Chủ ý của U Dạ công tử hình như muốn gạt Nhiếp Thu Viễn ra khỏi đầu tôi, liền thẳng thắn nói: “Kẻ phản bội Thiên Kính Môn sẽ có kết cục như thế nào thì muội cũng đã nhìn thấy rồi. Cũng may người này, không phải bị Thiên Kính Môn tìm giết nên xem ra cái chết đối với hắn vẫn còn tốt hơn nhiều!”
Kẻ phản bội .. chẳng lẽ …
“Không sai! Nhiếp Thu Viễn là kẻ phản bội lại Thiên Kính Môn. Mấy năm trước, sau khi hắn phản Thiên Kính Môn liền mai danh ẩn tích, nhưng cũng không tránh khỏi bị đám người của Thiên Kính Môn truy sát. Lần này bị Thanh Long phát hiện.”, U Dạ công tử nhìn vào mắt tôi, chậm rãi nói: “Nhiếp Thu Viễn là Huyền Vũ Sứ của Thiên Kính Môn.”
Huyền_Vũ_Sứ!
Tôi nhìn người đàn ông thông minh tiêu sái, phá án như thần Nhiếp Thu Viễn lại không phải là chỉ dính líu đến ân oán giang hồ khơi khơi. Mà hắn thân thủ cao cường, không thể nghĩ đến, tài năng của hắn tất cả đều được đào tạo từ hắc đạo. Làm gì là tích lũy từ trong cuộc sống cơ chứ!
Tôi kinh hãi đến mức không ngậm được mồm, không chú ý đến ánh mắt bi thương của U Dạ.
“Này … Thiên Kính Môn sẽ cho người truy sát Nhiếp Thu Viễn sao?”, tôi sau khi sửng sốt bỗng cảm thấy lo lắng.
U Dạ công tử lắc đầu.
“Bởi vì người phát hiện ra thân phận của hắn là Nhậm Bình Sinh. Ta đã điều tra, tam nương Lý Bảo Nhi là thuộc hạ của Nhậm Bình Sinh. Nếu là Nhậm Bình Sinh, hắn tuyệt đối sẽ không tiết lộ thân phận của Nhiếp Thu Viễn với người trong Thiên Kính Môn, bởi tên Nhậm Bình Sinh này vốn dĩ là kẻ kiêu căng tự phụ. Nguyện vọng duy nhất của hắn từ trước đến nay là có trận quyết đấu với Nhiếp Thu Viễn một lần, sau đó đem thu đạp dưới bàn chân.”
Như vậy chỉ cần đề phòng Nhậm Bình Sinh mà thôi!
“Thế nhưng tên này cũng là kẻ khó đối phó. Vì vậy, Chân Chân đừng đến gần Thu, cách hắn càng xa càng tốt. Như vậy mới có thể đảm bảo được an toàn cho muội!”
“Hắn muốn quyết đấu cùng Nhiếp Thu Viễn, nhằm vào ta làm gì?” Tôi mơ hồ.
“Đồ ngốc!”, Dạ hơi giận, “Người là một đồ vật có tình cảm. Muội không biết làm sao có thể cạy miệng một người sao? Ngàn đao băm thây không có nghĩa lý gì, nhưng nếu đem bà mẹ 80 tuổi trói lại đem ra uy hiếp, người đó sẽ lập tức quy hàng. Là phản đồ bị tru diệt là điều đương nhiên. Nhưng người làm phản bây giờ lại là Huyền Vũ Sứ, kết quả của hắn nhất định còn khốc liệt hơn rất nhiều so với người thường.”
U Dạ công tử nhìn vào mắt tôi: “Bên cạnh Thu ai cũng chết, cho dù đổi thân phận, bị tìm ra, lại cũng sẽ chết. Phàm là người quan tâm hắn, hay là người hắn để ý lại càng nguy hiểm hơn. Chân Chân, nếu muội không nghe lời cứ tiếp cận, muội nhất định sẽ là người kế tiếp!”
Nỗi kinh sợ trong tôi đã dần tan biến, nhiệt huyết lại sôi trào, càng ngày càng trở nên hưng phấn.
Đây chẳng phải là cơ hội của tôi sao?
“Tại sao ta lại là người kế tiếp?”, tôi giả bộ hỏi một câu thâm sâu, “Quan tâm huynh ấy đâu chỉ có mình ta. Hay là ý của huynh là huynh ấy để tâm đến ta?”
U Dạ công tư ngẩn người, sau đó xì một tiếng.
“Tuyệt đối không có chuyện này!”, hắn vô tình đả kích tôi, “Chỉ có điều tính cách của Thu dễ kích động, sợ rằng không bảo vệ được cho muội. Muội là con gái duy nhất của nghĩa phụ, hắn phải phụ trách an toàn của muội.”
Tính cách của anh ấy mà dễ kích động? Hình như anh ấy so với cái hũ nút chẳng khác là mấy. Tôi chẳng thèm đả động đến hắn nữa.
“Muội không hiểu hắn, cũng không cần thiết phải hiểu!”, U Dạ công tử tổng kết.
Tôi khinh bỉ liếc hắn, nghiêm túc tuyên cáo: “Ta thích Nhiếp Thu Viễn, sẽ mãi đứng bên cạnh huynh ấy, bảo vệ huynh ấy!”
Ở thời này, con gái không được phép lớn mật tuyên bố tình yêu trước mặt người khác, nên hành động này của tôi khiến U Dạ choáng váng. Hắn ngây ngốc đứng ở đó không nói lời nào. Một lúc lâu sau, rốt cục hắn mới bỏ lại một câu: “Đúng là đàn gảy tai trâu!”
Tôi đắc ý cười lớn: “Không phải huynh là bạn tốt của huynh ấy sao? Đừng nên hi vọng huynh ấy xảy ra chuyện thì hơn! Vì vậy, huynh phải giúp ta!”
Dạ lạnh lùng: “Cứ mơ đi! Hắn không bao giờ để ý đến muội, ta cũng không giúp muội. Muội biết điều nên lăn xa một chút!”
Thái độ của hắn thái độ lạnh như băng khiến tôi hơi lúng túng và hoảng sợ.
Tôi giơ tay chà sát hai má cho tỉnh táo. Hình như là như vậy. Nếu tôi cứ cố đến cùng chẳng phải là kẻ mặt dày sao?
“Hai người các huynh … sẽ không phải là … GAY chứ?”
“GAY là vật gì?”, Dạ mù mờ.
Đầu óc tôi rối tung hết rồi, thời này biết cái gì là GAY chứ! Tôi nhanh chóng lục lọi trong đầu tìm từ cổ đại thích hợp điền vào chỗ trống.
“Ý là … Long dương chi hảo? Đoạn tụ chi phích?"
“Nói bậy!”, U Dạ công tử gào to, đứng bật dậy, sau đó ngẩn ra khoảng 20 giây, rồi từ từ ngồi xuống, thở dài một hơi.
“Thật không tài nào giải thích cho muội hiểu!” Hắn kết luận.
Tôi cũng yên lòng, sau đó cười hì hì ngồi sát vào anh: “Vậy coi như huynh còn biết nặng nhẹ không dành người yêu với ta! Tương lai nếu có kết quả tốt, ta sẽ không quên đại ân đại đức của huynh!”
U Dạ công tử nhìn tôi đầy bất lực, gương mặt lộ ra hai chữ ‘Thất bại!’
“Khi ở cùng hắn, nhớ cách hắn ba trượng, không được ăn nói tùy tiện! Nhất là mấy lời muội vừa nói kia, không được phép nói ra với bất kỳ ai!”, U Dạ giống như ra lệnh.
“Thôi đi!”, tôi khịt mũi coi thường, “Huynh là cha huynh ấy sao? Lề mề!”
“Muội! Muội! Muội!” …. Lần thứ hai hắn không thể thốt nên lời.
Tôi cười gian xảo. Đây mới chính là Dạ tôi quen biết, Dạ tôi tin cậy, là người bạn tốt nhất, là quân đồng minh!
Yên tâm đi Thu, lấy kỹ xảo của tôi làm sao lại làm chuyện không công khiến cho anh ấy khó xử đây! Tôi vẫn còn muốn diễn cho anh xem, diễn cho Nhậm Bình Sinh xem, có điều cũng phải thuận theo tự nhiên!
“Ngủ đi! Nếu như thân thể muội không sao, ngày mai sẽ xuất phát!” U Dạ công tử giận dữ đứng dậy, phẩy tay áo bỏ đi.
Mấy ngày nay có quá nhiều chuyện kích thích phát sinh, vì vậy tôi quên mất chúng tôi phải đi huyện Y Xuyên, để Nhiếp Thu Viễn nhậm chức.
Huyện Y Xuyên rất gần huyện Phong Huyền.
Sau vụ án giết người tại huyện Phong Huyền khiến quan phụ mẫu hai bên trở nên thân thiết hơn. Khi chúng tôi chuẩn bị xuất phát, huyện thái gia Cát Thanh Tùng đã chuẩn bị sẵn hành trang, còn cố ý phái người dẫn đường cho chúng tôi để đến được huyện Y Xuyên trong thời gian ngắn nhất.
Trong quá trình này chúng tôi không phát hiện ra tung tích của Nhậm Bình Sinh.
Thuê thuyền vượt qua một con sông lớn, là bước qua ranh giới huyện Y Xuyên. Cuộc sống mới đang chào đón chúng tôi ở phía trước.
Nhưng cảnh tượng trước mắt khiến tôi choáng váng.
Nơi thuyền đình, tiết trời cuối tháng 8, cây cỏ tàn úa, trông thật hoang vu. Ngay khi chúng tôi bước lên mặt đất, một luồng không khí hôi thối đập vào mặt.
Thi thể, rất nhiều thi thể, ngang dọc đều có!
Ôi trời! Cái số mệnh của tôi là thế nào đây!
-~-~-~-~-~-~-~-
1. Đoạn tụ chi phích: điển tích này được bắt nguồn từ mối tình “đoạn tụ” giữa Hán Ai Đế và Đổng Hiền.
Khách: Nội dung này bị ẩn, bạn cần trả lời để xem.
2. Long dương chi hảo: Thời Chiến quốc có Long Dương Quân là một cậu học trò vô cùng khôi ngô tuấn tú. Anh ta được Ngụy vương say mê vô cùng, đồng sàng cộng chẩm (ăn cùng ngủ cùng), rất được sủng ái.
Khách: Nội dung này bị ẩn, bạn cần trả lời để xem.