Đừng sợ. Chúng tôi là những người có thể giúp cậu."
Lông mi Thẩm Dạng khẽ run lên, dường như đang ở trong trạng thái hoảng sợ thấp thỏm lo âu, nhưng cậu lại không biết nên diễn tả cảm xúc này của mình thế nào, người quan sát kỹ có thể tự nhiên đoán được từ phản ứng của cậu rằng môi trường sống của cậu không bình thường.
Một lúc sau, Thẩm Dạng từ tốn nói: "Mẹ rất tức giận khi biết Tiểu Dục có bạn gái ở trường.."
"Bà ấy tức giận vì Thẩm Dục yêu sớm à?"
Thẩm Dạng trả lời: "Tôi không biết, mẹ tôi chỉ vừa buồn vừa giận.. Bà ấy luôn miệng nói Tiểu Dục không nên rời xa bà ấy, cũng không thể rời xa bà ấy.."
Cho dù cậu nói thế nào đi chăng nữa thì điều này nghe có vẻ sai.
Nam cảnh sát lại hỏi: "Trước khi em trai cậu xảy ra chuyện, cuộc sống của cậu không tốt lắm phải không?"
Thẩm Dạng gật gật đầu, cậu nửa cúi đầu, nhẹ nhàng nói: "Mẹ không thích tôi là vì tôi không biết cách lấy lòng mẹ, tôi không bằng Tiểu Dục."
"Nhưng cách đây không lâu, bà ấy có vẻ rất tốt với cậu."
"Mẹ nói mẹ chỉ có tôi thôi."
"Vậy.." Nam cảnh sát suy nghĩ một chút rồi đặt vài tấm ảnh trước mặt Thẩm Dạng: "Chúng tôi tìm thấy những chiếc túi nhựa này ở con sông cách nơi tìm thấy thi thể của Thẩm Thanh không xa."
Trong ảnh, chiếc túi nhựa màu đen vừa được trục vớt đã lấm lem bùn đất, trên đó có vết nước như đang chảy khiến người ta cảm thấy kỳ quái.
Thẩm Dạng nhìn những bức ảnh này, không nói gì.
Nam cảnh sát nói: "Túi tuy bị hư hỏng nhưng bên trong vẫn còn sót lại mô người. Dựa trên việc điều tra vùng nước và những manh mối thu được, chúng tôi có lý do để tin rằng Thẩm Dục đã chết và.. Bị phanh thây."
Hai chữ đó thành công khiến Thẩm Dạng toàn thân cứng đờ, ánh mắt cậu hoảng sợ, như bị mắc kẹt trong ký ức đau đớn khủng khiếp nào đó, rơi vào một loại tra tấn.
Danh Sách Chương: