Thuốc của Đổng Quyết Minh xác thực đem Tạ Khương Hoa lăn qua lăn lại không nhẹ, bởi vì Thái tử thái độ cường ngạnh, hắn chỉ có thể không cam lòng mà đem thuốc uống hết.
Mỗi khi uống thuốc, hắn chỉ hận không thể ói sạch đống thuốc đó ra, đợi Thái Tử đi rồi, hắn liền đến nhà xí dùng sức móc cổ họng.
Tuy vậy hắn cũng không thể đem hoàn toàn số thuốc đã uống ói ra được, Tạ Khương Hoa chỉ ói được vài ụm, hốc mắt liền đỏ ửng, dạ dày quằn quại, vô cùng khó chịu.
Sau bảy ngày, Tạ Khương Hoa làm ra bộ dáng khôi phục thần trí, ngoan ngoãn chịu uống thuốc.
Thái tử ngạc nhiên vui mừng đến cực điểm, trong mắt thậm chí có chút ươn ướt, vội vàng đem tin vui báo cho Hoàng Hậu nương nương.
Hoàng Hậu biết được chuyện này cũng rất cao hứng, nhưng nhìn Thái tử mừng rỡ kích động không thôi, trên mặt nàng lại hiện lên một vài phần ảm đạm.
Đời trước Tạ Khương Hoa không biết được, hắn trù tính nhiều năm, hại chết người duy nhất trên thế gian này thật lòng yêu thương hắn.
Hắn hận phụ hoàng cùng mẫu hậu đem toàn bộ sự yêu mến kỳ vọng dành cho huynh trưởng, hắn muốn có được sự yêu mến và kỳ vọng của phụ hoàng với mẫu hậu, bởi thế hắn bày mưu tính kế nhiều năm, thành công hại chết Thái Tử nhưng hắn vẫn không có gì cả, hắn vẫn không có được thứ mà hắn muốn, thậm chí so với lúc trước còn thê thảm hơn.
Thế cho nên hắn sa vào vực sâu của tuyệt vọng.
Thái tử đi đến Ngự Thư Phòng đúng lúc Hoàng Thượng đang viết thánh chỉ, là thánh chỉ tứ hôn.
Tên của Thái Tử phi tương lai, yên lặng nằm trên mặt của thánh chỉ.
Theo ý của Hoàng Thượng nên tứ hôn càng sớm càng tốt.
Chuyện Bắc Địch định dẫn binh đánh Đại Sở chỉ có hai người bọn họ biết, đây là thời điểm tốt nhất để cưới nữ nhi của Dương gia.
Những cái đại thần ngoài kia cũng không biết được ý nghĩ của bọn họ.
Dương gia ba đời làm tướng, là một trợ lực hiếm có, đặc biệt là vào lúc này.
Hắn cần phải cưới nàng.
Thái tử thầm suy nghĩ, lại cảm thấy nội tâm trống trơn
Thời tiết dần dần lạnh, A Dung đã đem chiêu phách mà Tạ Quân dạy tập không dưới nghìn lần, động tác tư thế càng thành thục, cơ hồ còn hiện ra một cỗ linh khí.
Mặc dù còn chưa tới cuối mùa thu, nhưng thời tiết vẫn rất lạnh, A Dung lạnh run cả người, cả người đột nhiên được phủ lên một lớp áo choàng, là Tạ Quân phủ cho nàng.
Áo choàng được làm theo chiều cao của Tạ Quân, A Dung khoác lên người còn thừa một mảng lớn trên mặt đất, xếp ở bên chân.
Để tránh nàng dẫm lên áo choàng mà ngã xuống, Tạ Quân đem vạt áo choàng dướt đất kéo lên, cột trước người A Dung.
Đợi hắn đứng dậy, A Dung thử động cánh tay cùng chân, phát hiện mình đã bị áo choàng này cuốn thành một cục, rất khó để di chuyển, khuôn mặt nhỏ nhắn nhíu lại gọi Tạ Quân.
Tạ Quân lại giống như cực kì hài lòng với thành quả của mình, cũng không tính cởi ra giúp nàng, thậm chí mở miệng nói, “Nhìn A Dung như vậy rất đẹp.”
“Nhưng A Dung không có cách nào để di chuyển...”
“Tam ca ôm A Dung trở về.”
“Nhưng mẫu phi đã nói nam nữ thụ thụ bất thân a ~” A Dung vểnh cái miệng nhỏ nhắn lên nói, nhưng thân thể lại điều chỉnh một tư thế thoải mái nằm trong lòng Tạ Quân.
Tạ Quân cười nhẹ vài tiếng.
Đưa A Dung đưa đến cửa Linh Lung Cung, Tạ Quân liền hồi Thanh Hà Cung.
Mấy ngày trước, Hoàng thượng đã đem toàn bộ cung nhân của Thanh Hà Cung thanh trừng, đám nô tài bại hoại kia không biết đã bị đưa đến nơi nào, những cung nhân hiện tại đối với hắn vô cùng khách khí lễ độ.
Khóe môi Tạ Quân nhếch lên nụ cười chế giễu.
Tại đợt săn bắn mùa thu trước, Tạ Quân đã thể hiện ra vài phân bản lĩnh, lại không thể hiện quá mức, tránh để hoàng thượng cảm thấy võ công của Tạ Quân hơn hắn.
Lúc này là thời điểm chiến sự hết sức căng thẳng, sau này Đại Sở cùng Bắc Địch giao chiến, cũng không phải chỉ trong một hai tháng.
Hoàng thượng ánh mắt chợt lóe, liền có chủ ý.
Trong lòng hắn coi trọng nhất hai người con trai, một người làm vua, một người làm tướng, một người thống trị, một người phụ tá, không phải rất vừa vặn sao?
Hoàng thượng vốn cũng không yên tâm để Dương gia cầm trong tay một quân đội hùng hậu, nếu có thể đem binh quyền của Dương gia phân chia cho người của mình, hắn cũng không cần phải lo lắng Dương gia một tay nắm giữ quân quyền.
Vì vậy, đãi ngộ của Tạ Quân đã khác xưa, địa vị cũng khác.
Hoàng thượng phí tâm tư bồi dưỡng hắn, chỉ để hắn làm đá lót đường cho Thái Tử.
Thái tử có lẽ là được chỉ điểm, ngẫu nhiên sẽ tìm cơ hội cùng hắn nói chuyện, gặp mặt cũng sẽ hàn huyên vài câu.
Không nghĩ tới Tạ Quân đã nhìn thấu được mục đích của Hoàng Thượng.
Tạ Quân từ trước tới nay đều hiểu được đạo lý dụng vật, cũng sẽ mền dẻo cùng sử dụng thủ đoạn.
Nếu như hắn đoán không sai, Hoàng Thượng ngoại trừ kêu Thái Tử tìm cách thân cận hắn, còn muốn tìm ra được điểm yếu của hắn.
Sau đó đem hắn khống chế trong lòng bàn tay.
Tạ Quân cũng không có chán ghét Thái Tử, bất quá cũng không có mấy phần tình cảm.
Tiện tay mở một cuốn binh thư ra, Tạ Quân tự nghĩ ngợi, điểm yếu của hắn là gì.
Đời trước Đổng Quyết Minh có nhược điểm, bởi vì hắn yêu sâu đậm một người.
Nhưng hắn thì khác, đời trước hắn không có người yêu, đời này cũng chưa từng để ý đến bất cứ cô gái nào, cho nên ở phương diện này, hắn dám chắc là mình không có nhược điểm.
Mơ hồ có cái gì đó ở trong đầu hắn chợt lóe lên, Tạ Quân không có nắm bắt được, hắn cũng không làm khó chính mình, chuyên tâm đọc binh thư.
Hắn tuy hiểu biết về chiến sự kia, nhưng lại không có kinh nghiệm trên chiến trường, hại đội quân đối chiến không giống như người giang hồ đánh nhau, hắn cần phải chuẩn bị chu toàn.
Ngày cưới của Thái tử cùng Dương Mạc Ỷ được định vào đầu mùa xuân năm sau, Tạ Quân nhớ tới cảnh trượng đời trước, cảm thấy có chút thổn thức.
Cũng không phải tất cả phu thê lần đầu tiên gặp gỡ đều vui vẻ, cũng có những người chán ghét nhau.
Đệ đệ mà Thái tử yêu thương nhất chính là Tạ Khương Hoa, muội muội mà hắn yêu thương nhất không ai khác chính là A Dung, đời trước trước ngày hắn đại hôn không lâu, A dung bị người hãm hại trở thành ngốc tử, tâm tình hắn làm sao có thể tốt được, lại thêm việc hắn đối với vị Thái Tử phi này không có nửa phần tình cảm, ngày đại hôn hôm đó tuy rằng toàn bộ quá trình hắn đều là một bộ dạng tươi cười, nhưng nụ cười đó rất giả tạo.
Hắn giống như đeo lên một chiếc mặt nạ tươi cười vậy.
Cuối mùa thu, Bắc Địch đánh bất ngờ Đại Sở không thành, trừ bỏ đội quân tinh nhuệ có thể an toàn rút lui, những đội quân khác bị gϊếŧ rất nhiều, mấy ngàn người bị bắt giữ.
“Ngũ hoàng tỷ sẽ như thế nào?” A Dung có chút lo lắng hỏi.
Trên mặt Trân Phi bỗng loé lên một tia kì quái, khẽ lắc đầu, “Phụ Hoàng con tốn công tốn sức bắt giữ những binh lính đó, có lẽ là muốn dùng mạng của bọn chúng để đổi lấy Ngũ công chúa, đám người kia trời sinh tính tình tàn nhẫn man rợ, lần này thất bại chắc chắn sẽ nghi ngờ là có nội ứng, chỉ sợ bọn chúng sẽ...” Gϊếŧ Tạ Phương Nhuỵ cho hả giận.
Vì sợ hù dọa A Dung nên Trân Phi không có nói toàn bộ ra.
Nhưng ý vẫn rất rõ ràng, cái miệng nhỏ nhắn của A Dung nhếch lên, không biết là đang suy nghĩ gì.
Tạ Phương Nhụy là bị Trân phi cùng Hoàng thượng đẩy lên con đường không lối về.
Mỗi lần nghĩ đến, Trân Phi đều cảm thấy run rẩy.
Đến cuối năm, Tạ Phương Nhuy mới tròn mười bảy, nhưng nàng đã làm những sự việc mà người bình thường cả đời không làm được.
Là công chúa của một nước, nàng là đại nghĩa cứu quốc, làm phi tử Bắc Địch, nàng lại là nữ nhân mang tội phản quốc sau lưng chồng.
“Phụ hoàng căn bản không có ý định cho nàng còn sống trở về.” Tạ Quân thanh âm trầm thấp, chẳng mấy chốc tung bay ở không trung.
Đổng Quyết Minh trời sinh tính hiếu kỳ, càng không hiểu thì hắn càng muốn truy hỏi, “Vậy vì sao vị kia lại bắt giữ quân địch? Trực tiếp gϊếŧ không phải sẽ đỡ tốn sức hơn sao?”
Sắc thu ảm đạm, đầm băng tảo mọc sơ sài.
Trên bàn đán đun một bình trà bình thường nhất, Tạ Quân trầm mặc không đáp ngược lại hỏi: "Ngươi nghĩ vì sao ngay cả ta và ngươi đều biết, lần này chiến thắng là nhờ Ngũ công chúa báo tin? Nếu như ngay từ đầu phụ hoàng lên tiếng phủ nhận, hoặc là không đề cập đến chuyện này, nàng có lẽ sẽ có đường sống.
Ngươi cần phải biết người Bắc Địch coi trọng nhất là cái gì, Hốt Sát Nhĩ đã biết được Ngũ công chúa tiết lộ bí mật, tất cả mọi người cũng đều biết, ngươi nghĩ Hốt Sát Nhĩ sẽ để cho nàng còn sống trở về sao?" Hốt Sát Nhĩ là Bắc Địch vương.
Đổng Quyết Minh nhẹ nhàng hít một ngụm khí lạnh, rót trà ra chén, sau đó lấy tay phủ lên, “Đây chẳng phải là...”
“Không sai, phụ hoàng muốn để tất cả mọi người biết, toàn bộ là đại nghĩa của hắn.” Tạ Quân sắc mặt lãnh đạm, lời nói ra tựa như không phải nói phụ hoàng của mình vậy, “Ngũ công chúa không về được, những binh lính Bắc Địch cũng không thể sống sót trở về.”
Đổng Quyết Minh liên tục líu lưỡi, đang định nói hoàng thất quả nhiên máu lạnh vô tình, lại nghĩ đến Tạ Quân cũng là người hoàng thất, liền ngậm miệng không nói.
“Nếu như giấu giếm chuyện Ngũ công chúa báo tin, trên chiến trường cũng không bắt giữ quân địch, kết quả sẽ khác chứ?”
"Liền tính hắn không nói, người ngoài đối với chuyện này chỉ biết phỏng đoán.
Chuyện này vừa qua, phụ hoàng trong lòng thần dân Đại Sở là một người không tiếc đưa nữ nhi làm đại giá để bảo vệ Đại Sở, cũng là một người cố gắng giải cứu con gái để rồi thành một phụ thân đáng thương.
Hai chữ Tình nghĩa này hắn như có toàn bộ".
Tạ Quân nhấp một hớp trà nóng "Nếu không như vậy mọi người sẽ nghĩ hắn là một kẻ máu lạnh vô tính, con cái không tiếc, phụ hoàng sẽ không làm những loại sự tình phí công phí sức nhưng không được lợi ích gì!"
Đổng Quyết Minh lặng yên trong chốc lát mới nói, “Ngươi rất hiểu biết về hắn."
Tạ Quân yên lặng không nói tiếp.
Đổng Quyết Minh tự nhiên cũng hiểu biết quan hệ phụ tử trong hoàng thất là không đơn giản, nhưng khi tận mắt nhìn thấy mới biết so với trong suy nghĩ của hắn là không giống nhau.
Tạ Quân ở trước mặt hoàng thượng thể hiện ra không đến một phần mười bản lĩnh của hắn, hiện tại hắn nghĩ rất nhiều điều tiêu cực về Hoàng thượng.
So với Hoàng thượng, Tạ Quân tín nhiệm hắn hơn rất nhiều.
Đổng Quyết Minh còn nhớ rõ lần đầu tiên gặp gỡ tạ Quân, hắn không hề phòng bị đem mạch môn(1) đến trước mặt hắn, lại thẳng thắn nói hắn họ Tạ, hiện tại hắn lại đem ẩn tình của chuyện này nói toàn bộ với hắn.
(1)Cái môn pháp gì đấy nói về huyệt đạo con người
Ngoài ra, Tạ Quân còn tốn công tốn sức tới cứu hắn, đưa hắn "Thần Nông gia tộc phổ".
“Ngươi có câu hỏi.” giọng nói khẳng định vang lên, Tạ Quân nhẹ nhàng thổi chén trà, nhìn về phía Đổng Quyết Minh.
Đổng Quyết Minh cười, hắn sống hai mươi mấy năm trên đời, tâm tư lúc nào cũng giấu kín, cũng không phải bởi vì người ngồi trước mặt hắn là Tạ Quân mà không phòng bị, mà là thiếu niên mười sáu tuổi này quá lợi hại, nhìn một cái liền có thể nhìn thấu hắn.
Trong nháy mắt, Đổng Quyết Minh lấy lại vẻ mặt nghiêm nghị, “Tạ Quân, vì sao ngươi cứu ta?”
“Ân?” Tạ Quân có chút không hiểu ý tứ của hắn.
“Tàn quân của Nam Yến, phương thuốc kéo dài tuổi thọ, đồng nam đồng nữ.”
Trong mắt Tạ Quân hiện lên một tia kinh ngạc.
Hắn không nghĩ tới, Đổng Quyết Minh lại coi chuyện xưa hắn kể là thật.
Đổng Quyết Minh nhìn chằm chằm Tạ Quân không hề chớp mắt: "Đây cũng không phải là ta suy đoán, mà là...!Hắn tới tìm ta, bị ta từ chối.
Vốn tưởng rằng từ đáy sự tình yên ổn, dù sao trên đời này y thuật lợi hại không chỉ có mình ta, hắn hẳn là sẽ đi tìm người khác.
Nhưng chuyện này cùng chuyện của ngươi kể trùng hợp bảy tám phần, có lẽ sự tình sau đó cũng không phải là bịa đặt, hay là...!Sắp xảy ra chuyện gì? Hoặc là nằm trong kế hoạch trước?"
Ngọc trắng không tỳ vết, các ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve chén trà, Tạ Quân cười nhạt, “Bọn họ mưu tính rất lâu, chỉ để ngươi cam tâm tình nguyện giúp sức cho bọn họ.
Dù sao trên thế giới này cũng có người thà làm ngọc vỡ, cũng không muốn làm ngói lành.”
Đổng Quyết Minh yên lặng trong chốc lát, cuối cùng cười nhạo nói, “Đổng Quyết Minh ta tuyệt đối sẽ không làm chuyện thương thiên hại lý, cho dù bản thân đang gặp nguy hiểm.
Bọn họ muốn cái mạng này của ta thì cứ việc lấy.
Nhưng ngươi nói đến vị thần y trong truyện xưa, Tạ Quân, có phải là ngươi không tin tưởng ta?”
Thấy hắn đang trừng mắt nhìn mình, Tạ Quân cũng không cãi lại, chỉ nói, “Cái kết này không phải sẽ làm cho mọi người khó quên, đau lòng không thôi?”
"Hừ, sớm biết các ngươi vì lợi mới nói lại chuyện tình xưa, nếu không ta đã nói toạc ra chuyện này, không cùng các ngươi diễn!"
Đổng Quyết Minh rầm rì, Tạ Quân chỉ cười.
Đời này chuyện đó cũng chưa xảy ra, mà đại khái cũng sẽ không xảy ra, cho nên cho dù hắn có nói thế nào Đổng Quyết Minh cũng sẽ không tin, cái vị thần y kia chính là hắn.
A Dung từ xa nhìn thấy thấy hai người trong đình, Đổng sự phó của nàng đang đứng cạnh bàn đá.
thở hồng hộc nhìn Tam ca, mà Tam ca chỉ là lẳng lặng uống trà.
A Dung chạy chậm đến, đến đoạn rẽ của cầu đá thì la lớn, “Đổng ca ca không biết xấu hổ! Huynh lớn tuổi hơn Tam ca, lại cùng Tam ca bực bội!”
Đổng Quyết Minh nghe xong liền phản bác, “Huynh cũng chỉ lớn hơn hắn mấy tuổi.”
“Tam ca mười sáu tuổi, huynh hai mươi ba tuổi, số tuổi chênh lệch còn lớn hơn tuổi của A Dung!"
“Đó là muội còn nhỏ! Đợi khi muội lớn lên, muội sẽ biết hơn nhau bảy tuổi căn bản không là gì!"
Hai người tranh cãi toàn bộ là những nội dung không đâu vào đâu, Tạ Quân ngồi một bên cũng không xen vào, chỉ ngồi im thưởng trà.
“Không biết trước kia ta nghĩ gì mà nhận tiểu nha đầu muội làm độ đệ, quả nhiên sư môn bất hạnh mà!”
“Muội còn hối hận khi đã bái huynh làm thầy đấy, già mà không có tiết tháo!”
Tạ Quân chỉ lẳng lặng uống trà, cho đến khi Đổng Quyết Minh không nói lại A Dung liền xách nàng lên, gãi ngứa khắp người nàng, làm cho A Dung cười không ngừng được được, đôi mắt ướŧ áŧ cầu cứu Tạ Quân.
“Quân tử động khẩu không động thủ(2), những gì Đổng công tử đọc trong sách thánh hiền toàn bộ đã bay hết?” Tạ Quân ôm lấy A Dung, nhàn nhạt bỏ lại một câu.
A Dung nằm trong lòng Tạ Quân, cười hì hì lè lưỡi với Đổng Quyết Minh, bộ dạng đắc ý hả hê, làm hắn tức giận không nhẹ.
Đại Sở cùng Bắc Địch giằng co hơn một tháng, Bắc Địch liền cử sứ giả đến, nguyện ý dùng Tạ Phương Nhụy để đổi lấy mạng của mấy nghìn binh lính bị bắt.
A Dung cùng Trân phi đồng thời thở phào nhẹ nhõm.
Lúc trước Tạ Phương Nhụy cùng A Dung có mâu thuẫn bất quá chỉ là những mâu thuẫn của trẻ con, A Dung tự nhiên hy vọng Tạ Phương Nhụy có thể bình an trở về.
Mà Trân phi cũng cảm thấy may mắn, nàng không cần phải vì một người không thân thiết mà cảm thấy áy náy nữa.
Ngay cả Đổng Quyết Minh cũng cho rằng tình thế chuyển biến tốt, cho dù hắn đã nghe Tạ Quân lý giải rất cặn kẽ.
Nhưng mà, Tại Mặc Bắc, cuộc thương lượng xảy ra biến cố.
trên bãi cát vàng trống trải, hai bên là hai quân đội của hai nước đang tiến hành trao đổi con tin.
Không chờ Tạ Phương Nhụy đi đến trận doanh của Đại Sở, Hoàng thượng liền lạnh lùng sắc bén nói Tạ Phương Nhuỵ này là giả, Tạ Phương Nhuỵ thật sợ đã sớm bị gϊếŧ hại.
Trong lúc nhất thời, hàng vạn mũi tên từ binh quân đội Đại sở bắn tới, binh lính Bắc Địch còn chưa kịp phản ứng đã từng hàng từng hàng ngã xuống.
Tạ Phương Nhụy một thân xiêm y đỏ rực đứng giữa bãi cát vàng cũng bị trúng tên mà ngã xuống.
Hốt Sát Nhĩ nổi giận gầm lên một tiếng, hai quân chính thức giao chiến.
Bởi vì sự tình của Ngũ công chúa, Hoàng thượng thậm chí còn tự mình xuất cung đến Mặc Bắc cùng Hốt Sát Nhĩ thương lượng, Bắc Địch đưa một công chúa giả đến để đổi lấy tính mạng của mấy nghìn binh lính là có ý gì, Hoàng Thượng cảm thấy vô cùng tức giận, cả thần dân Đại Sở đều cảm thấy Bắc Địch kinh người quá đáng!.
Bắc Địch vốn là những con người ăn tươi nuốt sống, bị người phản bội thì sao có thể để cho nàng sống! Hoàng Thượng nhìn một cái liền phát hiện ra thực hư, đánh tan âm mưu của bắc Địch, đánh cho bọn chúng phải tháo chạy.
Người khác nói về chuyện này như thế nào Tạ Quân cũng không để ý, hắn chỉ biết kết quả là Ngũ công chúa cùng mấy ngàn binh lính kia đều chết, phụ hoàng còn được mọi người tán dương.
A Dung vì chuyện này mà rầu rĩ không vui, mấy ngày liên tiếp đều không thể tươi cười nổi.
Nàng không hiểu tại sao Bắc Địch lại đưa Ngũ hoàng tỷ giả đến, không phải là đổi lấy mạng của mấy nghìn binh lính mới là truyện quan trọng hay sao.
Nàng đi hỏi Tạ Quân, Tạ Quân cũng chỉ trấn an nàng, không nói cho nàng bất kỳ điều gì.
Tại sao Ngũ công chúa là giả? Bởi vì Hoàng thượng nói nàng là giả, thì nàng chính là giả.
Cung nhân trong cung đều nói Hoàng Thượng vì chuyện của Ngũ công chúa mà đau buồn mấy ngày, ngày đêm đều ở trong Ngự thư Phòng, luôn cả Linh Lung Cung của Trân Phi cũng không muốn đi.
Phụ hoàng không đến Linh Lung Cung, A Dung liền nghỉ ở chính điện.
Uyển Uyển giúp Trân Phi tháo trâm, đem từng cây châm kiểm tra cẩn thận rồi cất vào trong hộp, sau đó hầu hạ Trân Phi tắm rửa thay quần áo.
A Dung ở trong phòng vô cùng buồn chán, thấy chiếc hộp kia chưa đóng kín, liền đến xem.
Bên trong hộp là những đồ trang sức mà Trân Phi yêu thích nhất, dưới ánh sáng ấm áp của ánh nến sinh ra một cỗ chói lọi, bạch ngọc trơn bóng, bảo thạch sáng, vàng bạc đẹp mắt, tất cả đều là những thứ mà nữ tử yêu thích nhất.
A Dung nhìn thấy trong hộp có một khối ngọc bài màu xanh có chút cũ kĩ, trên mặt khắc một chữ "Chiếu" đã bị vuốt đến mơ hồ không nhìn rõ, A Dung biết nó, bởi vì nàng thường thấy Trân phi vuốt khối xanh ngọc này.
A Dung từng hỏi lai lich của khối bài này, lúc đấy Trân Phi chỉ cười nói, lúc nàng sinh A Dung đã đi đạo quán cầu được.
Phù hộ A Dung bình an.
A Dung cầm lấy nó, tinh tế đánh giá.
trên ngọc bài xuyên một sợi dây đỏ có treo một viên ngọc châu màu trắng.
A Dung đưa tay sờ thử, cảm thấy không nhẵn, trên viên ngọc có khắc chữ, A Dung đang định cẩn thận xem xét, lại nghe được tiếng bước chân
A Dung trong nội tâm khẽ hoảng loạn, lại không biết mình sợ hãi điều gì.
Người đến là Uyển Uyển, Trân phi vừa tắm rủa xong, nàng đi ra lấy xiêm y mới.
Nhìn thấy A Dung đứng ở bên cạnh hộp trang sức, trong tay còn cầm khối bài màu xanh, Uyển Uyển thoáng nhíu mày, hai người đều không nói gì.
“Công chúa trông thấy cái gì?” Uyển Uyển mở miệng đánh tan sự trầm mặc, vẻ mặt không chút thay đổi.
A Dung nghi hoặc nhìn nàng.
Uyển Uyển đi lên phía trước, “Công chúa nên đưa ngọc bài cho nô tỳ đi đi, nếu công chúa không may làm vỡ nó, nô tỳ cũng không biết phải ăn nói thế nào với nương nương.” Nói, liền duỗi tay đem ngọc bài từ A Dung trong tay rút ra.
A Dung đem ngọc bài đưa cho nàng, Uyển Uyển cầm ngọc bài cười vài tiếng, vẻ mặt không rõ, tựa hồ như đang nổi lên ý định gì đó, lại như đang quyết định việc gì, tiếng cười càng thêm quỷ dị.
Thanh âm nàng trầm nhẹ, chỉ có A Dung cùng nàng mới có thể nghe thấy, “Nghiệt chủng, ngươi với thứ này cùng nhau biến mất đi.” Vừa dứt lời, nàng liền buông tay ra, ngọc bài trong tay rơi xuống đất.
Pằng - -
A Dung kinh ngạc không thôi, nàng có dự cảm không lành, còn chưa kịp nói chuyện đã nghe thấy Uyển uyển sợ hãi kêu lên, “Công chúa! Tại sao người lại ném ngọc bài này?!”
“Không phải là ngươi...”
“Từ trước đến giờ nương nương rất yêu thích ngọc bài này, tại sao người lại ném nó?” Lời của a Dung còn chưa nói xong, đã bị Uyển Uyển đem chặn lại.
A Dung nếu không nhìn ra Uyển uyển muốn hại nàng, thì uổng công nàng sống bảy năm trong cung rồi.
Nàng đang muốn mở miệng cãi lại thì thấy trân phi vội vàng đi tới, trên người chỉ khoác một kiện áo mỏng, nhìn thấy khối ngọc bài đã vỡ vụn trên đất, cả người nàng bất động.
Thời gian giống như ngừng lại, Trân phi vất vả cử động, đem mảnh vụn của ngọc bài nhặt lên.
Pằng - - một giọt nước mặt không báo trước lặng lẽ rơi xuống.
“Mẫu phi...” A Dung cảm thấy Trân phi có chút không bình thường, nàng giống như bị rút đi linh hồn, cả người xám tro héo khô.
A Dung không hiểu.
Đây rõ ràng là ngọc bình an của nàng, tại sao mẫu phi lại tuyệt vọng như vậy, như là bị bóp chặp cổ họng ném xuống vực sâu.
Trân phi chậm rãi đứng lên, vẻ mặt nàng lạnh như băng “Tạ Chiếu Dung.” Trân phi lạnh gọi cả tên A Dung lên, cổ họng đè nén sự run rẩy.
A Dung nhìn bộ dạng Trân phi, cảm thấy chuyện này không đơn giản như nàng nghĩ, liền vội vàng giải thích: "Mẫu phi, không phải a Dung làm vỡ, là Uyển Uyển..."
Uyển Uyển dùng ánh mắt không đồng ý nhìn thoáng qua A Dung, quay sang nói với Trân Phi, “Nương nương, công chúa có lẽ không biết ngọc bài này rất quan trọng với nương nương, đều nói người không biết không có tội, nương nương..."
Uyển Uyển muốn đến đỡ Trân phi, lại bị Trân phi nhẹ nhàng đẩy ra, nàng nhắm mặt một hồi lâu, cuối cùng mở miệng nói, “Nhốt nàng vào gian nhà kế bên, không có ta cho phép...!Không được thả nàng ra.”
A Dung sững sờ tại chỗ, vẻ mặt không dám tin, khuôn mặt non nớt hiện lên vẻ đau xót, đôi mắt xinh đẹp ửng đỏ.
Uyển Uyển há hốc mồm, bộ dạng giống như muốn biện hộ cho A dung, cuối cùng lại bất đắc dĩ thở dài, “Dạ.
Nương nương.”
“Mẫu phi! Là Uyển Uyển làm ngã! Nàng hãm hại A Dung a! A Dung không có làm gì cả!” A Dung nện bước chân nhỏ, vội vàng đuổi theo, cầm lấy ngón tay Trân Phi, “Mẫu phi, van cầu người, người phải tin A Dung...” Trong mắt A Dung đã tràn đầy nước mắt.
Khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt nhìn Trân Phi, hèn mọn cầu xin mẫu phi tin tưởng nàng, mà không phải tin vào mỗi lời nói của Uyển Uyển.
Nhưng mà Trân phi chỉ là nhẹ nhàng vung tay, đem bàn tay nhỏ nhắn của nàng quăng ra, Trân phi cũng không nói gì, ánh mắt cũng không bố thí cho nàng một cái, nàng chỉ nhìn ra cửa sổ phía trước, trong mắt đều là tĩnh mịch.
Nàng như là người chết đuối bị cướp mất tấm gỗ, thậm chí ngay cả một chữ dư thừa nàng cũng không muốn nói.
“Công chúa, đi thôi, không cần chọc nương nương tức giận.” Uyển Uyển đem A Dung ôm lấy, nhìn như ôn nhu nhưng kì thực là đang cường ngạnh đem nàng giam cầm vào trong ngực, đi đến gian nhà kế bên.
Tại sao lại như vậy? Mẫu phi nói đó ngọc bình an của nàng, hiện giờ lại vì khối ngọc đó mà khiển trách nàng.
Vì cái gì mẫu phi thà rằng tin tưởng Uyển Uyển, cũng không muốn tin nàng? Cho dù nàng khóc lóc hèn mọn cầu xin mẫu phi, cho dù nàng mới là người thân của mẫu phi...
A Dung ở trong khuỷu tay Uyển Uyển cường ngạnh quay đầu, dùng hết sức lực một lần nữa gọi trân Phi.
“Mẫu phi!!!”
Giọng nói non nớt giờ đây đã khàn khàn, thê lương, mang theo tiếng khóc nức nở, giống như con nai con rêи ɾỉ, buồn bã..
Mà ngay cả Uyển Uyển đang ôm nàng cũng bị chấn động đến mức run lên.
Đây là âm thanh như thế nào a.
Giống như không được đáp lại, nàng tuyệt vọng khô héo, cho đến tâm cũng chết lặng.
Trước mắt hai mẹ con này, một người tuyệt vọng tĩnh mịch, một người nước mắt giàn giụa.
Uyển Uyển không tự giác tăng nhanh bước chân, giống như phía sau đang có mãnh thú đuổi theo.
Uyển Uyển thầm nghĩ, nàng là vì nương nương mới làm vậy.
Đêm khuya những bông tuyết rào rào rơi xuống, yên tĩnh tung bay lảo đảo, rơi giữa lá cỏ, rơi ở mái hiên thượng, rơi vào giấc mộng của những người đang ngủ say.
Điềm tĩnh lại tốt đẹp.
Tạ Quân nội tâm vô cùng nôn nóng, cơ hồ đứng ngồi không yên.
Bởi vì đời trước cũng sau đợt tuyết đầu mùa này, trong cung sẽ xuất hiện thêm một tiểu ngốc tử.
Kể từ sau lần khó sinh, Trân phi liền đem Linh Lung Cung thống trị giống như tường đồng vách sắt, ngay cả yêu ma quỷ quái cũng không vào được, theo lý mà nói A Dung ở Linh Lung Cung là cực kỳ an toàn.
Nhưng đời trước lại xảy ra chuyện.
Nguyên nhân là mấy con xà vốn đang ngủ đông, không hiểu sao lại bò vào phòng A Dung, đem nàng dọa thành ngốc.
Hoang đường cỡ nào.
Rốt cuộc cũng không tra ra nhiều manh mối.
Châm chọc là, đời trước sau khi A Dung xảy ra chuyện, Trân phi cùng Hoàng thượng ngày càng thân mật, cuối cùng là ân ái không dời, phu thê tình thâm.
Mà A Dung vốn nên nhận hết sự sủng ái của hai người, lại càng tỏ ra không hợp nhau, bị hai người ngăn cách ở bên ngoài.
Cung nhân thấy Trân Phi cùng Hoàng thượng cũng không thật sự yêu thương A Dung như lời đồn, lại thêm việc a Dung không biết tự mình cáo trạng, vì vậy bọn họ mỗi ngày đều bặt nạt nàng thậm tệ, không kiêng nể gì.
Khi đó hoàn cảnh của Tạ quân cũng không tốt, tin tức bế tắc, căn bản không tra được nguyên nhân khiến A Dung thành như vậy, cũng không hiểu được vì sao Trân phi cùng Hoàng thượng thái độ lại khác so với lúc trước.
Tạ Quân tâm niệm vừa động, lặng lẽ rời Thanh Hà Cung.
Linh Lung Cung một mảng tối om.
Tạ Quân bừng tỉnh nhớ tới rất lâu trước đây, hắn từ Lãnh cung đi vòng vèo trong đêm mà về, Lung Linh cung lúc đêm khuya, nhà A Dung kề bên cạnh lại thắp nến.
Hắn phỏng đoán tiểu nha đầu này nhất định là sợ bóng tối.
Hắn thu liễm hơi thở, tiến tới cửa sổ nhà bên.
Cửa sổ đã bị người dùng mảnh vải đen che lại, không nhìn thấy bên trong, cảm giác quái dị trong lòng Tạ Quân càng mãnh liệt.
Hắn nhảy lên mái hiên, lật một viên gạch.
Bên trong một mảnh đen tối, mơ hồ có tiếng khóc của A Dung.
Nàng bất lực khóc, “Cứu A Dung...” Nàng đã kiệt sức, tiếng la khóc yếu ớt nhẹ mảnh, một tiếng mèo hoang kêu liền có thể áp đảo âm thanh của nàng.
“Mẫu phi...!Van cầu ngươi...” A Dung khóc đến nghẹn, Tạ Quân theo âm thanh của nàng tìm rất lâu mới thấy nàng ở góc tường.
Nàng ôm hai gối, co lại thành một đoàn, cả người nàng lạnh run lạnh run, tiếng khóc nức nở nghẹn ngào.
“Cứu A Dung...” Nàng thật quá nhỏ, ở căn phòng to lớn tối om như vậy nàng chỉ chiếm một góc nhỏ hẻo lánh.
Nàng cúi đầu, ôm lấy đầu gối, vẫn chưa phát hiện ra trên nóc phòng có một người.
“A Dung thật khó chịu...”
“Tam ca ca...”
Tạ Quân nghe thấy A Dung gọi hắn.
Nàng vẫn run rẩy, đầu cũng chưa ngẩng lên, giọng nói non nớt giờ đã khàn khàn gọi tên hắn, mong chờ hắn cứu nàng.
Ánh trăng đêm nay ảm đạm mờ nhạt, tuyết bay lả tả trên không trung, từng bông tuyết rơi trên mặt Tạ Quân, lông mi nhướn lên.
Trong không gian yên tĩnh như có một bàn tay nào đó thúc đẩy sự độc ác trong lòng hắn, hắn hít thở không thông, hô hấp dồn dập.
Sự đau đớn lặng lẽ lan tràn trong trái tim hắn.
Danh Sách Chương: