• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

cropped-y-k-full-18252251

Hơn ba giờ chiều, Chu Minh Khải rời khỏi nhà tôi. Tôi tiễn hắn tới tận cổng khu chung cư. Trên đường về, tôi trước hết đi nhà dì Vương ở tầng 22 tìm mẹ tôi, nói cho bà biết là cha đã về.

Mẹ tôi gần như lập tức đứng dậy từ bàn mạt chược, cũng không quan tâm bàn chơi sẽ ba thiếu một, trực tiếp theo tôi về.

Tôi nhận thấy sắc mặt mẹ tôi khá khó coi bèn nhắc bà ngay ở cửa nhà; “Tuy rằng cha không về nhà hai tháng nay, nhưng đó là việc công. Mẹ đừng cãi nhau ầm ĩ với cha, được không?”

Mẹ không để ý tới tôi, đẩy cửa đi vào. Cha tôi đang xem TV trong phòng khách, thấy chúng tôi tiến vào cũng chỉ liếc nhìn rồi tiếp tục xem TV.

“Tại sao bây giờ mới về?” Mẹ tôi thẳng tính, có cái gì thì nói cái đó, bất mãn với việc cha tôi có một thời gian dài không về nhà cũng chẳng quanh co lòng vòng mà hỏi trực tiếp.

Tầm mắt của cha tôi không rời khỏi TV, ngữ khí rất bình thản, nói: “Lúc trước anh không phải đã bảo em rồi sao? Là một buổi lễ nghệ thuật, bình xét hoạ sĩ mới. Anh là giám khảo, không về trước được.”

Mẹ tôi ngồi xuống, nói: “Lễ nghệ thuật gì mà cần hơn hai tháng?”

“Giai đoạn trước là chuẩn bị, thi xong là triển lãm. Trước trước sau sau mất hai tháng không phải rất bình thường sao?” Cha tôi nói, “Anh không phải đã nói trong điện thoại rồi à?”

Mẹ tôi đột nhiên nổi nóng, nói: “Nói đến điện thoại, gọi điện thoại cho anh anh cũng không nhận. Hoạt động gì mà ngay cả điện thoại cũng không nhận? Anh nói xem!”

Có lẽ do giọng điệu của mẹ tôi không tốt lắm, ánh mắt cha tôi cuối cùng chuyển từ TV sang  người bà, nhưng cũng chỉ một cái liếc mắt. Ông nói: “Không phải sợ ảnh hưởng tới em chơi mạt chược sao?”

“Chơi mạt chược? Anh có ý gì?” Mẹ tôi bực bội, sự giận dữ trong thanh âm càng dày đặc, “Lúc anh ở nhà em có đi chơi mạt chược hả? Anh không ở nhà, Gia Dương đi học, em lại vô công rồi nghề, đi ra ngoài chơi một chút thì làm sao?”

Cha tôi cầm điều khiển đổi kênh, ý tứ không muốn nhìn mẹ tôi quá rõ ràng, “Em không có công việc thì trách anh à?”

Mẹ tôi bỗng bật dậy, gần như khóc lóc nói: “Anh có ý gì? Ban đầu là chính anh muốn em không tìm việc làm, ngồi ngốc ở nhà!”

Cha tôi ngẩng đầu nhìn bà, không lên tiếng, đứng lên đi tới phòng vẽ.

Mẹ tôi cũng giận dữ, về phòng đóng cửa cái rầm.

Từ lúc có ký ức tới nay, đây là lần cãi nhau kịch liệt nhất của cha mẹ tôi, biểu hiện cụ thể ở việc cha tôi không hề nhân nhượng hay muốn nhận sai, thậm chí còn không lo lắng tới mẹ tôi.

Trước đây tính khí mẹ tôi luôn không tốt đẹp mấy, nhưng bà làm việc cơ bản là không có điểm gì khiến người bắt bẻ, nên cha tôi vẫn rất trân trọng bà, chuyện trong nhà cũng đều do bà làm chủ.

Tôi không biết kể từ lúc nào, ông bắt đầu soi mói.

Tôi đứng trong phòng khách, cảm thấy tâm trạng tồi tệ bèn dứt khoát quay về phòng mình.

Tối đó, không có ai ra phòng khách. Mẹ tôi vẫn luôn trong phòng ngủ, cha tôi thì luôn tại phòng vẽ, tôi cũng vẫn ngây ngốc ở phòng mình. Cả đêm, không ai tắt đèn phòng khách.

Hôm sau, tôi hiếm được một lần dậy sớm, liền thấy mẹ tôi đang làm sủi cảo trong bếp.

Người thích ăn sủi cảo nhất trong nhà là cha tôi, nên sủi cảo cũng là món có tần suất xuất hiện cao nhất trên bàn ăn. Tối qua không vui như vậy, tôi biết, hôm nay mẹ tôi làm sủi cảo hẳn là nhằm giảm bớt sự căng thẳng trong mối quan hệ với cha tôi.

Lúc cha tôi đi ra từ phòng, sủi cảo đã lên bàn, bát đũa cũng đã bày xong, còn ông vẫn chưa ngồi xuống. Tôi liền bắt đầu múc cho ông vài miếng sủi cảo, nói: “Xem đi, món cha thích ăn nhất, nhân gì cũng có.”

Mẹ tôi còn đang pha nước tương trong bếp, vì vậy bà không nghe thấy câu nói sau đó của cha tôi.

Ông nói: “Hiện tại không thích ăn nữa.”

Tôi hơi ngẩn ra. Nếu mẹ tôi không nghe thấy, tôi cũng giả vờ như không nghe thấy, đặt bát tại vị trí cha tôi thường ngồi.

Khi đi ra, trên mặt mẹ tôi vẫn không có nụ cười. Tôi biết bà có sự kiêu ngạo của bà, sẽ không dễ dàng lấy lòng ai. Hơn nữa, cả buổi sáng bà gói sủi cảo, ý muốn lấy lòng không cần nói cũng biết.

Hai người đều không hẹn mà cùng không đề cập tới việc không vui tối qua, coi như không có việc gì mà ăn sáng, chỉ là chẳng ai chủ động nói chuyện.

“Đừng giận nữa, được không?” Tôi làm người hòa giải, nói, “Con sẽ không để hai người có thù hận qua đêm đâu. Chuyện lớn cỡ nào cơ chứ. Được không mà?”

“Mẹ không giận.” Mẹ tôi khẩu thị tâm phi nói.

“Cha cũng không giận.” Cha tôi bình tĩnh nói.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, ít nhất ngoài mặt vẫn hòa hợp.

Ăn xong điểm tâm, cha tôi liền trở về phòng vẽ, để tôi và mẹ ở phòng khách xem TV.

Vào một ngày chủ nhật đẹp trời, tôi không muốn ở nhà. Xế chiều liền không một tiếng động mà trộm chạy ra ngoài, hẹn Chu Minh Khải và Triệu Nhị Hầu đi sân patin.

Ngoài trời nhiệt độ cao, nhưng trong sân patin có máy điều hoà, nên tôi vừa tiến vào là cảm thấy mát mẻ hơn không ít. Mỗi tội đông người quá, kẻ kỹ thuật không tốt hầu như không dám chơi hết mình, chỉ lo đâm vào người khác.

Chu Minh Khải cũng chỉ dám chơi phía rìa ngoài, nơi mà người tương đối ít, không có nguy hiểm bị đâm ngã, nhưng lại chơi không đã. Mà lần này tôi vốn đi ra giải sầu, nên cũng không vây quanh hắn nữa, đi ra giữa sân chơi đủ kiểu với Triệu Nhị Hầu.

Người thích trượt patin thường đều thích cảm giác sảng khoái chạy mà như bay. Tôi cũng không ngoại lệ, thích bay lượn trên sân patin, dù có nhiều người hơn nữa cũng có thể tránh né hết.

Trời sẩm tối, người càng đông thêm, gần như đến mức người chen người. Tôi và Triệu Nhị Hầu vẫn ở trong sân, Chu Minh Khải đã thay giày, sang ghế dài bên cạnh ngồi nghỉ.

Tôi không nghĩ tới, sẽ gặp được anh Lực.

Lần này, tôi thấy rõ vài sợi tóc nhuộm xám lưa thưa trên trán hắn, vừa vặn chạm lông mày. Hắn mặc một chiếc áo phông đen, bên trên in hình đầu lâu.

Có vài thanh niên theo sau hắn, trong đó, hai kẻ bên trái xăm hình gì trên cánh tay tôi cũng đoán không ra.

Khi thấy tôi, anh Lực vô cùng vui vẻ, trượt patin tới bên tôi, vỗ một cái vào vai tôi, ngậm thuốc lá hỏi: “Lần đầu tiên tôi tới sân chơi bên này lại gặp được em. Anh bạn nhỏ, chúng ta thật có duyên!”

Tôi cảm thấy cái tay trên vai có phần nóng bỏng, tâm trí lấp đầy bởi lời ngày đó Kim Húc từng nói, anh Lực là đồng tính luyến ái.

Hiển nhiên Triệu Nhị Hầu cũng nhớ tới chuyện này, nhưng không dám lại đây nói gì, chỉ thành thật đứng cạnh tôi, hỏi thăm anh Lực cùng các anh em phía sau hắn một chút.

“Anh bạn nhỏ, sao không nói chuyện?” Anh Lực hình như rất quan tâm, hỏi.

Tôi yên lặng bước sang bên cạnh, tránh né cái tay trên vai, cợt nhả nói: “Có duyên, có duyên, thật con mẹ nó có duyên thế chứ! Toàn thế giới đều có duyên với nhau nè!”

Quỷ mới có duyên với anh!

Anh Lực cười rất có thâm ý, nói: “Em sẽ không mắng tôi trong lòng đó chứ?”

“Sao có thể ạ?” Trong lòng tôi có chút sợ hắn, làm sao dám nói thật, “Em mắng ai cũng không dám mắng anh đâu. Ngộ nhỡ anh động động ngón tay út giết chết em rồi, bạn gái em sẽ phải ở góa mất!”

Anh Lực cau mày: “Em…có bạn gái?”

Có cái rắm ấy! Chính bởi lo lắng Anh Lực nhớ thương tôi, nên tôi mới phải nói bừa!

“Có, cùng lớp với chúng em đấy.” Tôi cho Triệu Nhị Hầu một ánh mắt, nói: “Nhị Hầu cũng biết, vừa có thành tích học tập tốt lại vừa xinh đẹp, em phải trông coi thật kỹ!”

Triệu Nhị Hầu ngầm hiểu trong lòng, nói: “Anh Lực không biết đấy thôi. Từ khi bắt đầu cấp ba, Gia Dương của chúng ta đã có không ít cô gái thầm thương trộm nhớ đó. Cuối cùng ấy à, vẫn không thể nào chạy khỏi lòng bàn tay của bạn gái nó. Hai người thành đôi từ năm lớp 10. Anh khoan hãy nói, bạn gái nó rất xinh đẹp!”

“Nào có xinh đẹp như vậy.” Tôi cũng bịa chuyện theo, “Cũng thường thôi! Thường thôi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK