• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Công viên giải trí chật ních người, tay Mộ Dữu vẫn bị Doãn Mặc nắm chặt, vừa giãy giụa vừa nói: "Làm gì có chỗ nào không có người chứ? Anh nhìn đi, chỗ nào cũng toàn người là người, nếu anh có gì muốn nói thì cứ nói luôn ở đây đi."

Mộ Dữu không muốn cùng anh đi tới chỗ không người, khí thế anh hung hãn như kia, lỡ như anh đánh cô một trận thì sao?

Ở chỗ đông người, cô thấy còn an toàn hơn.

Mộ Dữu dừng lại bên hồ, ngồi xổm trên mặt đất không chịu đi: "Em thấy hơi mệt."

Doãn Mặc dừng lại theo, cúi đầu nhìn cô: "Đứng dậy đi."

"Không dậy nổi." Mộ Dữu hất cằm lên, tự mình tìm lại khí thế lúc ban đầu, "Anh có ý thức tự giác theo đuổi người ta không vậy, em mệt mỏi như thế rồi anh còn khăng khăng kéo em đi. Em nói cho anh biết, anh mà như thế này thì không theo đuổi được em đâu!"

Cô hừ lạnh một tiếng, nghiêng đầu đi không nhìn anh.

Mặt trời ẩn mình sau những đám mây đen lại ló rạng, toàn bộ khu vui chơi đượm trong ánh nắng.

Má Mộ Dữu đỏ bừng, có lẽ do nóng, sự cáu kỉnh bực bội khó hiểu hằn rõ giữa đôi lông mày của cô.

Doãn Mặc nhìn chằm chằm vào cái đầu nhỏ bé của cô, đưa tay ra xoa nhẹ nhàng, chậm rãi nói: "Phía trước có ghế dài, em ngồi xổm ở đây làm gì, qua đó ngồi một lát nhé."

Thấy cô bất động, Doãn Mặc lại nói, "Em mà còn không đứng lên thì lát nữa người khác chiếm mất chỗ đấy."

Thật sự không dễ dàng để tìm được một chỗ nghỉ trong khu vui chơi, Mộ Dữu lập tức đứng lên, chạy nhanh vài bước, đặt mông ngồi xuống ghế.

Chiếc ghế dài này nằm ngay dưới một cây liễu đang rủ bóng, lá liễu xanh non rung rinh trong gió, mang theo hơi gió hài hoà, làm giảm sự ngột ngạt khô nóng của ngày hè oi bức.

Nhiệt độ gần đây tăng quá nhanh. Vài ngày trước trời còn mát mẻ, nhưng bây giờ có vẻ như đột nhiên bước sang hè.

Nhìn thấy một chiếc xe đẩy bí ngô bán đồ uống và kem phát nhạc đi đến, Mộ Dữu liếm đôi môi khô nẻ của mình.

Doãn Mặc đã đứng dậy sải bước tới. Không lâu sau, anh mang theo đồ uống quay về, ngồi xuống bên cạnh Mộ Dữu, đưa một cốc cho cô.

Mộ Dữu nhận lấy uống một ngụm, là nước ép chanh dây mix lựu, vị chua chua ngọt ngọt, nhưng hơi không hài lòng: "Tại sao lại là nhiệt độ phòng? Em muốn uống lạnh cơ."

"Bụng không đau nữa à?"

Lúc này Mộ Dữu mới nhớ tới chuyện mình đến tháng, cô chán nản ngậm ống hút vào miệng, giữ im lặng.

Doãn Mặc nghiêng đầu nhìn: "Vừa rồi em lừa anh, không định giải thích với anh sao?"

Mộ Dữu chớp mắt mấy lần, tỏ vẻ bối rối: "Em lừa anh cái gì?"

Nghĩ đến chuyện vừa rồi, cô nhướng mày, "Anh không hỏi em, tại sao em phải tự mình nói với anh? Tất cả đều do anh tự tưởng tượng ra, em cùng lắm là thuận nước đẩy thuyền thôi."

Nói đến đây, Mộ Dữu đột nhiên hứng thú, bưng nước trái cây nhìn anh: "Vừa rồi anh hỏi Lục Kỳ Chu có thể mãi mãi đối xử tốt với em không, còn bắt nó thề thốt, anh muốn làm gì? Cho là em vừa mắt Lục Kỳ Chu nên muốn đem em giao phó cho nó à?"

"Thế cũng không đúng nha." Mộ Dữu chậc chậc hai cái, "Nếu đã phó thác rồi, thế mà còn ghen không cho người ta gọi em là chị, anh quản hơi nhiều rồi đấy."

Cô nhấp một ngụm nước trái cây, tràn ngập thâm ý nói, "Ôi, chua ghê!"

Doãn Mặc: "..."

Giả bộ không nhìn thấy sắc mặt tái nhợt khó có thể phân biệt được của Doãn Mặc, cô thở dài lắc đầu: "Ồ, anh có cảm thấy có một số người đặc biệt mâu thuẫn không, muốn giả vờ rộng lượng chúc phúc cho em với người khác, nhưng nghe thấy người ta gọi em là chị thì lại không vui, cảm thấy xưng hô này —— "

Mộ Dữu nghĩ đến điều gì đó, đôi mắt khẽ di chuyển, cô đột nhiên nghiêng người về phía trước, dán môi lên tai Doãn Mặc thì thầm, "Anh trai à, anh cảm thấy người ta gọi em là chị là không đúng sao? Tại sao không thể gọi, có phải đầu óc anh lại nghĩ tới chuyện gì sai trái không?"

Giọng nói nhẹ nhàng rơi vào tai, yết hầu Doãn Mặc khẽ trượt, anh quay đầu lại, đôi mắt tưởng chừng như tĩnh lặng nổi gợn sóng: "Em gọi anh là gì?"

Vốn muốn trêu chọc anh một chút, nhưng khi bị ánh mắt nóng bỏng của anh nhìn chòng chọc vào mình, Mộ Dữu lại cảm thấy không được tự nhiên.

Cô tùy ý vén tóc qua tai, cúi đầu tiếp tục uống nước trái cây, lẩm bẩm nói: "Em chẳng gọi gì cả."

Hai người trầm mặc một lát, Doãn Mặc không hỏi thêm về chuyện đó nữa: "Em biết cậu ta là con trai của Liễu Tuyết Mi từ khi nào?"

Mộ Dữu tùy ý nói: "Năm ngoái, vào học kỳ hai năm hai, em đã tình cờ gặp nó ở trường cho nên biết."

"Cậu ta muốn tiếp cận em để làm gì?"

"Đương nhiên là để hiếu kính chị của nó rồi." Mộ Dữu nghiêng đầu, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt, "Chẳng lẽ lại như anh tưởng tượng, đang theo đuổi em sao?"

Doãn Mặc: "..."

Mộ Dữu uống một hớp nước trái cây, ngón trỏ gõ gõ cằm hai cái: "Em rất khó hiểu, tại sao anh chưa hỏi gì em mà đã tin chắc giữa em với Lục Kỳ Chu có gì đó? Chẳng lẽ anh biết trước quan hệ của hai bọn em rồi sao?"

Cô chỉ vào mũi Doãn Mặc, đưa ra kết luận, "Anh xem trộm em trên diễn đàn của trường bọn em chứ gì!"

Doãn Mặc nắm ngón trỏ của cô, khi nhìn thấy chiếc vòng hồng ngọc trên cổ tay cô, đột nhiên thấy bớt chói mắt hơn: "Diễn đàn là nơi công cộng, sao có thể gọi là xem trộm? Anh cũng tốt nghiệp Đại học A, thỉnh thoảng xem diễn đàn và chú ý đến tin tức của trường cũ là chuyện bình thường mà?"

"Bình thường sao?" Hàng mi của Mộ Dữu khẽ run, "Nhưng em nghe hội anh Khải Hạ nói từ hồi anh còn học ở đại học A anh cũng chẳng bao giờ xem diễn đàn cả. Tại sao bây giờ tốt nghiệp đã nhiều năm rồi lại bắt đầu chú ý tới trường cũ?"

"Có lẽ là ——" Anh tựa vào thành ghế, dùng đầu ngón tay nhéo nhéo đầu ngón tay cô, "Trong trường có một tiểu tiên nữ luôn trốn tránh anh, anh không gặp được người nên chỉ biết lướt diễn đàn để an ủi nỗi tương tư thôi."

Lúc này Mộ Dữu mới để ý rằng anh đã véo và chơi đùa mấy ngón tay của mình được một lúc lâu rồi.

Cô vội vàng rụt tay lại, trên đó vẫn còn lưu lại nhiệt độ cơ thể anh, hai má cô cũng hơi nóng lên.

Đã lâu rồi Mộ Dữu không còn trốn tránh anh nữa, tất cả đã là quá khứ rồi.

Như thế xem ra kể từ khi cô vào đại học A, đại hắc cẩu đã âm thầm chú ý đến cô rồi.

Cô cầm ly nước lựu chanh dây trong tay, ngậm ống hút uống thêm hai hớp nữa.

Vị ngọt của lựu hoà quyện cùng vị chua của chanh dây, chua ngọt đánh thẳng vào vị giác, đọng lại trong lòng một vị ngọt đặc biệt.

"Ngon lắm hả?" Thấy cô không nói, Doãn Mặc cúi người, "Cho anh nếm thử nhé?"

Mộ Dữu vội vàng đem nước trái cây giấu đi: "Anh muốn uống sao không tự mua đi?"

Cô từ chối hôn gián tiếp với tên cẩu nam nhân này.

Lúc này, cô nghe thấy một âm thanh kỳ lạ: Ùng ục ục ~

Không khí đóng băng trong một giây, Mộ Dữu phát giác ra nguồn cơn của âm thanh từ khuôn mặt lạnh băng của Doãn Mặc.

Nhìn chằm chằm vào bụng Doãn Mặc, cô không thể tin được: "Anh còn chưa ăn cơm trưa hả?"

Mở điện thoại ra xem giờ, đã gần ba giờ chiều.

Buổi sáng ở nhà anh ăn không nhiều, còn nhịn đói cho đến bây giờ.

"Buổi trưa em với Lục Kỳ Chu ăn bún hến." Mộ Dữu nói.

Doãn Mặc: "Anh biết."

"Thế sao anh không ăn?"

"Anh tưởng em ăn cơm với tình địch, thấy hai người nói cười vui vẻ, anh ăn vào sao?"

Một số mường tượng dần dần xuất hiện trong tâm trí Mộ Dữu.

Từ buổi sáng đến lúc vào nhà ma vừa rồi, cô và Lục Kỳ Chu cùng nhau ăn uống, đùa giỡn rất lâu, chơi không biết chán.

Mà Doãn Mặc đi theo sau hai người, đau khổ nhìn.

Để tránh bị cô phát hiện, anh có lúc phải hoảng loạn trốn, sau đó ghen tuông ở một nơi cô không thể nhìn thấy.

Thiên chi kiêu tử như Doãn Mặc, luôn tỏ ra cao thượng kiêu ngạo, trước đây anh chắc chắn chưa bao giờ xấu hổ như vậy.

Mộ Dữu tốt bụng đem nước trái cây trong tay đưa qua: "Bố thí cho anh đấy."

Doãn Mặc không nhận, ghé miệng lại gần, khéo léo ngậm lấy ống hút hớp một ngụm.

Mùi vị ngoài ý muốn, anh nhíu mày: "Sao chua thế?"

"Chua sao? Rõ ràng là ngọt mà." Mộ Dữu chớp mắt, "Anh uống giấm cả buổi sáng mà vẫn chưa quen với vị chua à?"

Doãn Mặc: "..."

Anh không thể chịu được mùi vị của chanh dây, Mộ Dữu lấy lại nước ép.

Lục Kỳ Chu còn đang chờ, ở lại đây cũng không tốt, cô đứng dậy khỏi chỗ ngồi: "Anh đi ăn chút gì trước đi, em đi tìm nó trước."

"Cũng không đói lắm, lát nữa ăn cùng nhau nhé." Doãn Mặc đứng dậy theo, "Người ta đã gọi anh là anh rể rồi, lẽ nào anh không thể mời cậu ta một bữa sao?"

Mộ Dữu suy nghĩ một chút, có chút hả hê nói: "Mời ăn cơm sao đủ, vừa rồi anh dọa người, nhất định phải giải thích."

Nhắc đến chuyện này, Doãn Mặc nhớ tới thái độ của mình với Lục Kỳ Chu vừa rồi.

Mộ Dữu gợi ý cho anh một ý tưởng tồi tệ: "Nếu không anh ăn ngay nói thật đi, chỉ cần nói là anh nhầm nó với tình địch rồi ghen tị. Không sao, lúc đó có em ở bên cạnh, em sẽ không để nó cười anh đâu."

Doãn Mặc uể oải liếc cô một cái: "Anh nghĩ em bây giờ chính là đang xem trò cười đấy."

Mộ Dữu nhún vai, từ chối cho ý kiến.

Hai người quay lại tìm Lục Kỳ Chu, trên đường đi ngang qua quầy bán quà vặt.

Vừa mới nói là đi mua nước, không có nước sao về được.

"Anh đợi em một lát." Mộ Dữu nói với Doãn Mặc, sau đó tự chạy vào quầy bán quà vặt.

Nhân tiện lúc tính tiền, cô lấy thêm một thanh chocolate.

Thanh toán xong đi ra khỏi tiệm quà vặt, Doãn Mặc chủ động cầm nước giúp cô.

Mộ Dữu xòe lòng bàn tay đưa chocolate: "Cái này cho anh, chống đói."

Doãn Mặc nhìn đồ vật trong tay cô, híp mắt: "Quan tâm anh sao?"

"Em sợ anh đói ngất đi, đến lúc đó em với Lục Kỳ Chu khiêng không nổi thì phiền phức biết bao? Anh không muốn thì thôi." Cô làm bộ muốn rút lại.

Doãn Mặc nhanh hơn cô một bước, lấy đi thanh kẹo.

Anh xé vỏ rồi cho vào miệng, đó là một viên chocolate trắng sữa, là loại mà cô vẫn thường ăn.

Vị sữa béo ngậy lan tỏa trên đầu lưỡi, phảng phất chút ngọt ngào.

—————

Doãn Mặc và Mộ Dữu trở lại lối ra của nhà ma, Lục Kỳ Chu ngồi trên ghế vừa chơi xong một ván game.

Cậu cất điện thoại di động, lấy nước Mộ Dữu đưa: "Em còn tưởng hai người không quay lại chứ."

"Chị đây là loại người đó sao?" Mộ Dữu nói, "Hai bọn chị vừa mới thảo luận xem tối nay nên đưa em đi đâu ăn gì."

"Anh chị muốn mời em ăn cơm hả?" Lục Kỳ Chu hai mắt sáng lên, có chút nghi hoặc liếc nhìn Doãn Mặc.

Cảnh tượng suýt chút nữa bị anh rể túm cổ áo đánh cho vừa rồi vẫn còn rất mới trong ký ức của cậu.

Lục Kỳ Chu nghĩ mãi không thông: "Anh rể, vừa rồi anh..."

Doãn Mặc bình tĩnh nói: "Cô ấy nhát gan, sau này đừng đưa cô ấy vào nhà ma."

Giọng nói của anh cực kỳ nghiêm túc, Lục Kỳ Chu sững sờ hai giây, sau đó vội vàng gật đầu cam đoan: "Vâng thưa anh rể, về sau em sẽ không làm như vậy nữa đâu ạ."

Hóa ra là chị sợ ma, chẳng trách vừa rồi anh rể nhìn thấy cậu liền tức giận như vậy.

Xem ra anh rể rất quan tâm tới chị gái, quan hệ giữa hai vợ chồng thật sự rất tốt.

Nhưng chuyện vào nhà ma cũng không hoàn toàn là do cậu mà, tại chị đến chết vẫn sĩ diện, cậu rõ ràng cái gì cũng không biết, vô cớ bị anh rể dạy cho một bài học.

Chính mình sợ ma lại còn khoe ai không vào thì là cháu.

Lục Kỳ Chu nhìn Mộ Dữu với ánh mắt u oán.

Mộ Dữu không ngờ rằng Doãn Mặc sẽ lấy điều này làm lý lẽ, cô cười ngượng ngùng: "Trước khi đi ăn vẫn có thể chơi thêm một trò nữa đấy, vượt thác tốc độ thì sao?"

Lục Kỳ Chu: "Được đấy, em thế nào cũng được."

Mộ Dữu quay sang nhìn Doãn Mặc, hỏi bằng giọng mà chỉ hai người có thể nghe thấy: "Anh Doãn, anh định công khai chơi với bọn em hay tiếp tục rình mò sau lưng bọn em như sáng nay đây?"

+

Đôi lông mày tuấn lãng của Doãn Mặc giật giật, ánh mắt thâm trầm phức tạp dán chặt vào cô.

Một lúc sau, anh mới nghiến răng nghiến lợi nói: "Tối nay về nhà, em thật sự cần bị thu thập đấy."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK