-Bảo của em là người đáng yêu nhất quả đất này. Nhưng anh không được nhìn người con gái khác ngoài em đâu đấy. đừng nghĩ em yêu anh nhiều mà anh được quyền làm tổn thương em, bởi vì em sẽ đeo bám anh cả đời đấy. em rất rất muốn lấy lại kí ức em đã đánh mất, để em biết được trước đây mình đã yêu nhau như thế nào, không như bây giờ, em hoàn toàn không biết gì về anh trong quá khứ trước khi yêu em.
-Ánh, em say quá rồi đấy, mau ngủ đi, đường về nông trại còn xa lắm. đừng nói lung tung nữa
-Anh im đi, em phải nói, nhất định phải nói. Em thật sự rất sợ mất anh, nhưng không phải là trở về đó đâu, chỉ là sợ 1 ngày nào đó có cô gái nào xinnh đẹp hơn em, quyến rũ anh hơn em, anh lại bỏ em để theo cô ấy
Kistttttt. Bảo dừng xe lại, trao cho cô một nụ hôn ngọt ngào
-ngoan nào, đừng quậy nữa. mau ngủ đi, lúc nào đến nơi anh gọi
-hả…hả…hả (đứng hình) ừ ừ, em b…iế…t r…ồ….i
ánh vâng lời bảo không nói mà chỉ nằm ngoan đó ngủ. 2 người về đến trang trại của bác Tư thì vừa trời sáng
-ánh, dậy đi em, mình tới nơi rồi này
-á. Sao đầu em đau vậy nè
-em uống nhiều quá mà. mình vào chào mọi người thôi
bác tư thấy ánh và bảo thì liền chạy ra đón. Bác mừng lắm, cùng 2 cô cậu vào nhà. Bảo nói tất cả những gì mà anh đã chuẩn bị để đối kháng với long, kẻ thù duy nhất ở vùng này. Ngày mai, mọi người bắt đầu tiến hành việc bảo vệ và chôn các cọc bảo vệ ranh giới cũng như lắp các camera quan sát khắp nơi. Đồng thời phát súng cho những người bảo vệ đề phòng có chuyện bất trắc.
-Bảo nè, vậy ngày mai em sẽ làm gì??
-Theo anh vào rừng thăm dò tình hình
-Okkk
Sáng mai, Ánh theo bảo vào rừng để tìm ra thế mạnh và thế yếu của rừng. đặc biệt là tìm hiểu về bọn côn đồ Long.
-xin chào người đẹp – long từ sau lên tiếng
-aaaaa Ánh vấp đá xuýt nữa thì té
-ôi, không sao chứ?
-đừng đụng vào tôi nếu không tôi la lên đó
-cô đúng là một cô gái cá tính mà. tôi rất thích
-anh có thích thì cũng không phải của anh rồi- bảo từ sau tiến tới nói khẽ
-lại là anh sao?? Khá thú vị đấy – long cười rồi lên tiếng
-rất vui vì lại được gặp anh ở đây,tiện đây tôi cũng xin giới thiệu với anh luôn. Đây là Ánh, bạn gái tôi. Mong anh không tới gần bạn gái của tôi dù chỉ là một bước chân
-woa, đáng sợ quá. Cậu cũng có gan lớn đấy, không biết anh đây thì thôi đi, còn dám đe dọa tôi nữa sao??
-Ánh nói lớn: anh định làm gì anh ấy hả??
-Thôi nào cô gái xinh đẹp, cô lo cho người yêu mình thế sao?? Hahaha đúng là buồn cười mà. tôi sẽ không chỉ đụng đến người yêu em đâu, mà còn những người dân trong làng nữa. em chờ đó
-Anh thử đi – bảo lên tiếng
-Cậu ép tôi rồi. chúng ta hẹn ngày tái ngộ vậy.
Nói rồi, long đi khỏi khu rừng. ánh và Bảo cũng trở về nhà
Ánh lo lắng ánh mắt dò hỏi nhìn Bảo:
-anh không sao?? Đừng nhìn anh vậy nữa, bộ anh đẹp trai lắm sao?
Ánh thở dài : anh vẫn còn đùa được nữa sao? Nếu Long hại anh thật, thì sao? Em không cho anh đi đâu
-công chúa của anh, đừng lo mà. anh từng là xạ thủ bắn súng ấy, anh cũng từng học 1 lớp tae kwon do ấy. sao coi thường anh dữ v?
-em đang lo lắng cho anh ấy, nếu anh mà xảy ra chuyện gì thì em phải làm sao?
-Anh sẽ không làm sao đâu. Em đừng nghĩ quá lên. Về làng thôi, hôm nay anh sẽ nấu ăn cho em nhé. Chịu không??
-Dạ
Bảo và Ánh cùng nhau về nhà. Cô thì nhặt rau còn cậu thì làm bếp. không kìm được lòng, cô lao đến ôm cậu từ phía sau và nói khẽ:
-em yêu anh
cậu cười khẽ rồi thắt chặt tay cô lại.
-em đừng buông nhé, như vậy 1 phút thôi.
-Tại sao?? Cô đáp
Anh buông tay cô ra, rồi nhấc bổng cô ngồi lên thành bếp. anh dùng hai tay khóa chặt cô rồi mỉm cười bảo:
-vừa nãy em bảo gì thế nhỉ??
Ánh ngượng ngùng, mặt đỏ ứng quay đi
Bảo vẫn cười rồi hỏi lại
-em nói lại đi. Anh muốn nghe
ánh vẫn im lặng
-bây giờ em không nói đúng không?? Cũng được thôi. Anh ép sát cô vào tường, tưởng chừng như là không thở được nữa, môi anh dần dần tiến gần tới môi cô
-em yêu anh, rồi cô hất tay anh ra
-haha, sao em lại nói vào lúc quan trọng vậy chứ?? Như vậy là phạm quy rồi.
-thả em ra đi “ ánh mặt đỏ ửng cười mỉm”
-tại sao em phải ngại ngùng vậy?
-vì anh là con trai, mà anh không nói yêu em trước
-thế tại sao em lại nói yêu anh??
-Em sợ sau này nếu em không nói thì sẽ không còn có cơ hội để nói nữa.
-Ngốc này. Anh ôm cô vào lòng, khẽ vuốt lên mái tóc của cô. Sao em lo lắng nhiều chuyện quá vậy? đừng lo gì hết, anh sẽ mãi bên em mà
Ánh đẩy Bảo ra. Cô nũng nịu hỏi:
-anh vẫn chưa nói anh yêu em mà
-anh không nói đâu. Khi nào em mặc váy trắng, cầm hoa, và lúc đấy anh chính là chú rể đứng trên lễ đài chờ em, thì anh mới nói em nghe.
-Tại sao v??
-Anh sợ, khi anh nói yêu thương một người nào đó, thì người ấy lại lần lượt rời bỏ anh mà đi. Từng người từng người như vậy
-Em sẽ chờ, em sẽ là cô dâu xinh đẹp nhất, và lúc đó, anh sẽ phải nói yêu em để cho cả thế giới này biết rằng anh là của em
-Được rồi, anh hứa đây, bây giờ thì ăn cơm được rồi chứ??