Ngô Dạ Lai quay lại nhìn thấy phùng Ẩn Trúc đang cuộn tròn người nằm đó.
"Em mệt à, hay buồn ngủ?"
"Không."
Mặc dù nghe Ẩn Trúc nói thế nhưng Ngô Dạ Lai vẫn đưa tay ra nhẹ nhàng vỗ về cô. Hôm nay đúng là anh thật sự bị mất tự chủ, biết rõ Ẩn Trúc không thích và cũng không quen như thế, nhưng anh... Từ trước đến nay, anh đều kiềm chế bản thân mình trong phạm vi mà cô đưa ra. Anh nghĩ đợi cô trưởng thành hơn, không còn kháng cự như thế nữa thì chắc mọi chuyện sẽ tốt lên.
Hôm nay chắc cũng vì có chút hơi men, nhiệt huyết phừng phừng làm anh như quên đi tất cả. Có điều, chỉ anh mới biết không phải hoàn toàn là do rượu.
Hôm qua sau khi đi làm nhiệm vụ về, cấp trên ra chỉ thị cho anh nghỉ ngơi tại doanh trại đợi lệnh. Anh còn một vài số liệu phải chỉnh lý, cấp trên cần anh báo cáo. Nhưng buổi sáng Ẩn Trúc không nghe điện làm anh không còn tâm trạng nào mà làm việc nữa, đi đi lại lại trong phòng mấy vòng thì bắt xe đi ra ngoài. Sự khao khát ngày hôm nay đã bị kìm nén quá lâu rồi, khi bắt đầu nhận được điện thoại thông báo là cô đến, máu từ tất cả mọi ngóc ngách trong trái tim đều như muốn trào lên, không còn nằm trong phạm vi khống chế của anh nữa. Anh vẫn luôn biết dục vọng khao khát dành cho cô nhưng chính anh cũng không ngờ nó lại mãnh liệt đến như thế.
Tham mưu trưởng vừa rồi đã nói với anh phải học cách thương yêu bà xã, đó cũng là một môn học rất quan trọng đối với người quân nhân. Những lời này có tác động nhất định tới anh. Ngô Dạ Lai biết, cho dù anh vẫn luôn cố gắng khiến nó mờ nhạt nhưng vị trí của Ẩn Trúc ngày một quan trọng trong trái tim anh. Sự kháng cự của anh đối với Ẩn Trúc trước đó thật sự cũng không thể giải thích được là vì sao.
Kháng cự điều gì? Kháng cự sự hy sinh của cô, cũng là kháng cự lại sự hổ thẹn áy náy do việc hy sinh ấy tạo ra. Đôi lúc anh cũng thấy bản thân mình rất mông lung, rốt cuộc anh đang cạnh tranh với ai chứ? Vợ của mình, sao không thể thương yêu? Không thừa nhận là mình quan tâm thì còn có ý nghĩa gì nữa? Ngô Dạ Lai không thừa nhận, hoàn toàn không phải là vì bảo vệ chút thể diện cuối cùng đó của mình. Không thể sớm tối bên nhau, không thể dài lâu, thậm chí còn không thể đảm bảo được an toàn cho cô, anh không biết rốt cuộc anh có thể cho cô được những gì ở cuộc hôn nhân này? Chỉ lơ là bỏ lại cô một mình cô đơn đau khổ, điều này hoàn toàn trái ngược rất nhiều với ý định ban đầu của anh khi quyết định lấy cô.
Thời gian đầu khi tiếp quản công việc này, cấp trên cũng nói có thể làm công tác tư tưởng cho gia đình, nhưng anh từ chối. Anh không muốn hàng ngày Ẩn Trúc phải sống trong thấp thỏm, lo âu và mỗi lần gặp cô đều như một lần sinh ly tử biệt.
"Không ngủ được à?", thấy cô từ nãy tới giờ vẫn nín nhịn căng thẳng, anh bèn tìm cách nói chuyện với cô, "Làm việc ở bên đó có mệt lắm không em?".
"Vâng, cũng ổn.", Ẩn Trúc lười nhác trả lời. Giờ mới để ý, chẳng phải hơi muộn rồi sao?
"Tết này chắc anh không được nghỉ, bố mẹ năm nay muốn về quê nên bảo anh hỏi xem em có muốn cùng đi không?"
"Em không đi, em đi rồi bố mẹ lại phải chăm sóc thêm em, cứ để bố mẹ ở đấy nghỉ ngơi ít ngày", năm đầu tiên kết hôn cô theo bố mẹ chồng về quê ăn Tết, ăn ở đều không quen, quan trọng hơn là không thể thích ứng với kiểu nhà vệ sinh ở đấy, còn gọi điện khóc lóc với Ngô Dạ Lai suốt. Sau đó cuối cùng mọi người phải ra sớm, bà nói cô quá nhõng nhẽo nên lúc ấy cô quyết tâm sau này dù thế nào cũng không bao giờ về quê nữa, nếu không bản thân khó chịu đã đành lại còn gây thêm phiền phức cho người khác. Sau này cũng phải về thêm mấy lần nữa vì có những chuyện hiếu hỉ vẫn phải có mặt nhưng là đi về trong ngày nên không có gì khó khăn cả.
"Bọn La Linh muốn mời em đến Bắc Kinh ăn Tết. Nhân mấy ngày được nghỉ sau Tết, họ kêu là muốn tổ chức buổi gặp mặt sau ba năm ra trường."
"Làm gì có chuyện đến nhà người khác ăn Tết như thế? Về nhà mà ăn Tết với bố mẹ em."
"Em vốn cũng định không đi vì ngoài mấy người cùng phòng ký túc, những người khác em đều không quen. Mà Quốc khánh vừa mới gặp nhau rồi nên giờ thấy do dự không muốn gặp nữa."
"Quốc khánh gặp nhau rồi?"
"Vâng, mấy cô ấy về chơi, bọn em ở cùng nhau mấy ngày liền cơ. Họ vẫn thế, Diêu Dao sắp kết hôn rồi."
"Sao không mời họ về nhà ở?", Ngô Dạ Lai nghĩ chắc Phùng Ẩn Trúc ở khách sạn với các bạn.
"Ở nhà Phi Nhân, bố mẹ anh ấy đều đi vắng cả nên rất thoải mái."
"Sống với bố mẹ anh, em không thấy thoải mái à?", Ngô Dạ Lai vẫn hơi đề phòng với Thẩm Quân Phi, anh không muốn Ẩn Trúc tiếp xúc riêng với cậu ta, nếu không chưa chắc anh đã tự nhiên hỏi nhiều như thế.
"Làm gì có chuyện ấy? Ngô Dạ Lai, anh cứ nhất định phải nghĩ như thế về em, hay nhỉ?", Ẩn Trúc bực bội ngồi dậy, "Em nói cho anh biết, chẳng thú vị gì đâu, không thú vị tí nào cả".
"Em làm sao thế?", Ngô Dạ Lai có chút bàng hoàng trước cơn giận đột ngột của Ẩn Trúc, "Vừa mới đây vẫn còn đang rất ổn mà?"
"Rất ổn? Sau khi kết hôn với anh, em đã bao giờ có được một cuộc sống rất ổn đâu.", không dám đem chuyện cả hai người đều đang để trong lòng ra cãi nhau, sợ rằng cãi qua cãi lại sẽ để lại hậu quả, Ẩn Trúc đành nhân cơ hội này mượn chuyện để xả một lần, nếu không cô ấm ức chết mất.
"Phùng Ẩn Trúc, sao tự nhiên em lại phát điên thế?"
Ngô Dạ Lai không phải là người có tính cách dịu dàng tình cảm. Anh hoàn toàn không quen với việc giải quyết vấn đề bằng cách tâm sự hay nói chuyện, nhưng cũng không có nghĩa là anh không hỏi rõ ngọn ngành trắng đen đã tùy tiện giải quyết mọi chuyện. Anh sẽ dùng đôi mắt và đôi tai của mình để quan sát và phán đoán, còn về việc làm công tác tư tưởng thì anh cho rằng đấy là công việc của chính trị viên. Đương nhiên, tác phong của anh thoạt nhìn sẽ thấy là rất dễ bùng nổ.
"Chắc trong mắt anh, em luôn là một kẻ điên, một Phùng Ẩn Trúc không biết trước sau phải trái gì đâu nhỉ? Yêu anh là điên, theo đuổi anh cũng là điên, không biết xấu hổ mà dùng cách ấy để dính lấy anh cũng là điên, sau khi lấy anh phải ôm trong lòng bao nhiêu những oán trách và bất mãn thì lại càng điên hơn đấy. Em đã điên từ lâu rồi, ngay ngày đầu tiên quen anh chẳng phải cũng đã điên rồi hay sao? Phát điên cho tới tận bây giờ, lẽ nào anh còn cảm thấy chưa quen hay sao?"
Ngô Dạ Lai không nghe kỹ Ẩn Trúc đang hét lên cái gì bên tai. Cô có tâm sự, muốn cãi cọ đôi lời cũng là bình thường. Anh chỉ lo cô càng nói càng cao giọng sẽ làm người khác chú ý. Ở đây không giống như ở nhà, làm việc không thể tùy tiện được.
"Em nói nhỏ một chút, đừng kích động như thế."
"Ngô Dạ Lai, em đang luyện giọng chắc? Anh để ý tới tâm tư của em một chút có được không, dù chỉ một chút thôi? Em không thể khống chế được âm lượng của mình, bởi vì tâm trạng của em đã mất thăng bằng rồi."
"Em định thế nào, muốn cãi nhau đến sáng chỉ vì một câu nói vô tâm của anh à?", Ngô Dạ Lai rất muốn hòa giải cho êm chuyện, nhưng Phùng Ẩn Trúc lúc này nếu chuyện bé không xé được ra to chắc cô không chịu dừng lại.
Vô tâm? Ẩn Trúc nghe thấy câu nói đó, nước mắt không kìm được lã chã tuôn rơi. Đã bao giờ anh để tâm chứ? Thế nên những lúc vui vẻ là vô tâm, còn kết hôn rồi thì luôn là vô tâm. Trái tim anh đang ở nơi khác, muốn anh bỏ chút tình cảm cho cô chắc là càng làm khó cho anh.
Ngô Dạ Lai thấy nước mắt Ẩn Trúc cứ lã chã rơi xuống thành hàng không ngừng nên phút chốc thấy luống cuống, "Rốt cuộc là em làm sao? Anh sai ở đâu thì em cứ nói ra đi, đừng khóc nữa!".
Ẩn Trúc lại khóc thêm một trận nữa mới quệt tay lau mặt nói: "Anh không sai. Ngô Dạ Lai, từ trước đến nay đều là lỗi của em".
"Em đừng giận dỗi, lỗi của anh là lỗi của anh, là anh không tốt nên đã làm em khóc."
"Đúng là anh không tốt", Ẩn Trúc đã bình tĩnh hơn, "Ngô Dạ Lai, anh có biết không? Nhìn anh lạnh lùng cứng rắn thế thôi chứ thực ra anh là người dễ mềm lòng nhất", không mềm lòng thì sẽ không lằng nhằng với cô bao nhiêu năm như thế dù trong lòng không yêu.
Trong cuộc hôn nhân của họ, người phải buông lời oán trách thực sự không thể là cô. Bản thân cô cam tâm tình nguyện chấp nhận cách anh đối xử với mình nhưng khi đã có được rồi thì cô lại quên mất ý định ban đầu với mong muốn được ở bên anh. Giờ cô lại muốn có được nhiều hơn nữa nên dần dần đã buông ra rất nhiều lời oán giận anh.
"Ngô Dạ Lai, chúng ta chia tay đi!", Ẩn Trúc nhìn vào khuôn mặt như đã hóa đá của Ngô Dạ Lai, tự nhiên thấy nhói đau trong lòng.