Chu Vãn khẽ giật mình, trước khi chút ngọt ngào vui sướng ấy chạy đến trái tim, cô chợt tỉnh táo lại, nhớ ra bây giờ bọn họ vẫn còn đang ở nhà ga.
Đêm khuya, nhà ga người đến người đi.
Cô bỗng nhiên ngọ nguậy, đẩy Lục Tây Kiêu ra.
Lục Tây Kiêu rũ mắt nhìn cô.
Gương mặt cô gái nhỏ đỏ bừng, bị hôn đến hốc mắt cũng ướt, bờ môi đỏ mềm mại ẩm ướt, cũng không có tiếng lên án lấy hành vi phạm tội vừa rồi của anh.
Có lẽ cô cũng phát hiện ra trên môi ướt át, vô thức duỗi đầu lưỡi ra, liếm vào.
Đáy mắt Lục Tây Kiêu u ám, lần nữa cúi xuống nắm cổ Chu Vãn.
Chu Vãn luống cuống tay chân vừa đẩy anh, vừa cúi đầu muốn giấu mặt đi, ngập ngừng nói: "Không... không muốn, Lục Tây Kiêu, có nhiều người."
Lục Tây Kiêu cười rộ lên, hôn lên trán cô: "Da mặt mỏng như vậy."
Cô nắm tay Lục Tây Kiêu: "Chúng ta đi ra ngoài trước đã được không?"
Đi thang cuốn ra khỏi nhà ga, cuối cùng Chu Vãn cũng thực sự giẫm lên đống tuyết mềm mại.
Cô ngồi xổm xuống, nhặt lên một nắm tuyết, đặt trong lòng bàn tay chơi.
Chơi một lát, trên tay cô liền hiện vài chấm đỏ nhỏ vì lạnh, Lục Tây Kiêu nhìn thấy thì không cho cô chơi nữa, ném tuyết trên tay cô đi, vỗ vỗ lòng bàn tay phủi sạch sẽ.
"Ngày mai mua găng tay thì chơi tiếp." Lục Tây Kiêu nói: "Tìm khách sạn ngủ trước đã."
Chu Vãn sững sờ.
Khách sạn, ngủ.
Bây giờ là rạng sáng, đúng là nên đi ngủ trước.
Nhưng ngay từ đầu cô không nghĩ đến điểm này, lập tức luống cuống.
Lục Tây Kiêu nhìn vẻ mặt của cô, nở nụ cười: "Sao nào, mới vừa rồi còn hôn anh, bây giờ lại không muốn chịu trách nhiệm à?"
"Cái gì?" Hai má Chu Vãn hồng hồng: "... Cái gì chịu cái gì?"
Tâm trạng Lục Tây Kiêu rất tốt, mở điện thoại lên tìm khách sạn xung quanh đây.
Năm mới trên đường không có xe taxi, khách sạn gần nhất cách nhà ga không xa, đi bộ chỉ mất mười phút.
Trên đường đi, thỉnh thoảng Lục Tây Kiêu lại kéo Chu Vãn hôn, đường đi chỉ đơn giản hết có mười phút, hai người lại đi mất hai mươi phút đồng hồ.
Chu Vãn vẫn là lần đầu thấy anh dính người như vậy, rõ ràng Lục Tây Kiêu trong ấn tượng của cô lúc nào cũng có cảm giác trưởng thành, qua chuyện tự nhiên kia một cái, cô vừa xấu hổ ngượng ngùng, vừa không nhịn được vui vẻ.
Cô không từ chối nụ hôn của anh, cho dù Lục Tây Kiêu có thể rõ ràng cảm giác được cả người cô cứng ngắc với mấy hành động thân mật như vậy, rất không thích ứng, nhưng vẫn nâng cằm lên để tùy anh hôn.
Cô không biết đáp lại đối phương như thế nào trong lúc hôn, nhưng mỗi một hơi thở run rẩy đều vừa phải.
Lục Tây Kiêu ôm hôn cô bên bờ sông đã đóng băng, đầu ngón tay xoa xoa mặt của cô: "Sao đột nhiên lại ngoan ngoãn vậy?"
Chu Vãn đỏ mặt cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói: "Mau vào đi, hơi lạnh."
Sau lưng chính là khách sạn.
Lục Tây Kiêu cười: "Vội như thế àm gì?"
Giọng anh cợt nhả lại ngả ngớn, ý vị không rõ.
Chu Vãn càng thêm luống cuống.
Đi vào khách sạn, đại sảnh chỉ có một cô gái đang ngủ gà ngủ gật, khó khăn lên tinh thần, nói: "Phòng giường lớn ba trăm sáu mươi một đêm."
Chu Vãn dừng bước.
Lục Tây Kiêu rũ mắt nhìn cô, phát ra một tiếng cười, lấy chứng minh của hai người ra khỏi túi, vừa rồi lúc mua vé đã để chứng minh của Chu Vãn vào đó.
Chu Vãn giật giật tay áo anh, định mở miệng từ chối.
Lại nghe Lục Tây Kiêu nói: "Có hai phòng không?"
Cô gái khựng lại, dò xét hai người lần nữa, nhìn đúng là rất trẻ tuổi, là dáng vẻ học sinh, nhất là cô bé kia, hai má đều hồng hồng, nhưng cô hay thấy mấy cặp đôi sinh viên xung quanh tới đây, vô thức cảm thấy bọn họ cũng thế.
"Phòng một người hai trăm một đêm."
Lục Tây Kiêu "Ừm" một tiếng: "Vậy hai phòng."
Cô gái vừa nhập thông tin của hai người vào, vừa nói nhỏ: "Chị còn tưởng hai bạn là một đôi đấy, trông đẹp đôi như vậy, là anh em à?"
Ngón cái của Chu Vãn dùng sức bấm ngón trỏ, cả người cứng đờ.
"Không phải." Lục Tây Kiêu châm điếu thuốc, khó có khi nhàn hạ thoải mái ngồi nói chuyện với người ta: "Bạn gái của em."
"Vậy còn tách nhau ra ở à?"
Lục Tây Kiêu ôm cả bả vai cô: "Ai bảo bạn gái còn nhỏ chứ!"
Cô gái cũng cười rộ lên: "Nhìn không ra, em còn trẻ tuổi như vậy mà đã rất biết suy nghĩ cho bạn gái, đúng là một chàng trai tốt đấy!"
"Hết cách rồi, em rất buồn ngủ, trả một phòng thì đêm nay đừng nghĩ đến việc ngủ." Lục Tây Kiêu thản nhiên nói cười, lưu manh vô lại.
Thế mà cô gái lại cười, đưa hai thẻ phòng tới: "Tầng ba, sắp xếp cho hai bạn phòng cạnh nhau đấy, lên thang máy rồi rẽ phải."
"Vâng, cám ơn."
Khách sạn này trang hoàng không quá xa hoa, trong thang máy dán nhiều loại áp-phích và quảng cáo, trước mặt có một cái gương.
Cửa thang máy vừa đóng lại, Lục Tây Kiêu đã lập tức ôm hôn Chu Vãn.
"A..." Chu Vãn đánh anh: "Lục Tây Kiêu!"
Anh yêu thích không buông liếm láp cánh môi cô.
Cảm giác được cô nghe theo, Lục Tây Kiêu lại hôn lỗ tai Chu Vãn, đầu lưỡi đảo qua mạch máu màu xanh ở dái tai, Chu Vãn khẽ run, anh làm hành động này cực kỳ kiều diễm, nhiễm chút dục sắc.
Cô không chịu được việc này, vùng vẫy kịch liệt.
Nhưng lại không địch nổi sức lực của Lục Tây Kiêu.
Dưới tình thế cấp bách, Chu Vãn há miệng cắn một cái lên xương quai xanh của Lục Tây Kiêu.
Xương quai xanh của anh lập tức có một vòng màu hồng, nếu dùng lực thêm chút nữa phỏng chừng có thể chảy máu.
Đau nhức làm cho Lục Tây Kiêu khôi phục chút ít lý trí, anh kéo cổ áo ra, cúi đầu liếc mắt: "Em cắn rất ác đấy."
Chu Vãn dựa vào tường, cố gắng cách xa anh, tức giận nói: "Ai bảo anh như vậy chứ!"
Ánh mắt cô gái nhỏ đỏ hết lên, xem ra thật sự là giận rồi.
Ý xấu xa của Lục Tây Kiêu nổi lên, vốn dĩ còn muốn trêu chọc thêm một lát, nhưng lại nhớ tới dáng vẻ bắt nạt người ta đến khóc lần trước, mấp máy môi, vẫn nuốt lời trêu chọc đã đến bên miệng trở về.
"Anh sai rồi." Anh xoa nhẹ tai Chu Vãn, nhìn cái tai càng ngày càng đỏ trong lòng bàn tay mình, cười nói: "Tha thứ cho anh nhé, được không?"
Chu Vãn cảm thấy lời xin lỗi của anh chẳng có chút thành ý nào.
Cửa thang máy vừa mở, cô lập tức chạy ra đi.
Sau khi cách xa anh ba mét, Chu Vãn mới làm mặt lạnh, nghiêm túc nói: "Em phải đi ngủ rồi."
Lục Tây Kiêu bị vẻ mặt của cô chọc cười, giơ đầu ngón tay lên: "Thẻ phòng ở chỗ anh đây, em ngủ như thế nào?"
"..."
"Lại đây." Lục Tây Kiêu ung dung: "Anh không hôn em đâu."
"..."
Chu Vãn chậm rãi đi đến bên cạnh anh.
Lục Tây Kiêu nắm tay cô, đi tới trước cửa, nhằm vào dưới biển số phòng, quẹt thẻ.
Mà theo Chu Vãn vào nhà, anh cũng nghiêng người đi vào, Chu Vãn khẽ giật mình, lập tức kéo cánh tay anh lại: "Anh làm gì thế?"
Lục Tây Kiêu không trả lời, trực tiếp đi vào, mở đèn pin điện thoại lên soi vào tất cả các góc vắng trong phòng: "Có lẽ khách sạn này không có ai kiểm tra, anh xem có giấu camera không."
Chu Vãn khựng lại.
Anh kiểm tra xong phòng tắm thì đi ra, đóng camera, cốc trán cô, giọng nói trêu tức: "Trong đầu cô gái nhỏ này nghĩ gì thế?"
"..."
"Bản thân suy nghĩ xấu xa." Lục Tây Kiêu chậm rãi nói: "Còn không biết xấu hổ ăn cướp còn la làng."
"..."
Chu Vãn nắm cánh tay anh đẩy ra bên ngoài, đẩy ra ngoài cửa, đóng cửa, lúc định đóng lại thì cô bỗng nhiên khựng lại, xuyên qua khe hở nhỏ ở cửa nhìn anh, nhẹ giọng: "Ngủ ngon."
"Ừm." Anh cười cười: "Ngủ ngon."
Trong phòng chỉ còn lại một mình Chu Vãn.
Khách sạn này cách âm không quá tốt, cô có thể nghe được tiếng dép lê đi lại trên sàn nhà của Lục Tây Kiêu sát vách, cùng với tiếng nước vang lên trong phòng tắm của anh.
Vừa rồi đã ngủ một lát trên tàu, lại đổi sang hoàn cảnh mới, Chu Vãn nhất thời không ngủ được.
Cô đi đến bên cửa sổ, nhìn cảnh tuyết ở bên ngoài.
Nhà ga ở gần vùng ngoại ô của thành phố, phương tiện không đầy đủ, không phồn hoa, nhưng cũng không ảnh hưởng đến cảnh tuyết xinh đẹp, thế giới yên tĩnh
Chu Vãn lấy điện thoại di động ra, chụp một tấm ảnh.
Ấn mở vòng bạn bè, rất nhiều bạn bè đều đăng lên ảnh chụp năm mới, hoặc là đồ ăn ngon, hoặc là pháo hoa, hoặc là selfie.
Chu Vãn mở ảnh chụp cảnh tuyết vừa rồi, muốn đăng lên vòng bạn bè, nhưng lại nghĩ tới bạn học nhất định sẽ hỏi cô ở đâu tuyết rơi lớn như vậy, đi cùng với ai.
Dừng một chút, cô chỉnh sửa vòng bạn bè kia thành chế độ "chỉ mình tôi", gõ chữ:
Em thật sự rất thích anh.
Lục Tây Kiêu, chúc mừng năm mới.
Đăng lên.
Trận tuyết này là bí mật của cô và Lục Tây Kiêu.
Mà vòng bạn bè này, là bí mật của một mình cô.
———
Đa phần thành phố phương Bắc vào bảy giờ sáng trời vẫn còn âm u.
Nhiệt độ rất thấp, thở ra hít vào cũng là không khí lạnh.
Chu Vãn tỉnh lại, đầu tiên gọi điện thoại cho bà nội trước.
Sợ bà lo lắng, Chu Vãn không nói cho bà biết bây giờ mình đang ở thành phố K, chỉ nói mình có chút việc phải đi ra ngoài một chuyến.
Từ trước đến nay, cô luôn nghe lời, bà nội cũng không hỏi nhiều, chỉ dặn dò cô đừng để bị cảm.
Cúp điện thoại, Chu Vãn tựa vào đầu giường.
Căn phòng cách vách không có âm thanh, có lẽ là Lục Tây Kiêu vẫn chưa dậy.
Đến khoảng mười giờ sáng, sát vách vang lên âm thanh.
Chu Vãn cũng rời giường theo, đánh răng rửa mặt, mặc quần áo tử tế, chuông cửa nhanh chóng vang lên.
Chu Vãn thấy Lục Tây Kiêu qua mắt mèo, mở cửa, cười nói: "Buổi sáng tốt lành."
"Dậy lâu rồi hả?" Lục Tây Kiêu nhíu mày, mí mắt vẫn còn cụp xuống: "Tâm trạng tốt như vậy."
Chu Vãn nhìn màu xanh dưới mắt anh: "Anh ngủ không ngon sao?"
"Gần nhà ga quá, bị tiếng chỗ ấy làm không ngủ được."
"Vậy anh có muốn lại ngủ một lát không?"
"Được rồi." Lục Tây Kiêu xoa nhẹ tóc cô: "Không phải đồng ý đưa em đi chơi tuyết sao?"
———
Gần đây có một khu để trượt tuyết.
Lục Tây Kiêu trả phòng, đưa Chu Vãn đến nơi trượt tuyết, thuê hai bộ trang phục, kính và ván trượt tuyết.
Ngày đầu tiên của năm mới, khu trượt tuyết có rất nhiều người, nhiều bạn trẻ đến đây, cũng có bố mẹ đưa con cái đến chơi.
"Anh biết trượt tuyết à?" Chu Vãn hỏi.
"Biết một chút."
Khi còn bé, Thẩm Lam dẫn anh đến phương Bắc trượt tuyết, sau này thấy anh thích nên mỗi lần đến năm mới đều dẫn anh tới đây.
Sau khi Thẩm Lam qua đời, Lục Tây Kiêu cũng chưa từng đi.
Nhưng từ trước đến nay, Lục Tây Kiêu có thiên phú về thể thao, chưa được bao lâu cũng đã quen thuộc.
Ngược lại là Chu Vãn, vừa đến khu trượt tuyết đã trượt chân ngã mấy lần.
Cũng may có đồ trượt tuyết rất dày bảo vệ, cũng sẽ không ngã đau, Lục Tây Kiêu ở một bên cười nhìn cô, đỡ cô dậy, rồi lại nhìn cô ngã sấp xuống.
Lại nhìn những cặp đôi khác bên cạnh, con trai đều sợ bạn gái ngã nên nắm tay trượt.
Nào có giống như anh chứ!
Càng về sau, Chu Vãn khó thở, ngồi dưới đất, nắm một ít tuyết ném về phía anh.
Tuyết rơi xuống đỉnh đầu và bờ vai Lục Tây Kiêu, anh không cáu giận chút nào, thậm chí còn cười càng vui vẻ hơn, nhìn có chút hả hê, muốn xấu xa bao nhiêu thì có bấy nhiêu.
"Muốn anh dạy em không?" Giọng điệu anh ngạo mạn: "Em hôn anh đi, anh sẽ dạy em trượt tuyết."
Chu Vãn dời mắt, nhẹ giọng lầm bầm: "Không thèm."
Cô ngọ nguậy bò dậy, trượt được vài mét lại ngã sấp xuống.
Mà Lục Tây Kiêu linh hoạt trượt chân đến bên cạnh cô, dừng lại, dáng vẻ anh mặc đồ trượt tuyết và đeo kính tuyết nhìn rất đẹp, đất tuyết trắng xóa phản xạ ánh mặt trời, chiếu vào làn da của anh càng thêm trắng.
Anh ngồi xổm xuống, tới gần Chu Vãn: "Không đau à?"
"Không đau."
Anh nhíu mày, chịu thua hiếm thấy: "Được rồi, đừng ngã nữa, để anh hôn một cái thì anh sẽ dạy em."
Anh giảm thấp độ khó xuống cho Chu Vãn, từ chủ động đến bị động.
Lục Tây Kiêu nghiêng người tới gần, cánh tay đỡ ở sau lưng Chu Vãn ngả người ra, kéo dài khoảng cách, anh cũng trượt theo, ngã sấp xuống trên mặt tuyết.
Chu Vãn cong mắt cười rộ lên.
"Em cái người này." Lục Tây Kiêu dùng sức véo mặt cô: "Lá gan càng lúc càng lớn."
Anh cũng không vội đứng lên, nắm cả eo Chu Vãn kéo tới gần, cúi đầu cắn cánh môi cô.
Có chút dùng sức, Chu Vãn bị đau, đưa tay đánh vào cánh tay anh một cái, anh cười khẽ: "Sao còn bạo lực gia đình thế?"
"Anh cắn em trước mà."
"Cắn đau à?" Lục Tây Kiêu chạm vào môi dưới của cô: "Anh xem một chút."
Nói xong lại muốn hôn, Chu Vãn dùng sức đẩy anh ra, xung quanh có quá nhiều người, da mặt cô cũng không dày như Lục Tây Kiêu, làm như không thấy ánh mắt của mọi người.
"Anh còn nói nữa là ăn đập đấy." Chu Vãn nhỏ giọng lên án.
Cho tới bây giờ, Lục Tây Kiêu không phải là người sẽ nóng lòng ở những chuyện như vậy, cũng chưa từng nhiệt tình, không biết tại sao đến trên người Chu Vãn lại không nhịn được.
Nhưng da mặt cô gái nhỏ mỏng, nóng nảy lại buồn bực, Lục Tây Kiêu không tiếp tục nữa, đỡ người dậy, dạy cô cách trượt tuyết.
Tuy Chu Vãn không có dây thần kinh vận động gì, nhưng hơn ở năng lực học tập rất mạnh, trông mèo vẽ hổ chưa được bao lâu cũng miễn cưỡng có thể trượt được một đoạn.
Cảm giác gió thổi qua bên tai rất sảng khoái.
Trước mắt là một khoảng trắng sạch sẽ.
Không có đau thương qua lại, cũng không có những tính toán tối tăm kia.
Chu Vãn để bản thân tùy ý trượt đi, tốc độ càng lúc càng nhanh, gió càng lúc càng lớn.
Cô không phát hiện chỗ tuyết rơi kia nhô lên một tảng đá, bỗng nhiên, ván trượt tuyết bị lệch góc, cô không thể khống chế phương hướng và tốc độ, đâm thẳng vào lùm cây.
"Chu Vãn!"
Lục Tây Kiêu nhanh chóng đi vòng ra chỗ cô, mắt thấy cô sắp ngã vào trong bụi cây, Lục Tây Kiêu mạnh mẽ bổ nhào về phía trước, ôm lấy cô, hai người cùng ngã vào trong đống tuyết.
Một tay anh bảo vệ đầu Chu Vãn, lưng nặng nề đập vào tảng đá, khó chịu hừ một tiếng.
Chu Vãn lấy lại tinh thần trong cơn hoảng sợ, lập tức hỏi: "Anh không sao chứ?"
"Không sao."
Chu Vãn sờ sau lưng anh: "Có phải đụng vào xương cốt rồi không, em vừa mới nghe thấy tiếng."
Lục Tây Kiêu cũng không đứng dậy, để tùy ý Chu Vãn trước mặt đi vòng qua sau lưng anh, giống như đầu hoài tống bão[2], anh cười khẽ, không hề để ý đến chút đau nhức này, bình chân như vại nói: "Anh vừa sờ vào rồi."
[2] Đầu hoài tống bão – 投怀送抱: Một thành ngữ Trung Quốc dùng để chỉ việc lao vào vòng tay của người khác để được yêu chiều (Nguồn: baike.baidu).
"Tự dưng anh xông đến làm gì?" Chóp mũi Chu Vãn hơi cay: "Em ngã thì ngã một cái thôi, nếu đụng phải gáy anh thì làm sao bây giờ?"
Vừa rồi cô ngã nhiều như vậy, anh cũng không đỡ.
Bởi vì biết rõ ngã trên mặt tuyết như vậy sẽ không đau.
Mà tình huống nguy hiểm giống như vừa rồi, anh lại thản nhiên xông tới bảo vệ cô.
"Đập vào thì em chăm sóc anh chứ sao!" Lục Tây Kiêu véo mặt cô: "Vừa vặn có thể làm em san sẻ chút thời gian cho anh, bớt mỗi ngày chạy đến thư viện hẹn với người khác đi."
"Anh nói gì thế?"
Chu Vãn bực anh không đứng đắn, lại cảm thấy đau lòng: "Mấy ngày nghỉ đông nữa em sẽ ở cạnh anh nhiều hơn."
Lục Tây Kiêu cười cười: "Được rồi, không phải sắp thi rồi sao?"
Chu Vãn dừng một chút: "Vậy chờ đến sau khi thi xong."
"Được."
Vẻ mặt Lục Tây Kiêu không đổi giật giật mắt cá chân, hơi xoay một chút, nhưng không nghiêm trọng, anh đứng dậy, hỏi: "Còn trượt nữa không?"
Chu Vãn không dám, sợ lại liên lụy anh, lắc đầu.
Lúc đi ra khỏi khu trượt tuyết thì đã hai giờ chiều, hai người tìm một tiệm cơm nhà ăn cơm trưa muộn, lại tùy ý đi dạo, đợi đến lúc chạng vạng mới thuê xe đến nhà ga.
Vận may không tốt giống như lúc đến, không có vé tàu, vì vậy hai người mua vé xe buýt liên tỉnh.
Tuy tốc độ hơi chậm, nhưng không phải đi đường vòng, thời gian quay về thành phố Bình Xuyên cũng không lâu lắm.
Hai người ngồi song song nhau, Chu Vãn ngồi ở chỗ gần cửa sổ.
Lục Tây Kiêu đã gần hai ngày không ngủ, sau khi lên xe chưa được bao lâu đã ngủ rồi.
Chu Vãn ngồi rất thẳng, thẳng lưng lên, để anh dựa vào vai mình thoải mái một chút.
Xe buýt chạy trên đường cao tốc.
Một vòng mặt trời màu vang cam chiếu vào chân trời cách đó không xa, khiến tất cả đều nhiễm màu mờ mờ ảo ảo, thế giới trở nên cực kỳ dịu dàng.
Chu Vãn nhẹ nhàng cong khóe môi, lấy điện thoại di động ra chụp ảnh ánh chiều tà.
Sau đó cô dừng một chút, nhìn xuống Lục Tây Kiêu, mím môi, chỉnh camera về phía trước.
Cô cẩn thận từng li từng tí đưa điện thoại ra xa một chút, bả vai không dám động đậy, sợ đánh thức Lục Tây Kiêu.
Trên màn hình xuất hiện hai người, lúc ngủ Lục Tây Kiêu cũng sắc sảo như vậy, giống như một thanh kiếm sắc bén, mặt mày đều gọn gàng lạnh lùng, nhưng tựa ở đầu vai cô, tóc trên trán xõa xuống, làm cho những đường cong gãy góc sắc bén kia đều mềm mại hơn chút ít.
Ánh mắt của cô không kìm được cong lên, nhấn chụp, lưu lại.
Sau khi chụp xong hết ảnh, cô lại chợt cảm thấy ngượng ngùng, xấu hổ chột dạ, lập tức cất điện thoại nhìn ra ngoài cửa sổ.
———
Lúc về thành phố Bình Xuyên là chín giờ tối.
Tất cả vẫn như thường, vẫn là dáng vẻ như trong trí nhớ, nhưng Chu Vãn lại cảm thấy mấy giờ đã qua kia dài dằng dặc như đã qua mấy tháng, lãng mạn mà hư vô mờ mịt như phù dung sớm nở tối tàn.
Lục Tây Kiêu đưa Chu Vãn về nhà.
Đến bên ngoài tiểu khu, anh nâng cằm: "Vào đi thôi."
Chu Vãn nhẹ giọng: "Anh cũng về nghỉ ngơi sớm một chút."
"Ừm."
Chu Vãn đi về phía trước được vài bước, đi vào chung cư, cô quay đầu lại nhìn.
Lục Tây Kiêu vẫn đứng ở đằng kia, vóc người cao ngất, vẻ mặt lạnh nhạt.
Cái cảm giác cô đơn quanh người anh lại trở về.
Cô không bước nổi chân, đứng tại chỗ chần chờ ba giây, sau đó xoay người chạy cực kỳ nhanh về phía Lục Tây Kiêu.
Anh đứng chôn chân không nhúc nhích, nhíu mày: "Sao lại quay lại rồi?"
Chu Vãn không trả lời, trực tiếp chạy đến trước mắt anh, nhẹ tay kéo cổ áo anh xuống, kiễng chân, hôn một cái rất nhẹ vào khóe miệng anh.
Chính xác mà nói, dùng chữ "chạm" thì hợp hơn.
Bờ môi Lục Tây Kiêu bị chạm đến tê rần, cả người cứng đờ, có dòng điện rất nhỏ thuận theo xương sống và đầu ngón tay lan đến tất cả xương cốt tứ chi.
Cô cúi đầu xuống, xấu hổ, nhỏ giọng: "Ngủ ngon, Lục Tây Kiêu."
Nói xong lại nhanh như chớp chạy đi, chỉ còn lại dái tai màu đỏ và phần gáy.
Đợi đến lúc Lục Tây Kiêu hoàn hồn, cô đã sớm biến mất trong tòa chung cư.
———
Cho tới bây giờ, Chu Vãn chưa làm hành động to gan như vậy.
Cô chạy một mạch đến cửa nhà mới dừng lại, thở hồng hộc mở cửa vào nhà.
Bà nội đang xem TV, ngẩng đầu nhìn thấy dáng vẻ của cô thì nở nụ cười: "Chạy nhanh như vậy làm gì, có sói tại đuổi con à?"
Chu Vãn thở gấp đến không còn sức lực để nói chuyện, rót một cốc nước uống hết ừng ực ừng ực.
Về phòng ngủ, cô nhớ lại hành động vừa rồi của bản thân, thẹn thùng đến nỗi hối hận, cảm thấy mình như vậy thật sự rất mất mặt.
Bỗng nhiên, điện thoại di động của cô rung lên.
Là Lục Tây Kiêu gửi tới một đoạn voice chat
Không cần nghe cũng biết nhất định lại là nói trêu chọc cô.
Chu Vãn đỏ mặt đến không dám nghe.
Qua năm phút, chờ sau khi nhịp tim đập chậm lại một chút mới ấn mở đoạn voice chat kia.
Giọng nói của thiếu niên rất trầm, mang theo chút trầm thấp và nghiêm túc hiếm thấy ở tuổi này, anh nói:
"Chu Vãn."
"Sau này năm mới mỗi năm, đều trải qua với anh đi."
Anh rất ít khi dùng giọng điệu nghiêm túc như vậy để nói chuyện, trái tim Chu Vãn lại bắt đầu đập điên cuồng, giống như chiếc bánh ngọt socola được nham thạch đun nóng, sự ngọt ngào lan ra khắp trái tim.
Cô chạy đến bên cửa sổ.
Lục Tây Kiêu vẫn còn đứng đó, qua một lát sau mới nhấc chân đi về nhà.