Mục lục
Truyện 12 nữ thần - Slaydark
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiếng thác đổ tuy ồn ào nhưng lại tạo ra cảm giác yên bình khó tả, cộng thêm khung cảnh cây cỏ hoang sơ cùng một bầu trời trong xanh khiến cho sự hoang mang trong lòng Tịnh Nghiên và Tích Thi dịu đi phần nào.

"Thế giới bên trong tổ vật? Ý ngươi nói đây là một bí cảnh?" Tích Thi ngạc nhiên hỏi.

"Không phải." Dương đáp, bí cảnh hay linh cảnh nói chung chỉ là những mảnh vỡ của thế giới, có thể tiến vào linh cảnh bằng cách tạo ra cổng linh cảnh, nhưng những cổng linh cảnh này là cố định một chỗ, nếu bị dịch chuyển hoặc tác động mạnh thì kết nối không gian sẽ bị ảnh hưởng.

Không gian trong Thế Giới Chỉ thì khác, đây vốn là không gian trống tương tự như không gian trong những bảo vật không gian khác, cho nên mang Thế Giới Chỉ trên tay cũng là mang cả thế giới bên trong Thế Giới Chỉ đi đâu tùy ý. Khác biệt ở chỗ không gian này ngoài rộng lớn còn có những tính năng cao cấp hơn để có thể đưa vật chất và cả sinh vật vào, dựng thành một thế giới thu nhỏ có sự sống, có ngày đêm, khí hậu...

Chính vì khả năng này mà Thế Giới Chỉ đạt đến tầm siêu cấp thánh bảo, tuy nhiên, Thế Giới Chỉ vẫn chỉ là một bảo vật chưa hoàn thiện, cho nên thế giới bên trong còn rất nhiều hạn chế. Nếu khắc phục được các hạn chế, Thế Giới Chỉ hoàn toàn có thể đạt đến đẳng cấp bán thần bảo.

Hạn chế đầu tiên là cần linh lực đủ mạnh và đủ nhiều để mở lối vào thế giới.

Hạn chế thứ hai là vì thế giới này quá sơ khai nên chứa đựng linh hồn một Chiến Hoàng cấp năm như Dương đã là quá tải, chỉ cần một ít linh lực phóng xuất ra cũng có khả năng khiến không gian bên trong rạn nứt và dần dẫn đến sụp đổ. Để tránh Tịnh Nghiên hoặc Tích Thi vô tình dùng linh lực khiến cả ba chết chùm, Dương đã âm thầm thiết lập chế độ cấm sử dụng linh lực cho thế giới này, đồng nghĩa chính hắn cũng không thể dùng linh lực.

Tích Thi và Tịnh Nghiên cũng nhanh chóng nhận ra bản thân không thể dùng linh lực, đồng nghĩa với chuyện các nàng không thể sử dụng nhẫn ba lô, không thể lấy vật dụng hay quần áo trong nhẫn ra.

Mà Dương thì đang tia hai cơ thể mỹ miều ướt át của hai nàng, Tịnh Nghiên ăn mặc kín đáo còn đỡ, Tích Thi vì âm mưu dùng mỹ nhân kế với Dương nên mặc trang phục hết sức gợi cảm, đồ lót bên trong cũng là loại gợi tình lộ rõ dưới lớp vải ướt.

Khi hai nàng nhận ra ánh mắt của Dương cũng là lúc hai nàng vô tình nhìn thấy từng múi cơ của Dương lộ ra dưới lớp áo ướt, đặc biệt là không biết ánh sáng chiếu thế nào mà giữa quần Dương lại mờ ảo lộ ra hình thù như một con rắn đang ngóc đầu lên.

Tịnh Nghiên xấu hổ quay đi còn Tích Thi trợn mắt kinh ngạc, so với của Thống Thanh thì khác biệt trời vực.

"Giờ làm sao để ra ngoài?" Tịnh Nghiên hỏi để che đi cảm giác xấu hổ.

Tiếng hỏi của Tịnh Nghiên khiến Tích Thi và Dương sực tỉnh.

Dương đáp: "Em cũng không biết, nhưng theo em đoán thì có liên quan đến cái vòng xoáy trên kia!" Vừa nói, Dương vừa chỉ vào vòng xoáy đen nhỏ xíu ngay phía trên mặt hồ nơi cả bọn rơi xuống.

Cả ba nhìn kĩ mới phát hiện trong vòng xoáy có một vật có hình dạng chiếc nhẫn tổ vật, khác ở chỗ chiếc nhẫn này gần như trong suốt, chỉ có một đoạn cực ngắn phía trên là có màu sắc.

"Có lẽ khi chiếc nhẫn này có lại màu sắc thì chúng ta mới ra khỏi được." Dương đoán.

Đó là một hạn chế khác của Thế Giới Chỉ, mở ra lối vào đã khó, khi vào xong muốn ra cũng cần chờ một khoảng thời gian.

Nhìn đoạn màu cực ngắn, Tịnh Nghiên nhíu mày suy tính rồi nói: "Chúng ta mới vào được năm phút, nếu dựa theo tỉ lệ đoạn màu này với chu vi chiếc nhẫn thì có lẽ cần từ năm đến bảy ngày."

Đúng như Tịnh Nghiên tính, cần khoảng bảy ngày thời gian mới có thể ra ngoài.

Từ năm đến bảy ngày, hơn nữa lại không thể dùng linh lực, đối với người sống trong nhung lụa như Tích Thi chẳng khác nào cực hình. Còn Tịnh Nghiên thì khác, hơn một năm đi tìm em trai đã giúp nàng rèn qua khổ cực, bảy ngày sinh tồn không có linh lực đối với nàng không có gì to tát, miễn là không gặp nguy hiểm.

Tuy nhiên, có nguy hiểm, không chỉ đến từ sinh vật, mà còn đến từ một hạn chế khác, nói đúng hơn là một tính năng chưa hoàn thiện.

Thời tiết.

Không dùng được linh lực, không thể lấy quần áo trong nhẫn ra thay, Tịnh Nghiên và Tích Thi chỉ còn cách mỗi người tìm một chỗ kín để phơi khô quần áo.

Gì chứ vụ này thì dễ gì Dương tha.

Dương len lén theo sau Tịnh Nghiên. Tịnh Nghiên tìm được chỗ phơi quần áo liền cẩn thận dò xét xung quanh, thấy bụi cây chỗ Dương nấp có gì động đậy, nàng nhặt đá chọi vào.

Dương sợ bị phát hiện nên đang cúi đầu nấp, kết quả là ăn trọn cục đá vào đầu.

"Ui da!" Đau điếng, Dương hét lên rồi quay đầu bỏ chạy.

Tịnh Nghiên không ngờ là em trai mình lại nấp sau bụi cây và bỏ chạy, trong lòng nghi vấn hắn nấp nhìn lén mình, sự nghi ngờ lại càng thêm đậm.

Ngồi xoa đầu một hồi, Dương chuyển hướng đi tìm Tích Thi. Vì ghét Tịnh Nghiên nên Tích Thi đi hướng khác.

Tích Thi thì đã phơi đồ và đang ngồi nấp dưới tán cây. Thấy từ xa có tiếng động, ban đầu Tích Thi hơi hoảng sợ, nhưng khi nhìn thấy chỏm tóc đen, Tích Thi đoán ngay là Dương, nàng nhặt đá lên định ném hắn u đầu, nhưng trong đầu lại hiện ra hình ảnh con quái vật đáng sợ dưới quần Dương, nàng ngừng lại rồi nảy lên một ý khác.

Chẳng phải nàng muốn dùng mỹ nhân kế với hắn để ngăn hắn tranh ngôi gia chủ với Thống Thanh sao?

Nhưng tại sao gia chủ phải là Thống Thanh? Nếu mỹ nhân kế thành công, thay vì tiếp tục làm vợ lão Thống Thanh già nua yếu sinh lí, sao nàng không thể làm vợ Ngụ Kiên? Ngụ Kiên trẻ, tài năng, trở thành gia chủ sẽ vững chắc hơn, đặc biệt là cái kia của hắn bự!

Đúng vậy, cũng là mỹ nhân kế, mang tiếng bị làm nhục vì Thống Than hay là mang tiếng phản bội vì Ngụ Kiên, nàng thà chọn cái thứ hai để đạt được nhiều lợi ích hơn!

Bảy ngày thời gian còn không đủ để nàng khiến trái tim Ngụ Kiên thuộc về nàng sao?

Chỏm tóc đen đã dừng lại trong một bụi rậm, xác định là Dương đang lén ngắm nhìn mình, Tích Thi liền hất nhẹ mái tíc mượt ưỡn ngực, cong eo để phơi bày ra hình thể quyến rũ. Đôi chân thon trần trụi đang khép nép dần hé mở một cách chầm chậm đầy kích thích. Sau đó Tích Thi từ tốn đứng lên, xoay người quay lưng lại để khoe cặp mông tròn, nàng bước về phía nơi quần áo đang phơi, vờ cúi người khiến cặp mông trắng nõn nhô lên, một khe nhỏ xinh đẹp thẹn thùng lộ ra giữa hai làn da đùi mơn mỡn.

Tiếng bụi rậm xào xạc, Tích Thi giật mình, nàng không ngờ chỉ vài động tác của nàng mà đã khiến con thú trong Dương trỗi dậy và điên cuồng lao về phía nàng, trong đầu nàng liền chuẩn bị giả vờ chống cự trong khi hưởng thụ khoái cảm mạnh mẽ khi con quái vật của Dương đâm vào người mình.

Nàng tò mò liếc về phía sau.

Rồi Tích Thi hét toáng lên và bỏ chạy, không phải con thú trong Dương trỗi dậy mà là một con thú thật sự, một con lợn rừng có cặp nanh nhọn hoắc đang phóng về phía nàng.

Tất nhiên Dương cũng nấp gần đó và đã sớm đón đầu Tích Thi.

Tích Thi đang hoảng sợ bỏ chạy, chợt thấy Dương đang đứng quay lưng về phía mình, nàng liền vừa chạy đến vừa kêu cứu.

Nghe tiếng kêu cứu, Dương vờ giật mình quay người lại, vô tình ôm lấy Tích Thi đang nhào về phía mình, hai cơ thể trần trụi áp dính vào nhau.

Dương có thể cảm nhận hai bầu vú mềm mại của Tích Thi nép vào ngực mình, Tích Thi cũng cảm nhận được cơ bắp săn chắc trên người Dương, ánh mắt hai người nhìn vào nhau tựa như có luồng điện xoẹt qua làm hai đôi môi sinh ra lực hấp dẫn.

Con lợn rừng xồng xộc lao đến, Dương lập tức bế Tích Thi lên và xoay người, đồng thời giơ chân lên để dùng lòng bàn chân cản mũi con lợn.

"Éc!"

Con lợn bị Dương đạp bật ngược ra, hoảng sợ quay đầu chạy mất dạng. Dù không thể dùng linh lực nhưng với thể chất của rồng thì Dương vẫn mạnh hơn xa người thường.

"Gia chủ phu nhân không sao chứ?" Dương ân cần hỏi sau khi diễn thành công màn anh hùng cứu mỹ nhân quan thuộc.

Nằm trên tay Dương, tim Tích Thi chợt đập rộn ràng, suy nghĩ trong đầu nàng trở nên táng loạn, khó khăn lắm mới có thể ấp úng đáp lại: "Kh... không sao..."

Vừa nói không sao, nhưng không hiểu sao trong lòng cảm thấy luyến tiếc sợ Dương thả mình xuống, nàng lại nói: "Nhưng chân hơi đau..."

"Vậy sao? Chắc bị trật chân rồi?" Dương nói, sau đó bế Tích Thi đến một tảng đá và thả nàng ngồi xuống, còn hắn thì quỳ một chân dưới đất để nâng chân Tích Thi lên và kiểm tra.

n*ng lắm rồi nhưng Dương vẫn cố diễn cho tròn vai, tay thì xoa cổ chân Tích Thi nhưng mắt hắn thì cứ cố tìm cách sao cho không cần liếc mà vẫn thấy được khe suối đang ẩn giữa đôi chân trắng nõn nà của nàng.

Mà Tích Thi thì quên mất bản thân trần trụi, nàng đang say sưa trước sự chăm sóc ân cần mà Dương mang lại trong khi đôi mắt thì mơ màng trước cơ thể đầy nam tính của Dương, nhất là cái thứ to dài đang giương ra thẳng tắp ngay gần dưới bàn chân nàng.

Mỹ nhân kế thành công hay không thì chưa biết, nhưng Tích Thi biết bản thân nàng đã trúng mỹ nam kế của Dương.

"Phu nhân duỗi chân ra thử xem?" Xoa nắn sờ soạng một hồi, Dương nói.

Tích Thi liền làm theo, vì quá gần nên vô tình chân nàng chạm vào con quái vật của Dương, chỉ chạm sượt qua rồi rụt lại, nhưng cảm giác cứng và nóng hổi chạm vào da chân hóa thành luồng điện bắn thẳng lên não Tích Thi, cả cơ thể nàng như run lên trong khi giữa hai chân nàng bắt đầu tiết ra dâm mật.

Còn Dương cũng đã n*ng không kém, trong đầu đang chuẩn bị xông lên vồ lấy Tích Thi thì đột nhiên Tích Thi lần nửa duỗi chân ra chạm vào con quái vật của hắn.

Lần này nàng không rụt lại mà dùng chân xoa nhẹ lên dương v*t của Dương.

Dương nhìn lên và thấy Tích Thi đang chăm chú nhìn hắn.

Ánh mắt nàng tuy không lộ ra cảm xúc gì, nhưng hành động của bàn chân đã nói lên tất cả.

"E hèm!"

Chợt một tiếng đằng hắng vang lên khiến cả hai giật mình.

Là Tịnh Nghiên, nghe tiếng Tích Thi hét nên nàng liền đến xem và thấy cảnh em trai đang xoa chân cho Tích Thi.

Dù Tích Thi luôn ghen ghét và gây khó dễ Tịnh Nghiên, nhưng Tịnh Nghiên không thù ghét Tích Thi, cũng chẳng ưa thích gì ả, chỉ là nhìn Tích Thi và em trai trần trụi bên nhau, trong lòng nàng chợt nổi lên cảm giác khó chịu vô cùng, ghét Tích Thi, ghét lây sang cả Ngụ Kiên.

"Ta... Ta bị thú rừng tấn công và đau chân, nhờ Ngụ Kiên cứu và chữa chân giúp..." Tích Thi bối rối giải thích. Thật quái lạ, nàng bị hấp dẫn bởi thằng em trai của người nàng xem là kẻ thù, giờ phải xấu hổ giải thích với kẻ thù.

"Không liên quan đến ta!" Tịnh Nghiên lạnh lùng nói rồi quay lưng đi.

Tịnh Nghiên đi khuất, Dương và Tích Thi lại nhìn nhau, dục vọng lần nữa bùng cháy.

"Có thú rừng thì lo mà mau chóng tìm nơi ở cho an toàn, hay định tối nay ngủ với thú?" Tiếng Tịnh Nghiên khó chịu vang lên khiến Dương và Tích Thi tắt n*ng, đành nghe theo Tịnh Nghiên, đi tìm gỗ xây một căn lều.
Dương vác khúc gỗ lớn đến một khu đất trống đang được Tích Thi dọn dẹp để xây nhà ở tạm.

Tịnh Nghiên thì đang mài đá cho sắc bén để làm thành dao, rìu và vài mũi giáo để phòng thân.

Không dùng được linh lực nên cả bọn cần chuẩn bị kĩ lưỡng để có thể sinh tồn.

Ném khúc gỗ xuống, Dương cởi phăng cái áo ướt đẫm mồ hôi ném vào một góc. Thời tiết đột nhiên trở nên nóng bức đến khó chịu, vì không có linh lực nên ba người không có cách nào khác ngoài cố gắng chịu đựng.

Tịnh Nghiên và Tích Thi cũng cố chống chọi cơn nóng, nhưng đối với hai nàng, cơ thể nhễ nhại mồ hôi của Dương còn tạo cảm giác nóng hơn cả cái nóng.

Tích Thi không thể rời mắt khỏi những múi cơ bụng sáng bóng của Dương, còn Tịnh Nghiên dù cố tỏ ra bình thường nhưng bản năng vẫn khiến nàng thỉnh thoảng lại lén liếc nhìn.

Nghỉ một lát, Dương lại đi đốn cây, tuy sức khỏe hơn người nhưng vì không có công cụ nên đến xế chiều Dương mới tích đủ gỗ và những thứ lặt vặt để xây một căn nhà nhỏ.

Buộc phải có một nơi trú ẩn an toàn để nghỉ ngơi lấy sức cho nên Dương phải cố gắng hoàn thành căn nhà.

Chiều tà rồi sập tối, cái nóng cũng theo đó hạ dần và cái lạnh kéo đến. Nhiệt độ và thời tiết thất thường chính là vấn đề khác của Thế Giới Chỉ, tất cả đều là nhân tạo và chưa hoàn thiện nên không tuân theo một quy luật nào.

Dương không dám khoe bo đì nữa mà vừa cố xây xong căn nhà vừa co ro trong gió lạnh. Kẻ nắm giữ đế băng và đế hỏa giờ chỉ muốn cuộn mình trong một cái chăn thật dày bên lò sưởi.

Mùi nấm nướng và canh rau dại do Tịnh Nghiên nấu tỏa ra thơm phức khiến Dương càng gấp gáp hoàn thành căn nhà. Tích Thi cũng phụ giúp Dương xây nhà, ban đầu nàng đòi phải có phòng riêng và một chiếc giường, nhưng khi phụ Dương mới biết xây nhà không có linh lực cực khổ thế nào, cho nên lúc này nàng chỉ mong sớm có chỗ ngủ là được.

Căn nhà sàn cuối cùng cũng hoàn thành, chỉ có một gian phòng rất nhỏ, không đẹp đẽ, thậm chí sàn nhà cũng không bằng phẳng, nhưng lại khiến cả ba người mỉm cười hài lòng, một miếng khi đói bằng một gói khi no.

Để ăn mừng tân gia, ba người ngồi bên đống lửa thưởng thức nấm nướng cùng canh rau rừng, không có chút gia vị nào, nhưng ngay cả Tích Thi dù luôn ghét Tịnh Nghiên cũng ăn thức ăn Tịnh Nghiên nấu một cách ngon lành.

Tịnh Nghiên hôm nay rất ít nói, nàng và Tích Thi không ưa nhau thì không nói, ngay cả với Dương thì Tịnh Nghiên cũng tỏ ra không thèm ngó ngàng, chỉ những lúc Dương và Tích Thi đùa giỡn trêu ghẹo nhau thì nàng lại tỏ vẻ khó chịu ra mặt.

Cũng đúng thôi, kẻ thù đã có chồng mà lại cám dỗ em trai mình thì không khó chịu sao được. Nhưng đó là Dương và Tích Thi nghĩ, còn sự thật là bản thân Tịnh Nghiên cũng không biết tại sao nàng lại cảm thấy khó chịu khi Dương và Tích Thi thân thiết.

Một ngày mệt mỏi kết thúc cũng là lúc đi ngủ. Khi xây nhà thì Dương đã tính trước rồi, phòng nhỏ chỉ đủ cho ba người nằm gần nhau, mà Tích Thi cùng Tịnh Nghiên không ưa nhau nên Dương sẽ được nằm giữa, tha hồ mà động bên này chạm bên kia.

"Ta sẽ nằm giữa!" Tịnh Nghiên và Tích Thi đồng thanh nói khi Dương trèo lên định nằm giữa.

"Ủa là sao?" Dương trợn mắt hỏi, Dương cứ tưởng hai người ghét nhau nên sẽ không nằm cạnh nhau.

Tất nhiên Tịnh Nghiên và Tích Thi không thích nằm cạnh nhau, nhưng càng không thích người còn lại nằm cạnh Dương, vậy nên hai nàng đều muốn nằm giữa để ngăn cách Dương và người còn lại.

Ba người đều muốn nằm giữa, cuối cùng Dương đề nghị chơi oẳn tù tì kiểu tay trắng tay đen, cuối cùng Dương thắng, liền mừng như điên nằm vào giữa phòng.

Tịnh Nghiên và Tích Thi lườm nhau rồi nằm xuống hai bên Dương.

Nằm được một lát, Tịnh Nghiên gọi Dương: "Ngụ Kiên nằm sang đây với chị, người ta là gia chủ phu nhân đó, nằm gần quá dễ bị án oan!"

Tích Thi lập tức phản bác: "Ta thấy Ngụ Kiên nằm cách xa ngươi thì đúng hơn, chị em khác giới mà nằm kề nhau quá dễ bị mang tiếng lắm..."

Lại cãi qua cãi lại một hồi rồi đột ngột trở nên im lặng.

Dương giả vờ ngủ, chờ hai nàng hai bên ngủ để dễ bề hành động.

Tích Thi giả vờ ngủ, chờ Dương và Tịnh Nghiên ngủ để khều Dương dậy giở trò mỹ nhân kế.

Tịnh Nghiên giả vờ ngủ để canh chừng Tích Thi dụ dỗ em trai nàng làm chuyện bậy bạ.

Kết quả là vì mệt mỏi nên cả ba đều ngủ một giấc đến sáng.

Sáng tinh mơ, tiếng gà gáy khiến Tịnh Nghiên tỉnh dần trong giá lạnh, các giác quan của nàng cũng thức dậy. Tuy lạnh, nhưng Tịnh Nghiên có một cảm giác kì lạ.

Nàng có cảm giác như đang nằm cạnh một người và nàng đang ôm lấy người đó, đầu nàng tựa vào vai hắn trong khi tay hắn ôm dưới vai nàng. Thật dễ chịu cũng thật bình yên, nàng vô thức siết tay ôm hắn chặt hơn, chân nàng nép vào chân hắn, ngực nàng tì vào người hắn.

Hắn đang vuốt ve vai nàng, sao mà dịu dàng khó tả.

Kí ức bắt đầu khởi động trong não Tịnh Nghiên, nàng sực nhớ ra đêm qua người ngủ cạnh mình là thằng em trai Ngụ Kiên.

Nhưng thật là nó sao?

Dù không có căn cứ, nhưng Tịnh Nghiên vẫn nghi ngờ thằng em này là người khác giả dạng.

Tiếng gà gáy cũng khiến Tích Thi tỉnh giấc, nàng cũng cảm giác được mình đang nằm trên tay Dương, cơ thể nàng nép sát vào cơ thể hắn.

Tay nàng đang ôm ngực Dương, cảm giác thật mạnh mẽ, thật săn chắc.

Vì tò mò, nàng đưa tay nhẹ nhàng mò xuống bụng Dương, sờ vào những múi bụng từng khiến nàng mê mệt.

Đổi lại, hắn vuốt ve vai nàng.

Nàng phả hơi thở vào cổ hắn như một lời mời gọi trong khi tay nàng từ từ lần xuống và chạm vào một lớp da đùi mềm mại, đùi của Tịnh Nghiên.

Hai nàng giật mình mở mắt ra và nhìn thấy đối phương cũng đang được Dương ôm ấp như mình, liền cùng bật dậy.

Dương không biết chuyện gì xảy ra, khi mở mắt thì đã thấy hai nàng lườm nhau rồi cùng lườm hắn.

"Hả? Gì vậy? Em có làm gì đâu?" Dương ngơ ngác hỏi.

Hai nàng không nói gì mà lấn lượt rời khỏi nhà.

Đêm qua chỉ ăn ít nấm và rau rừng nên sáng dậy thấy đói, Tịnh Nghiên nói với Dương: "Ngụ Kiên cùng chị ra suối tìm cá ăn."

Tích Thi chen vào: "Bắt cá thì đi một mình được rồi, Ngụ Kiên với ta đi săn thú lấy thịt và da lông làm quần áo và chăn gối."

"Ngươi bắt cá một mình được thì đi đi, chị em ta đi săn thú!" Tịnh Nghiên nói.

"Ta không biết bơi!" Tích Thi đáp.

Nói qua nói lại một hồi, Tịnh Nghiên và Tích Thi đi kiếm cá, Dương đành phải đi săn một mình.

Khi Dương đi khuất dạng, Tịnh Nghiên nói với Tích Thi: "Ngươi là người đã có chồng, hơn nữa chồng ngươi là gia chủ, đừng có bất cứ ý nghĩ nào với em trai ta!"

Tích Thi hất cằm thách thức: "Ta có ý nghĩ với hắn đó! Thì sao? Ngươi ghen à?"

"Ta... Hắn là em trai ta!"

"Hắn là em trai ngươi, nhưng ta lại thấy ngươi đối với hắn không giống tình chị em! Ta cùng lắm thì ly dị chồng để đến với hắn, còn ngươi thì sao? Chị mà tơ tưởng em trai, để người ta biết thì khó coi lắm!"

Về miệng lưỡi thì không bằng Tích Thi nên Tịnh Nghiên chỉ có thể giữ nỗi ấm ức trong lòng.

Dương lần theo dấu vết con lợn rừng hôm trước, đến trưa mới bắt được và vác về.

Tịnh Nghiên đang nướng cá, thấy Dương về, nàng liền đến kéo Dương ra chỗ vắng và hỏi: "Nói thật cho ta biết ngươi là ai?"

"Chị bị gì vậy? Em là Ngụ Kiên chứ ai?" Dương trợn mắt hỏi.

"Không! Ngươi không phải Ngụ Kiên! Nói thật đi!" Tịnh Nghiên kiên quyết hỏi, Dương đã diễn rất tròn vai, nhưng Dương chỉ có thể lừa lí trí nàng, không lừa được cảm xúc của nàng.

Tịnh Nghiên không ngốc, cũng không ngây thơ, nàng biết những gì Tích Thi nói là đúng, nàng đang ghen, nhưng nàng chắc chắn nàng không có loại tình cảm nam nữ với em trai mình, điều này càng chứng tỏ Ngụ Kiên hiện tại là giả.

"Ta..." Dương ngập ngừng, hắn vốn muốn sớm nói cho Tịnh Nghiên biết sự thật nhưng lại sợ nàng đau lòng, giờ nhìn thấy đôi mắt ngấn lệ của Tịnh Nghiên, Dương biết rằng hắn càng giấu chỉ càng làm nàng đau lòng.

"Ta là..." Dương quyết định tiết lộ sự thật nên đưa tay lên mặt kéo một phần lớp mặt nạ ra, để lộ gương mặt thật bên trong.

Nhìn gương mặt của Dương lộ ra bên dưới lớp mặt nạ, trong lòng Tịnh Nghiên chợt nổi lên cảm giác vui mừng, vui mừng vì chính là Dương chứ không phải ai khác, vui mừng vì hắn giữ lời hứa đến cứu gia đình nàng, vui mừng vì nàng chứng minh được mình không có tư tưởng loạn luân, nhưng cũng vì vậy, tim Tịnh Nghiên rộn ràng nhận ra nàng thích hắn.

Nhưng còn một điều nàng muốn biết: "Vậy Ngụ Kiên giờ đang ở đâu?"

Dương trầm ngâm một hồi rồi đáp: "Hắn mất rồi, khi cướp tượng Xà Thần đi, hắn bị thương nặng nên chết trong nơi ẩn nấp. Ta có mang hài cốt hắn về."

Tịnh Nghiên đã luôn chuẩn bị tinh thần cho cái chết của em trai kể từ khi hắn mất tích, nhưng tin tức này vẫn khiến nàng đau đến suy sụp bật khóc.

Dương biết khó mà xoa dịu nỗi đau này, hắn ôm lấy nàng, chờ nỗi đau nguôi ngoai.

Tích Thi chờ mãi không thấy Dương và Tịnh Nghiên trở về nên lén đến xem thì phát hiện ra Dương và Tịnh Nghiên đang ôm nhau, điều này khiến nàng khẳng định chắc chắn rằng chị em Tịnh Nghiên có tình yêu loạn luân.

Điều khiến Tích Thi căm ghét Tịnh Nghiên một phần là vì người mà Tích Thi thích đầu tiên trong đời lại không thích nàng mà đi trồng cây si chỗ Tịnh Nghiên. Giờ đây khi Tích Thi nhận ra độ ngon cực phẩm của Ngụ Kiên thì Tịnh Nghiên lại bất chấp thân phận chị em mà đi giành giật, hỏi sao Tích Thi không cay?

Thêm ba ngày trôi qua, nhờ tinh thần mạnh mẽ cộng với sự động viên của Dương mà Tịnh Nghiên dần chấp nhận cái chết của em trai, tuy còn ủ rũ nhưng thỉnh thoảng cũng hé môi cười trước những trò tấu hài của Dương.

Còn Tích Thi ba ngày nay như muốn phát điên, chẳng hiểu tại sao Tịnh Nghiên cứ khóc suốt ngày khiến Dương lúc nào cũng bên cạnh ả, không thèm đoái hoài gì đến nàng, cảm giác thất bại lập lại khiến nàng khó mà chấp nhận.

Đêm đó mưa giông dữ dội, Tịnh Nghiên lại thổn thức, Dương liền ôm nàng vào lòng.

Cái ôm ấm áp như xua tan mọi đau khổ trong lòng, Tịnh Nghiên đã dần lệ thuộc vào cảm giác này, nàng khe khẽ nép vào Dương.

Tưởng chừng sẽ ôm nhau đi vào giấc ngủ, cho đến khi Tịnh Nghiên cảm giác được có thứ gì đó cứng và nóng đang tì vào đùi mình.

Ba phút, năm phút, mười phút, cái thứ đó cứ cứng, cứ nóng như vậy, cứ cạ vào đùi khiến Tịnh Nghiên không thể nào ngủ được.

Nàng biết Dương cũng không ngủ được.

Gương mặt nóng bừng lên, tim đập loạn nhịp, Tịnh Nghiên khẽ nhích người nép sát hơn vào người Dương, đùi nàng cũng ép sát hơn vào cái thứ kia.

Rồi nàng kề môi thí thầm vào tai Dương: "Này!"

"Sao thế?" Dương hỏi.

"Cảm ơn vì đã đến cứu cha mẹ em!" Tịnh Nghiên thỏ thẻ.

"Không có gì đâu..."

"Còn chuyện này nữa..." Tịnh Nghiên nói.

"Chuyện gì?" Dương hỏi.

Hai con tim gần nhau cùng thình thịch đập.

"Em... thích anh." Tịnh Nghiên thỏ thẻ nói.

Là một cô gái kiên cường mạnh mẽ, nhưng trong tình yêu, Tịnh Nghiên như một trang giấy trắng, cảm xúc trong tim bùng cháy mà nàng thì không cách nào che giấu, cũng không biết kiên nhẫn chờ đợi, đành chủ động nói ra.

Dương thì đứng hình trong giây lát, hắn không ngờ là một cô gái hướng nội như Tịnh Nghiên lại có thể chủ động nói ra lòng nàng. Hắn hạnh phúc mỉm cười đáp lại: "Chị cũng thích em, à không, ý em là anh cũng thích chị."

Lời tỏ tình lộn xộn của Dương khiến Tịnh Nghiên hé môi cười, tuy trong bóng tối nhưng Dương có thể cảm nhận được nụ cười kia xinh đẹp đến dường nào.

Nên Dương không cưỡng lại được, đặt môi hôn vào...
Trong tiếng mưa giông, Tích Thi mơ màng gần như đi vào giấc ngủ, nhưng bên cạnh có những tiếng động lạ khiến nàng tò mò vểnh tai lắng nghe.

Tiếng thì thầm?

Sau đó là âm thanh kì lạ tạo cảm giác ngọt ngào và kích thích, tiếng hôn môi?

Tích Thi nghĩ là mình nghe nhầm, ở đây chỉ có nàng, Tịnh Nghiên và Ngụ Kiên, chị em nó thật sự loạn luân với nhau sao?

Tích Thi khẽ nghiêng đầu nhìn sang, nhưng vì quá tối nên không thấy được gì.

Sau đó là tiếng trở mình, tiếng sột soạt của quần áo.

Tích Thi nín thở, mắt nàng cố mở to để nhìn trong bóng tối, nhưng thứ nàng thấy chỉ là một khối đen đang ngồi dậy.

Thầm nghĩ chắc Dương bị kiến cắn đít nên ngồi dậy gãi, Tích Thi tự cười bản thân nghĩ bậy bạ.

Chợt một tia chớp nhá ngang bầu trời, cả thế giới nhỏ sáng rực, giang phòng tối om cũng sáng bừng lên.

Mà khi gian phòng sáng lên, cái khối đen mà Tích Thi nghĩ là Dương đang bị kiến cắn cũng lộ rõ. Dương đang quỳ, bên dưới là Tịnh Nghiên, tay Dương vịn đôi chân trần đang khép nép của nàng. Và điều hấp dẫn ánh mắt nhất chính là cái khúc thịt to dài gân guốc của Dương đang chực chờ xông vào giữa hai đùi của Tịnh Nghiên.

Cái thứ kia trông đủ đẹp đẽ, cũng đủ nam tính, trông như một tạo tác hoàn hảo trong những giấc mộng tình của mọi người phụ nữ trên thế gian.

Hấp dẫn đến nỗi Tích Thi vô thức thốt lên một tiếng kinh ngạc.

Tiếng thốt của Tích Thi đủ lớn để Tịnh Nghiên và Dương nghe được. Khi hai người còn bối rối chưa biết xử lí tình huống thế nào thì đột nhiên có một tràng âm thanh nghe như thác lũ đang đổ về.

"Lên tầng trên nhanh!" Dương lắng nghe rồi lập tức mặc lại quần và giục Tích Thi cùng Tịnh Nghiên.

Mưa dai dẳng khiến nước từ chỗ cao dồn về chỗ thấp gây ra lũ quét, với tình trạng không dùng được linh lực của bọn Dương hiện tại thì có thể nguy hiểm đến tính mạng.

Tịnh Nghiên và Tích Thi được Dương đỡ lên tầng trên, tầng trên là nơi mới được Dương xây thêm, tầng này được kết từ những thanh gỗ khá lớn, bốn phía để trống, phía trên lắp đặt một mái lá để che mưa, ngoài ra còn có một cái lò đất để đốt lửa sưởi ấm.

Nước lũ từ trên thác đổ xuống rồi nhanh chóng chiếm hữu mặt đất và dâng cao, dâng qua tầng dưới căn nhà rồi dâng đến tầng trên, đến lúc này Tích Thi và Tịnh Nghiên mới biết vì sao Dương mất công đi xây một cái tầng nhà không vách. Dương tháo chốt và tầng nhà này trở thành một chiếc bè nổi lên theo nước lũ.

Ở một thế giới lệ thuộc vào linh lực thì những kĩ năng sinh tồn như thế này gần như không tồn tại vì chẳng ai cần đến, nhưng đối với những người trải nghiệm như Tịnh Nghiên và Tích Thi mới nhận ra sự cần thiết và thú vị, trong mắt hai nàng lúc này, Dương không những thể hiện tài, đức, trí tam toàn trong cuộc thi mà còn thể hiện sự thú vị, bản lĩnh, mỗi tội hơi bị dâm dê, không những trộm đồ lót hai nàng mà còn thường xuyên nhìn lén, giả vờ vô ý động chạm mông, ngực, còn hay trêu ghẹo, tán tỉnh, nhưng hai nàng không hiểu sao cái sự dâm dê của hắn không hề phản cảm mà còn khiến hai nàng cảm thấy đáng yêu.

Chống được cơn lũ, nhưng điều tiếp theo ba người cần đối mặt là cái lạnh. Chiếc bè này Dương không dựng vách vì sợ gió tạt sẽ lật bè, đổi lại, ba người phải chống chịu từng cơn gió thấu xương lùa qua.

Có một bộ lông thú từ con lợn rừng Dương săn được và hai chiếc chăn do Tịnh Nghiên kết từ dây rừng, nhưng những chiếc chăn thô sơ này cùng bếp lửa nhỏ là không đủ, mỗi người một chăn ngồi co ro trong gió lạnh.

"Ngụ Kiên!" Đang ngồi, Tịnh Nghiên chợt gọi Dương.

Thấy Dương âu yếm nhìn mình, gương mặt xinh đẹp nhợt nhạt vì lạnh của Tịnh Nghiên hơi ửng hồng lên, nàng the thẻ nói: "Đắp chung chăn với chị cho ấm!"

Dương liền nhích đến ngồi sát vào Tịnh Nghiên, thay vì mỗi người một chăn thì giờ hai người cùng quấn hai chiếc chăn, vai kề vai, tay nắm tay, cảm giác ấm áp hơn rất nhiều...

Có thể nói, Tịnh Nghiên chưa bao giờ trải qua nguy hiểm như hiện tại, cũng chưa từng có cảm giác bình yên và hạnh phúc như lúc này.

Còn Tích Thi ngồi đối diện, nhìn vẻ mặt hành phúc của Tịnh Nghiên mà lòng nàng ghen tức không chịu nổi. Đúng là loạn luân đấy, nhưng nếu Tích Thi cũng có một đứa em trai hoàn hảo như Ngụ Kiên thì mang cả tiếng loạn luân lẫn phản bội chồng thì nàng cũng chấp nhận.

Ngày xưa thua Tịnh Nghiên về cả nhan sắc lẫn gia thế, ngày nay đã trở thành vợ của gia chủ nhưng cuối cùng Tích Thi vẫn thua Tịnh Nghiên, cảm giác thất bại và ghen ghét khiến nàng uất ức đến rưng lệ, công thêm cái lạnh khiến đôi vai mỏng manh của nàng run lên từng hồi.

Dương nhìn thấy Tích Thi đang run lên vì lạnh, muốn gọi nàng sang nhưng chưa biết nên nói thế nào cho đẹp lòng cả hai người đẹp.

Tịnh Nghiên biết Tích Thi đang rất lạnh và cô đơn, cũng biết Dương đang khó xử, lại nhớ lúc nàng bị hút vào Thế Giới Chỉ thì Tích Thi vì muốn cứu nàng nên mới nị hút vào theo. Tịnh Nghiên muốn gọi Tích Thi sang ngồi cùng, nhưng nếu nàng gọi thì Tích Thi chắc chắn sẽ không sang. Thế là nàng nghĩ ra một cách, tay nàng đang nắm tay Dương trong chăn, nàng dùng ngón tay chỉ vào Dương rồi lại kéo tay Dương hướng về phía Tích Thi.

Dương hiểu ý, cảm động trước tấm lòng bao dung của Tịnh Nghiên, hắn yêu thương vuốt ve tay nàng rồi nói với Tích Thi: "Gia chủ phu nhân sang ngồi cùng chị em ta nhé, ba người cùng đắp chung chăn sẽ bớt lạnh nhiều lắm! Ui da!"

Dương nói hết câu thì la lên một tiếng rồi khó hiểu nhìn sang Tịnh Nghiên, nàng vừa véo hắn một cái rõ đau.

Tích Thi vốn không muốn qua đắp chung chăn với Tịnh Nghiên, nhìn Dương đột nhiên la đau rồi nhìn Tịnh Nghiên liền đoán ra rằng Tịnh Nghiên đang ghen.

"Ghen sao? Được, ta cho ngươi ghen sặc máu luôn!" Nghĩ trong lòng, Tích Thi liền tiến đến ngồi bên cạnh Dương, đem cơ thể mềm mại của nàng nép vào người Dương, lại còn chủ động kéo tay Dương vòng qua ôm vào eo mình, sau đó nàng liếc Tịnh Nghiên tựa như một lời khiêu chiến.

Tịnh Nghiên cũng trừng mắt đáp lại, nàng ghen là thật, nhưng cái véo kia là nàng cố tình làm để khiến Tích Thi chịu sang ngồi cùng. ngôn tình tổng tài

Chỉ có Dương là sướng nhất, trong mưa lũ mà được ngồi ôm hai cơ thể mềm mại thơm tho, hai gương mặt xinh đẹp yên bình ngủ tựa vai mình, hắn không cần làm tình cũng đủ thỏa mãn đi vào giấc ngủ dịu dàng...

Sáng, Dương thức dậy, hai người đẹp vẫn yên lành ngủ trong vòng tay. Chiếc bè được cột lại nên không bị trôi xa, Dương nhẹ nhàng đặt hai nàng nằm xuống rồi đi rửa mặt và tìm chút cá ăn sáng.

Tịnh Nghiên và Tích Thi vẫn mơ màng nằm ngủ ôm lấy nhau, cảm giác ấm áp từ cơ thể đối phương khiến hai nàng đều lầm tưởng đối phương là Dương.

Tích Thi bắt đầu dùng kĩ năng quyến rũ của mình, nàng dùng tay dịu dàng vuốt ve cổ đối phương trong khi cơ thể nàng uốn éo cọ mình vào đối phương.

Tịnh Nghiên tưởng rằng Dương đang âu yếm mình, nàng ngoan ngoãn ưỡn người đáp lại, tay nàng nắm lấy tay đối phương để cùng đối phương vuốt ve từ cổ lên mặt mình.

Chân hai nàng cọ vào nhau, một người chủ động, một người vô thức, nhưng đều chung mục đích là tìm kiếm sự động chạm nóng bỏng đến từ khúc thịt dài giữa hai chân đối phương.

Nhưng tìm mãi không thấy...

Hai hơi thở dồn dập đang mỗi lúc một gần kề nhau, một đôi môi quyến rũ khiêu khích, một đôi môi ngoan hiền chờ đợi.

Chạm vào nhau.

Hai chiếc lưỡi thơm tìm đến nhau để nêm nếm hương vị tình ái ngọt ngào.

Ngực nép vào ngực, cảm giác có chút kì lạ...

Trùng hợp thế nào, cả hai cùng rên lên một tiếng khe khẽ.

Rồi giật mình mở mắt nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của đối phương, hai đôi môi lập tức rời nhau và cùng hét toáng lên.

Dương nghe tiếng hét lập tức chạy về, chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì đã bị hai nàng lao vào đấm túi bụi.

"Đồ Ngụ Kiên chết bầm!"

"Dâm tặc!"

"Biến thái!"

Dương ôm đầu ăn đấm nghe chửi đến khi no đòn cũng không hiểu mình có tội gì.
Vì hết lương thực nên Dương và Tịnh Nghiên cùng đi tìm thức ăn.

Hai người đi sâu vào rừng cây.

"A! Quả này ăn được này!" Tịnh Nghiên tiến đến hái một quả màu đỏ trông khá giống quả cà chua.

"Chị chắc không? Coi chừng ngộ độc thực phẩm!" Dương cẩn thận nhắc nhở.

Tịnh Nghiêm lườm Dương và đáp: "Đúng là Ngụ Kiên giả có khác! Loại quả này gia tộc hầu như ai cũng biết, vì nó có mọc trong rừng cây của gia tộc, ăn rất ngọt và thơm."

Để chứng minh, Tịnh Nghiên cắn một miếng rồi gật gù khen: "Thật sự vừa ngọt vừa thơm."

"Đâu, cho em cắn thử xem có ngọt và thơm bằng môi chị không?" Dương trêu ghẹo.

Tịnh Nghiên lườm Dương một cái và đỏ mặt nói: "Đến đây!"

Dương liền tiến đến, Tịnh Nghiên tinh nghịch cắn một miếng rồi ngẩng mặt dùng môi đưa miếng trái cây vào miệng Dương.

Dương ngậm lấy miếng trái cây, vị thơm ngon liền tan vào lưỡi, nhưng càng ngon hơn là làn môi mềm của Tịnh Nghiên. Vừa nhai trái cây, Dương vừa dùng môi mình mơn trớn môi Tịnh Nghiên, ngọt ngào của hương vị cùng ngọt ngào của cảm giác lan tỏa khiến não bộ hắn sinh ra cảm giác thư sướng khó tả.

Mất một lúc mời rời được khỏi môi Dương, Tịnh Nghiên thở gấp hỏi: "Hương vị thế nào?"

Dương lắc đầu đáp: "Không biết, vì môi chị thơm quá lấn át hết rồi!"

"Vậy tự mà ăn!"

Tịnh Nghiên đem phần trái cây còn thừa lại đút thẳng vào mồm Dương rồi định quay đi, nhưng khi nàng xoay người thì Dương liền dang tay ôm eo kéo nàng trở lại, đồng thời cái miệng đang nhai trái cây của hắn áp vào môi nàng.

Trái cây trong miệng bị Dương dùng lưỡi đẩy qua miệng Tịnh Nghiên, nàng tỏ ra chống cự nhưng thực ra lại không hề cảm thấy chút ghê tởm nào, ngược lại còn cảm thấy hương vị mới lạ và kích thích.

Hai đôi môi dính sát vào nhau, hai chiếc lưỡi tìm đến nhau cùng mơn trớn nhau và cùng hưởng thụ hương vị trái cây thơm thơm ngọt ngọt.

Trái cây dần bị nuốt xuống cổ họng, nhưng hai chiếc lưỡi vẫn cứ cuốn lấy nhau, cố tìm ở nhau chút hương thơm vị ngọt còn sót lại.

Chợt Tịnh Nghiên rời môi Dương, nàng yêu thương nhìn hắn, đồng thời tay nàng đưa lên giúp hắn tháo lớp mặt nạ, lộ ra gương mặt thật đầy anh tuấn.

Yêu thương vuốt ve gương mặt Dương, Tịnh Nghiên thỏ thẻ nói: "Ngày đó ở Hoàng thành giúp đỡ một tên phá quán ăn..."

Nàng ngừng lại, lườm Dương và nũng nịu nói tiếp: "Không ngờ hôm nay sắp bị hắn phá luôn trinh tiết, đúng là làm ơn mắc oán!"

Dương tròn mắt ngạc nhiên, không ngờ Tịnh Nghiên đoan trang và chín chắn khi yêu lại trở nên tinh nghịch đến vậy. Dương bật cười, Tịnh Nghiên cũng bật cười vì không ngờ chính mình có thể đùa như vậy.

Cùng cười một lúc, Dương chợt đưa tay nhẹ nâng cằm nàng lên, hai đôi mắt si tình nhìn nhau, Dương lại lần nữa hôn vào đôi môi xinh đẹp.

Nụ hôn từ ngọt ngào nhanh dần thành cuồng nhiệt, Dương vừa hôn vừa bế Tịnh Nghiên đặt nàng ngồi trên một cành cây lớn cao ngang hông mình.

Áo quần Dương rơi xuống, áo quần Tịnh Nghiên cũng dịu dàng buông lơi, hai con người trần trụi giữa thiên nhiên.

Dương ngắm nhìn cơ thể mỹ miều của Tịnh Nghiên, nàng cũng thẹn thùng nhìn ngắm cơ thể đầy nam tính của hắn, nhất là cái khúc thịt trông thật hấp dẫn kia, nó đang cọ đầu vào vườn lông xinh đẹp và khiến cho cửa mình nàng cứ không ngừng tiết nước. Miệng người ta tiết nước bọt khi thèm ăn, cửa mình nàng hẳn cũng vì thèm muốn thứ kia nên d*m thủy mới thành dòng.

"Cơ thể chị thật đẹp!" Dương cảm thán nói, không chỉ có gương mặt xinh đẹp, cơ thể của Tịnh Nghiên cũng đều đạt đến mức độ hoàn hảo, chẳng qua nàng luôn ăn mặc kín đáo nên không ai nhận ra, từ chiếc cổ thon trắng ngần, đôi bầu vú no tròn với hai núm ti hồng phấn trông như hai quả đào tiên thơm ngon vừa độ chín, eo nàng cong như vẽ, mông căng tròn cùng đôi chân thon dài trắn nõn.

Rồi Dương đưa tay lên cảm thụ độ căng tròn cùng mềm mịn nơi bầu ngực Tịnh Nghiên mang lại, một tay hắn vuốt ve khắp đôi chân nõn nà của nàng.

Tịnh Nghiên ngồi trên cành cây nên hai tay phải vịn vai Dương để giữ thăng bằng, chính vì vậy nên nàng không thể phản kháng, chỉ có thể uốn éo thân hình trước cảm giác vừa nhột vừa kích thích từ đôi bàn tay Dương mang lại.

Khi đôi tay đã sờ khắp cơ thể Tịnh Nghiên, Dương bắt đầu dùng đến mũi, miệng và lưỡi để khám phá hương vị trên từng phần cơ thể nàng.

Từ mái tóc, Dương hôn xuống trán, hôn vào mí mắt, gặm nhẹ vào vành tai, mút nhẹ gò má xinh đẹp đang ửng hồng, cọ mũi vào mũi, hôn nhẹ làn môi rồi liếm dần xuống chiếc cổ thon thơm nồng hương tóc.

Cơ thể Tịnh Nghiên khẽ rung từng cơn theo khoái cảm từ Dương mang đến, nàng không kềm được thỉnh thoảng lại khe khẽ rên lên, tiếng rên tựa như tiếng thiếu nữ tỏ tình, cũng tựa như tiếng tình nhân mời gọi.

Dương hôn xuống làn vai mảnh mai gợi cảm, hôn vào bầu ngực căng tròn và dừng thật lâu ở đấy, mồm hắn há ra như muốn cắn, muốn nuốt lấy cả hai quả đào tiên tuyệt diệu kia vào mồm.

Tịnh Nghiên phải cắn răng rùng mình để ngăn bản thân hét lên trước cơn kích thích dâng trào.

Nàng cũng rên rỉ liên hồi khi Dương ngoạm lấy hai đầu ti nhạy cảm của nàng cùng lúc để làm đủ trò cắn, nhai, gặm, mút... rồi nhả ra khiến hai bầu vú ướt sũng khẽ đong đưa trông cực kì gợi dục.

Rời khỏi hai quả đào, Dương chợt nhìn thấy có một dòng d*m thủy lấp lánh đang từ cửa mình Tịnh Nghiên chảy dọc theo chân nàng xuống tận ngón chân, Dương liền quỳ một chân xuống để nâng chân nàng và đưa môi hút lấy giọt d*m thủy đang chuẩn bị rơi khỏi ngón chân xinh đẹp.

Lưỡi Dương liếm ngược dòng d*m thủy lên tận đùi nàng.

Cặp đùi trắn nõn được Dương dùng tay tách ra và nâng lên để có thể phơi bày khe suối tình ướt át đang ửng hồng quyến rũ.

Dương áp mặt vào đùi Tịnh Nghiên, nơi này thật mềm mại, mát rượi, đồng thời tỏa ra một làn dâm hương khiến người Dương lâng lâng như vào cõi mộng.

Dương không thể rời mắt khỏi cái khe suối trinh nguyên tươi hồng kia, tuy còn nép mình e thẹn nhưng lại toát ra sự mê hoặc không thể chối từ, nhất là khi nơi đó đang chảy ra một dòng d*m thủy long lanh.

Như rượu quý, chỉ ngửi cũng đủ say.

Như mật thơm, chỉ ngắm cũng đủ ngọt.

Có một lực hút vô hình kéo đôi môi Dương tiến gần, và khẽ chạm.

Giống như một luồng điện đột ngột lan khắp toàn thân, Tịnh Nghiên run bắn mình khi cửa mình nhạy cảm của nàng bị môi Dương hôn vào. Tiếp sau đó là khoái cảm như từng cơn sóng trào dâng theo sự mơn trớn môi của Dương cùng sự xâm lăng của chiếc lưỡi tinh ranh.

"Ư..." Tịnh Nghiên oằn mình rên rỉ, hai chân nàng vắt trên vai Dương, hai tay nàng ôm lấy đầu hắn, răng nàng nghiến chặt trước khoái cảm cực lạc đang lan tỏa trong hành lang dục vọng.

Tịnh Nghiên như con cừu non, còn Dương là tên cáo già, cừu non bị cáo già hành hạ, không những không đau khổ mà còn sướng phát điên và chỉ cầu mong sớm được cáo già ăn thịt.

Qua từng tiếng rên, từng động tác trên cơ thể Tịnh Nghiên, Dương có thể đoán biết lúc nào cơn ham muốn của nàng lúc nào đã lên đến đỉnh điểm.

Vậy nên Dương đứng dậy, một tay ôm eo giữ Tịnh Nghiên khỏi ngã, một tay nâng đùi nàng để có thể áp người sát vào cơ thể nàng.

Vừa ham muốn vừa hồi họp, Tịnh Nghiên xinh đẹp say sưa nhìn Dương, con tim nàng thình thịch đập còn bộ não nàng mị đi vì khoái cảm lan tỏa khi cửa mình e thẹn của nàng bị cái thứ cương dài nóng bỏng của Dương khiêu khích chạm vào rồi mơn trớn.

d*m thủy ướt đẫm khiến sự mơn trớn kia càng thêm kích thích, càng gây mong chờ.

Dương ngắm gương mặt xinh đẹp đang động tình của Tịnh Nghiên, nhìn vào đôi mắt long lanh e thẹn của nàng, nàng cũng yêu thương đáp lại, trong đôi mắt xinh đẹp ngoài e thẹn còn có lo lắng cùng chờ mong.

Đầu khấc của Dương đã dừng lại giữa hai mép thịt hồng hồng quyến rũ, d*m thủy trong vắt chảy đến nơi đầu khấc và hai mép thịt tiếp xúc rồi thành dòng nhễu xuống.

Vệt d*m thủy lấp lánh nhễu xuống chạm vào cỏ thơm, cũng là lúc đầu khấc của Dương như hóa thành mãnh thú xông thẳng vào cửa mình Tịnh Nghiên.

"A!"

Một tiếng rên đau đớn thất thanh phát ra từ cổ họng Tịnh Nghiên, dương v*t của Dương đâm vào đã xé toang bức màn quý giá mà nàng luôn gìn giữ, nhưng cuộc xâm lược cũng khiến cả người nàng rùng mình trước khoái cảm điên cuồng ập đến, nàng là đạt đến cực khoái ngay khi con quái vật của Dương tiến vào.

Đôi mắt đẹp mị đi vì thỏa mãn của Tịnh Nghiên nhìn Dương vừa yêu thương vừa hờn dỗi, trông đáng yêu đến nỗi Dương không thể không đặt môi hôn vào trán nàng.

Sau khi hôn, vẫn giữ dương v*t cương cứng nằm sâu trong khe suối ấm ẩm, Dương nựng nhẹ gò má xinh đẹp và thì thầm hỏi: "Thích không?"

"Đau!" Tịnh Nghiên nũng nịu đáp.

"Ta hỏi thích không cơ mà?"

"Thì người ta trả lời là đau đó!"

"Vậy là không thích hả?" Dương nhướng mày trêu chọc, sau đó hắn từ từ rút dương v*t của mình ra, trên dương v*t còn vương một vệt máu đào.

Sau khi rút ra, Dương lại dùng đầu khấc quệt khắp cửa mình Tịnh Nghiên một cách đầy khiêu khích. Tịnh Nghiên vừa đạt cực khoái nhưng vẫn không thể kháng cự sự khiêu khích của Dương, ngồi trên cành cây, mông nàng không ngừng lắc lư để cửa mình có thể cọ xát với dương v*t của Dương nhiều hơn, hận không thể ngay lập tức đem dương v*t của Dương nuốt vào.

Tay Dương thì đang nựng nịu hai bầu vú tròn xinh xắn, hắn nắn, bóp, xoa, vuốt ve và tạo thành đủ loại hình dáng rồi thả ra cho hai bầu vú mịn màng đong đưa trông cực kì gợi dục.

Càng dễ đạt được thì độ thỏa mãn càng thấp, nguyên tắc này cũng đúng trong tình dục. Sự trêu ghẹo của Dương khiến Tịnh Nghiên như phát điên lên vì mong đợi, d*m thủy của nàng tiết ra bị dương v*t của Dương quệt ướt cả hai bên mép đùi, dương v*t của Dương cũng ướt nhễu nhão, mùi dâm hương tỏa ra hòa vào hương da tự nhiên của Tịnh Nghiên lan vào mũi Dương như một lời mê hoặc.

Không thể chịu đựng nổi nữa, Tịnh Nghiên nhào vào lòng Dương, nàng đẩy hắn ngả ngửa ra sau và quỳ lên hắn. Vểnh mông lên, Tịnh Nghiên liếc Dương đầy hờn dỗi trong khi tay nàng dịu dàng nâng niu dương v*t hắn, mông tròn từ từ hạ xuống, cửa mình nàng dần nuốt lấy dương v*t gân guốc làm d*m thủy ứa ra thành dòng.

"Ư..." Tịnh Nghiên rên rĩ trong sung sướng, cảm giác đau đã sớm dịu đi, giờ cảm giác sướng khoái lấn át hoàn toàn.

Dương cũng cắn răng chống chịu cơn khoái lạc tột đỉnh, còn gì sướng bằng cảm giác dương v*t từ từ tiến vào cõi tiên, mềm mềm, ẩm ẩm, ấm ấm.

Thở một hơi dài, cơ thể Tịnh Nghiên theo bản năng bắt đầu cử động để thực hiện hành vi giao phối. Mắt nàng liếc Dương gợi tình, tay nàng chống lên bộ ngực vạm vỡ của hắn, eo nàng cong cớn, ngực nàng ưỡn ra, đùi và mông nhịp nhàng phối hợp để âm đ*o nàng và dương v*t của Dương không ngừng cọ xát vào nhau.

Dương cũng đẩy hông phối hợp trong khi hai tay hắn tham lam hái lấy hai quả đào mộng mị đang đong đưa đầy dụ hoặc.

"A... A... A..." Tịnh Nghiên không ngừng rên rỉ và thở gấp, thỉnh thoảng nàng lại liếc Dương, trao cho hắn những cái nhìn đầy cảm xúc.

Khi thì là cái liếc e thẹn vì tay Dương hư hỏng khám phá khắp cơ thể nàng.

Khi thì là cái liếc dụ hoặc khiến Dương hứng khởi tăng cường sức đẩy.

Khi lại là cái liếc hờn dỗi khi Dương vung tay vỗ mạnh vào mông hoặc véo mạnh vào đầu ti xinh xắn của nàng.

Còn có khi là cái liếc lém lĩnh khi nàng trả thù Dương bằng cách dừng lại và nâng mông khiến âm đ*o nàng và dương v*t của Dương chỉ còn giữ nhau bằng một cái chạm lững lờ.

Nhưng vì cái trả thù đó mà nàng bị Dương phản đòn bằng cách bật dậy giữ nàng trong tư thế quỳ chổng mông để hắn từ phía sau cắm vào.

"A! A!"

Trong tư thế này, lực đẩy nhanh và mạnh mẽ của Dương khiến cơ thể Tịnh Nghiên liên tục bị đẩy về phía trước, mà Dương thì càng lúc đẩy càng nhanh, càng mạnh, Tịnh Nghiên ngay cả rên cũng không rên nổi, chỉ có thể cắn răng và cố chống tay hứng chịu từng cú đẩy liên hồi.

