"Ai nha, là thẻ duy ái bỉ của Nhất Kiến Chung Tình!"
Có phụ nhân không kìm được kinh hỉ liền thốt lên.
"Đúng rồi! Đúng là thẻ duy ái bỉ của Nhất Kiến Chung Tình, thứ này không dễ mua được đâu......"
Nhiều phụ nhân lần lượt thốt lên, tất cả thanh âm của bọn họ đều ngạc nhiên hết.
Tuy rằng bạn của Trịnh cha đều ở trấn trên, bọn họ ở trong mắt thôn dân rất có bản lĩnh, nhưng kỳ thật bọn họ cũng là người bình thường ở trấn trên.
Rốt cuộc bạn của Trịnh cha cũng không phải là đại nhân vật gì, đều là thợ mộc làm chung trong cửa hàng, hoặc là thợ thủ công khác, đặt địa vị ở trấn trên vẫn là người ở tầng dưới chót.
Vốn dĩ trong lòng những người này có chút khinh thường khi đến nông thôn uống rượu mừng.
Tuy có vài phần vừa lòng khi nhìn thấy những món ăn do Lâm Trạch chuẩn bị giúp Hà gia, nhưng cũng không có quá kinh ngạc, nghĩ là do gia chủ vì mặt mũi mới đi mời đầu bếp ở tửu lầu.
Đến bánh mì trên bàn cũng lý giải được, chắc chắn là đi xếp hàng mua ở Nhất Kiến Chung Tình, ca tế này của lão Trịnh cũng rất có tâm.
Nhưng thẻ duy ái bỉ thì khác, thứ này rất nổi tiếng ở trấn trên trong những ngày gần đây.
Mặc dù người tung ra loại thẻ này chỉ là tên bán hàng nhỏ, nhưng ai ngờ Lâm Trạch không chỉ làm được đồ ăn ngon mới mẻ, còn lăng xê rất thành công nữa.
Đồ ngọt này bán có giới hạn, cộng thêm tên chiêu bài rất có mánh lới, tên này mà không truyền đi xa là rất khó.
Các phu nhân tiểu thư khi được ăn thử bánh kem, bánh tart trứng trong ngày phát hành thẻ duy ái bỉ xong liền kinh ngạc, bọn họ không hề chê quán ven đường này liền ném tiền tranh nhau mua thẻ VIP, đây chính nguyên nhân quan trọng để Nhất Kiến Chung Tình nổi tiếng.
Bởi vì Lâm Trạch bán thẻ VIP quá ít, cho dù có bẻ thành nhiều tấm cũng không đủ chia cho các phu nhân và tiểu thư ở trấn trên, điều này làm nó trở nên quý giá hơn, nghe đồn thẻ duy ái bỉ trở thành một loại bí ẩn của người ở trấn trên.
Không thể không nói Lâm Trạch lăng xê rất thành công.
Nhưng danh tiếng này chỉ giới hạn ở trấn trên, trong thôn không có tin tức nhiều, chỉ mơ hồ nghe nói là loại bánh mì mới, cho nên khi nghe vài vị phu nhân thốt lên có chút nghi hoặc.
Trịnh cha cũng có nghe nói về bánh mì của Nhất Kiến Chung Tình, dù sao hắn cũng là nam nhân lại vùi đầu làm việc, tự nhiên sẽ không hiểu rõ ràng như các nữ nhân, cũng không rõ thẻ duy ái bỉ là thứ gì.
Tuy nhiên khi nhìn thấy vẻ mặt kinh hỉ của những người bạn và phu nhân của họ, trong lòng liền khẳng định Hà Hướng Phong đưa đồ vật rất tốt, hắn cũng rất vừa lòng với Hà Hướng Phong.
"Không cần khách khí, chỉ là vật nhỏ thôi quan trọng là tâm ý, mọi người cao hứng là tốt rồi."
Trịnh cha cười đến mặt mày rạng rỡ.
Mấy người bạn của hắn cũng tươi cười, chúc mừng ngày đại hỷ
"Cái gì chỉ là vật nhỏ, lão Trịnh ngươi đúng là không biết nhìn hàng, thẻ duy ái bỉ màu bạc này có giá 2 lượng bạc, ngươi kiếm được một ca tế rất tốt đó!"
Những lời này đều là thật lòng, đừng nói về việc khó mua được thẻ duy ái bỉ, thẻ đồng rẻ nhất cũng có giá 1 lượng bạc, người thường không ai sẵn sàng bỏ tiền ra mua.
Lâm Trạch đều đưa thẻ bạc cho Hà Hướng Phong, cũng đủ mặt mũi, những người này cũng không biết quan hệ của bọn họ, đều cho rằng Hà Hướng Phong tự dùng tiền mua.
Thẻ bạc có giá 2 lượng bạc liền tặng ra như vậy, khí thế cũng không nhỏ, không đánh sưng mặt cũng không thành người mập, ca tế của lão Trịnh ở nông thôn còn tốt hơn so với nam nhân trấn trên.
"Hai, hai lượng bạc......"
Trịnh cha nghe xong liền há miệng, trong lòng như nhỏ máu.
Tiểu tử thúi Hà Hướng Phong không muốn sống nữa sao? Hắn đúng là sĩ diện, dù vậy cũng không vì mặt mũi mà không muốn sống.
Tiểu tử này chắc chắc đã dùng hết của cải để tặng đồ vật đắc tiền như vậy, sau này ca nhi của hắn phải sống như thế nào đây!
Thôn dân xung quanh nghe đến sững sờ, không nghĩ tới tấm thẻ nhỏ kia không có gì hiếm lạ lại có giá tới 2 lượng bạc.
Hà gia cũng tùy ý tặng ra ngoài như vậy, chẳng lẽ ngày thường đều giả nghèo? Thực ra là giàu nứt đố đổ vách?
Trong nhất thời, các đại thẩm trong thôn nhìn các nhi tử Hà gia như miếng thịt béo bỡ.
Người Hà gia cũng khiếp sợ, không nghĩ tới Lâm Trạch tùy ý đưa cho bọn họ đồ vật đáng giá như vậy.
Hà Hướng Phong bị ánh mắt của mọi người và Trịnh cha nhìn đến lưng đổ mồ hôi, nhưng hắn cũng biết là do Lâm Trạch cố ý cho hắn mặt mũi, không thể mất mặt được, phải lấy khí thế của gia chủ ra mới được.
"Các vị thúc thẩm chê cười rồi, đây là tâm ý nhỏ, thứ này là do bạn của ta đưa, ta chỉ mượn hoa cúng phật tặng quà đáp lễ cho các vị thúc thẩm.
Mong các vị đừng chê cười."
Sớm đã bàn bạc với Lâm Trạch, trên mặt Hà Hướng Phong vẫn trấn định như cũ.
Không cần thừa nhận là dùng bạc để mua, mọi người đều biết gia cảnh của nhà hắn, không cần phải giả bộ để giữ mặt mũi, sau khi giả bộ sẽ có một loạt phiền phức tìm đến hắn.
Chỉ nói là bạn đưa cũng rất hợp tình hợp lý, hắn cũng không nhắc đến Lâm Trạch, bởi vì Lâm Trạch không muốn thôn dân biết hắn kiếm tiền nhiều như vậy, kẻo có người đỏ mắt chọc phiền toái đến hắn, có thể kéo dài bao lâu thì kéo, chờ thôn dân sau này tự mình phát hiện.
Trịnh cha nghe được lời giải thích sắc mặt cũng tốt hơn nhiều.
Những người bạn của hắn cũng gật đầu xem trọng Hà Hướng Phong, không cao ngạo không nóng nảy còn giỏi giao tiếp, lão Trịnh tìm được một ca tế không tồi.
Chờ đến lúc Lâm Trạch đưa bánh kem tân hôn lên, những vị khách của Trịnh cha từ trấn trên hoàn toàn bị ấn tượng.
Hình dáng độc đáo, trang trí mới mẻ độc lạ trước nay chưa từng có, bánh kem ba tầng tạo hiệu ứng thị giác mạnh mẽ đối với cổ nhân chưa từng nhìn thấy.
Xem ra ca tế của lão Trịnh rất có năng lực, không chỉ mua được nhiều thẻ duy ái bỉ màu bạc, còn đặt được một bánh kem bơ lớn như vậy, khách hàng có thẻ duy ái bỉ màu vàng chưa chắc đã mua được!
Hiện tại Lâm Trạch chỉ nhận làm bánh kem bơ lớn bằng bàn tay, loại bánh kem lớn có mấy tầng này chưa đưa ra ngoài, chính là vì quảng cáo cho ngày hôm nay.
Không có quảng cáo nào trên thế giới thuyết phục bằng đồ vật thực tế, cũng không có tin tức nào gây tò mò bằng truyền miệng.
Biết được nguyên tắc kinh doanh hiện đại "Người bán có khoe khoang tốt đến đâu thì người mua cũng có thể đánh giá không tốt", Lâm Trạch đương nhiên không dựa vào miệng mình để khoe khoang.
Dùng mánh lới lăng xê hợp lý, sử dụng quần chúng quảng cáo mới là cách làm ít lời to.
Tuy bạn của Trịnh cha mời đến đều là thợ thủ công ở trấn trên, nhưng những người này bởi vì làm nghề thủ công mới quen biết nhiều quản gia nhà giàu.
Cũng vì thế mà họ mới giao hảo tốt với các quản gia, trên tay có thứ tốt hay tin tức tốt đều sẽ lấy ra để tạo quan hệ, các quản gia được thứ tốt tự nhiên sẽ dâng lên chủ tử để lấy lòng.
Một tầng quan hệ lại một tầng quan hệ, cuối cùng đồ vật được đưa đến trước mặt viên ngoại, phu nhân và tiểu thư, giá trị khẳng định đều được phóng đại lên.
Nếu tất cả mọi người đều nói đồ vật đó tốt, khẳng định đồ vật đó là tốt thật, còn không phải là mèo khen mèo dài đuôi càng hiệu quả hơn sao?
Ngoại trừ giao tình, đây mới là nguyên nhân Lâm Trạch tận lực giúp hỷ tiệc của hai phu phu Trịnh Hà có mặt mũi.
"......! Đây là bánh kem tân hôn của Nhất Kiến Chung Tình, chuyên dùng cho ngày thành thân, hiện tại còn chưa được tung ra, ít nhiều gì là bạn của ta mới mua được, mọi người cùng ăn thử nào, hôm nay là ngày vui mà."
Được chỗ tốt của Lâm Trạch, Hà Hướng Phong tận tâm giới thiệu nói tốt.
Khi mấy thợ thủ công ở trấn trên nghe xong, đôi mắt liền lấp lánh tỏa sáng.
Rất rõ ràng, mọi người đều ngoan ngoãn nhảy vào vào cái hố mà Lâm Trạch thiết kế sẵn, đều rất thông minh đem tin tức nói cho quản gia nhà giàu quen biết, hiện tại đồ ngọt của Nhất Kiến Chung Tình rất nổi tiếng ở trấn trên.
Thôn dân ăn hỷ tiệc ăn đến miệng bóng mỡ, tán thưởng đại nhi tử Hà gia đón dâu rất có tâm, xem thức ăn trên bàn sợ là mời đầu bếp tửu lầu làm đi.
Người ở trấn trên bên bàn Trịnh cha cũng ăn uống rất vui vẻ, hôm nay Hà gia chuẩn bị hỷ tiệc còn tốt hơn so với người thường ở trấn trên.
Lâm Trạch từ đầu đến cuối đều rất điệu thấp, tránh ở phòng bếp khi làm xong các món ăn trong hỷ tiệc, liền ngồi ở góc cùng Chương Tụ ăn một bữa yên lặng, nghe lời khen ngợi trong bữa tiệc.
Lâm Tam Quý biết chân tướng nghe ngóng mọi người nói chuyện, đại nhi tử chính là có năng lực, cái tay nghề này cũng phát tài được, lão về sau không cần lo lắng nữa.
Đương nhiên, nếu bên cạnh không có Trần Thục Cúc khoe khoang "Hỷ tiệc này có cái gì tốt, cũng là phồng má giả làm người mập.
Hai ngày nữa nhi tử của ta liền thành thân, các tiên sinh tư thực ở trấn trên cùng các tú tài xung quanh huyện này đều tới chúc mừng, đây mới là có mặt mũi......" mụ nghĩ Lâm Tam Quý sẽ thấy cao hứng hơn.
Tóm lại, trừ loại người như Trần Thục Cúc, phần lớn thôn dân hôm nay đều là thiệt tình tán thưởng hỷ tiệc của Hà gia, cưới ca nhi Trịnh gia cũng cho đủ thể diện.
Trong thôn khó có được hỉ sự, thức ăn trên bàn đều đủ cả, không cần phải tranh đoạt, ngoài ra còn có cơm rượu phù hợp với mọi lứa tuổi, mọi người cũng không cần ăn nhanh.
Náo nhiệt ăn xong thức ăn và rượu cũng chưa tàn cuộc, mọi người đều say mê nhấm nháp bánh kem bơ trong miệng.
Ngọt ngào mềm mại, hương vị tinh tế thơm ngon, mọi người sợ đây là đồ ăn của các vị thần tiên trên trời!
Một đám thôn dân luyến tiếc mua bánh mì không ngoài ý đều bị chinh phục bởi hương vị của bánh kem.
Nếu không phải nghe nói bánh kem này không để lâu được như bánh mì, mọi người sẽ không luyến tiếc ăn ngay bây giờ, thế nào cũng phải lấy một ít đem về cất giữ chậm rãi hưởng thụ.
Về phần bánh mì trên bàn, mọi người đều tự giác cắt nhỏ rồi dùng giấy dầu gói chặt chuẩn bị mang về nhà.
Tập tục hỷ tiệc của Thôn Hà Bá chỉ đãi đến giữa trưa, không phải do bủn xỉn mà là điều kiện có hạn.
Trong thôn có hỷ sự đều mời toàn thôn tới ăn cơm, một thôn có tới mấy trăm hộ, nhà nào cũng có cả gia đình cùng ăn, người trong thôn lại là thùng cơm, không có nhiều của cải thật tình không ai dám làm đại yến tiệc.
Cho nên chậm rãi đến nửa buổi chiều liền có thể tàn cuộc, tốp năm tốp ba kết bạn về nhà.
Hà gia có nhiều người, chỉ cần người trong nhà thu dọn cũng xong, hai người Lâm Trạch cũng không ở lại giúp đỡ, tới chào tạm biệt với Hà Hướng Phong mặt mày hồng hào, cùng thôn dân đi về nhà.
Kết quả vừa đi đến sân lớn đang phơi lương thực trong thôn, mọi người liền nhìn thấy một chiếc xe ngựa dừng ở bên cạnh sân phơi.
Xe ngựa kia trang trí không quá xa hoa, nhưng tấm mành che được làm từ vải tốt lại biểu hiện được của cải của chủ nhân, bên cạnh xe ngựa là một nam nhân trung niên mập mạp mặc áo tơ lụa và một tiểu hài tử bảy tám tuổi.
Ngoài ra phía sau còn có hai người giống như hạ nhân, chắc chắc người mập mập này là một lão gia viên ngoại.
Điều này hiếm lạ với thôn dân, bọn họ sôi nổi suy đoán đây là thân thích nhà ai? Một lão gia có tiền chạy tới thôn nghèo của bọn họ làm gì?
Mọi người ở đây hưng phấn suy đoán, viên ngoại mập mạp kia nhìn thấy thôn dân từ hỷ tiệc đi về liền vui vẻ đầy mặt.
Sau đó kéo nhi tử bên người chạy tới, dừng lại trước mặt Lâm Trạch trong ánh mắt của mọi người, cung kính chắp tay, ngữ khí có chút kích động
"Lâm tướng công, Lý mỗ đang đợi ngài, chưa thỉnh giáo mà đã đường đột mạo phạm.
Tại hạ Lý Quảng Tài, là chủ nhân của phường tơ lụa Tường Vân ở phố đông trấn, Lý mỗ nghe nói Lâm tướng công học thức tài hoa, nghe danh đã lâu, hôm nay đặc biệt mang nhi tử tới bái sư cầu học, mong ngài vì nhi tử ta mà dạy học vỡ lòng.".
Danh Sách Chương: