Nhưng mà, La Thiên vẫn cảm nhận được từng đạo ánh mắt bất thiện nhìn về phía mình.
- Tề Hồng, sao ngươi có thể ngậm máu phun người như vậy chứ? La Thiên nói vậy lúc nào...
Trần Hạo Phi ở bên cạnh giận dữ, đứng lên phản bác.
- Không sai! Đúng là La Thiên đã nói chuyện đó, chính tai ta đã nghe thấy.
- Ta có thể làm chứng!
- Khà khà, ta rất kỳ vọng La Thiên dương oai thay cho Lăng Vân quận chúng ta.
Ở gần đó, các đệ tử thế gia như Tề gia, Liễu gia, Đỗ gia nhao nhao mở miệng phụ họa, áp đảo thanh âm của Trần Hạo Phi.
- Trắng đen ở trong lòng người.
La Thiên đưa tay ngăn cản Trần Hạo Phi, ánh mắt lạnh lẽo nhìn đám người Tề Hồng, chẳng muốn đi giải thích.
Thế giới này, vĩnh viễn là nơi dùng thực lực để nói chuyện.
La Thiên không sợ bị hiểu lầm, cũng không sợ hãi khiêu chiến. Nếu ai dám đến tìm hắn gây phiền toái thì hắn cũng sẽ không khách khí!
- Tiểu tử này, có chút ý tứ.
Trên mặt Tiểu Hầu gia Đường Uy hiện lên vẻ nghiền ngẫm, ánh mắt dò xét La Thiên.
Đương nhiên hắn sẽ không bị Tề Hồng sử dụng làm vũ khí, nhưng quả thực hắn đã sinh ra hứng thú đối với La Thiên.
Một Võ giả bình dân, bị thiên tài của một quận bài xích ghen ghét mà vẫn có thể sống rất tốt, hiển nhiên người này không đơn giản.
- Tiểu tử! Ngươi chính là đệ nhất nhân khóa này của Lăng Vân quận hay sao?
Ngũ Xuyên tấm tắc kêu kỳ lạ, đi đến trước mắt La Thiên, bắt đầu đánh giá hắn.
Ánh mắt của hắn không có ý tốt, dường như đang nhìn thấy con mồi gì mới lạ vậy.
- Đúng thì thế nào, không phải thì như thế nào?
La Thiên tức giận hỏi lại.
- Rất tốt! Quả nhiên rất điên cuồng!
- Ngay cả Tề Hồng cũng phải nhường ta ba phần, một tên nông dân như ngươi, rượu mời không uống mà chỉ thích uống rượu phạt.
Ngũ Xuyên phẫn nộ cười rộ lên.
- Tề Hồng? Chỉ là bại tướng dưới tay của ta mà thôi, ngươi chỉ sợ ngay cả hắn cũng không bằng.
La Thiên lạnh nhạt nói.
- Ngươi...
Ngũ Xuyên lập tức bị nghẹn họng, nụ cười trên mặt trở nên âm trầm.
- Ta thấy hôm nay ngươi có tai ương đổ máu, nếu như thức thời, nhanh chóng thối lui, không nên gây chuyện thị phi nữa làm gì.
La Thiên lại nheo mắt, dò xét Ngũ Xuyên.
Tai ương đổ máu?
Vẻ mặt của mấy thiếu niên Quận thành gần đó có chút cổ quái.
Trên thực tế, cũng không phải là La Thiên ăn nói bậy bạ.
Sau khi Thiên Mệnh Tạo Hóa quyết nhập môn, bước vào tầng một, hắn đã có thể nắm bắt được một tia vận mệnh thiên cơ, đồng thời cũng lĩnh ngộ được một ít pháp môn quan khí.
Giờ phút này.
La Thiên vận hành tạo hóa quyết, phát hiện ra trên đỉnh đầu của Ngũ Xuyên có sương mù, trong đó xen lẫn từng điểm màu đỏ như máu.
- Tiểu quỷ! Không ngờ lại dám trêu đùa ta!
Gân xanh trên trán Ngũ Xuyên nhô lên, giận tím mặt.
Hổ Khiếu Quyền!
Năm đầu khí mạch trong cơ thể Ngũ Xuyên bạo phát, đánh ra một đạo quyền ảnh rít gào khiếp người, trong không khí truyền đến tiếng bạo liệt liên miên không dứt.
- La huynh cẩn thận!
Sắc mặt Trần Hạo Phi đại biến.
Ngũ Xuyên này tu luyện vũ kỹ quyền pháp đã gần tới Linh cấp, thực lực hơn xa thiếu niên cùng giai.
- Uy lực của quyền pháp còn tạm được, thế nhưng đã mất đi sự mượt mà.
La Thiên khẽ lắc đầu.
Sưu sưu Xoạt!
Thân thể của hắn xuất hiện ở phía trước nửa bước, tay đánh ra một chưởng, chân khí lạnh lẽo lượn lờ, vỗ trúng cổ tay của Ngũ Xuyên.
Phanh!
Cơ thể Ngũ Xuyên cứng đờ, như rắn bị đánh trúng bảy tấc, một quyền cương mãnh bá đạo lập tức bị chặn lại ở giữa không trung, khó có thể phát lực được nữa.
Đồng thời, một cỗ hàn lực bá đạo kéo đến, làm cho cả cánh tay của hắn lạnh cứng, máu tươi gần như ngừng chảy.
- Phanh!
Còn không đợi hắn kịp phản ứng lại bị La Thiên tặng cho một bạt tai, đánh bay ra ngoài.
A!
Ngũ Xuyên kêu thảm một tiếng, trong mũi có một mảng lớn máu tươi chảy ra, làm cho cả khuôn mặt của hắn trở nên dữ tợn không chịu nổi.
- Ta đã nói rồi, ngươi có tai ương đổ máu mà.
La Thiên khẽ thở dài.
Xoạt!
Cả đám thiếu niên ở đây không khỏi xôn xao.
- Một chiêu đánh bại Ngũ Xuyên? Coi như là Tề Hồng cũng không thể nào làm được chuyện này!
- Gia hỏa này, thật đúng là đệ nhất nhân của Lăng Vân quận.
Những ánh mắt bất thiện đối với La Thiên rút đi giống như thủy triều.
Một chiêu đánh bại Ngũ Xuyên, La Thiên đã thành công lập uy, chấn nhiếp được thiên tài các quận ở gần đó.
Giờ phút này, coi như là La Thiên đã thực sự nói ra lời càn rỡ như vậy, thế nhưng những người kia có năng lực gì làm được hắn cơ chứ?
Đây chính là quy luật người mạnh làm vua!
- Tiểu Hầu gia, tiểu tử này quá càn rỡ...
Ngũ Xuyên bị người ta nâng dậy, vẻ mặt xanh mét, vẻ mặt tràn ngập oán hận nhìn chằm chằm vào người La Thiên.
Nhưng mà Tiểu Hầu gia Đường Uy cũng không để ý tới Ngũ Xuyên mà có chút hứng thú dò xét La Thiên.
- Tiểu tử! Ngươi có chút bản lĩnh, có tình nguyện đi theo ta không?
Tiểu Hầu gia dùng ngữ khí của người trên cao ra lệnh.
Lời vừa nói ra sắc mặt của Ngũ Xuyên đại biến, một ít đệ tử thế gia ở đây đều có chút giật mình.
Đường Uy lại đưa ra lời mời chào với La Thiên?
Đối mặt với lời mời chào của Vương thế gia, nếu đổi lại là bình dân bình thường, hoặc là đệ tử của thế gia nhỏ, chỉ sợ sẽ mừng rỡ như điên.
- Không có hứng thú.
La Thiên không chút do dự cự tuyệt.
Cự tuyệt quyết đoán như thế làm cho trong lòng Đường Uy không vui, lông mày của hắn nhướng lên.
Lần này hắn tiến vào Thánh phủ là có lòng muốn thu nhận mấy tiểu đệ, không nghĩ tới một tên thiếu niên bình dân lại cự tuyệt mình.
- Hừ! Tên dân đen này, cho mặt mũi mà lại không biết xấu hổ cự tuyệt!
Trong đáy mắt của Đường Uy hiện lên một tia hung ác nham hiểm, gần như muốn phát tác tại chỗ.
Sưu sưu!
Lúc này, lại có một đầu Kim Sí Ưng to lớn mang theo một nhóm người hạ xuống.
- Mau nhìn! Là Vân Tú quận chúa!
- Không ngờ nàng cũng tới tham gia thử thách của Trục Nhật Thánh phủ.
Các đệ tử thế gia ở đây xôn xao, không ngừng bàn tán
Rất nhiều ánh mắt đều tụ tập ở trên người của một thiếu nữ thanh tú, mặc cung trang cao quý.
- Vân Tú cũng tới sao?
Tiểu Hầu gia Đường Uy vội vã cười cười, tiến lên nghênh đón.
Vân Tú quận chúa chính là cháu ruột của Thương Vân quốc chủ, thân phận so với Tiểu Hầu gia như hắn còn cao hơn một đoạn.
- Quận chúa?
La Thiên híp mắt, vận dụng phương pháp quan khí.
Trên đỉnh đầu của Vân Tú quận chúa có một cột sáng to trụ chọc trời, còn có vài tia Long Phượng chi khí mỏng manh đang xoay quanh.
Ồ?
Đột nhiên La Thiên phát hiện ra còn có vài sợi ánh sáng màu đen đục thủng cây cột ánh sáng ở trên đỉnh đầu của Vân Tú quận chúa, còn có một bộ phận rót vào trong đó.
- Vân Tú quận chúa này xuất thân cao quý, tại sao lại có số mệnh hồng nhan bạc phận cơ chứ?
Trong lòng La Thiên kinh ngạc, không khỏi thầm nói.
- Hồng nhan bạc phận?
Vì vô thức nói ra cho nên mấy tên thiếu niên gần đó, bao gồm cả Tề Hồng và Ngũ Xuyên cũng nghe thấy lời này của hắn.
- Lớn mật! Không ngờ ngươi lại dám rủa quận chúa.
- La Thiên! Sao ngươi lại có thể nguyền rủa quận chúa đoản mệnh cơ chứ?
Tề Hồng và Ngũ Xuyên nhìn nhau, chợt đồng thời gầm lên.
Thanh âm của hai người đều bị cố ý nâng cao lên, làm cho mọi người đều nghe thấy được.
- La Thiên, sao ngươi lại liều lĩnh như thế chứ?
Trần Hạo Phi biến sắc, vội vã túm La Thiên qua một bên.
La Thiên cười khổ một tiếng.
Gần đây hắn mới dần dần nắm giữ được phương pháp quan khí, không ngờ lại nhất thời nói lỡ.
Nhưng mà, hai người Ngũ Xuyên và Tề Hồng lại không hề muốn buông tha cho hắn mà mang lời nói của La Thiên nói cho Vân Tú quận chúa nghe.
- Có người nói ta... Hồng nhan bạc phận sao?
Trong đôi mắt phượng của Vân Tú quận chúa thoáng hiện một tia tức giận, nhưng nàng chợt nghĩ đến cái gì đó, ánh mắt lập tức ảm đạm.
Chỉ có điều, ánh mắt của nàng dừng lại trên người La Thiên một chút, nàng sẽ nhớ kỹ thiếu niên này.
- Hừ! La Thiên! Bây giờ ngươi đã đồng thời đắc tội với Tiểu Hầu gia và Vân Tú quận chúa, ngươi cứ chờ vận rủi đổ ập xuống đầu đi.
Bộ mặt sưng đỏ của Ngũ Xuyên hiện ra một tia oán độc.
Sau nửa canh giờ.
Trong sơn cốc đã có bốn năm trăm thiếu niên tụ tập, cũng không có phi cầm đến nữa.
Những thiếu niên này đến từ mười Quận thành khác nhau, tu vi đều từ Khai Mạch tứ trọng trở lên, xem như thiên tài cực hạn của mỗi một Quận thành.
Đương nhiên, ở trong mấy trăm tên thiên tài các quận này cũng có hai ba tồn tại mạnh nhất, được mọi người công nhận, tuyệt đối không thể trêu chọc.
Theo thứ tự là: Vân Tú quận chúa, Đường Uy, Nam Cung Ngọc.
Đường Uy và Vân Tú công chúa có thân phận cao quý, tu vi đều đạt tới Khai Mạch lục trọng trở lên.
Mà Nam Cung Ngọc cuối cùng lại dẫn tới sự chú ý của La Thiên.
Nam Cung Ngọc là một gã thiếu niên tuấn mỹ dị thường, dung mạo đủ để làm cho nữ tử ghen ghét, một ít thiếu nữ ở đây liên tiếp nhìn lén về phía hắn, khuôn mặt đỏ hồng lên.
Từ lúc tới sơn cốc, Nam Cung Ngọc luôn nhắm mắt ngồi xếp bằng, tóc dài lại đeo tấm áo choàng sau lưng, có vẻ rất là quái dị.
- Nam Cung Ngọc này có lai lịch gì?
La Thiên hỏi.
Trực giác nói cho hắn biết, Nam Cung Ngọc này còn đáng sợ hơn rất nhiều so với Tiểu Hầu gia Đường Uy.
- Nam Cung Ngọc, đến từ một trong bảy đại thế gia Võ đạo của Thương Vân quốc, thực lực sâu không lường được.
Trần Hạo Phi nghiêm túc trả lời.
Sưu! Sưu!
Lúc này, toàn bộ Kim Sí Ưng trong sơn cốc phá không bay đi. Bao gồm cả người của Thánh phủ, tất cả đã sớm biến mất, không nhìn thấy bóng người đâu nữa.
- Ồ! Người của Trục Nhật Thánh phủ chạy đi đâu rồi?
- Thử thách nhập học năm nay là gì?
Trong sơn cốc, mấy trăm thiếu niên rơi vào tình trạng lo lắng và mờ mịt.
Còn có rất nhiều thiếu niên trong lòng thấp thỏm bất an.
Bởi vì, nội dung thử thách nhập môn hàng năm của Thánh phủ đều không giống nhau.
Nhưng có một điểm giống nhau, đó chính là rất khó khăn!
So sánh với khảo hạch bên này thì khảo hạch của Võ phủ Quận thành chính là đồ đệ gặp sư phụ.
Hôm nay, trong những người tham gia khảo hạch này, phần lớn đều có tu vi Khai Mạch tứ trọng, nhưng ít nhất sẽ có hơn nửa bị loại.
- Hả?
Đột nhiên La Thiên cảm ứng được một tia Linh khí đặc thù dao động.
Đúng lúc này có một đám mây cổ quái ở trong sơn cốc tản ra, chỉ trong chốc lát đã bao phủ mấy trăm tên thiếu niên.
- Thử thách đã bắt đầu rồi sao?
Thiếu niên tới từ Quận thành đặt mình vào trong mây mù, từng người một hít thở gấp gáp, tim đập rộn lên.