Phần thân dưới của Dương cứ vỗ vào mông Tịnh Nghiên tạo thành tiếng lạch bạch liên thanh, hòa vào đó còn là tiếng òm ọp của dương v*t xông vào âm đ*o và tiếng thở dốc cùng rên rỉ của Tịnh Nghiên.

Cuối cùng Tịnh Nghiên không chống đỡ nổi nữa, nàng bị đẩy ngã bẹp xuống đất, toàn thân co giật vì cơn cực khoái dâng trào.

Khi mà Tịnh Nghiên còn đang thở không ra hơi vì sướng thì Dương lại xông đến, hắn nắm hai cổ chân nàng dang ra để có khoảng trống đưa hông xuống cho dương v*t cắm phập vào.

Tịnh Nghiên lúc này như muốn tắt thở, sướng quá thành khổ, nàng oằn mình đón nhận từng cú đẩy liên hồi, nàng lắc mình giãy giụa, tay nàng cố đấm vào ngực Dương chỉ để cầu xin hắn tạm dừng cho nàng thở.

"Dừng... A! Dừng lại... A! A! Em... chịu không... nổi! A! Aa! Aa!"

Nhưng Dương thì cứ như con dã thú đẩy điên đẩy cuồng, cho đến khi cơn cực khoái bùng lên, hắn đẩy thêm một cú cuối cùng rồi rút dương v*t ra.

Tịnh Nghiên đang oằn người trong cơn cực khoái, miệng nàng há ra để lấy hơi sau một hồi ngộp thở, đột nhiên một vệt chất nhầy trắng đục bắn thẳng lên mặt nàng. Tịnh Nghiên giật mình chưa biết chuyện gì xảy ra thì Dương đột nhiên đỡ đầu nàng dậy và đem dương v*t nhầy nhụa đang co giật của hắn cắm thẳng vào miệng nàng, tiếp sau đó là những luồng chất lỏng đặc sệt bắn tới tấp vào mồm Tịnh Nghiên.

Khi Dương dừng lại và rút ra, chất lỏng trăng đục tanh mùi đặc trưng từ trong miệng Tịnh Nghiên tràn ra, bám đầy làn môi hồng và nhễu xuống cằm, rơi xuống ngực, rồi lại từ ngực nhỏ xuống cặp đùi trắng nõn.

Trên gương mặt xinh đẹp của nàng cũng dính một vệt nhầy từ trán xuống mũi và một bên má.

Tịnh Nghiên nhìn tinh dịch chảy khắp cơ thể mình, nàng thất thần trong vài giây rồi nhào đến đấm Dương túi bụi: "Đáng chết! Dám làm bậy vào miệng em! Ghê chết đi được!"

Dương vừa ôm đầu chịu đòn vừa trả treo: "Ghê gì? Bổ lắm đó!"

"Bổ vậy anh tự ăn hết đi! Nè!" Vừa đấm vừa nói, khi nói xong, Tịnh Nghiên liền ôm cổ Dương và đem đôi môi dính đầy tinh dịch hôn vào môi hắn.

Hai đôi môi mơn trớn vào nhau, cái lưỡi nhơn nhớt tinh dịch của Tịnh Nghiên chủ động tìm đường sang môi Dương, đem theo dâm vị béo nồng trao vào lưỡi hắn.

Từ xa, Tích Thi đã chứng kiến tất cả, bao gồm cả sự thật rằng Dương không phải Siêu Ngụ Kiên mà là một gương mặt cực kì anh tuấn.

Nhưng trong lúc này thì điều làm Tích Thi ấn tượng nhất chính là khả năng sinh lý khủng khiếp mà Dương thể hiện ra, đó chẳng phải điều mà nàng hằng đêm mơ ước sao?

Nhìn Dương điên cuồng và nóng bỏng như dã thú, Tích Thi nghiến răng ngăn cơn thèm muốn và ghen ghét trong khi hai đùi nàng cố khép lại để ngăn d*m thủy đang tiết ra thành dòng.

Chợt có tiếng gió xào xạc, Tích Thi, Dương, Tịnh Nghiên cùng nhìn lên bầu trời và thấy một đôi cánh đang sà xuống.

Đôi cánh càng lúc càng lớn, lao xuống với tốc độ rất nhanh, cuối cùng lộ ra là một con chim đại bàng.

Con đại bàng đang nhắm vào Tích Thi.

Dương nhìn theo hướng đại bàng nhắm đến và nhìn thấy Tích Thi đang đứng nhìn, liền gào to: "Phu nhân, nấp mau!"

Nhưng đã muộn, con đại bàng có kích thước khổng lồ gắp lấy Tích Thi rồi bay đi.

"Em hãy về nhà cho an toàn, anh sẽ đi tìm cô ta!" Dương nói với Tịnh Nghiên.

Tịnh Nghiên biết mình không có linh lực đi theo chỉ làm vướng bận nên nhắc nhở Dương cẩn thận rồi trở về căn nhà.
Chim đại bàng khổng lồ lướt gió bay vút giữa trời cao, dưới chân đại bàng, Tích Thi hoảng loạn cố tìm cách giãy thoát nhưng hoàn toàn vô ích, không dùng được linh lực, nàng chỉ là một cô gái chân yếu tay mềm.

Dương đang đuổi theo hướng bay của đại bàng, nhưng với khả năng hiện tại thì e rằng khi đuổi đến nơi thì có lẽ hắn cũng làm mồi cho đại bàng vì đuối sức.

Vừa chạy hồng hộc, Dương vừa mắng: "Đậu xanh mấy thằng gia chủ đời trước, nuôi bướm trong này không nuôi, đi nuôi đại bàng!"

Thế giới nhân tạo này không thể tự tạo ra sinh vật cho nên hầu hết các loài sinh vật, kể cả cây cỏ trong thế giới này đều là do các đời chủ nhân trước của Thế Giới Chỉ mang vào.

Đang chạy, Dương chợt thấy một bóng trắng, hóa ra một một con linh mã đang ăn cỏ. Linh mã là một loài linh thú họ ngựa, trông gần giống như ngựa thường nhưng có hình dạng đẹp hơn, khỏe hơn và thông minh hơn, là loại thú cưỡi rất phổ biến.

Với ý định cưỡi linh mã đuổi theo cho đỡ mệt, Dương từ từ tiến về phía con linh mã màu trắng xinh đẹp.

Linh mã là loài vật thông minh và thân thiện, tuy nó khá đề phòng nhưng Dương vẫn dễ dàng tiến gần, miễn đừng khiến nó cảm thấy nguy hiểm.

"Ngoan nào cô gái, cho ta cưỡi đi, khi nào rảnh ta dẫn đi gặp Thâu Thiên đẹp trai."

Con linh mã này chưa từng tiếp xúc với con người nên cóc hiểu Dương nói gì, hơn nữa nó là ngựa đực. Nhưng nó vẫn cho Dương trèo lên lưng và lao đi theo sự điều khiển của Dương.

Tổ đại bàng khổng lồ nằm trên một tán cây cổ thụ. Đại bàng thả Tích Thi Xuống tổ, có hai con chim non to hơn cả Tích Thi đang ríu rít há mỏ đòi ăn.

Ăn chim thì rất sung sướng, nhưng bị chim ăn thì thật kinh hoàng, Tích Thi điên cuồng gào thét kêu cứu và cố chạy khỏi tổ, con chim khổng lồ liền dùng mỏ mổ vào váy để kéo nàng lại.

Váy rách toạc, Tích Thi theo quán tính nhào về phía trước và rơi khỏi cái tổ.

Nhưng khi vừa rơi khỏi tổ, Tích Thi liền rơi xuống một cành cây to lớn và kì lạ, cành cây này đang từ từ trồi lên trên tổ chim.

Nhìn kĩ, Tích Thi mới biết nàng vừa rơi xuống đầu một con rắn khổng lồ, và con rắn này đang tìm đến bắt chim non.

Tích Thi sợ đến mức chết trân, nàng muốn đứng dậy chạy nhưng hai chân mềm nhũn, vai nàng run rẫy, ngay cả miệng cũng không thể la hét được nữa.

Rắn và đại bàng nhìn thấy nhau, con rắn nghiêng đầu thủ thế khiến Tích Thi bị té lăn xuống tổ chim.

Bị té vào tổ, Tích Thi khiến cả hai con quái vật cùng chú ý vào nàng, chúng đã xác định nàng là con mồi để tranh đoạt.

Tuyệt vọng, Tích Thi chết điếng trước ánh mắt của đại bàng và mãng xà, nhưng khi hai con quái vật chuẩn bị lao đầu vào nàng, đôi mắt tuyệt vọng của nàng đột nhiên nhìn thấy một bàn tay đang bám lấy thành tổ để trèo lên.

Là Dương.

Dương trèo lên đứng trên tổ, lúc này hắn như một vị cứu tinh kéo Tích Thi ra khỏi tuyệt vọng...

Mỗi tội, vị cứu tinh này chỉ mặc áo mà không mặc quần, lí do là vì lúc vội vã trèo lên, quần Dương bị cành cây vướng lại, vì gấp gáp cứu người nên hắn không kịp nhặt.

Lúc này hai con quái vật đã lao vào tranh đoạt Tích Thi, nhưng vị cứu tinh không quần với thể chất mạnh mẽ đã lao vào kéo Tích Thi tránh thoát trong tích tắc, sau đó hắn bế nàng nhảy lên đầu rắn và dựa vào độ nghiêng và trơn của mình rắn để trượt xuống mặt đất, cuối cùng nhảy lên lưng ngựa bỏ chạy.

Ngồi trước Dương trên lưng ngựa, Tích Thi quay đầu lại nhìn tổ chim và hai con quái vật đang xa dần, trong lòng thở phào một trận.

Tích Thi lại nhìn gương mặt kẻ đang ngồi kề sau lưng mình, rồi nàng hỏi: "Ngươi không phải Siêu Ngụ Kiên, ngươi là Võ Phi Dương?"

"Gia chủ phu nhân biết ta sao?" Dương ngạc nhiên hỏi.

Tích Thi gật đầu, là vợ của gia chủ Siêu gia nên nàng biết được nhiều bí mật mà người khác không biết, ví dụ như chuyện Dương chính là Bình Thường, kẻ bị cho là hại chết Siêu Phàm, ngoài ra còn có một số tin tức từ Địa Tâm Cảnh và cả cuộc chiến ở Long Thành.

Những tin tức mà Tích Thi biết đều bắt nguồn từ Thiên Cơ, cho nên những tin tức này đều viết theo hướng Dương là kẻ phản diện còn Trịnh Thiên Minh là vị anh hùng trẻ tuổi luôn đấu tranh vì lẽ phải.

Có những người mơ mộng yêu thích anh hùng, nhưng cũng có không ít người lại hâm mộ kẻ phản diện, Tích Thi lại là một trường hợp như vậy.

Chạy một hồi, con linh mã bắt đầu đi chậm lại vì mệt.

Ngồi trên lưng ngựa, Tích Thi liên tục đưa ra những câu hỏi để thỏa mãn lòng tò mò:

"Sao ngươi lại giả làm Siêu Ngụ Kiên? Để trả thù Siêu Quần sao?"

"Không phải." Dương lắc đầu, ngồi kề sau Tích Thi, tấm lưng mềm mại của nàng cứ tựa vào ngực hắn, hương tóc và hương da thoảng lan vào mũi hắn.

"Là vì Tịnh Nghiên?" Tích Thi hỏi.

"Đúng vậy, một phần là vì giúp Tịnh Nghiên cứu cha mẹ."

"Một mình ở Siêu gia, ngươi không sợ bị phát hiện sao?"

"Sợ chứ! Nhưng vì đã hứa với Tịnh Nghiên nên dù biết nguy hiểm ta cũng phải làm." Dương đáp.

Vì lưng ngựa xốc nảy nên mông Tích Thi bị áp sát vào người Dương, nàng có thể cảm giác được một thứ cưng cứng nong nóng đang bị ép vào phần dưới lưng nàng. Lúc này Tích Thi đỏ mặt nhớ ra Dương đang ở truồng.

Ở truồng, ôm sát nàng từ phía sau, trên lưng ngựa. Cảm giác này sao mà xấu hổ nhưng cũng ngọt ngào và đầy kích thích.

Tim đập mạnh, hơi thở dần dồn dập, Tích Thi vô thức cong eo ưỡn mông ra sau để cọ mạnh hơn vào dương v*t của Dương, nhưng nàng tỏ ra không hay biết hỏi: "Nhưng ta biết ngươi là Ngụ Kiên giả rồi, không sợ ta báo cho gia tộc biết hay sao mà còn đi cứu ta?"

"Vì chỉ lo cứu người nên quên nghĩ đến chuyện đó!" Dương tỏ ra thật thà đáp.

"Vậy giờ ngươi có định giết ta diệt khẩu không?" Tích Thi hỏi, tay nàng nhẹ nhàng chạm vào tay Dương.

Dương thừa biết Tích Thi đang dụ dỗ mình nên hắn mới diễn vai thật thà, hắn lắc đầu đáp: "Gia chủ phu nhân đẹp quá, ta không nỡ ra tay."

"Vậy giữa ta và Tịnh Nghiên, ngươi thấy ai đẹp hơn?" Tích Thi nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay của Dương và hỏi.

Dương đáp: "Tịnh Nghiên đẹp hơn, nhưng gia chủ phu nhân hấp dẫn hơn."

"Vậy sao? Ta hấp dẫn thế nào?" Tích Thi vừa hỏi vừa quay nghiêng mặt liếc Dương một cái liếc đầy dụ hoặc.

"Thì... nhìn là muốn..." Dương ngập ngừng.

"Muốn gì cơ?" Tích Thi thì thào hỏi, tay nàng chủ động kéo tay Dương ôm vào chiếc eo thon của nàng để cùng vuốt ve, mông nàng vễnh lên khiến dương v*t của Dương trượt xuống và chạm vào lớp quần lót mỏng che nơi cửa mình đã sũng ướt.

"Muốn..." Dương thở phì phò trước dụ hoặc quá lớn, một tay Tích Thi đang kéo tay hắn lên mân mê ngực nàng, tay còn lại nàng đưa ra sau mông để vạch đáy quần lót sang bên, khe suối ướt đẫm lộ ra và ngay lập tức được đầu khấc nóng hổi của Dương hôn vào.

"Muốn gì?" Tích Thi liếc Dương và hỏi, gương mặt nàng lúc này toát lên thần thái dâm đãng cực kì mê người.

Lưng ngựa xốc nảy khiến đầu khấc của Dương liên tục chọt nhẹ vào âm đ*o của Tích Thi.

Dương nhìn cái liếc mắt mị hoặc của Tích Thi và kề sát môi thì thầm vào tai nàng:

"Ta muốn nàng..."

Chỉ một lời thì thầm nhưng lại khiến Tích Thi rùng mình trong khoái cảm, đồng thời, âm đ*o ẩm ướt của nàng cũng bị khúc thịt tuyệt vời của Dương từ từ tách ra để tiến vào.

"Ư..."

Tích Thi ngửa cổ rên lên một tiếng cực kì sung sướng, dương v*t của Dương giống như một tạo tác có thể kết hợp hoàn hảo với bất cứ người phụ nữ nào. Tích Thi cảm thấy cơn sướng khoái cứ bùng cháy lên khi dương v*t của Dương mỗi lúc một tiến sâu vào và cuối cùng chạm đến cổ tử cung của nàng.

Tích Thi thở ra một hơi đầy thỏa mãn, trong đời nàng chưa bao giờ có cảm giác sung sướng đến vậy.

Trên lưng ngựa nên dù không dùng sức, dương v*t của Dương vẫn không ngừng rung động va chạm với âm đ*o Tích Thi, Tích Thi có cảm giác như dương v*t của Dương là một thanh kiếm tạo thành từ khoái cảm, nó có thể giết chết nàng vì sung sướng.

Tay Dương lúc này vẫn đang xoa nắn bầu vú tròn của Tích Thi, tay của Tích Thi cũng vuốt ve mu bàn tay Dương để biểu thị sự mời gọi.

Linh mã vẫn chầm chậm tiến bước, tựa như nó không biết hoặc không quan tâm có hai con người đang thực hiện hành vi giao phối ngay trên lưng mình.

dương v*t của Dương bắt đầu quy trình ra vào liên tục.

Tích Thi thì cứ rên rĩ không ngừng vì khoái cảm cứ liên tục dồn lên não bộ nàng. Chẳng mấy chốc, nàng đã đạt đến cực khoái, cả người co giật trong sung sướng.

Khi cực đỉnh qua đi, Tích Thi quay mặt lại nhìn Dương bằng ánh mắt đầy ý dâm, nàng nói: "To gan thật! Gia chủ phu nhân mà chàng cũng m..."

Chưa nói hết câu, Dương đã áp môi hôn vào môi nàng, và ngay lập tức Tích Thi ôm cổ Dương đáp lại cuồng nhiệt. Vừa hôn, Dương vừa ôm đùi Tích Thi để đỡ nàng xoay người ngồi đối diện hắn, dương v*t hắn lại cắm vào cửa mình nàng, váy áo cởi ra vắt sau lưng ngựa, hai con người trần trụi ôm siết lấy nhau, hôn nhau say đắm giữa thiên nhiên...

Ngựa đang tăng tốc trở lại.

Tiếng vó ngựa hòa cùng tiếng rên dâm đãng với tiếng da thịt va chạm và tiếng hai bộ phận sinh dục hòa vào nhau.

Tích Thi nửa ngồi nửa nằm ngửa lưng trên cổ ngựa, đôi chân thon đẹp như băng như ngọc vắt ở hai bên hông Dương, ngực nàng bị hai tay Dương tóm lấy trong khi hông hắn không ngừng lắc lư đem dương v*t to tướng ra vào điên loạn trong cửa mình nàng, d*m thủy chảy thành dòng trên lưng ngựa.

Gương mặt quyến rũ của Tích Thi dại đi vì sướng, nàng đã lên đỉnh vài lần, nhưng khi lần cực khoái này chưa vơi thì cơn cực khoái tiếp theo đã lại đến.

"A! A! Á! Sướng điên mất! Thiếp điên vì chàng mất! Á! Á!" Tích Thi rên như hét trong những cú dập liên hồi. Thân thể quyến rũ của nàng cứ điên cuồng giãy giụa trong khi đầu nàng cứ lắc liên tục để cố chống lại cơn sướng khoái tột cùng.

Cuối cùng, Dương dập một cú cực mạnh khiến Tích Thi cứng người hự một tiếng rồi bắt đầu co giật, Dương thì lập tức rút dương v*t ra và bắn tinh như tưới vào khắp cơ thể quyến rũ của nàng.

Một lúc sau...

Linh mã chầm chậm tiến bước, trên ngựa, Tích Thi mình đầy tinh dịch ngồi tựa vào ngực Dương, nàng ngửa mặt hôn dương một nụ hôn dài ngọt ngào và mặc cho hắn ôm nàng và vuốt ve khắp cơ thể mềm mại.

Hôn thật lâu, Tích Thi nựng má Dương và nói: "Không những giả danh Ngụ Kiên còn dám cưỡng hiếp gia chủ phu nhân, chờ ra khỏi đây ta xem chàng sống kiểu gì!"

Dương cũng nựng má nàng và hỏi lại: "Vậy lúc đó không có ta thì nàng điên kiểu gì?". Truyện Sủng

"Không có chàng thì ta vẫn bình thường chứ sao lại điên?"

"Đúng rồi! Phải có ta mới khiến nàng sướng phát điên được chứ?" Dương trêu.

Tích Thi đỏ mặt nhớ đến bản thân thật sự muốn hóa điên vì sướng, nàng xấu hổ định quay mặt đi nhưng lại bị Dương nâng mặt hôn vào...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK