Trảm Lư Bảo Kiếm Tác giả: Từ Khánh Phụng
Hồi 37 - Huyền âm giáo chủ
Nguồn: VNthuquan
Những sự quái đản đó khiến nàng chỉ có một giải đáp như sau: là người đang đeo dây không phải là các xác mà cũng không phải là người mới chết mà lại là người sống.
Người đó không những hãy còn sống, mà lại còn có võ học rất thượng thừa. Nếu nội gia ở hỏa hầu hơi kém một chút thì không thể nào có thể dùng đầu ót treo lơ lửng ở trên một cái xích như thế được.
Nghĩ tới đó, nàng sợ bị người ấy tấn công lén, vội lui ngay về phía sau. Đồng thời, nàng nhận thấy mình đã bị đối phương đùa giỡn. Nàng tức giận cực độ liền vận chân khí lên nhằm người đó tấn công luôn một chưởng.
Chưởng phong của nàng đã đánh trúng vào người đó rồi, chỉ thấy người ấy cười the thé hoài, đầy vẻ mỉa mai thôi .
Tiếng cười chưa dứt thì trong hang động đã sáng choang, dó là Tiểu Băng không sao nhịn được, không quản ngại gì nguy hiểm, vội lấy đá lửa ra châm mồi và đốt bó đuốc lên soi.
Khi đã có ánh lửa, tất nhiên phải trông thấy rõ. Nàng thấy hang động chật hẹp này đã sắp tới chỗ tận cùng, chỉ còn độ bảy tám trượng là tới chỗ lối ra thôi .
Nàng đang cầm bó đuốc lên soi, mặt lộ vẻ kinh ngạc, thì bỗng nghe thấy có tiếng xích sắt "loảng xoảng" rất kinh hồn động phách, lối đi ra ngoài cửa động cũng bỗng có ánh đèn chiếu vào.
Sự thể đã xảy ra như vậy, không khi nào Tiểu Băng lại còn rút lui được, nàng vội rút thanh bảo kiếm ra cầm sẵn ở trong tay, rồi từ từ tiến đến chỗ lối ra. Qua chỗ cửa hang động đó, đến một thạch thất khá lớn rộng, bốn vách đá đều có thắp đèn dầu rất lớn, nên thạch thất này trông sáng như ban ngày vậy. Nơi chính giữa có bày một cái sập bằng ngọc, trên sập có một trung niên thư sinh trạc ba mươi tám, ba mươi chín, mặc nho phục mầu huyền, mặt mũi khá anh tuấn, nhưng đôi lông mà trông không được chính đáng cho lắm. Bên cạnh cái sập ngọc, chỗ bên trái có để một cái cối thực lớn, trên cối có treo một cái chày bằng đá nặng nghìn cân và có xích sắt cột vào chầy, một đầu xích thì treo ở trên đỉnh thạch thất. Bánh xe quần một đầu xích sắt đó lại để ở cạnh thư sinh áo huyền đang ngồi .
Trên miệng cối có che một miếng vải đen nên nàng không sao biết được trong cối có những vật gì?
Trong thạch thất ấy ngoài thư sinh áo huyền y ra, lại còn có hai người nữa, một ông già béo lùn mặt đỏ râu xồm một nữa là bà cụ tóc bạc, tay cầm thiên trượng. Hai người đó đứng hai bên cạnh sập, có vẻ cung kính và sợ hãi thư sinh áo huyền lắm .
Huyền Y thư sinh không những có vẻ mặt rất gian giảo, thần sắc và cử chỉ lại rất kiêu ngạo. Tuy thấy Tiểu Băng tay cầm Trạm Lư bảo kiếm và xuất hiện ở chỗ cửa thạch thất, nhưng y vẫn không thèm đứng dậy, chỉ nheo mắt nhìn nàng và lạnh lùng hỏi :
- CÔ bé này có phải là Ngọc Trác Hằng Nga Nhiếp Tiểu Băng đã nổi tiếng trong võ lâm bởi Long Hổ Phong Vân kiếm pháp đấy không?
Vừa vào tới trong thạch thất, Tiểu Băng đã đưa mắt nhìn bốn chung quanh để tìm tung tích của Tư Mã Ngạn, nhưng nàng nhìn đi nhìn lại, chỉ thấy ba người ấy thôi, chứ không thấy người yêu mình đâu cả. Nàng liền cau mày rồi lại đáp:
- Phải, tôi chính là Nhiếp Tiểu Băng đây? Còn ngài là ai? Quý tính danh là gì?
Thư sinh áo huyền, trợn ngược đôi lông mày lên, vừa cười vừa đáp:
- MỖ là Huyền âm giáo chủ, họ Đông Phương tên là hách, mà năm xưa đã có một biệt hiệu là Ngọc Diện Diêm La, nhưng bây giờ đã không muốn sử dụng cái tên ấy nữa.
Tiểu Băng nghe nói liền nghĩ bụng:
"Truyền nhân của phái Huyền âm phải là chị Tư Đồ Lộ, trước kia là Cửu U Minh Hậu và bây giờ là Trùng quang công chúa mới phải. Sao Đông Phương Hách này lại tự nhận mình là Huyền âm giáo chủ được? / Nhưng vì mới gặp nhau lần đầu không tiện chất vấn, nên nàng chỉ chắp tay chào và mỉm cười hỏi tiếp:
- xin hỏi Đông Phương giáo chủ, Tiểu Băng tôi có người đồng bọn không biết có lỡ và trong bảo động này phá quấy giáo chủ không?
Đông Phương Hách không trả lời câu hỏi của nàng, trái lại còn hỏi lại nàng rằng:
- Người đồng bọn của cô nương có phải là Ly Cấu Thư Sinh Tư Mã Ngạn đấy không?
- Phải thế bây giờ anh ở đâu?
- Nhiếp cô nương, trước khi bổn cô nương biết tung tích của Tư Mã Ngạn thì cô nương phải nên biết qua quy giới của Huyền âm động phủ này trước .
Tiểu Băng cau mày nhìn Đông Phương Hách gật đầu, thủng thẳng nói, - Mời Đông Phương giáo chủ cứ nói, Tiểu Băng tôi xin lắng tai cung kính nghe - Câu chuyện này phải nói từ hồi mười năm về trước trở lại đay mới dễ hiểu hơn. Lúc ấy sư phụ của mỗ là Huyền âm Tiên Tử khinh nam trọng nữ, liệt thứ truyền tôn . . .
Tiểu Băng nghe tới đây kinh ngạc đỡ lời :
- Đông Phương giáo chủ đã là đệ tử của Huyền âm Tiên tử, thì Trùng Quang công chúa Tư Đồ Lộ phải là sư muội của giáo chủ?
Đông Phương Hách hậm hực đáp:
- Phần vì sư phụ của mỗ là đàn bà nên đặc biệt yêu thương yêu nữ đệ tử, phần thứ hai tiện tỳ Tư Đồ Lộ cố y rỉ tai sư phụ, nói xấu mỗ luôn luôn, vì thế mà sư phụ của mỗ mới phạm đại ky của võ âm, truyền ngôi cho thứ, chứ không truyền cho trưởng, trao chức chưởng môn của Huyền âm phái cho tiện tỳ Tư Đồ.
Nghe giọng nói của Đông Phương Hách, Tiểu Băng đã biết y tức hận Tư Đồ Lộ khôn tả, nên nàng chỉ lẳng lặng nghe thôi, chứ không dám nói rõ mình là bạn thân của Tư Đồ Lộ vội.
Đông Phương Hách nhìn Tiểu Băng một cái rồi nói tiếp:
- Bình sinh Đông Phương Hách mỗ rất kiêu ngạo, khi nào chịu nổi sự nhục nhã ấy được, nên mới bỏ Bắc Mang, rời khỏi sư môn đến Huyền âm động ở núi Mạc Phù này để sáng lập môn phái khác, khổ tâm tu luyện Huyền âm tuyệt học, định khi nào tái xuất giang hồ, sẽ cướp lại cái thẻ Huyền âm Mạc Ngọc Thần Phù của Huyền âm phái mà tái phụ trách ngôi chưởng môn của bổn phái.
Nghe tới đây, Tiểu Băng mỉm cười và xen lời nói :
- Hiện giờ Huyền âm tiên tử lão tiền bối đã sớm quy đạo sơn, Tư Đồ Lộ cũng phong bế Bắc Mang Quỷ Phủ, sáng lập Trùng Quang phái, biệt hiệu cũng đổi thành Trùng Quang công chúa, phong thanh nàng rất coi thường công danh lợi lộc. Nếu Đông Phương giáo chủ tái xuất giang hồ có lẽ chả cần phải ra tay cướp giật, Tư Đồ công chúa cúng sẽ hai tay dâng Huyền âm Mạc Ngọc Thần Phù trả lại cho sư huynh ngay.
Đông Phương Hách cười khẩy, nghiến răng mím môi nói tiếp:
- Mối sỉ nhục vượt thứ truyền tôn ấy, Đông Phương mỗ thể nào cũng phải rửa cho được mới thôi. Y thị khiến Đông Phương mỗ phải ôm hận chịu khổ chịu sở, sống âm u ở trong hang động tối tăm này, mỗ không trả nổi thì làm sao mà yên dạ được? Tư Đồ Lộ có trao trả Mạc Ngọc Thần Phù cho mỗ, mỗ cũng phải hỏi tội y thị tại sao dám tự tiện thay đổi môn phái, phản sư diệt tổ như thế?
- ĐÓ là việc riêng trong môn phái của giáo chủ, giáo chủ muốn làm gì thì làm, chứ Tiểu Băng tôi là người ngoài, không tiện . . .
- Nhiếp cô nương không phải là người ngoài .
Tiểu Băng nghe nói ngạc nhiên, cau mày lại hỏi tiếp:
- Sao tôi không phải là người ngoài? Tuy tôi đã gặp Tư Đồ Lộ một lần thật, nhưng tôi với Huyền âm phái có liên quan gì đâu?
- Nhiếp cô nương chưa biết đấy thôi, Đông Phương Hách này đã sáng lập ra Huyền âm giáo phái và tự làm giáo chủ như vậy, sau này lại còn phải cướp lại Mạc Ngọc Thần Phù ở trong tay tiện tì Tư Đồ Lộ để khoảng đại bổn giáo, cho nên Đông Phương mỗ đã kết giao với một người bạn có võ công rất cao siêu và đã định lại quy chế mới, phàm những võ học hảo thù mà nhỡ vào Huyền âm cổ động, người đó bắt buộc phải tham gia Huyền âm giáo để sau này cùng thanh oai, quang dương danh dự cho bổn giáo.
Nói tới đó, y ngắt lời ngay chỉ vào mặt ông gài mặt đỏ râu xồm với bà cụ tóc bạc đứng cạnh sập ngọc, vừa cười vừa nói tiếp:
- Từ khi Đông Phương Hách lập chí nguyện ấy đến giờ, đã may mắn giữ được hai vị Song Chưởng Chấn Thiên Hùng Diện VÕ với Thiết Trượng Dạ Thoa Ngô Nhị Nương.
Công lực của hai vị này đều cao siêu lắm, sau này khi khuếch trương bổn giáo, hai vị ấy sẽ phụ trách chức hương chủ của Nội Tam Đường.
Nghĩ tới vừa rồi Đông Phương Hách nói đã kết giao được với một người bạn có võ học rất cao siêu, Tiểu Băng liền mỉm cười hỏi tiếp:
- Chẳng hay Đông Phương Hách giáo chủ đã kết giao được người bạn nên có võ học rất cao siêu thế?
Đông Phương Hách có vẻ đắc chí lắm:
- Hơn năm trước đây, Đông Phương mỗ thấy mình khổ luyện các môn tuyệt học Huyền âm đã có tương đương hỏa hầu muốn đi quanh đây ngao du. Ngờ đâu chưa ra khỏi núi Mạc Phù này, đã gặp gỡ một vị kỳ nhân ở hang động khác. Được nàng ta chỉ điểm cho nên mỗ mới biết công lực của mình hãy còn khuyết điểm cần phải khổ luyện thêm một hai năm nữa mới hoàn hảo được. MỖ liền dẹp ý định xuất ngoại quay trở về Huyền âm cổ động này khổ luyện thêm cho đến ngày nay, đã nhận thấy võ công của mình tiến bộ khá nhiều, chỉ đợi chờ bạn ấy thoát nạn tìm kiếm đến đây là cùng nàng ta ra ngoài giang hồ để mưu đồ bá nghiệp ngay.
- Người bạn thân ấy của giáo chủ đã có võ công rất cao, tại sao lại còn ngộ nạn?
- Nàng ta nghiêm cứu một môn tuyệt học chí cao, vì nóng lòng muốn chóng thành Công, liền bị tầu hỏa nhập ma, chỉ vài ba tháng gần đây nàng sẽ cử động được như thường ngay.
- Người bạn ấy là ai? Giáo chủ có thể cho tôi biết tên họ của nàng ta không?
- Nói cho cô nương biết cũng không sao, nhưng chính Đông Phương mỗ đây đến giờ cũng vẫn chưa biết rõ họ tên thật của nàng, chỉ biết biệt hiệu của nàng là Tiên Cơ MÔ Mẫu thôi.
Tiểu Băng nghe nói thất thanh la lớn:
- Tiên Cơ MÔ Mẫu ư?
Thấy Tiểu Băng kinh hãi nhưvậy, Đông Phương Hách ngạc nhiên hỏi :
- Tại sao Nhiếp cô nương lại kinh ngạc như thế? Chả lẽ cô nương cũng biết nàng ta hay sao?
Tiểu Băng sợ nói rõ Tiên Cơ MÔ Mẫu Dư Bất Tà hiện đã làm Dư tổng đốc bang của nhóm Bát Bá Thiên rồi, thể nào Huyền âm giáo chủ Đông Phương Hách cũng đi núi Lục Chiếu gia nhập Bát Bá Bang ngay. Như vậy càng tai hại thêm, nên nàng lắc đầu đáp:
- Tôi không quen biết Tiên Cơ MÔ Mẫu nào hết, chỉ nhận thấy biệt hiệu của người đó quá quái dị thôi.
- Ngoại hiệu ấy có quái dị gì đâu? ĐÓ là sự thật chứ không phải nàng ta đặt biệt hiệu bừa bãi đâu. Vì da của nàng ta trắng như tuyết mặt lại xấu xí như ma lem, nên mới có cái biệt hiệu ấy đấy chứ?
- Đông Phương giáo chủ, tôi đã nghe giáo chủ nói hết lai lịch rồi, nên bây giờ chúng ta cũng nên nói vào chính đề. CÓ phải giáo chủ muốn Nhiếp Tiểu Băng này gia nhập Huyền âm giáo đấy không?
- Tôi đã nói rõ rồi . Phàm võ lâm hảo thủ đi lầm vào Huyền âm cổ động này, đều phải gia nhập bổn giáo.
- Gia nhập Huyền âm có ích lợi gì?
Đông Phương Hách đưa mất nhìn Hùng Diệu VÕ với Ngô Nhị Nương một cái, rồi mỉm cười đáp:
- Nếu gia nhập bổn giáo, với người có tên tuổi như Nhiếp cô nương lại có tuyệt học thượng thừa như thế, bổn giáo thể nào cũng phải mời cô nương đảm nhiệm Thủ Tịch đường chủ của Nội Tam đường.
Tiểu Băng nghe thấy đối phương nói bốn chứ "Thủ Tịch đường chứ liền cười khì và hỏi tiếp:
- Chức Thủ tịch đường chủ của Nội Tam đường ấy quả thực khiến người ta rất hâm mộ nhưng Tiểu Băng này không muốn thì làm sao?
Đông Phương Hách mặt liền biến sắc ngay, giơ tay lên chỉ về phía lối vào hang động mà lạnh lùng đáp:
- Chắc Nhiếp cô nương không quên được những bộ xương bị xích sắt treo lòng thòng ở vách động trong lối đi chứ?
- Thế ra những bộ xương người ấy là những oan hồn chết uổng đã cự tuyệt không gia nhập Huyền âm đấy à?
- Nhiếp cô nương là người thông minh như thế, bổn giáo chủ chắc cô nương thể nào cũng lựa lấy thủ tịch đường chủ của nội tam đường chứ khi nào cô nương lại chịu làm oan hồn chết uổng như những kẻ ngu khờ.
- Vấn đề ấy xin giáo chủ hãy để cho tôi suy nghĩ giây lát đã. Bây giờ giáo chủ hãy cho tôi biết tung tích của Ly Cấu Thư Sinh trước đi?
Đông Phương Hách nhìn Ngô Nhị Nương đứng cạnh đó mà bảo rằng:
- Ngô Nhị nương hãy để cho Nhiếp cô nương gặp mặt Ly Cấu Thư Sinh trước đi .
Thiết Trượng Dạ Thoa Ngô Nhị Nương vâng lời, cầm cây gậy sắt hất miếng vải phủ trên miệng cối lên. Tiểu Băng đã kinh hoảng đến mất hết hồn vía, vì nàng trông thấy Tư Mã Ngạn đang nằm yên ở trong cối và đã mê man bất tỉnh rồi .
Sở dĩ nàng thất kinh như thế là vì công lực của Tư Mã Ngạn còn cao siêu hơn mình, trên đời này ít ai địch nổi chàng, sao chàng lại bị người ta kìm chế ở trong Huyền âm động này một cách dễ dàng như thế? Hơn nữa, cái chày đang treo lơ lửng ở bên trên vừa nhắm đúng đầu ót của chàng. Nếu mình ra tay tấn công kẻ địch. Đông Phương Hách chỉ cần quay cái bánh xe quấn dây xích một cái là người yêu của mình sẽ đi đời ngay. truyện copy từ truyenfull.vn
Đông Phương Hách để ý nhìn thái độ của Bất Tà rồi mỉm cười cảnh cáo nàng ngay:
- CÔ nương đừng có liều lĩnh ra tay. CÔ nương phải biết Huyền âm cổ động này vốn dĩ là chỗ ẩn cư của một vị võ lâm cao thủ rất cao mình những cơ quanh máy móc trong cổ động được bố trí rất tinh xảo, sau này lại được mỗ mất công cải tạo càng thần kỳ thêm . Nếu mỗ muốn kiềm chế cô nương thì dễ như trở bàn tay vậy.
Thấy Tư Mã Ngạn bị kiềm chặt như vậy Tiểu Băng biết Đông Phương Hách nói thực chứ không phải dọa nạt suông mình đâu .
Đông Phương Hách lại mỉm cười hỏi tiếp:
- Thiết tưởng cô nương chả cần phải suy nghĩ gì nữa. Chả lẽ cô nương không biết sự sống chết lợi hại như thế nào hay sao?
Y một mặt đắc chí nói như vậy, một mặt xoay cái bánh xe xích sắt cột cái cối đá, cái chày đá to lớn đã từ từ hạ xuống, chỉ còn cách đầu Tư Mã Ngạn hơn thước thôi.
Tiểu Băng vội xua tay bảo Đông Phương Hách đừng có làm động tác dọa nạt ấy nữa, rồi nàng cau mày lại hỏi :
- Chẳng hay Đông Phương giáo chủ có thù hằn cũ gì với Tư Mã Ngạn mà định trả thù tiết hận như thế? Hay là chỉ muốn bắt chàng ta gia nhập Huyền âm thôi .
Đông Phương Hách ngừng tay lại mỉm cười đáp:
- MỖ với y xưa nay không có thù oán gì hết, chỉ thấy y có võ học thượng thừa mà muốn thâu y làm một cột trụ kình thiên Huyền âm đấy thôi .
Tiểu Băng nghe thấy y nói như vậy mới tươi cười và đỡ lời :
- Nếu vậy thì hà tất giáo chủ phải giở thủ đoạn dọa nạt ra như thế? Hãy cho Tư Mã Ngạn khôi phục lại tri giác, để tôi khuyên chàng ta trợ giúp giáo chủ, phát dương giúp vụ của Huyền âm có hơn không?
- Cũng được, nhưng trước khi cô nương khuyên Tư Mã Ngạn, thì cô nương hãy trở thành nhân vật của Huyền âm đã, như vậy mới đúng!Tiểu băng nghe Đông Phương nói xong liền nhìn thẳng vào mặt y, trợn ngược đôi lông mày lên hỏi tiếp:
- Đông Phương giáo chủ ngoài lợi dụng những máy móc tinh diệu của Huyền âm cổ động này để làm thủ đoạn đe dọa nạt người ra chẳng hay giáo chủ còn cách nào khác khiến Tiểu Băng này phải vui lòng quy phục không? Bằng không dù Tiểu Băng này nhận đầu hàng nhưng trong lòng vẫn không phục, như vậy e không có ích lợi gì cho Huyền âm giáo cả.
Cho lời nói của Tiểu Băng rất phải, Đông Phương Hách gật đầu đáp:
- CÔ nương nói rất chí lý, có phải cô nương muốn tôi biểu diễn võ công chân thực, xem võ công của tôi cao siêu đến độ nào thì cô mới dám chịu phục đúng không?
- Vâng, thân làm giáo chủ thì phải có tài chinh phục, được mọi người thì mới có thể làm giáo chủ được chứ?
- CÔ nương nói rất phải, cô nương đã biết tên tuổi của tiện tỳ Tư Đồ Lộ thì tất nhiên phải biết võ công và hỏa hầu của y thị ra sao?
- Tuy tôi chưa đấu với Tư Đồ công chúa bao giờ, nhưng cứ quan sát bề ngoài, thì tôi nhận thấy công lực hỏa hầu của Tư Đồ công chúa có lẽ còn cao siêu hơn Tiểu Băng này một mức.
- Trước kia trong khi còn ở trong sư môn tài ba của tiện tỳ ấy đã không bằng mỗ rồi.
Sau đó Đông Phương Hách vì tức giận bỏ Bắc Mang đến Huyền âm cổ động này, lại khổ luyện thêm mười năm trời nữa, tự tin bây giờ công lực của mình không kém gì sư phụ Huyền âm Tiên Tử năm xưa.
- Đông Phương giáo chủ đã có thành tựu như vậy, Nhiếp Tiểu Băng này rất muốn được sáng mắt ra đôi chút.
- Khẩu khuyết Vô bằng, mỗ cũng đang thử xem võ công và hỏa hầu của mình gần đây có tiến bộ được hơn trước chút nào không?
Nói xong, y đưa mắt liếc nhìn xung quanh một vòng, rồi chỉ tay vào vách đá phía bên trái mà hỏi Tiểu Băng tiếp:
- Trong lòng núi này không thể biểu diễn được những trò gì mới mẻ hết, nhưng trong mắt nhà nghề chỉ cần ra tay một chút ít là cũng đủ hiểu biết rồi. CÔ nương tự tin đứng cách vách đá bẩy bước, giơ tay chưởng lên tấn công, vết bàn tay sâu chừng bao nhiêu?
Tiểu Băng đưa mắt nhìn vách đá ấy rồi đáp:
- Thứ đá xanh này cứng rắn lắm, nếu Tiểu Băng giở hết sức lực ra tấn công, may ra dấu vết ngón tay có thể sâu được chừng nửa tấc.
Nói xong nàng liền đưa bảo kiếm sang tay trái, rồi đi đến chỗ vách đá chừng bảy bước, vận công lực vào cánh tay giơ hữu chưởng lên cách không ấn một cái, không thấy tí kình lực chưởng phong nào cả nhưng trên mặt vách đá đã có dấu vết bàn tay nho nhỏ của nàng chừng sáu phân ngay.
Đông Phương Hách nhìn Hùng Diệu VÕ đứng cạnh đó, mỉm cười nói :
- Đứng cách vách bảy bước mà in sâu bàn tay vào vách được sáu phân như vậy, công lực hỏa hầu này của Nhiếp cô nương kể cũng hiếm có lắm, khó nhất là từ trong cái nhu mà nẩy nở cái cương, khiến người ngoài không sao nghe thấy một tí chưởng phong nào hết. Bây giờ ngươi mới biết cái tên Ngọc Trác Hằng Nga của Nhiếp cô nương lừng lẫy bốn bể như vậy, không phải là thiên hạ đồn hão chứ! So sánh với Song chưởng Phiên Thiên mà xưa nay ngươi vẫn tự hào là chưởng lực của mình rất hùng mạnh, thì chưởng lực của cô ta còn mạnh hơn ngươi nhiều.
Hùng Diệu VÕ hổ thẹn cúi đầu xuống không nói năng gì cả. Lúc này Tiểu Băng đã có mưu mô khác, nên thái độ của nàng lại càng khiêm tốn và ôn hòa thêm. Nàng liền mỉm cười đỡ lời:
- ĐÓ là Nhiếp Tiểu Băng thả săn sắt để bắt cá rô, muốn được xem tài nghệ của Đông Phương giáo chủ đấy thôi .
Đông Phương Hách cúi đầu nhìn Tư Mã Ngạn đang nằm mê man ở trong cối đá, hỏi Tiểu Băng tiếp:
- Theo sự ước đoán của Nhiếp cô nương, Tam Dương thần công của Ly Cấu Thư Sinh xưa này vẫn được nổi tiếng là Vô địch. Vậy y có thể in vào đá sâu được bao nhiêu?
Tiểu Băng ngẫm nghĩ giây lát rồi đáp:
- Nếu chàng ta dùng Tam Dương Thần Công thì có thể in sâu vào đá được hơn tấc.
Đông Phương Hách khẽ thở dài, gật đầu nói tiếp:
- Hai vị thực là kỳ tài trong đời. Đông Phương Hách nầy khổ tâm tu luyện hơn mười năm trời mà cũng chỉ in sâu được chừng hơn tấc thôi.
Nói xong, y vén tay áo lên, dùng chưởng cách không in vào vách đá một chưởng.
Cũng không tiếng gió động gì hết, mà trên vách, chỗ cạnh dấu vết bàn tay của Tiểu Băng, đã có một vết bàn tay khác sâu chừng một tấc ngay.
Tiểu Băng thấy thế giật mình kình hãi, biết Đông Phương Hách này không những có địa lợi mà về võ công thực tài của y lại còn hơn mình, thậm chí còn hơn Tư Mã Ngạn một chút nữa, vì chỗ y ngồi cách xa vách đá tới mười bước, mà y ra tay in vào vách, người y không hề cử động chút nào.
Đông Phương Hách thấy Tiểu Băng mặt đã lộ vẻ kinh hãi, liền mỉm cười hỏi :
- Pháp nhãn của Nhiếp cô nương tinh tường thực! CÔ nương thử xét xem chút công lực này của Đông Phương Hách có xứng đáng gánh vác công việc làm rạng rỡ Huyền âm giáo không?
Tiểu Băng cắm cây Trạm Lư vào trong bao, chắp tay chào và đáp:
- Tuyệt thế thần công của giáo chủ khiến Tiểu Băng tôi rất khâm phục, xin cam tâm nghe hiệu lệnh và phục tùng sai khiến!
Tiểu Băng tính rất cương trực, bây giờ đã chịu lép vếnhư thế là vì có hai vấn đề sau sai khiến:
vấn đề thứ nhất là vì Tư Mã Ngạn đã lọt vào tay của đối phương đang nguy hiểm Vô cùng, nếu mình không khuất phục thì không sao cứu được chàng ta thoát chết .
Dụng ý thứ hai của nàng là võ công của Đông Phương Hách cao siêu tuyệt luân như thế, nếu y tái xuất giang hồ thì thể nào Tư Đồ Lộ cũng bị y giết chết. Nếu mình với Tư Mã Ngạn tạm thời nằm vùng ở đây để Đông Phương Hách coi bọn mình như là kẻ tâm phúc, như vậy thể nào cũng có ích lợi rất lớn cho chị Tư Đồ.
Ngoài hai mục đích trên, Tiểu Băng còn một một mục đích cao xa hơn và dụng ý này cũng có thể là dụng ý gián tiếp. ĐÓ là nàng nhận thấy nếu mình với Tư Mã Ngạn khéo vận dụng, có thể khiến lực lượng của Đông Phương Hách dùng tà chế tà, đấu với VÕ Lâm Bát Bá Thiên một phen.
Những ý nghĩ ấy của Tiểu Băng hay thực, nhưng đã gặp ngay một vấn đề nan giải.
Vấn đề này khiến nàng cuống cả lên không biết xử trí như thế nào cho phải?
Thì ra Đông Phương Hách nghe thấy Tiểu Băng nói như vậy rất mừng rõ, hớn hở nói tiếp:
- Nhiếp cô nương là một vị cân quốc kỳ anh, mà lại rất thức thời. Lại đây, mời cô nương hãy uống một viên Đồng Tâm Hoàn. Như vậy sau này chúng ta có thể tâm phúc tương cùng.
Nói xong, y liền móc túi lấy một cái lọ ngọc nho nhỏ đổ một viên thuốc đen nhánh ra đưa cho Tiểu Băng.
Tiểu Băng nghe thấy Đông Phương Hách nói như vậy, liền nhìn viên thuốc trong tay y rồi ngạc nhiên hỏi:
- Đông Phương giáo chủ muốn Tiểu Băng uống viên Đồng Tâm Hoàn này có dụng ý Đông Phương Hách mỉm cười đáp:
- Nhiếp cô nương và Tư Mã Ngạn đều là tuấn kiệt trong giang hồ, long câu trong đàn ngựa. Nếu bổn giáo chủ không có cách lôi kéo được hai vị, thì khi nào hai vị lại chịu cam tâm nghe lệnh của bổn giáo chủ?
- CÓ phải trong Đồng Tâm Hoàn này có tác dụng Mê Thần hay là có chất độc gì rất lợi hại chăng?
- Trong đó có một thứ chất độc rất lợi hại, nhưng công hiệu thì lại rất chậm, mà chỉ bổn giáo chủ mới có thể giải trừ thôi. Khi uống thuốc này xong, chừng độ nửa tiếng đồng hồ sau là thuốc độc sẽ làm làm nguy liền, nếu không có thuốc giải độc của bổn giáo thì ngũ tạng sẽ bị đứt ra từng khúc mà chết, và chết xong, thi hài còn hóa thành một đống nước vàng nữa.
Tiểu Băng nghe nói trợn ngược đôi lông mày lên mà lạnh lùng hỏi tiếp:
- Chả lẽ giáo chủ lại dùng thủ đoạn độc ác như thế này để chế ngự những người bề dưới hay sao?
- cổ nhân đã dạy: "Họa hổ họa bì nan họa cốt, tri nhân tri diện bất tri tâm" . Nếu cô nương đứng vào địa vị của mỗ, có lẽ ngoài phương pháp này ra cũng không thể nào nghĩ ra được thủ đoạn nào khác. Nói tóm lại tuy Đông Phương Hách có lòng mến chuộng nhân tài, nhưng cũng phải có lòng đề phòng sự phản trắc. MỖ không muốn để cho giao long mãnh hổ không sao kiềm chế được ở cạnh mình như vậy.
Tiểu Băng biết Đông Phương Hách đã quyết định như vậy rồi thì không thể nào khiến y thay đổi ý kiến được. Nàng liền ngơ ngác, nhất thời không biết xử trí như thế nào cho phải.
Đông Phương Hách thấy thế hiểu ý ngay, liền cả cười, và nói tiếp:
- Nhiếp cô nương khỏi phải trù trừ như thế nữa, nếu cô nương không chịu uống Đồng Tâm Hoàn thì chỉ còn một cách là rút Trạm Lư bảo kiếm ra đấu với Đông Phương mỗ thôi, chứ không còn đường lối thứ ba để cho cô nương đi nữa.
Nói tới đó, y sầm nét mặt lại cười khẩy mấy tiếng, nói tiếp:
- Nhưng, mỗ cũng phải nhắc nhở cô nương một điều này. Nếu mỗ muốn giết chết Tư Mã Ngạn chỉ quay cái bánh xe quấn dây thừng này một cái là một cái chầy nặng hàng vạn cân hạ thấp xuống hơn thước nữa thì xong ngay chả cần phải phí sức thuốc của Đồng Tâm Hoàn làm chi.
Tiểu Băng nghĩ lại chỉ có một cách là tạm chịu lép vế đối phương trước mới mong cứu được người yêu mình thoát chết. Ngoài ra không còn cách gì hoàn hảo nữa, nên nàng đã quyết định đánh liều, bỏ bao sáp của viên thuốc có chất độc làm nguy chậm đi, rồi bỏ vào mồm nuốt luôn.
Nàng vừa quyết định tới đó đã thấy Đông Phương Hách quay cái bánh xe quấn dây thừng, cái chày nặng hàng vạn cân hạ thấp xuống mấy tấc nữa, với giọng dọa nạt y hỏi, - Nhiếp cô nương đã nghĩ kỹ chưa? Chả hay cô định uống Đồng Tâm Hoàn hay là rút Trạm Lư bảo kiếm ra?
Tiểu Băng không do dự gì nữa gượng cười một tiếng rất não ruột liền bỏ ngay viên thuốc đang cầm vào miệng nuốt luôn.
Đông Phương Hách thấy nàng đã chịu uống viên thuốc độc rồi, mừng rỡ như điên như khùng và nói tiếp:
- Hay lắm, hay lắm! Nhiếp cô nương đã uống Đồng Tâm hoàn rồi. Đông Phương mỗ không sợ cô nương phản phúc nữa. Từ nay trở đi chúng ta đã là người nhà với nhau rồi, phải đồng tâm hiệp lực khuếch trương bổn giáo luôn.
Nói tới đó, y quay lại dặn bảo Ngô Nhị nương rằng:
- Ngô Nhị nương mau cho Tư Mã Ngạn đại hiệp uống thuốc giải chất độc Vạn Diệu Thần Yên đi. Chờ đại hiệp lại tỉnh rồi. Nhiếp cô nương khuyên đại hiệp uống Đồng Tâm hoàn để gia nhập bổn giáo ngay.
Nhị nương vâng lời móc túi lấy một cái lọ màu trắng ra, mở nút để miệng lọ vào mũi Tư Mã Ngạn để chàng ta ngửi.
Bỗng ngửi thấy mùi gì cay cay khó chịu Vô cùng. Tư Mã Ngạn đã lại tỉnh luôn, nhưng vừa rồi khi chàng ngửi phải Vạn Diệu Thần Yên mê man rồi còn bị Đông Phương Hách điểm vào yếu huyệt tê, nên bây giờ chàng đã lai tỉnh rồi mà vẫn không thể cử động được Chàng vừa mở mắt ra đã trông thấy phía trên có cái chầy đá khổng lồ treo lơ lửng ở chỗ cách mình chừng bẩy tám tấc . Tiếp theo đó chàng lại trông thấy Tiểu Băng vẻ mặt rất rầu rĩ đang đứng ở gần đó.
Tư Mã Ngạn biết điềm không lành, nên chàng thở dài một tiếng và cau mày lại .
Đông Phương Hách nhảy xuống đất, mỉm cười nói với Tiểu Băng rằng:
- Nhiếp cô nương, mỗ đã nhận xét thấy cô nương với Tư Mã Ngạn là một đôi tình lữ, nên đoán chắc rằng hai vị thể nào cũng có chuyện riêng nói với nhau, mỗ với Diệu VÕ và Nhị Nương hãy tạm ra ngoài kia để cô nương tiện khuyên Tư Mã huynh. Chờ khi nào Ly Cấu Thư Sinh còn bướng bỉnh và cứng cổ hay không bằng lòng uống Đồng Tâm hoàn rồi, thì lúc ấy cô nương dùng công lực truyền âm nhập mật gọi mỗ vào.
Nói xong, y giơ tay cách không đẩy vào vách đá một cái đã có một cái cửa xuất hiện nga dẫn Diệu VÕ với Nhị nương đi vào trong nội thất tức thì .
Chờ cánh cửa đã đóng kín rồi. Tiểu Băng mới kể lại câu chuyện đầu đuôi ra sao cho Tư Mã Ngạn hay.
Thì ra hoàn cảnh của Tư Mã Ngạn cũng như Tiểu Băng, nhưng chỉ khác ở chỗ là chàng ngửi phải Vạn Diệu Thần Yên mới bị Đông Phương Hách điểm yếu huyệt tê thôi .
Nghe thấy Tiểu Băng đã uống thuốc độc làm nguy chậm, Tư Mã Ngạn lo âu khôn tả, liền cau mày lại nói :
- Sao Băng muội không cương quyết một chút? Thuốc độc công hiệu chậm là một lợi khí công hiệu nhất của các kiều hùng, ác bá dùng để điều khiển thủ hạ. Hễ người nào đã trót uống phải, không còn cách gì có thể giải thoát được .
Tiểu Băng gượng cười chỉ cái chầy khổng lồ kia và đáp, - Ngạn đại ca, cái chầy nặng hàng vạn cân kia đã hạ xuống tới đầu chỗ cách đầu đại ca chỉ còn bảy tám tấc thôi, Đông Phương Hách chỉ quay thêm cái bánh xe quấn giây thừng thêm một vòng nữa là đại ca đã tan xương nát thịt luôn. Dưới hoàn cảnh ấy, tiểu muội còn bướng bỉnh làm sao được nữa? Huống hồ . . .
Nói tới đó, nàng hơi ngừng lời một chút và chỉ tay vào hai dấu vết bàn tay ở trên vách, rồi lại kể nốt chuyện thi thố công lực với Đông Phương Hách ra sao kể xong nàng lại gượng cười nói tiếp:
- Ngạn đại ca thử đo lường xem, công lực của Đông Phương giáo chủ có cao minh hơn đại ca không?
Tư Mã Ngạn đưa mắt nhìn qua hai dấu vết bàn tay ở trên vách rồi gật đầu đáp:
- công lực của chị Tư Đồ ngang với ngu huynh, còn Đông Phương Hách phần là sư huynh của chị ấy, phần lại khổ luyện thêm mười năm nữa tất nhiên hỏa hầu của y phải cao minh hơn ngu huynh chừng hai thành chứ.
Tiểu Băng hạ thấp giọng xuống thở dài một tiếng, - Đại ca đã bị lọt vào tay của người mà tài ba của tiểu muội thua kém người, nếu có bướng bỉnh mãi thì có bị tiêu tan hết thôi. Cho nên bất đắc dĩ tiểu muội mới phải chịu uống viên thuốc độc ấy để tạm thoát khỏi nguy hiểm trước mắt đã. Huống hồ. . .
Từ sau câu "huống hồ" ấy, Tiểu Băng sợ Đông Phương Hách ở trong nội thất có cách nghe lỏm được, như vậy có phải là tiết lộ hết mọi sự bí mật của mình không? Vì thế mới phải dùng Nhĩ Ngữ Truyền thanh và rỉ tai Tư Mã Ngạn nói tiếp:
- Ngạn đại ca, huống hồ tiểu muội cảm thấy từ nay đến mùng một tháng tư sang năm, ngày khai bang đại hội của Bát Bá Bang chúng ta cũng không có việc gì cần làm và tung tích của Ngải Tỷ Quân tiểu muội lại khó tìm kiếm như thế, cho nên mới định ở tạm ở đây nằm vùng. Một mặt có thể ngầm ngầm bảo vệ cho chị Tư Đồ Lộ được, vì chị ấy không biết sư huynh đang kiếm mình trả thù, không đề phòng gì cả, thể nào chả bị người sư huynh tấn công lén! Nếu không chết thì cũng bị thương nặng. Hơn nữa, chúng ta ở lại đây có thể xúi giục Đông Phương Hách gây thù địch với bọn Bát Bá Thiên, dùng bọn tà trị bọn hung tà. Như vậy chả hay hơn liều mạng một cách Vô ích hay sao?
Tư Mã Ngạn nhận thấy ý kiến của nàng rất có lý, nên cũng dùng Nhĩ Ngữ Truyền Thanh trả lời rằng:
- Yù kiến của Băng muội rất cao xa, nhưng bên trong có hai điểm cần phải cẩn thận, suy nghĩ mới được .
Tiểu Băng trố mắt lên, nhìn Tư Mã Ngạn, chàng lại hỏi tiếp:
- Điểm thứ nhất, chúng ta cần suy nghĩ, là chúng ta uống Đồng Tâm hoàn rồi, sau này liệu có cách gì giải được để thoát khỏi sự kiềm chế của Đông Phương Hách không?
Tiểu Băng cau mày lại, đáp:
- Uống viên thuốc độc rất lợi hại có thể chỉ mạng được ấy, rồi nói cứ tiềm tàng ở trong tạng phủ mà bị Đông Phương Hách kiềm chế. ĐÓ quả thực là hạ sách. Nhưng dưới hoàn cảnh này, chúng ta không uống không được. Còn sau này làm thế nào mới có thể giải thoát được thì lẽ dĩ nhiên muốn cởi chuông phải kiếm người cột chuông mới cởi nổi . CÓ lẽ chúng ta phải lẳng lặng dùng cách gì kiềm chế lại Đông Phương Hách mới được Tư Mã Ngạn nghĩ đi nghĩ lại, thấy không có cách gì hoàn hảo hơn đành phải cau mày lại, nói tiếp:
- Điểm thứ nhất, vì tình thế bắt buộc, chúng ta phải tạm thời chịu lép vế. Nhưng còn điểm thứ hai rất quan trọng, nếu chúng ta không nghĩ kỹ trước thì nguy tai lắm .
Tiểu Băng ngạc nhiên hỏi :
- Vấn đề gì thế? Sao tiểu muội không nghĩ tới?
Danh Sách Chương: