Sila mua bánh hạt dẻ, một ít macaron, và một phần sinh tố dâu tây.
Tư Niên tặng thêm cho cô một phần sữa chua
Tư Niên tự tay lấy bánh cho cô, vừa cười vừa nói:
" Hôm nay, có gì vui sao? ủng hộ em nhiều thế."
Sila mọi lần chỉ mua loại bánh mới ra, cô rất ít mua thêm, dù sao bánh của Tư Niên không hề rẻ.
Sila đáp lời:
" Em trai tôi về, mẹ tôi bảo tôi mua cho nó"
Dường như nhận ra lời của mình có phần hơi trầm buồn, nên Sila lại nói thêm:
" Không biết nó có cao lên nhiều không? Nó thích bánh quế hoa ở chỗ cậu lắm, cậu có loại nào tương tự thế không?"
Tư Niên:
" Có bánh bông lan cam cuộn này ngon lắm, khi em chị về, chị dẫn anh ấy qua chỗ em đi, em khuyến mãi thêm bánh"
Sila đồng ý, sau đó cầm bánh ra khỏi tiệm.
Em trai Sila tên Kai, là dị năng giả hệ thể lực.
Dị năng trong tự nhiên hoàn toàn là do số mệnh.
Chỉ những dị năng giả không kết hôn mà dùng công nghệ để tạo ra đời sau, mới chắc chắn là đứa bé có dị năng, nhưng loại dị năng thì hoàn toàn không kiểm soát được.
Ba mẹ của Sila và Kai không có dị năng.
Nhưng Kai từ nhỏ đã có dị năng, đã họ vô cùng thiên vị Kai, Sila chỉ mới có dị năng gần hai năm, dị năng của cô ấy lại không phải dị năng được đánh giá cao.
Cha mẹ cũng đã quen bắt buộc Sila phải phục vụ cậu em này.
Người quá hiểu chuyện thì dễ chịu thiệt thòi, Sila tính tình hiền dịu, từ nhỏ biết mình không được yêu thương bằng em, cũng không khóc, không nháo, lớn lên cũng nghe lời cha lời mẹ mà đem tất cả những gì mình có nhường lại cho em.
Bản thân Sila cũng thật sự yêu thương em trai mình.
Nhưng hiểu chuyện, hiền lành, ngoan ngoãn không đồng nghĩa là không biết đau lòng.
Cha mẹ xem mình như người ngoài, Sila không thể không buồn.
Sila vừa bước ra khỏi tiệm, liền bắt gặp Anzasil trở về.
Anzasil rất lịch thiệp nhường đường trước, còn mỉm cười với Sila, nếu Tư Niên nhìn thấy, cậu sẽ nhận ra nụ cười xã giao rất giả tạo của hắn.
Nhưng Sila thì không như thế, vừa thấy Anzasil đã ngây người, thấy Anzasil cười liền đỏ mặt, ngại ngùng cúi đầu, dường như định bắt chuyện, nhưng đến cuối cùng lại bối rối bỏ đi.
Tư Niên thấy Anzasil bước vào thì vui vẻ hơn rất nhiều, kéo hắn đến hỏi chuyện nọ chuyện kia.
Đang trò chuyện, tivi trong tiệm lại phát tin tức hôm nay, là một vụ thảm án, người chết là dị năng giả xỉ nhục Tư Niên hôm đó.
Tư Niên bỗng nhiên im lặng, Anzasil vẫn rất bình tĩnh:
" Đúng là ác giả ác báo, người xấu cũng đã bị trừng trị"
Cả người Tư Niên đều cảm thấy lạnh.
Hôm đó, Anzasil không có xin lỗi cậu, cậu còn nghĩ hắn bỏ được thói quen xấu đó rồi, thì ra là không phải.
Dị năng giả đó đã chết, cậu không biết hắn có tội ác tày trời thế nào, nhưng với bản thân cậu, hắn không đáng chết.
Nhưng Tư Niên lại lo lắng nhiều hơn, cậu sợ mình hỏi sai nên đợi bản thân thật bình tĩnh, mới mở lời:
" Vụ án như này có dễ bắt hung thủ không anh?"
Anzasil:
" Sẽ không ai đi bắt.
Dị năng giả không thể dễ dàng bị giết, nếu có chuyện thì cũng không được điều tra sâu"
Tư Niên thoáng an tâm, nhưng vẫn còn chút gì có không chấp nhận được:
" Dị năng giả có thể tự do giết người sao?"
Anzasil:
" Hôm nào, anh sẽ dạy em lại về pháp luật.
Dị năng giả không được tùy tiện giết người, nhưng dị năng giả có những quy tắc riêng, trong đó có quyền khiêu chiến, đánh thua thì..."
Anzasil nói đến đây lại cau mày, nhắc nhở Tư Niên:
" Sau này, em không được rời anh quá xa, đi đâu cũng nhớ thông báo cho anh"
Tư Niên cũng không nói gì nữa chỉ ngoan ngoãn gật đầu.
Cả ngày hôm đó tâm trạng của Tư Niên không tốt lắm.
Đến chiều tối trở về, sau khi cho men ăn, thì cậu định ra vườn tưới hoa.
Vừa ra đã nhìn thấy cây cối được che lại dưới tấm màn, đã có người khởi động hệ thống bảo hộ vườn.
Tư Niên cảm thấy Anzasil thật tỉ mỉ, hắn lại thức sớm vào buổi sáng hôm nay.
Từ trước đến giờ, Anzasil luôn giữ thói quen cũ, mỗi buổi sáng, sau khi thức dậy sẽ ôm Tư Niên đi tắm, trừ những ngày công việc quá nhiều, hắn sẽ thức sớm làm việc, để Tư Niên tự thức dậy, tự tắm rửa.
Tư Niên biết hôm nay Anzasil thức sớm không phải để làm việc, mà chính là sử dụng hệ thống bảo hộ này.
Tư Niên đóng hệ thống bảo hộ, tưới nước cho cây.
Không hiểu thế nào lại nhìn vào nhà.
Cậu thấy Anzasil đang yên tĩnh đọc sách, gió nhẹ thổi qua mái tóc đen của hắn, Tư Niên cảm thấy người con trai này vừa lạ lại vừa quen.
Anzasil nhận thấy ánh mắt của Tư Niên thì ngẩng đầu nhìn cậu, sau đó mỉm cười.
Tư Niên cũng như Sila lúc trước, ngây dại vì nụ cười ấy.
Bỗng Tư Niên cảm thấy bản thân đã bị bỏ bùa, những chuyện ngoài lề cậu không muốn quan tâm, cậu không hiểu quy tắc của dị năng giả là gì, cậu cũng không muốn hiểu nữa, chỉ muốn cùng chàng trai dịu dàng ấy, nắm tay cậu, cùng cậu tiến lên phía trước.
Nếu không thể thay đổi mặt tối, thì phải thay đổi cách nhìn của bản thân.
Nếu cũng không thay đổi cách nhìn của bản thân, thì không cần đặt trọng tâm vào đó nữa.
Dù rất lừa mình dối người nhưng Tư Niên cảm thấy Anzasil thật hiểu cậu, cũng thật thương cậu, hắn giúp cậu lựa chọn một con đường dễ dàng nhất, không biết không phiền.
Cậu cũng không muốn làm người hiểu chuyện, hay đứng về công lý gì nữa, cậu chỉ muốn làm bé ngoan của hắn.
Anzasil nhìn Tư Niên đứng ngây người liền nhanh chân bước ra, đưa tay xoa đầu cậu:
" Em thế nào đây, ngây người đến thế"
Tư Niên vẫn còn ngây ngẫn:
" Anh đẹp trai quá, nếu là người yêu của em thì thật tốt"
Anzasil đang cười, bỗng nhiên không cười nổi, hắn ôm lấy Tư Niên, thở dài, nhẹ giọng nói:
" Em còn nhỏ lắm, đừng nghĩ bậy bạ"
Anzasil cảm thấy rất buồn, buồn vô cớ, buồn sâu sắc.
Bé con nhà hắn nhỏ quá, thật sự rất nhỏ, hắn lớn hơn em ấy gần ba mươi tuổi.
Em ấy chưa tiếp xúc nhiều với thế giới này, trước giờ chỉ lớn lên trong sự bao bộc của hắn.
Một này nào đó, em sẽ nhận ra hắn rất già, cũng không có gì tốt đẹp, tay hắn đã nhuốm không ít máu, em ấy lương thiện lắm, làm sao có thể chấp nhận đây, hắn càng không nên vấy bẩn em.
Tư Niên hỏi lại:
" Một này nào đó, anh tìm được người thích hợp sẽ bỏ em lại sao?"
Anzasil lắc đầu:
" Sẽ không đâu, anh sẽ chờ em tìm được cho mình người thích hợp.
Sau này, có lẽ em sẽ theo người đấy.
Còn anh vẫn sẽ ở đây, khi em bị bắt nạt thì phải nhớ mình là bảo bối của anh, anh thương em đến thế, người khác không có tư cách bắt nạt em.
Em hay quên đường lắm, anh rất sợ em không biết đường về nhà nên anh định sẽ trồng một loại cây thật to, thật cao trước sân, sau này từ xa xa là em có thể thấy nó để trở về "
Tư Niên không nói được gì, cậu cảm thấy, có lẽ lúc này mở miệng sẽ không cậu chắc chắn không kiềm chế nổi mà khóc lên.
Anzasil cũng không nói nữa hắn dẫn Tư Niên vào nhà.
Tư Niên phải ngồi trong nhà một lúc, mới hỏi Anzasil:
" Nếu em mãi mãi cũng không tìm được người ấy, thì em vẫn có thể ở bên anh đúng không?"
Anzasil:
" Hai mươi bốn năm sau, em vẫn nghĩ mình thích anh, thì chúng ta sẽ bên nhau cả đời nhé.
Em phải suy nghĩ thật kỹ, nếu đã ở bên nhau anh không thể chấp nhận cho em dừng lại giữa đường"
Tư Niên:
" Lâu thế sao? phải đến tận hai mươi bốn năm"
Anzasil lại thở dài:
" Anh dẫn em đi tắm, sau đó đem sách ra để anh dạy lại em, cái gì cũng quên cả, anh cứ nói mà không dạy, nên tốt nhất là phải làm liền"
Thật ra khi hỏi xong, thì Tư Niên đã biết đáp án, hai mươi lăm tuổi là độ tuổi trưởng thành ở đây.
Trong lòng Tư Niên luôn cảm thấy mình đã qua mười tám tuổi, mình đã trưởng thành.
Còn đổi với Anzasil, Tư Niên mới chỉ hơn một tuổi, vẫn là nhóc hải cẩu chưa hiểu chuyện đời.
Anzasil quả thực không nói chơi, tối hôm đó, sau khi tắm xong, Tư Niên đã thấy hắn đem sách ra.
Tư Niên lại gần xem, vừa thấy mấy ký tự kỳ lạ trên trang sách liền đau đầu.
Tư Niên kéo tay áo ngủ của Anzasil làm nũng:
" Anh ơi, em mới hơn một tuổi, chưa thích hợp học mấy cái này đâu"
Anzasil lại thật sự ngồi suy nghĩ một chút, sau đó thở dài:
" Có lẽ đúng là chưa thích hợp, vậy thêm hai ba năm nữa, anh sẽ dạy lại.
Từ đây đến đó, em có gì nghi vấn thì có thể hỏi anh, nhưng em đừng hỏi gì người ngoài, thân phận em hơi đặc biệt"
Tư Niên rất đồng ý, hai ba năm thì hai ba năm nữa tính.
Tư Niên biết Anzasil không có kinh nghiệm nuôi bé con, nên cũng khá dễ dụ, làm nũng một chút là cho qua.
Ngày lại qua ngày, rất nhanh đã đến ngày chủ nhật.
Tinh hà Mapinus, cũng như trái đất cổ, cũng nghỉ vào chủ nhật, dù thời gian trong ngày giữa các tinh cầu là khác nhau, nhưng họ lấy thời gian của Mikila làm chuẩn mực.
Tiệm bánh " một ngày thu tháng chín" vào ngày này cũng đón rất nhiều khách, nên Tư Niên và Anzasil mới quyết định đổi ngày nghỉ của bọn họ vào ngày thứ năm.
Tiệm bánh của họ đã nổi tiếng nhiều nơi, không ít khách đến từ tinh cầu khác.
Đến khi trời trở tối, vẫn còn khách hàng, Anzasil nhìn hơn mấy chục người còn đang xếp hàng, liền rất nản lòng.
Tư Niên liếc mắt một cái là biết tâm trạng của hắn, cậu nhìn nụ cười trên môi của hắn vẫn đúng tiêu chuẩn, liền cảm thấy Anzasil thật chuyên nghiệp, Anzasil luôn như thế, hắn không bao giờ bực bội, thái độ với khách hàng, dù hắn đã rất muốn trở về với hải cẩu nhỏ.
Hôm nay, số lượng bánh Tư Niên làm tăng gấp đôi nhưng vẫn không đủ cung, Tư Niên đi đến chỗ Anzasil đang cùng người máy bận rộn, nhỏ giọng nói với hắn:
" Bánh trong tiệm đã gần hết rồi, mình có nên làm thêm không anh?"
Anzasil nhìn ra bên ngoài, chỗ ngồi chờ cũng đã hết, bên ngoài vẫn có người ngoài đứng chờ, sau đó thở dài nói:
" Nếu em không mệt thì làm thêm một ít đi, người ta có lẽ đã dành ra một ngày chủ nhật đến tiệm của chúng ta".
Danh Sách Chương: