• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bùi Thanh Hoằng thẳng thắn nhận lỗi, khiến người có muốn trách cứ cũng trách cứ không nổi. Thế là chuyện đập vỡ chậu lan cứ thế rơi vào quên lãng, còn chậu hoa mới quý giá đủ đường cũng được đưa tới nơi an toàn hơn nhiều. Về người làm vườn đã lỡ lời với Bùi Thanh Hoằng, hắn đã bị phái đi nơi khác dù chỉ mắc phải sai lầm nhỏ nhặt, tuy nhiên công việc vẫn là cải trang và ám sát như trước.

Ảnh vệ mới được bổ nhiệm có thân hình xấp xỉ với người cũ, nhưng tính cách trầm tĩnh và thận trọng hơn nhiều. Có điều trong phủ không ai thân thiết với người làm vườn, bởi vậy cũng sẽ không có người phát hiện ra dưới khuôn mặt này đã là một người khác.

Sau khi thành thành thực thực nói hết chuyện hoa lan, Bùi Thanh Hoằng nhẹ nhõm cả người. Ngày mai chính là ngày sứ đoàn Sybith viếng thăm, tuy nhiên Bùi Diên không đặc biệt căn dặn hắn điều gì, hắn cũng lười lo lắng giùm bộ Lễ. Buổi tối trước ngày sứ thần yết kiến, Bùi Thanh Hoằng thậm chí còn ngon giấc hơn bình thường.

Hôm sau lúc lên triều sớm, số người đã đến trước hắn nhiều hơn hẳn mọi ngày, hơn nữa đa số những người đến sớm là lão thần đã làm quan được nhiều năm. Thấy Hoàng đế và Thái thượng hoàng vẫn chưa tới, triều thần tranh thủ đứng túm năm tụm ba lại, ríu ra ríu rít bàn luận không ngừng.

Âm thanh "Hoàng đế giá đáo!" vừa vang lên từ cửa điện, bá quan văn võ lập tức vội vã trở về vị trí. Sau khi buổi lâm triều qua hơn phân nửa, sứ đoàn Sybith tới yết kiến. Một thanh niên trẻ tuổi tóc vàng mắt xanh dẫn đầu, theo sát y là một học giả tóc đỏ tay cầm cuộn da dê và một chiếc bút lông ngỗng, đằng sau còn có một đám người hầu tóc vàng tóc nâu.

Bọn họ đều mặc trang phục mang phong vị của Sybith, tuy vóc dáng không thể gọi là đặc biệt cao, nhưng ai nấy cũng đều ngẩng đầu ưỡn ngực, kiêu ngạo mười phần. Bùi Thanh Hoằng đứng ở vị trí tiền diện, lúc thấy người bước tới thì hờ hững liếc mắt, kết quả vừa thoáng nhìn hắn đã thấy hai "người quen" của mình.

Thanh niên tóc vàng mắt xanh muốn cướp chậu lan của hắn vào hôm qua đứng ở vị trí cao nhất, hiển nhiên đang mặc quần áo của hoàng thất Sybith. Sau lưng y là tên tóc nâu nhỏ con cùng những người hầu khác, gã mặc bộ quần áo Bùi Thanh Hoằng đã thấy hôm qua, tuy nhiên bên hông không còn bội đao bóng loáng.

Trước khi tiến vào Kim Loan điện, binh khí trên người bọn họ đều bị thị vệ lấy đi cả, toàn bộ lễ vật chuẩn bị dâng lên cho Thái thượng hoàng và tiểu Hoàng đế cũng phải đặt ngoài cửa điện, chỉ được phép kéo vào sau khi đã thông qua kiểm tra.

Tuy nhiên ngay cả khi binh khí đã bị lấy cho bằng sạch, bọn họ vẫn không được phép đứng quá gần Thái thượng hoàng và Hoàng đế.

Đôi mắt của Bùi Thanh Hoằng tiếp tục dõi theo bọn họ từ từ tiến lên phía trước, sau đó thanh niên tóc vàng tương đối khách khí với hắn đặt một tay lên ngực, khom người cúi thật sâu chào Hoàng đế, giọng nói êm tai nhưng tiếng Đại Lam lại không trôi chảy: "Lahr Jäger đến từ Sybith xin được tham kiến Thái thượng hoàng bệ hạ, tham kiến Hoàng đế bệ hạ!"

Sau khi y khom người chào, học giả cũng cúi đầu, hai hàng thị vệ địa vị thấp phía sau lại nhập gia tùy tục, quỳ lạy dưới đất đồng thanh kêu: "Tham kiến Thái thượng hoàng bệ hạ, tham kiến Hoàng đế bệ hạ!" Điều này cho thấy sự tôn sùng của bọn họ đối với kẻ thống trị là Đại Lam, cũng như sự coi trọng của họ đối với chuyến viếng thăm lần này.

Nhìn tác phong rồi suy đoán tuổi tác, có thể lập tức đoán ra được thanh niên tóc vàng mắt xanh kia chính là hoàng tử Sybith làm khó Đại Lam năm đó. Đối phương quả thực cao hơn tên tóc nâu rất nhiều, mặc dù hôm qua y cũng ăn mặc giống người hầu, nhưng vẫn không thể giấu đi xuất thân cùng khí chất quý phái trong từng cử chỉ.

Thực chất Bùi Thanh Hoằng còn lo gã tùy tùng sẽ sồn sồn lên đòi tính sổ, nay thân phận thật đã được phơi bày, hắn có thể trút bỏ nỗi lo này. Bùi Thanh Hoằng hoàn toàn không hề để tâm đến chuyện tranh giành chậu hoa hôm qua, mua bán là vấn đề cần đôi bên tình nguyện. Theo luật thương mại của Lam quốc, việc ép mua ép bán chẳng khác nào cướp đoạt. Nếu nói ra đối phương chỉ tự khiến mình mất mặt, căn bản là chuyện không thể nào.

Tiểu Hoàng đế trao đổi vài câu đơn giản cùng hoàng tử Sybith, sau đó Lahr Jäger nhanh chóng đi thẳng vào chủ đề. Y sai người trình bức thư bày tỏ những mong muốn của Sybith lên tiểu Hoàng đế, sau đó lại cúi rạp người, ra hiệu tiếp theo sẽ dâng lễ vật lên. Sybith là khách, Lam quốc là chủ. Sau khi Thái thượng hoàng lên tiếng, rất nhiều người tỏ vẻ thích thú chờ lễ vật được dâng lên. Sau khi tấm màn được kéo xuống, không ít quan chức trẻ tuổi chung quanh đều kinh ngạc thốt lên, hôm nay bọn họ đã được mở mang tầm mắt.

Mắt tiểu Hoàng đế cũng ánh lên sự sửng sốt không thôi, chỉ có một vài quan viên, tỷ như Bùi Thanh Hoằng và Bùi Diên, cùng vài vị ngồi phía trên đột nhiên thay đổi sắc mặt. Bùi Thanh Hoằng vẫn có thể khống chế biểu cảm trên gương mặt, tuy nhiên sắc mặt Quốc sư ngồi gần tiểu Hoàng đế nhất đã sa sầm tới cực điểm.

Thấy phản ứng của các đại thần, khóe miệng của tùy tùng bên người Lahr Jäger không tự chủ được nhếch lên, ai nấy đều mang vẻ mặc đắc ý. Chính Lahr Jäger cũng không nhịn được mà lộ ra mấy phần kiêu ngạo. Có điều y vừa quay mặt sang, một gương mặt quen thuộc lập tức đập vào mắt.

Thấy vị trí đối phương đang đứng cùng kiểu dáng và màu sắc của y phục, trong lòng Lahr Jäger chợt xảy ra biến hóa nho nhỏ. Nhưng y nhanh chóng điều chỉnh lại trạng thái cho tốt, dù sao hôm qua cũng cướp không thành, không bằng chứng không cơ sở. Vì tình hữu nghị giữa hai nước, chắc hẳn đối phương cũng không ngu xuẩn đến nỗi trở mặt với y.

Nhưng khi liếc nhìn Bùi Thanh Hoằng, Lahr Jäger vẫn không khỏi hồi hộp hơn đôi phần, lại quay ngoắt đi nhìn sắc mặt của người trên khán đài. Bậc thang cẩm thạch được xây rất cao, để Thái Thúc Lan và Thái Thúc Việt ngồi trên ghế vẫn có thể nhìn rõ bên dưới.

Chiếc mặt nạ mà vị Thái thượng hoàng cao quý kia đeo che khuất tất cả biến hóa trên mặt, chỉ lộ ra cặp mắt sắc bén tựa đại bàng. Lahr Jäger không thể nhìn ra điều gì, thậm chí y còn có vài phần khiếp sợ khi chạm mắt với đối phương, liền vội vàng nghiêng mặt về phía tiểu Hoàng đế. Hệt như dự đoán của bọn họ, tiểu Hoàng đế rất hứng thú với lễ vật được đưa tới. Tuy nhiên cậu vẫn đè nén tâm tình xuống, ngồi lại thật ngay ngắn, bày ra phong thái mà bậc đế vương của một đất nước nên có.

Thấy vậy sắc mặt Lahr Jäger mới tốt lên đôi chút, nhưng tâm tình vui vẻ của y chẳng kéo dài được bao lâu. Vừa thấy gương mặt không cảm xúc của hoạn quan trẻ tuổi đứng phía sau Hoàng đế, vẻ mặt y lại sa sầm ngay tức khắc. Phản ứng của mấy vị trọng thần mặc quan phục màu tím cũng nằm ngoài dự liệu của y, cảm giác bất an lập tức sinh sôi điên cuồng trong lòng Lahr Jäger.

Người hoàng thất ai ai cũng lấy thuần hóa mãnh thú làm thú vui. Trong tẩm cung của Thái thượng hoàng Thái Thúc Lan nuôi một con sư tử làm thú cưng, Thái Thúc Việt nhỏ tuổi lại yêu thích chim ưng, bởi vậy người Sybith dâng tặng người Đại Lam một con thú khổng lồ được nhốt trong lồng sắt.

Sau khi tấm vải đỏ tạo bầu không khí thần bí được kéo xuống, một chiếc lồng khổng lồ được chế tạo từ vàng và vật liệu trong suốt đặc biệt hiện ra trước tầm mắt mọi người. Trong lồng sắt có một con dị thú toàn thân trắng như tuyết đang nằm phủ phục. Dị thú mang thân của sư tử, nhưng có hai cái sừng trên đầu, còn có một chòm râu dê, dáng vẻ cũng không thể cho là đặc biệt uy phong. Một đôi mắt đen láy to tròn lẳng lặng nhìn chăm chú những người chung quanh, không nóng nảy giận dữ, lại càng không hề sợ hãi.

"Thần thú Bạch Trạch! [1]" - vừa trông thấy dị thú này Bùi Thanh Hoằng lập tức phản ứng như vậy. Nhưng hắn đã nhanh chóng kiềm chế được hành động của mình, chưa kêu cái tên đó thành tiếng. Trong trí nhớ đời trước của hắn, một phiên bản nào đó của thần thú Bạch Trạch cũng mang dáng vẻ này. Theo những gì hắn biết, Bạch Trạch là thần thú thần thoại trong truyền thuyết, nó biết tên, tướng mạo và cách tiêu diệt tất cả các loại yêu ma quỷ quái trên đời, mọi người đều cung phụng Bạch Trạch là thần tiên có thể xua đuổi tà ma và mang đến điềm lành.

Nếu là người sinh ra ở thế giới cổ đại này, sẽ chẳng có ai dám bắt một con thần thú làm lễ vật dâng lên Hoàng đế. Cho dù con dị thú này chỉ có dáng dấp tương tự với Bạch Trạch, hoàn toàn không thể nói tiếng người cũng chẳng có năng lực thông hiểu quỷ quái, nhưng làm vậy có nghĩa là bất kính với thần linh.

Tuy nhiên dị thú này nhìn giống Bạch Trạch không phải lý do khiến sắc mặt Bùi Thanh Hoằng xấu đi. Ở Lam quốc, Kỳ Lân mới là thần thú che chở cho nhân loại, đối với người Đại Lam mà nói, đây chẳng qua chỉ là một dị thú hiếm thấy dáng dấp khá kỳ lạ. Nhưng bộ dạng của nó lại giống một sinh vật trong thế giới này, đó chính là thụy thú Bạch Lâm [2] bảo hộ tiền triều.

Đại Lam thống trị vùng đất này đã mấy trăm năm, từ đời Thái tổ tới tiểu Hoàng đế bây giờ, chủ nhân long ỷ đã thay đổi tới mười vị. Bách tính bây giờ sớm đã chẳng còn ai nhớ tới thụy thú tiền triều, ngay cả khi tình cờ nói đến cũng sẽ lập tức ngậm miệng.

Không còn ai nhắc tới, mà tất cả con ấn, hoa văn, cờ, y phục, đồ vật... mang hình dáng của thụy thú tiền triều cũng bị hoàng thất Lam quốc hạ lệnh tiêu hủy cho bằng sạch, bởi vậy hiện nay mọi người đã sớm quen với Kỳ Lân, lãng quên dáng dấp của Bạch Lâm bảo hộ tiền triều. Cho dù biết trên đời có thụy thú tên là Bạch Lâm, cũng chẳng có ai tò mò rốt cuộc nó có hình dáng thế nào. Vì thế hiện nay chỉ có rất ít người có thể nhận ra dị thú này.

Bùi Thanh Hoằng biết Bạch Lâm từ những tranh vẽ và tư liệu, ngoại trừ loại sách khô khan nhàm chán về xây dựng, hắn có hứng thú với tất cả các loại kỳ văn quái sự. Hắn không buông tha bất kỳ bản ghi chép, bất kỳ cuốn tiểu thuyết nào về những truyền thuyết kỳ quái có trong Tàng Thư Các ở nhà, hơn nữa hắn còn có sự sắc bén hơn hẳn người thường về chữ số và các loại hoa văn. Bùi Thanh Hoằng đã nhìn biểu tượng Bạch Lâm đến quen mắt, đương nhiên vừa liếc qua đã có thể nhận ra được.

Nếu chỉ đơn giản là tiền triều thì không có vấn đề gì, nhưng hoàng thất Oanh quốc - một đất nước đã sớm diệt vong từ lâu - lại một mực bám riết lấy ý tưởng phục quốc. Nghe nói cái chết của Kiến Long đế anh minh thần võ cũng có liên quan tới hoàng thất Oanh quốc, bởi vậy thụy thú Bạch Lâm liền trở thành điều cấm kỵ đối với những người thống trị Đại Lam.

Nền văn minh của Sybith đã xây dựng được gần hai trăm năm, cho dù có điều tra cũng chẳng thể biết tới vướng mắc giữa hoàng thất và tiền triều mà bách tính không ai dám bàn luận. Chẳng những không vỗ được mông ngựa mà còn vô tình đập thẳng vào đùi ngựa.

Bùi Thanh Hoằng nhìn Lahr Jäger như thể đang nhìn một tên ngốc, nhưng y vừa quay lại hắn liền lập tức quay mặt đi, giả bộ đang nhìn dị thú trắng như tuyết vô cùng chăm chú.

Những thứ tiểu Hoàng đế phải học vừa nhiều lại vừa tạp, từ nhỏ tới giờ mỗi ngày Thái hậu chỉ biết truyền cho cậu ý nghĩ đoạt lại ngôi vị và quyền thế, còn người bằng hữu thân mật của cậu lại không thể đề cập tới hình dạng của thụy thú vì một lý do đặc biệt nào đó. Chính vì vậy, Thái Thúc Việt thích thú khôn cùng với dị thú này. Mỗi lần đối đầu với sư tử của Thái Thúc Lan, chim ưng của cậu đều kinh hãi không thôi. Dị thú này mang diện mạo dữ tợn hung ác, thân thể lại lớn hơn sư tử kia nhiều, chắc chắn có thể dọa Thái Thúc Lan một phen.

Thấy tiểu Hoàng đế phấn khởi vô biên nhận lấy dị thú, Thái thượng hoàng nhếch miệng dưới mặt nạ, vẫn chưa lên tiếng. Sau khi dâng lễ vật chính là thời gian Sybith làm khó dễ.

Lahr Jäger lùi về sau, học giả tóc đỏ kia liền bước lên nửa bước rồi lại cúi chào: "Bệ hạ tôn kính, chúng ta vượt đường xa mà tới do nghe nói Đại Lam có vô số nhân tài thông tuệ. Có vài vấn đề nan giải đã gây ra hoang mang không nhỏ cho người dân Sybith trong một thời gian dài, bởi vậy chúng ta mong được nêu ra, mời người Đại Lam tháo gỡ giúp."

Bùi Thanh Hoằng đứng chờ, tiểu Hoàng đế vừa định lên tiếng, Tiết Thành đứng sau thấy Thái Thúc Lan hơi đổi tư thế một chút liền gõ vào lưng tiểu Hoàng đế hai cái. Thái Thúc Việt lập tức nuốt lời vào bụng, để vị hoàng thúc quyền lực của mình lên tiếng.

Thái thượng hoàng mang một chiếc mặt nạ tinh xảo có hoa văn đặc biệt, giọng nói khàn khàn trầm thấp: "Người Sybith vượt đường xa mà tới, trẫm đại diện cho Đại Lam đương nhiên phải tận sức thực hiện lễ nghi của người chủ nhà. Vấn đề này lát nữa chúng ta lại bàn, trước tiên mời các ngươi chơi một trò chơi cùng trẫm. Thế nào?"

_______

[1] Bạch Trạch: một loài linh vật trong thần thoại Trung Hoa và Á Đông. Cái tên "Bạch Trạch" có nghĩa là "đầm lầy trắng".



[2] Thụy thú: thú mang lại điềm lành, tiêu biểu nhất là bộ tứ Huyền Vũ, Bạch Hổ, Thanh Long, Chu Tước. Còn Bạch Lâm là thú gì thì mình không tra được, tìm Bạch Lâm toàn thấy Kỳ Lân không à.

[3] Đoạn này mình không hiểu lắm nên có chém chút, bạn nào đọc hết QT rồi thấy sai thì góp ý cho mình nha(*"▽`*)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK