Khi Phạm Chiêu Đạm và Lăng Hi đến, thấy Hoắc Duyên Niên đang đứng trước bếp với một cốc nước đá.
“Lão Hoắc, ông làm gì vậy? Chờ dập lửa?”
Hoắc Duyên Niên liếc nhìn Phạm Chiêu Đạm với ánh mắt khinh thường, một hồi hù chết ngươi.
"Sao ông không nói chuyện? Tôi và Lăng Lăng đã mua đồ tráng miệng cho ông." Phạm Chiêu Đạm nghển cổ nhìn về phía phòng bếp.
Tạ Nghiên đang nhào bột nghe thấy động tĩnh liền quay lại chào hai người họ.
"Tôi không biết nhiều món tráng miệng. Định nướng bánh trứng, tôi đang làm vỏ bánh trứng." Tạ Nghiên cả hay tay dính bột mì, vì vậy rất khó ra ngoài vì sợ làm bẩn sàn nhà.
“Nghiên Nghiên thật tuyệt vời!” Lăng Hi cũng là một người thích nấu ăn, xắn tay áo vào bếp để học cùng Tạ Nghiên.
Phạm Chiêu Đạm nhìn bạn trai bỏ rơi mình thế này, cảm thấy đau khổ, tại sao Tạ Nghiên biết nấu ăn. Quay đầu lại, Lão Hoắc nhướng mày tỏ ý khinh thường.
“Ăn xong mới biết có ngon không. Tự hào cái gì.”
“Lão Hoắc, hôm nay sao không nói lời nào?” Phạm Chiêu Đạm nhìn Tạ Nghiên và Lăng Lăng đang nhào bột mì, liền phát hiện Hoắc Duyên Niên đang uống từng ngụm nước đá, khác với phong cách thường ngày, một câu khoe khoang cũng không nói.
Hoắc tổng bị bỏng lưỡi không nói được, Hoắc tổng dù không nói lời nào nhưng cũng có thể khoe khoang cho Phạm Chiêu Đạm xem.
Tạ Nghiên ở trong bếp nghe Phạm Chiêu Đạm một mình nói chuyện với Hoắc Duyên Niên, Hoắc Duyên Niên hết lần này tới lần khác đáp lại "hả", "hừ", "a", nếu không phải vì Tạ Nghiên đang nấu ăn, anh đã phun rồi.
Cuối cùng, lưỡi của Hoắc sĩ diện nóng đến mức không giấu được nữa, trong bữa ăn không thể không nói một lời, một lúc sau Tạ Nghiên vẫn nói sự thật.
Tạ Nghiên không ngờ lại có thể làm bỏng đầu lưỡi của Hoắc Duyên Niên bằng một trứng cuộn nhỏ, tuy rằng đã gấp rút xử lý, nhưng giọng nói của Hoắc Duyên Niên vẫn bị ảnh hưởng một chút, nhất định lưỡi sẽ bị phồng lên. Hoắc Duyên Niên sĩ diện, không chịu xấu mặt, nói một cách ngắn gọn hơn, không bao giờ mìn quá hai chữ.
Tất cả đều là người nhà, Hoắc Duyên Niên không nói gì cũng được, trong khi nếm thử tài nghệ của Tạ Nghiên, Lăng Hi đã khen ngợi đủ thứ, cả hai ngồi lại với nhau và trao đổi kinh nghiệm nấu nướng.Phạm Chiêu Đạm không thể nấu ăn không thể xen miệng còn Hoắc Duyên Niên không nói chuyện, Phạm Chiêu Đạm chỉ có thể cô đơn một mình.
Cuối cùng, anh ta nổ ra quá trình yêu đương bản thân với Lăng Hi, rốt cuộc cũng tham gia vào nhóm thảo luận tạm thời tại bàn ăn.
Sau bữa tối, Tạ Nghiên biết được Phạm Chiêu Đạm và Lăng Hi quen nhau bằng cách chơi trò chơi, Phạm tổng đại gia chơi trò chơi cũng rất đại gia, sẵn sàng chi tiền cho Lăng Hi có kỹ năng tốt. Họ là những người đứng nhất trong trường. Sau khi thi đấu trong trò chơi, cả hai thành lập một đội, và đã làm quen với nhau.
Phạm Chiêu Đạm trong trò chơi cao ngạo lạnh lùng. Lăng Hi là người có tính cách nóng nảy, rất nhiều người kéo họ vào cp. Lăng Hi thấy chơi vui liền đi trêu chọc Phạm Chiêu Đạm. Ai biết hai người trêu chọc với nhau thế nào mà thích đối phương, sau đó gặp mặt và trở thành người yêu.
“Chúng tôi còn có một nhóm fan.” Phạm Chiêu Đạm nháy mắt với Hoắc Duyên Niên, ý tứ chính là ông không có đi.
“Có một lần tôi lẻn vào, nhìn thấy rất nhiều đồng nhân văn viết về tôi và Phạn Phạn.” Lăng Hi nói và tìm nhóm để cho Tạ Nghiên xem.
Tạ Nghiên tình cờ mở một bài. Màu sắc rất phong phú và mở mang kiến thức.
Cơm nước xong bên ngoài trời đã tối, Lăng Hi có cuộc họp thường lệ vào sáng mai, và Phạm Chiêu Đạm đã đưa người về nhà trước. Tạ Nghiên ở trong bếp rất lâu nên đi tắm rửa trước, tắm rửa xong liền thấy Hoắc Duyên Niên ngồi ở trên sô pha, nghiêm mặt nhìn chằm chằm điện thoại.
Hoắc siêu giàu nhìn cái gì? Hợp đồng trăm triệu?
Tạ Nghiên tò mò không biết có bao nhiêu chữ số trong hợp đồng dành cho những người giàu có như Hoắc Duyên Niên. Tạ Nghiên lặng lẽ đi phía sau Hoắc Duyên Niên và ngồi xuống xem xét.
"???" Đồng nhân văn của Phạm Chiêu Đạm và Lăng Hi.
Sau khi gội đầu xong, Tạ Nghiên tùy tiện thổi thổi, theo động tác của Tạ Nghiên một giọt nước từ ngọn tóc chảy xuống trên cổ của Hoắc Duyên Niên, lành lạnh, Hoắc Duyên Niên lập tức quay đầu lại, môi cọ vào khuôn mặt của Tạ Nghiên.
Hai người nín thở nhìn nhau chằm chằm.
Thời gian như đứng yên, chỉ có những giọt nước từ mái tóc của Tạ Nghiên nhỏ giọt trên người của Hoắc Duyên Niên.
“Tôi xuống uống nước, anh có muốn uống cà phê không?” Tạ Nghiên nhìn thấy mình ngốc nghếch trong mắt của Hoắc Duyên Niên, đầu tiên là quay mặt đi chỗ khác rồi đứng dậy.
“Ừ.” Hoắc Duyên Niên chưa từng lên tiếng, giọng nói ngoài ý muốn khàn khàn.
Tạ Nghiên trốn vào phòng bếp ổn định lại hơi thở, vừa rồi nghĩ đến hôm Hoắc Duyên Niên say, hơi thở hai người giao nhau, ánh mắt Hoắc Duyên Niên cũng nhìn như thế này, say đắm lại trầm luân.
Trên sô pha, Hoắc Duyên Niên vẫn giữ nguyên tư thế, một lúc sau, tiếng máy pha cà phê đánh thức anh, Hoắc Duyên Niên chạm vào giọt nước trên cổ, nhiệt độ cơ thể vốn đã nóng, nên không cảm thấy lạnh.
Vừa rồi trong đầu hắn hiện lên một màn mờ mịt, làm hắn cảm giác được đôi môi của Tạ Nghiên giống như giọt nước trên da, lành lạnh, chốc lát cơ thể liền nóng lên.
Anh ấy đọc đồng nhân của Phạm Chiêu Đạm đến ngu đi? Hoắc Duyên Niên tắt điện thoại đi lên lầu, trước khi đi còn không quên liếc nhìn Tạ Nghiên đang quay lưng về phía mình.
Pha cà phê xong, Hoắc Duyên Niên đã đi rồi, Tạ Nghiên bưng cà phê lên lầu, dự đoán Hoắc Duyên Niên đang ở trong phòng làm việc.
“Anh bận à?” Tạ Nghiên đặt cà phê bên cạnh.
“Có chút.” Hoắc Duyên Niên không nhìn Tạ Nghiên, nhấp một ngụm cà phê, vị ngọt vừa phải.
Hoắc Duyên Niên uống cà phê với nửa túi đường, Tạ Nghiên mỗi lần sẽ đổ nửa túi đường còn lại vào sữa của chính mình. Hoắc Duyên Niên quét phần sữa của Tạ Nghiên, nhận ra rằng Tạ Nghiên đã vô tình thâm nhập vào cuộc sống của mình.
Anh sẽ ôm Tạ Nghiên ngủ mỗi ngày, Tạ Nghiên đang ngủ, lông mi khẽ rung lên, bởi vì vùi trong vòng tay của anh nên không thở được êm ái, mũi đỏ bừng, môi anh mở ra, có chút ngây ngốc nhưng rất dễ thương. Khi đến công ty, anh ấy sẽ xem xét lịch trình của ngày hôm nay, lúc nào có thời gian sẽ mời Tạ Nghiên đi ăn cơm, buổi tối nếu có cuộc họp, anh ấy sẽ nói trước với Tạ Nghiên, vì phòng ngừa Lăng Hi đưa Tạ Nghiên đến để bắt gian, bây giờ anh ta đi xã giao cũng sẽ đưa Tạ Nghiên theo.
Hoắc Duyên Niên cảm thấy trái tim của mình giống như ly cà phê vừa nóng, vừa đắng lại ngọt, cảm thấy Tạ Nghiên có thể làm cho hắn ngọt hơn.
Trong cơn mê man, Hoắc Duyên Niên nghe thấy một giai điệu quen thuộc, bản nhạc piano "Hồi ức tuổi thơ" truyền ra từ phòng piano.
Hoắc Duyên Niên cầm sữa Tạ Nghiên đi tới cửa nhỏ, Tạ Nghiên cười với anh, bàn tay xinh đẹp gõ trên phím đen trắng.
Mỗi lần nghe bài hát này, Hoắc Duyên Niên đều có thể nghĩ tới lúc đó nhỏ chính mình bị mẹ kế bắt cóc, sau khi trốn đi, hắn không muốn trở về nhà, không hề có ấm áp, một mình đi đến cô nhi viện.
Cô nhi viện cũng rất lạnh, bọn trẻ sẽ cười nhạo anh và cướp đồ của anh đi, Hoắc Duyên Niên không quan tâm. Một buổi sáng, có một cô gái mặc áo bông váy ngắn nở nụ cười thân thiện với anh và tặng anh một quả trứng.
Cô bé đó rất dễ thương, tuy gầy nhưng lại có đôi mắt sáng, khi bị bắt nạt thì mạnh mẽ đánh trả, anh ta thậm chí còn muốn ở mãi ở cô nhi viện.
Giai điệu sớm kết thúc, và Tạ Nghiên tiếp tục chơi giai điệu tiếp theo mà không dừng lại.
Suy nghĩ của Hoắc Duyên Niên bị bài hát mới kéo lại, gần đây Tạ Nghiên nghe bài hát này mấy lần, anh nhớ tên là "Thiên thần trong trí nhớ", cô gái nhỏ đó chính là thiên thần trong trí nhớ của anh.
Và bây giờ...
Hoắc Duyên Niên nhìn Tạ Nghiên đang chăm chú vào phím đàn piano. Tạ Nghiên rất tốt, anh ấy thích những ngày bên Tạ Nghiên. Tạ Nghiên sẽ là thiên thần mới của anh?
“Chà, tôi có phải là siêu thông minh không?” Tạ Nghiên buồn ngủ đến mức chơi được nửa chừng thì không chơi nữa, liền đóng nắp đàn lại chờ Hoắc Duyên Niên khen ngợi.
“Tạm được.” Hoắc trai thẳng chỉ nói được hai chữ, nhưng đã chọn sai đáp án.
“… Bye bye you.” Tạ Nghiên nhận lấy sữa Hoắc Duyên Niên đưa, trở về phòng đi ngủ, để cho Hoắc Duyên Niên đi nằm mộng xuân cùng tài liệu của hắn.
"Muộn..." Tạ Nghiên đóng cửa rời đi trước khi từ thứ hai nói ra.1
Hôm nay Hoắc Duyên Niên làm việc rất muộn, đến bốn giờ sáng mới ra khỏi phòng làm việc. Sau khi đóng cửa lại, Hoắc Duyên Niên sửng sốt, cửa phòng ngủ vừa đóng lại, từ khe cửa xuất hiện một tia sáng vàng ấm áp.
Đẩy cửa ra, Tạ Nghiên ngủ ngon trên gối quấn mình trong một chiếc chăn bông, là để đèn cho anh ta sao? Tạ Nghiên sẽ không trả lời câu hỏi của Hoắc Duyên Niên khi đang ngủ.
Tắt đèn, Hoắc Duyên Niên cẩn thận di chuyển lên giường, bị cướp mất cái gối, Hoắc Duyên Niên điều chỉnh lại tư thế ngủ, vươn tay đem Tạ Nghiên ôm vào lòng.
Hoắc Duyên Niên một thân khí lạnh lên giường, Tạ Nghiên ghét bỏ xoay người, quay lưng về phía Hoắc Duyên Niên.
“Thật sự là ngủ không yên, hẳn là không có mình ôm ngủ.”1
Tạ Nghiên đang ngủ rất muốn tỉnh lại cho Hoắc Duyên Niên một cước.
Ôm Tạ Nghiên từ phía sau, Hoắc Duyên Niên ngửi thấy mùi thơm nhẹ của Tạ Nghiên và dầu gội đầu của chính mình, liền dần dần chìm vào giấc ngủ.
Một đêm không mộng mị.
Sáng sớm, trời vừa hửng sáng.
Có tiếng gõ cửa.
Tạ Nghiên bị đánh thức và thúc vào cánh tay của Hoắc Duyên Niên một cách khó chịu, Hoắc Duyên Niên vừa mới ngủ được một lúc, đã nâng chăn bông lên và che đầu của anh và Tạ Nghiên.
Tiếng gõ cửa vẫn tiếp tục.
“Ai!” Tạ Nghiên không khỏi hỏi.
“Fuck!” Hoắc Duyên Niên nói, đầu lưỡi tê dại đau đớn, cũng bớt buồn ngủ.
Tiếng gõ cửa không ngớt.
Người hầu nào đang làm khó! Tạ Nghiên đá Hoắc Duyên Niên.
“Người nhà anh, anh tự giải quyết đi.” Nói xong Tạ Nghiên quấn chăn bông của Hoắc Duyên Niên đi.
Hoắc Duyên Niên bị ép phải đứng dậy, tức giận đến mức đuổi ai đó ra khỏi nhà!
Hoắc Duyên Niên chân trần bước ra khỏi giường, đen mặt đi tới cửa, mở cửa.
Im lặng một lúc: “Sao ông lại ở đây?”
Tạ Nghiên nghe thấy tiếng đóng cửa nửa mê nửa tỉnh, liền ngủ tiếp, một lúc sau cửa lại vang lên.
“Phu nhân, ngài nên rời giường.”
“Tiên sinh yêu cầu ngài dậy chạy bộ buổi sáng."
Tạ Nghiên nhớ tới đầu lưỡi bị bỏng của Hoắc Duyên Niên, chứ không phải bỏng đầu, sáng sớm muốn đánh nhau sao? Tạ Nghiên tức giận mở cửa lao ra ngoài.
“Hoắc Duyên Niên!”
Tạ Nghiên giận dữ hét lên từ trên lầu.
Nhìn thấy Hoắc Duyên Niên đang ngồi ở bàn ăn, có một ông lão tóc hoa râm ngồi đối diện.
"Dậy rồi? Sao em không đi dép? Lúc nào cũng lỗ mãng như vậy." Hoắc Duyên Niên đứng dậy đi về phía Tạ Nghiên, trên mặt nở nụ cười nhẹ.
Biểu hiện này hơi quen thuộc, đây là biểu hiện phổ biến khi giả vờ thể hiện tình cảm.
Tạ Nghiên nhìn ông già, lưng ngồi thực thẳng, ngồi có đà hơn người trẻ tuổim
“Ông ta là ai?” Tạ Nghiên nghi ngờ hỏi sau khi Hoắc Duyên Niên l bước lên.
“Hoắc Đàm.” Hoắc Duyên Niên thốt ra một cái tên, ánh mắt khẽ nhúc nhích.
"Ông nội của anh.??? "