• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

. Tiệc rượu

Ngày hôm sau, trong nội bộ công ty Jonsson chợt truyền ra tiếng gào thét đầy phẫn nộ của An Dật: “Lão tử là người của phòng kế hoạch! Chứ không phải người của phòng thiết kế! Lão tử không đi!”

An Dật hiếm khi cường ngạnh như thế.

May mà Jonsson là một công ty rất dân chủ, nếu An Dật không muốn, bọn họ cũng sẽ không bức ép.

Suy cho cùng thì An Dật nói cũng đúng, hiệu ứng khâu cuối của Blue Island vốn dĩ chính là việc của phòng thiết kế.

Ồn ào cả ngày, An Dật một chút cũng không chịu nhường, vì vậy Reeve cũng không cho phép phòng thiết kế tới bắt người đi. Nói thế nào thì An Dật cũng là người của gã, phòng thiết kế nếu muốn mượn thì phải qua sự đồng ý của gã mới được.

Do Jonsson là bên chủ nhà, nên đặc biệt mở một buổi tiệc rượu chiêu đãi vào buổi tối.

Bởi An Dật suýt tí nữa thì phá hỏng mất cuộc thương lượng ngày hôm qua, vì vậy tối nay dù thế nào đi nữa Kevin cũng không để hắn mượn cớ chuồn đi.

Thế là dưới công cuộc vừa đấm vừa xoa, cộng thêm cưỡng bức lợi dụ từ Kevin, cuối cùng An Dật cũng đồng ý tham gia tiệc rượu vào tối nay.

An Dật thay một bộ đồ nghiêm trang, nhìn có vẻ rất phong độ.

Hắn với Hạ Vũ đã lâu không gặp, vì vậy hai anh chàng lại chụm đầu tụ thành một đống.

Hạ Vũ: “Nghe nói Trần Trăn tới đây?”

An Dật lườm gã: “Nghe nói em gái cậu, tôi thấy anh ta luôn rồi.”

Hạ Vũ: “. . . . . . Vậy hai người các cậu không xảy ra chuyện gì chứ?”

An Dật: “Có thể có chuyện gì?”

Hạ Vũ: “Cậu bình tĩnh ghê.”

An Dật: “Đương nhiên rồi.” Thật ra thì tâm tình hắn chẳng tài nào bình tĩnh nổi.

Khi tới khách sạn rồi, An Dật vẫn một mực đi bên cạnh Hạ Vũ, nhìn điệu bộ giống y như vệ sĩ của Hạ Vũ.

Tiệc rượu lần này, phần lớn nhân viên quản lý của Jonsson đều tới tham dự, biểu lộ bọn họ rất coi trọng cơ hội hợp tác lần này với Blue Island.

Chỉ chốc lát sau, người bên phía Trần Trăn cũng tới.

Hầu hết bọn họ đều là người hôm qua, thuần một màu da dân châu Á.

Thế nhưng An Dật lại biết có chỗ khác, đó là xuất hiện thêm một cậu bé nữa. Sở dĩ hắn nói là cậu bé, là bởi vì người này có vẻ khá nhỏ tuổi, mặt mũi lại chưa hết sự ngây thơ.

Rất giống cậu bé mà hắn thấy khi hắn đang thân thiết với Trần Trăn ở trong xe lúc trước.

Nhìn cậu ta đứng chung một chỗ với Trần Trăn, nếu như là nữ, thì ông nội nó, hắn sẽ tin chắc rằng đó là bạn gái mà cái tên Trần Trăn kia mang tới.

An Dật làm bộ như không thấy bọn họ, vẫn bám riết lấy Hạ Vũ, cười cười nói nói.

“Cậu không tới chào anh ta một tiếng?” Hạ Vũ ghé vào bên tai hắn nhỏ giọng hỏi.

“Anh ta giả vờ không biết tôi, mắc mớ gì tôi phải tới chào anh ta?” An Dật bĩu môi, tâm tình vô cùng tệ hại.

Hạ Vũ cầm ly rượu: “Ây da, tự nhiên nghe thấy mùi dấm chua.”

An Dật: “Chua em gái cậu.”

Lúc này Trần Trăn đang mang theo người của y đi chào hỏi mấy sếp nhớn của Jonsson.

Đáng lẽ An Dật và Hạ Vũ cũng phải tới chào hỏi lấy lệ, bất quá hai người lại lủi vào một góc, không đếm xỉa gì tới ánh mắt ám chỉ của thư kí, tiếp tục giả ngu.

“Dạo này thế nào?” Hạ Vũ tiếp tục nói chuyện phiếm với An Dật, “Trong Jonsson không có ai ăn hiếp cậu chứ?”

An Dật lắc đầu: “Không sợ tôi là hay rồi.”

Hạ Vũ cười ha ha: “Xem ra cậu cũng biết mình tiếng xấu bay xa nha? Nói thiệt, cậu bây giờ rất có phong phạm của Trần giám đốc.”

An Dật: “. . . . . .”

Hạ Vũ hỏi dò: “Cậu còn thích anh ta không?”

An Dật: “Tôi nói tôi thích anh ta khi nào?”

Hạ Vũ: “Hành động và nét mặt của cậu đã tố cáo cậu từ lâu rồi. Sau khi Trần Trăn đi Nhật, khoảng thời gian lúc đó cậu rất bất thường.”

An Dật: “. . . . . .”

Hạ Vũ: “Bây giờ xem ra hai người mấy cậu rất có duyên, đến tận Mĩ rồi mà vẫn còn gặp nhau. Nếu không thì, tôi giúp cậu đoạt lại anh ta?”

An Dật: “. . . . . .”

Hạ Vũ: “Cậu xem, cậu trai đứng kế bên rõ ràng rất có ý với Trần Trăn nha. Nếu cậu không nhanh chân, anh ta thích người khác rồi thì cậu chẳng còn đất để diễn đâu.”

An Dật: “. . . . . .”

Thấy An Dật vẫn trầm mặc, Hạ Vũ cũng không nói nữa.

Nếu bức ép An Tiểu Miêu này quá, chỉ sợ hắn lại rụt người chui vào trong lớp vỏ bảo vệ của chính hắn, tiếp tục chơi trò lừa mình dối người.

An Dật nhìn Reeve mang vẻ mặt nịnh nọt đối đáp với Trần Trăn ở bên kia, hắn lại càng khó chịu.

Nói chuyện thì nói đi, có cần phải đứng sát vô như vậy không. Còn cái tên Trần Trăn kia nữa, ngày thường không phải rất thông minh nhạy bén hay sao, đến giờ bị người ta lợi dụng chiếm tiện nghi cũng không hề hay biết? !

Còn cậu nhóc kia nữa chứ, cậu ta con trai chứ có phải con gái đâu, nắm nắm kéo kéo tay Trần Trăn làm gì? Bộ đứng không vững à! Chân cậu cũng có mang giày cao gót đâu!

An Dật hoàn toàn tiến vào trạng thái ai oán, không hề phát hiện Hạ Vũ rất kinh ngạc khi nhìn thấy cái vẻ mặt này của hắn.

“An Tiểu Dật, nhìn mặt cậu giờ y như muốn giết người vậy đó.” Hạ Vũ nhịn không được chọt hắn một câu.

“Thật tình thì tôi cũng đang muốn giết người đây.” Hiếm khi An Dật nói lên suy nghĩ trong lòng mình.

“Ghen tới mức muốn giết người? Cậu thừa nhận đi, cậu rõ ràng là chưa quên được Trần Trăn.” Hạ Vũ nhún nhún vai.

“Tên đó dám lấy đi trinh tiết của tôi, tôi có thể quên được hay sao! Cậu phải biết tuy lòng dạ tôi bao dung rộng lớn, nhưng người nào đắc tội tôi, tôi đều nhớ rất rõ!” An Dật nghiến răng nghiến lợi nói.

“Được rồi được rồi, tới, uống rượu với tôi. Dạo này anh đây cũng đang buồn nhiều chuyện.” Hạ Vũ kéo hắn tới một cái bàn bày đầy rượu.

Thời gian tiếp theo trong tiệc rượu, Trần Trăn hoàn toàn không hề chú ý tới An Dật.

Y vốn dĩ muốn chơi trò lạt mềm buột chặt, ai ngờ sau khi bữa tiệc rượu này kết thúc lại thấy An Dật đã uống đến mức say bét nhè chẳng biết trời trăng là gì, cả người thì dính sát lấy Hạ Vũ, y rốt cuộc. . . . . . không thể không chú ý hắn được.

Bỏ mặc cả đám người đang vây lấy mình, đi tới trước mặt Hạ Vũ, Trần Trăn rất lịch sự cười: “Có thể trả em ấy lại cho tôi không?”

Hạ Vũ nhìn Trần Trăn, cười hà hà: “Cậu ấy là người của anh khi nào mà bắt tôi phải trả? Cậu ấy rõ ràng là của tôi nha.”

Vẻ mặt Trần Trăn chuyển sang lo lắng trong chớp mắt: “Cậu tưởng là tôi không biết cậu là bạn của An Dật? Việc cậu lôi kéo em ấy tới Mĩ tôi còn chưa tính, bây giờ ý cậu là gì?”

Hạ Vũ đã làm thì phải làm tới cùng, tiếp tục giả bộ nói: “Bây giờ cậu ấy đang quen với tôi, Trần giám đốc, câu “quân tử không đoạt thứ người khác thích” anh hiểu không?”

Trần Trăn có hơi bực mình: “Vậy cậu cướp của người khác thì được chắc? Tưởng tôi đang ở Nhật thì cậu có thể tùy tiện nhúng chàm em ấy sao?”

Hạ Vũ vừa định cự lại, ai ngờ An Dật đang dính lấy gã lại lầm bầm một câu: “Hức. . . . . . Muốn ói. . . . . .”

Hạ Vũ lập tức gào lên: “Từ từ! An Tiểu Dật cậu nếu dám ói lên người tôi, tôi sẽ tuyệt giao với cậu!”

Nhìn Hạ Vũ mang theo An Dật đến toilet, Trần Trăn chẳng biết phải nói gì.

Lúc này cậu trai đi cùng y đến dự buổi tiệc rượu đi tới, hỏi: “Trăn, người kia chính là người mà anh theo đuổi không thành công à?”

Trần Trăn tựa tiếu phi tiếu: “Không, là cậu nhóc uống say đang dính sát lên người cậu ta.”

Cậu trai: “. . . . . . Gu của anh đặc biệt quá.”

Trần Trăn: “Cậu không hiểu đâu. Sao, người cậu yêu không tới đây nên cậu thất vọng rồi chứ gì?”

Cậu trai: “Hừ, anh ấy trốn không khỏi lòng bàn tay của tôi đâu.”

Trần Trăn: “Cậu đó, càng ngày càng tệ hại.”

Cậu trai cười hà hà: “Không phải đều do anh làm hư hay sao? Anh họ của em ~!”

Trần Trăn: “Xùy xùy xùy, tôi không có đứa em như cậu.”

Cậu trai: “. . . . . .”

Ở trong toilet, An Dật đang không ngừng nôn mửa.

Hạ Vũ nhịn không được chửi đổng: “Kháo! An Tiểu Dật cậu lần sau mà còn dám uống thành thế này, tôi sẽ đem cậu quăng ở ven đường!”

An Dật ói xong, cả người mềm nhũn: “Kháo. . . . . . Đừng tưởng An Dật tôi đây dễ ăn hiếp. . . . . .”

Hạ Vũ chịu hết nổi, chửi hắn xối xả: “Mẹ nó, vẫn còn say à! Trần Trăn đang ở bên ngoài kìa, có giỏi thì cậu chạy ra nói thẳng vào mặt anh ta đi!”

An Dật không để ý mấy lời gã nói, vẫn tiếp tục lầu bầu: “Mấy người ai cũng cho là An Dật tôi dễ ăn hiếp. . . . . .”

Hạ Vũ: “Ăn hiếp em gái cậu!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK