Editor: Đông Vân Triều
Mới đầu Ngô Khôn cũng gia nhập đám người đuổi theo Từ Lộ, ai ngờ thể lực của một đứa con gái lại tốt như vậy, đuổi nửa ngày mà đuổi không kịp.
Gã không có đồng hồ nên không biết đã mất bao nhiêu thời gian, gã sợ sắp hết một tiếng rồi nên tranh thủ vòng đường cũ trở về sân tập.
Vừa đến gần sâp tập Ngô Khôn đã trợn mắt.
Sao cửa lại đóng rồi?!
Bao quanh sân tập là lưới sắt màu xanh lục cao bốn mét.
Ngô Khôn cắn răng, đành bám vào các mắt lưới để leo lên.
Tạ Trì An ngồi trên bãi cỏ, hỏi Diệp Trạch Ngữ: "Đã chơi đập chuột chũi bao giờ chưa?"
Diệp Trạch Ngữ: "...!Hả?"
Tạ Trì An đưa cho cô một cái búa sắt rồi dặn dò: "Thằng nào trèo, đánh nó, đừng để chúng nó bò vào được."
Diệp Trạch Ngữ ngạc nhiên: "Cậu lấy búa ở đâu ra đấy?" Sao trước đó cô chưa từng thấy Tạ Trì An có loại vũ khí như thế này?
Tạ Trì An: "Nhặt được." Vốn cái của cậu đã thất lạc cùng với chiếc balop xấu số kia.
Trùng hợp thay, gian phòng họ chọn làm nơi nghỉ chân lại là lớp 10-4, Tạ Trì An tiện tay lấy tạm chiếc búa cậu đã giấu vào trong quần áo của tên nam sinh hôm qua.
Lúc ấy Diệp Trạch Ngữ còn đang bận nhớ Diệp Trạch Hạo, sao chú ý được động tác này của Tạ Trì An.
Vũ khí mà còn có thể tiện tay nhặt được? Diệp Trạch Ngữ không tin nhưng cũng không hỏi nhiều, cầm lấy búa đứng dậy.
Tạ Trì An cho cô một ổ bánh mì, dù sao cô cũng phải làm chút gì đấy chứng minh mình xứng đáng với phần ơn huệ ấy mới được.
Thế là Ngô Khôn đang vất vả bò lên được một chút thì thấy một nữ sinh đến đứng ở trước mặt gã.
Cách một tấm lưới sắt cản trở công kích, cô cầm búa sắt dùng hết sức bình sinh dứt khoát nện vào những ngón tay bấu mắt lưới của gã!
"A!!!" Ngô Khôn hét thảm, gã buông lỏng tay ra, cả người ngã rầm xuống đất.
"Mày!" Ngô Khôn giận điên lên định chửi đổng, nhưng gã cũng biết là không còn nhiều thời gian nữa, đành nhịn đau chạy ra chỗ khác trèo tiếp.
Gã cứ đi đến chỗ nào, Diệp Trạch Ngữ lại tò tò theo chỗ đấy.
Chỉ cần gã dám bò thì cô dám nện.
Một cục máu to tướng nghẹn trong họng Ngô Khôn, nuốt không được nhả không xong.
Lòng gã gấp như lửa đốt.
Lúc này lại có thêm một người nữa trở về, trông thấy cửa khoá chặt cũng bàng hoàng giống hệt gã, lập tức leo lên.
Tên kia cách Ngô Khôn khá xa, một mình Diệp Trạch Ngữ không thể trông cả hai bèn dứt khoát nhìn chằm chằm Ngô Khôn.
Ngô Khôn tuyệt vọng: "Mày đừng nhìn mỗi tao thôi có được không! Nó kìa, nó kìa, chạy ra đi!" Sao gã lại đen đủi như vậy cơ chứ!
Tạ Trì An thấy Diệp Trạch Ngữ không thể với tới tên còn lại, cậu đứng dậy bước về phía đó.
Người kia đang leo, đột nhiên vị tôn sát thần "đạt sát tứ phương" Tạ Trì An này bất ngờ xuất hiện ngay trước mặt, bàng hoàng cả người, suýt nữa thì trượt tay ngã xuống.
Tạ Trì An không để kẻ địch có cơ hội chạy trốn, cậu luồn tay ra túm chặt lấy cổ áo gã rồi kéo ngược lại thật mạnh khiến cả người gã dán chặt lên lưới sắt như thịt nước trên bếp lò, con dao gấp thẳng tắp xuyên qua mắt lưới đâm trúng tim gã.
Ngay khi Tạ Trì An rút dao ra, nam sinh cũng rơi xuống đất, không còn động đậy.
Ngô Khôn: "..." Đột nhiên gã cảm thấy mình rất may mắn.
Theo thời gian, số người trở về ngày càng đông đảo, vừa thấy hai ván cửa đóng kín thì biểu cảm chục người như một, sau đó thi triển đủ loại ngón nghề thần thông.
Có người nạy cửa, có kẻ trèo rào, giành giật lấy từng giây.
Diệp Trạch Ngữ cầm búa đứng canh ở bên kia lưới sắt, cứ người nào leo được cao một chút là cô lại nện cho một nhát vào tay bám, khiến cho chúng không thể tiến xa hơn.
Từ hoàn cảnh này có thể thấy sự khác biệt "một trời một vực" giữa tay mơ và kẻ học võ.
Lũ tay mơ còn đang vất vả lần bò thì có hai người thân thủ tương đối nhanh nhẹn lấy đà bật cao rồi đạp lên các mắt lưới nhảy vào bên trong sân tập.
Nhìn là biết bình thường trèo tường cúp học không ít.
Diệp Trạch Ngữ kiêng dè những kẻ vào được, chỉ sợ bọn họ ra tay với cô.
Nhưng hai tên nam sinh này chỉ nhìn Diệp Trạch Ngữ mấy giây, rồi lại nhìn Tạ Trì An đứng kế bên, sau đó đều cụp đuôi chạy ra chỗ cách xa hai người nhất.
Diệp Trạch Ngữ: "..." Đây chính là cảm giác ôm được đùi vàng sao?
Người leo được vào thì không dám chọc Tạ Trì An, ngược lại còn bắt đầu trở tay quấy rối những kẻ muốn tiến vào.
Có phải Thánh Mẫu đâu mà đi mở cửa cho chúng nó.
Mấy phút cuối cùng, nữ sinh tóc quăn khoan thai tới muộn.
Từ Lộ không cầm balô, hẳn ả cũng rõ rằng chỉ với một mình mình thì không giữ nổi nó, chi bằng ăn hết sạch đồ ăn đấy trong một giờ, lấy búa và dao rồi quẳng đi cho nhẹ nợ.
Mà trong chiếc balô ấy Tạ Trì An cũng chỉ để dư lại hơn kém một bữa trưa thôi.
Từ Lộ dòm thấy mấy người bị cản bước bên ngoài, thừa dịp không ai chú ý tới mình mà chạy tới một nơi vắng vẻ, nhanh nhẹn trèo qua, động tác còn nhanh hơn nhiều so với các nam sinh trước đó.
Tiếp sau đấy là Phong Minh và Tư Đồ Nguyệt.
Thân thủ của Tư Đồ Nguyệt là do được mời giáo viên về dạy, một tấm lưới sắt chẳng bõ bèn gì.
Khi ả sắp vắt người được qua bên kia rào thì đột nhiên cổ chân bị người ta túm chặt.
Tư Đồ Nguyệt cúi đầu ngó xuống, là một thằng đần mang khuôn mặt dữ tợn.
Gã đã thử nửa ngày mà không bò lên nổi, trơ mắt nhìn từng người một thành công về được vùng an toàn, lòng gã nguội như tro tàn.
Đã như thế, dù chết gã cũng phải tìm một kẻ chôn cùng!
Tư Đồ Nguyệt đạp mạnh xuống, nam sinh đau nhưng vẫn ương bướng không chịu buông tay.
Mắt Tư Đồ Nguyệt thoáng lạnh lẽo, tay trái giơ kéo đâm thẳng vào một bên mắt gã.
"A a a a!!!" Nam sinh che mắt đầy đau đớn, đồng thời chân ả cũng được tự do.
Tư Đồ Nguyệt nhảy vào sân tập, sắc mặt lạnh lùng.
Lúc này khu vực an toàn đã tăng thêm bốn người, còn có thêm mấy kẻ bám khư khư trên tấm lưới sắt như bạch tuộc, phấn đấu quên mình.
Càng là người đến sau muốn vào thì càng khó, bởi vì những kẻ vào được trước rồi sẽ quay sang đối phó lại họ, không để bọn họ trèo lên mảy may.
Trừ khi có thể nhanh chóng lấy đà rồi trèo lên hai ba lượt, chứ nếu chỉ biết bò lên từng chút một thì khả năng thành công là bằng không.
Diệp Trạch Ngữ bị tước quyền chơi đập chuột chũi, bởi vì những kẻ thành công vào được còn ra sức hơn cả cô...
Sau khi giết xong nam sinh kia, Tạ Trì An lại ngồi bất động.
Thương bệnh binh như cậu có thể nghỉ ngơi thì nên nghỉ ngơi, chớ làm lụng vất vả.
Hai tay Phong Minh một bị thương nặng một sắp rụng ra tới nơi, nếu là người bình thường thì đã yên phận ở luôn bên ngoài đi cho bớt phí sức rồi.
Nhưng đối với gã, một tấm lưới thôi mà, dễ như trở bàn tay.
Đó là nếu như Tạ Trì An không can thiệp...
Điều này, có thể sao?
Phong Minh vừa định lật người vào trong, Tạ Trì An bắt đầu ra tay.
Tư Đồ Nguyệt thấy thế, muốn ngăn Tạ Trì An thì bị Diệp Trạch Ngữ chắn trước mặt.
"Đối thủ của mày là tao." Diệp Trạch Ngữ lạnh lùng tuyên chiến.
Tư Đồ Nguyệt cau mày.
Tư Đồ Nguyệt đã có Diệp Trạch Ngữ xử, Tạ Trì An đứng trước lưới sắt đâm ra nhát đầu tiên.
Phong Minh đang treo người lơ lửng cách mặt đất, đành phải buông tay trụ ra bám sang chỗ khác, tránh nhát dao này của Tạ Trì An.
Tạ Trì An chẳng do dự lấy một giây, lập tức xuất kích lần thứ hai.
Phong Minh nhịn đau siết mạnh lưới sắt mượn lực nhấc hai chân ra ngoài, thoát khỏi kết cục bị Tạ Trì An cứa ngang mắt cá chân trái.
Một người đâm, một kẻ né.
Tấm lưới sắt ngăn cách hai người khiến đôi bên đều khó thủ khó công, nhưng mệt nhất là Phong Minh, thân gã được vẽ thêm mấy đường máu nữa rồi.
Nếu không phải do gã nhanh nhẹn, lúc này đã bị đâm thành một cái sàng.
Nhưng ở mấy giây cuối cùng, gã vẫn thành công tiến vào vùng an toàn.
Phong Minh thả mình xuống đất, gần như ngay lập tức hai người vẫn đang cố sức trèo, một nam sinh ôm mắt lăn lộn và một Ngô Khôn be bét mười đầu ngón tay, tất cả đều nổ tan xác, máu bắn tung toé lên lưới sắt rồi tí tách nhỏ xuống, nhuộm đỏ mất một mảng.
Số người may mắn đứng trên sân hiện giờ là 7 người.
Lần lượt là Tạ Trì An, Diệp Trạch Ngữ, Tư Đồ Nguyệt, Phong Minh, Từ Lộ và hai tên nam sinh có thân thủ không tệ.
Một đám 15 người, 1 chết trong tay Tư Đồ Nguyệt, 1 bị Tạ Trì An giết, 2 người chết trong quá trình leo rào sắt, 4 người chết bởi quy tắc.
Có thể nói việc Tạ Trì An khóa cửa đã trực tiếp lẫn gián tiếp làm 7 người tử vong.
Chưa kể chai thuốc độc của Tạ Trì An đã tiễn đi 1 người, 35 người chết trong khi tranh cướp, 41 người cả gan dám đánh hội đồng cậu cuối cùng bị cậu giết sạch, cộng thêm 1 người cậu xử trong căn phòng dưới đài quốc kỳ, tổng cộng 85 người.
Nguyên do cái chết của 85 người này tất cả đều có ít nhiều quan hệ với Tạ Trì An...
Tạ Trì An hoàn toàn có thể ẵm giải "Người chơi xuất sắc nhất" của ngày thứ năm.
-
Phong Minh rơi tự do từ độ cao bốn mét, loạt công kích dày đặc của Tạ Trì An dày khiến gã thậm chí còn không kịp điều chỉnh tư thế rơi của mình.
Lòng bàn tay, bắp chân trầy xước rớm máu, khắp người cũng có đủ các miệng vết thương lớn bé của tác giả Tạ Trì An.
Bộ dạng của Phong Minh hiện giờ không tốt hơn Tạ Trì An là bao nhiêu.
Phong Minh đã dám bẫy Tạ Trì An, thì cũng phải có gan nhận lấy sự trả thù của cậu.
Một thân thương tích của Tạ Trì An là do hỗn chiến 41 người ban tặng, nhưng cậu không quên Phong Minh mới là kẻ đầu sỏ châm ngòi cuộc chiến này.
"Anh ơi!" Tư Đồ Nguyệt tránh khỏi sự dây dưa của Diệp Trạch Ngữ, chạy đến bên người Phong Minh, mắt đầy ra lo lắng.
Ả chưa từng thấy Phong Minh thua thiệt tới mức này.
Hình tượng Phong Minh trong lòng ả luôn là dáng vẻ bày mưu tính kế, "bách chiến bách thắng", nắm giữ vận mệnh, đùa bỡn tình cảm.
Cách xưng hô của ả như găm vào tim Diệp Trạch Ngữ, cô căm hờn hét lên: "Mày thương anh của mày, vậy anh của tao thì sao!"
Hai tên nam sinh khác và Từ Lộ trông thấy thế trận giằng co sống mái của bốn người, đều sáng suốt lựa chọn không tới gần.
Tốt xấu gì cũng đã sống được tới ngày hôm nay, ai chẳng biết ở đây có mấy nhân vật không thể trêu vào.
Tạ Trì An khỏi bàn cãi rồi.
Hai anh em nhà kia cũng là "ngoạ hổ tàng long".
Màn rượt đuổi hoàng tráng giữa Phong Minh với Tạ Trì An cùng kết cục vẫn có thể hít khí trời của gã, bọn họ bội phục...
Phong Minh chẳng thèm đếm xỉa đến thương thế của mình, gã nửa quỳ một lát để giảm xóc, sau đó chậm rãi nở nụ cười: "Đừng không nể mặt thế chứ, tớ sẽ thương tâm đấy."
Tạ Trì An tiến lên một bước, Tư Đồ Nguyệt liền cảnh giác chặn ngang trước người Phong Minh.
Tạ Trì An mở miệng: "E rằng mày có chết ở trước mặt gã, gã cũng chẳng mảy may quan tâm đâu."
Tư Đồ Nguyệt mím môi thật chặt, hiển nhiên cậu đã uy hiếp thành công.
Nhưng dù thế, ả vẫn không hề chùn bước.
Phong Minh rất rầu rĩ.
Vì sao gã mãi mãi không lừa nổi Tạ Trì An ta? Diễn kịch nhiều năm như vậy, chưa có một người nào có thể nhìn thấu gã chỉ với vỏn vẹn mấy ngày.
Thế nhưng chính bởi nét đặc biệt ấy mà gã càng thêm ưa thích Tạ Trì An hơn.
"Tớ không đau lòng nó, nhưng tớ sẽ đau lòng vì cậu, Trì An à." Phong Minh nỉ non đầy tủi thân.
Phong Minh nóng lòng diễn kịch, vốn dĩ một khi người khác đã biết bộ mặt thật mục ruỗng của gã rồi, gã sẽ lập tức chán ngán và thôi diễn.
Nhưng riêng Tạ Trì An, gã có thể hao hết cả kiên nhẫn của mình cũng được.
Tư Đồ Nguyệt nhìn Phong Minh, mà Phong Minh chỉ đau đáu dõi theo Tạ Trì An.
So với Phong Minh, đẳng cấp của Tư Đồ Nguyệt vẫn còn quá thấp, ả đơn phương sa đoạ vào một phần hư tình giả ý, hèn mọn như bụi đất, vừa nực cười vừa đáng thương.
Nhưng Phong Minh chưa bao giờ để ý.
Ả đâu có giống Tạ Trì An, tỉnh táo từ đầu chí cuối, nguyên tắc sống mạch lạc, vững vàng khó lòng rung chuyển, đây mới chính là thứ Phong Minh muốn chinh phục.
Tư Đồ Nguyệt trầm mặc đứng trước mặt Phong Minh, không ai biết lúc nghe gã giãi bày, ả đã có cảm tưởng gì.
Ả sớm rõ ràng thái độ của Phong Minh, biết anh trai mình là người vô tình thế nào.
Và ả không quan tâm.
Tạ Trì An cất cao giọng nói: "Tao còn quan trọng hơn cả em gái mày sao?"
Phong Minh gật đầu như thể đó là điều hiển nhiên.
Tạ Trì An nhếch mép cười.
truyện tiên hiệp hay
"Mày giết nó, tao liền tin mày.".
Danh Sách Chương: