• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

tốt, nên gặp thất bại vài lần mới có thể đảm nhận được trọng trách!- anh bật cười: -Không ngờ lần đầu tiên tôi gặp thất bại lại dưới tay cô!
Khả Nhi cuối cùng cũng ngẩng mặt lên nhìn anh, giọng nói của cô trùng hẳn xuống nghe như một lời than thở: -Tại sao cứ nhất định phải tham gia cuộc đàm phán này. Rõ ràng là anh không muốn đến, nếu không chắc chắn sẽ không đến muộn!
Khóe môi Dương Phàm vẫn đang mỉm cười nhưng ánh mắt vô cùng lạnh lẽo và thê lương: -Cuối cùng em cũng vẫn mạnh hơn anh! Anh tâm phục khẩu phục rồi!
Khả Nhi lặng lẽ nhìn anh, Dương Phàm cũng nhìn thẳng vào mắt cô, đôi mắt tĩnh lặng không gợn sóng. Cuối cùng, Khả Nhi từ từ đứng dậy, trợ lí và thư kí của cô cũng lần lượt đứng lên.
Cô đưa mắt nhìn sang Hoa Chỉ Huyên, lịch sự nói: -Tổng giám đốc Hoa, tôi xin phép đi trước. Nếu như có tin gì cứ gọi điện thông báo cho tôi nhé!- nói rồi cô đi ra khỏi phòng họp.
Thấy Khả Nhi chuẩn bị ra khỏi cửa, Hoa Chỉ Huyên đột nhiên lên tiếng: -Tổng giám đốc Tần xin dừng bước!
Khả Nhi dừng bước, ngoảnh lại hỏi: -Tổng giám đốc Hoa, lúc làm việc tôi không bàn chuyện tư, còn khi bàn chuyện tư thì không nhắc đến chuyện công. Nếu như bà vì chuyện tư mà tìm tôi thì hãy đợi tôi ra khỏi phòng họp này đã!- cô ngoảnh đầu nhìn sang Dương Phàm lần nữa rồi cất bước ra ngoài.
-Trong trái tim con bé vẫn luôn có con…- Hoa Chỉ Huyên thở dài.
Dương Phàm khẽ cười khinh mạn: -E rằng đã khiến cho tổng giám đốc Hoa phải thất vọng rồi!- nói rồi Dương Phàm không nói gì thêm, sải bước đi ra khỏi phòng họp.
Đi ra từ thang máy, bước chân của anh khựng lại. Bên cạnh vòi phun nước ở đại sảnh, một bóng người mảnh mai mặc bộ véc màu hoa tử la lan đang đứng một mình, hình như cô rất thích những viên đá dưới đáy bể nước, vì vậy ánh mắt đang chăm chú nhìn chúng. Đột nhiên cô ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của anh đang nhìn mình. Cô mỉm cười: -Dương Phàm, em đang đợi anh!
Dương Phàm đứng yên tại chỗ nhìn Khả Nhi đang đi về phía mình, thân hình mảnh mai phản chiếu trong con ngươi của anh. Một Khả Nhi 27 tuổi không còn là một cô gái trẻ nữa, cũng không còn tràn trề sức sống như lúc xưa, nhưng ở cô hiện lên một vẻ đẹp điềm đạm và cao quý.
Khả Nhi đến trước mặt Dương Phàm, cất giọng nói: -Dương Phàm, em đã về rồi!- giọng nói dịu dàng và ấm áp như cơn gió mùa xuân nhẹ nhàng cuốn đi lớp bụi dày phủ kín trong đáy tim anh. Khoảnh khắc này đây anh mới có thể xác định được người con gái đang đứng trước mặt mình chính là Tần Khả Nhi chứ không phải là tổng giám đốc của doanh nghiệp Thừa Nghiệp.
Dương Phàm nhìn thẳng vào Khả Nhi, cười ung dung: -Đúng thế, về rồi đấy!- đôi tình nhân lâu ngày gặp lại sẽ thế nào nhỉ? Giả vờ nói những điều khách sáo để rồi lúc ngoảnh mặt đi sẽ phải lấy tay lén lau nước mắt? Hay là một người chỉ trích, trách móc còn một người thì đau đớn khóc than…Cho dù là thế nào thì cũng sẽ không bình thản như hai người lúc này, bình thản tới mức không một gợn sóng lăn tăn. Nghĩ như vậy khiến cho Dương Phàm bật cười: -Cùng đi uống một li chứ?
Khả Nhi đưa mắt nhìn quanh, hai người đang đứng ở trước cửa thang máy, người ra người vào liên tục, đây khôgn phải là một nơi thích hợp để nói chuyện. Không để cho Khả Nhi kịp trả lời, Dương Phàm đã quay người đi ra ngoài đại sảnh. Khả Nhi vội vàng đuổi theo. Cho đến tận khi cả hai đã ngồi lên xe của Dương Phàm mà vẫn không có ai chịu lên tiếng.
Hoàng hôn, cả thành phố chìm trong ánh mặt trời lúc chiều tàn rạng rỡ, cảnh sắc giữa thu quả nhiên tuyệt đẹp nhưng lại thật lạnh lẽo. Những chiếc xe nườm nượp trên đường, xe của họ cũng lẫn vào dòng xe tấp nập ấy. Hai bên đường là những khu mua bán sầm uất, ánh đèn màu sặc sỡ. Khả Nhi bùi ngùi: -Mấy năm nay Bắc Kinh thay đổi nhiều quá nhỉ!
Dương Phàm khẽ cười: -Trên đời này có cái gì không thay đổi đâu?
Khả Nhi ngoảnh sang nhìn anh. Trong ánh chiều tà, khuôn mặt anh như nhạt nhòa đi. Khả Nhi ngây người nhìn anh. Thực ra cô có rất nhiều chuyện muốn nói với anh, ví dụ như nói với anh rằng mấy năm nay cô luôn nhớ đến anh. Nói với anh cô nghĩ rằng anh sẽ không đến bàn đàm phán, đợi đàm phán xong cô sẽ đến Thượng Hải tìm anh. Còn nữa, cô muốn nói với anh một lời xin lỗi, hi vọng anh sẽ tha thứ cho cô… Dương Phàm thản nhiên trước ánh mắt của Khả Nhi, tay nắm chặt lấy vô lăng, ánh mắt không rời khỏi con đường trước mặt, thái độ lịch sự như người xa lạ. Mong mỏi suốt sáu năm trời, cuối cùng cô cũng có thể trở lại bên cạnh anh nhưng lại không biết làm thế nào để lại gần anh. Khả Nhi mệt mỏi nhắm mắt lại, dựa lưng vào ghế. Lại là chờ đợi…đợi đến khi đến nơi cô sẽ tìm cơ hội nói ra những điều mình muốn nói.
Theo sau Dương Phàm đi vào quán rượu, Khả Nhi mới phát hiện ra rằng mình càng chẳng có cơ hội nào để nói. Tiếng nhạc ầm ĩ lấn át mọi tiếng nói chuyện, ở giữa sân khấu là hai cô gái xinh đẹp đang múa cột, thân hình bốc lửa đang uốn éo thực hiện các động tác hết sức khêu gợi, đám người xung quanh hò reo, nhảy nhót theo tiếng nhạc, ánh đèn màu nhấp nháy giữa sân khấu khiến cho không gian trở nên mờ ảo.
Khả Nhi chẳng còn lạ gì với những nơi như thế này, cho dù là ở trong nước hay nước ngoài, Trụ Kiệt và Thành Hạo đều từng dẫn cô đến những vũ trường giải trí như thế này. Trong thành phố, mỗi người đều phải đối mặt với những áp lực thế này hoặc thế khác, mỗi khi màn đêm buông xuống, rất nhiều người trút bỏ lớp áo khoác ngụy trang bên ngoài, tìm đến những nơi như thế này để giải khuây. Khả Nhi không ghét nhưng cũng chẳng thích những nơi như thế này. Sau vài lần theo Trụ Kiệt và Thành Hạo đến vũ trường, Khả Nhi cảm thấy vô vị nên chẳng bao giờ đến nữa.
Tiếng nhạc huyên náo khiến cho Khả Nhi cảm thấy đau đầu. Cô khẽ nhíu mày đưa tay lên ấn vào huyệt thái dương. Dương Phàm nhìn thấy liền nói gì đó với Khả Nhi nhưng cô không thể nghe thấy, đành nhìn anh lắc đầu.
Dương Phàm gọi phục vụ đến, chọn đại vài bài hát rồi đưa cho anh chàng phục vụ một xấp tiền. Một lát sau, tiếng nhạc chát chúa đã dừng lại, thay vào đó là tiếng hát của một ca sĩ. Mặc dù nghe không rõ lắm nhưng còn đỡ đau đầu hơn tiếng nhạc điên cuồng lúc trước, ít nhất thì cũng có thể nghe được đối phương đang nói gì.
-Em không thích nơi này à?- Dương Phàm hỏi.
-Anh thích nơi này sao?- Khả Nhi hỏi ngược lại.
-Những người đến đây chỉ đơn thuần là để giải trí, thư giãn. Chỉ cần không phạm pháp, không ảnh hưởng đến người khác thì bất kì ai cũng có thể lựa chọn những phương thức giải trí mà mình thích. Không có ai can thiệp, cũng không phải lo bị ai đó chê cười!- Dương Phàm nhấc li rượu lên và uống ực một hơi, những giọt rượu lạnh buốt chảy vào cổ họng anh, cảm giác mát mẻ tràn vào trong dạ dày: -Lúc tâm trạng không vui, có thể đến đây để giải khuây cũng rất tốt. Nếu không thì con người sẽ bị áp lực đến phát điên mất!
Khả Nhi im lặng, thẫn thờ đưa tay với lấy một cốc rượu trên bàn và uống ực một hơi. Uống rồi mới phát hiện ra đấy là rượu, cổ họng đột nhiên cay xè, mặt đỏ lựng lên. Dương Phàm đưa tay lên định vuốt lưng cho cô nhưng nghĩ gì đó lại thôi, vội vàng thu tay lại, ánh mắt thờ ơ nhìn vào li rượu trước mặt: -Bao lâu rồi mà tửu lượng của em vẫn vậy!
Khả Nhi ngẩng đầu lên, có lẽ vì bị sặc rượu nên hai má của cô đỏ gay, đôi mắt long lanh nước: -Dương Phàm…
Trên sân khấu vang lên tiếng ngạc quen thuộc. Khả Nhi im bặt, hướng mắt nhìn lên sân khấu, ánh mắt có chút hoang mang. Tiếng nhạc dạo đầu vừa kết thúc, tiếng hát trong trẻo đã vang lên: -Ánh trăng có khi nào? Nâng chén rượu hỏi trời cao. Không biết cung điện trên trời kia, đêm nay là năm nào….- bài hát này vốn được Vương Phi biểu diễn rất thành công, mặc dù cô gái kia hát không thể hay bằng Vương Phi nhưng giọng hát cũng khá hay.
Dương Phàm khẽ nói: -Anh không nhớ là mình đã yêu cầu bài này!
Ánh mắt của Khả Nhi lại hướng về Dương Phàm: -Dương Phàm, em…
-Mấy năm nay em sống vất vả lắm hả?- Dương Phàm hỏi tiếp.
Khả Nhi buồn bã nhưng vẫn cố mỉm cười: -Cũng tàm tạm anh ạ!- cô đã trở thành tấm gương sáng cho những đứa trẻ xuất thân nghèo hèn ở cái huyện nhỏ nơi cô sinh ra. Trong con mắt của nhiều người, một Khả Nhi của ngày hôm nay rất sung sướng và hạnh phúc, nhưng ít có ai biết được những nỗi gian truân của cô đằng sau ánh hào quang kia.
-Năm đó anh đã làm không tốt, không thể bảo vệ em, để em phải chịu khổ!- Dương Phàm châm một điếu thuốc lên, rít một hơi thật dài. Khả Nhi nhớ là trước đây anh không có thói quen hút thuốc.
Dương Phàm lại tiếp tục: -Rõ ràng là biết gia đình mình không thể chấp nhận em, vậy mà chỉ vì sự ích kỉ, anh đã kéo em vào hoàn cảnh khốn cùng, biết rõ là kỉ luật của trường rất nghiêm, vậy mà vẫn khiến em có thai khi chưa kết hôn. Không có khả năng gánh vác mà lại yêu cầu em giữ lại đứa bé. Là anh sai rồi…Khả Nhi…anh xin lỗi!
Từ đầu đến cuối anh không hề nói một lời oán trách Khả Nhi. Đáng lẽ ra Khả Nhi phải cảm thấy vui mừng mới phải, thế nhưng trong tiềm thức của mình, cô cảm thấy thật sự hoang mang, trực giác mách bảo cô rằng anh ngày càng xa cô hơn.- Dương Phàm….- Khả Nhi cướp lời anh, nắm chặt lấy tay anh nhưng lại không biết phải nói gì. Đầu óc cô rối bời, những ý nghĩ rối loạn đan xen trong đầu cô. Cô cố gắng vắt óc suy nghĩ, hồi lâu chỉ thốt ra được một câu: -Em xin lỗi!
-Nếu như thời gian có quay ngược lại…- Dương Phàm chăm chú nhìn vào đôi mắt Khả Nhi: -Em vẫn sẽ lựa chọn con đường đó có đúng không?
Khả Nhi trầm ngâm.
Dương Phàm cười chua xót: -Anh nghĩ là em chưa từng thật sự tin tưởng anh!
-Dương Phàm, em muốn tin tưởng anh, chỉ có điều….-Khả Nhi hoang mang: -Có những người…có những chuyện…suốt đời này em không thể vứt bỏ.
-Vì vậy em đã vứt bỏ anh và con?
Nước mắt trào ra từ trong khóe mi: -Dương Phàm, em phải làm thế nào anh mới có thể tha thứ cho em?
Dương Phàm cúi đầu nhìn vào bàn tay đang nắm chặt lấy tay anh. Thực ra bởi vì tay của Khả Nhi nhỏ hơn tay anh rất nhiều nên bàn tay ấy chỉ có thể nắm được mấy ngón tay anh mà thôi. Dương Phàm không cần dùng sức cũng có thể dễ dàng rút tay ra khỏi bàn tay nóng ấm của cô. Dường như hành động đó của anh đã lấy tất cả hi vọng của cô. Lồng ngực cô như thắt lại, đôi bàn tay nắm lấy hư không rồi bất lực buông thõng xuống.
Khả Nhi nghe thấy giọng nói bình thản của Dương Phàm: -Vì cứu mẹ mà em bỏ con, điều này anh có thể hiểu được. Dù sao thì đó cũng là người thân yêu nhất của em. Vì tiền đồ, em đã từ bỏ anh, anh cũng có thể bỏ qua, dù sao thì em cũng không phải là loại con gái sống dựa vào đàn ông. Nhưng tại sao…tại sao trước khi làm tất cả những điều này em không chịu nói với anh một tiếng?
-Đứa bé ấy…em đã dùng nó làm vật trao đổi với mẹ anh. Có bao giờ em nghĩ rằng nó không phải là của riêng em mà một nửa dòng máu của nó thuộc về anh chưa? Làm sao em có thể xác định được anh không có cách nào giúp mẹ em? Nếu như em có lòng muốn giữ lại đứa con, cho dù là dùng cách nào anh cũng sẽ nhờ ông nội giúp đỡ. Còn nếu không được thì ít nhất anh cũng sẽ cùng em đi làm phẫu thuật!
-Lúc em ra đi mà không lời từ biệt, em có bao giờ nghĩ, mặc dù là anh sai lầm trước nhưng anh là thực lòng, anh thực sự đã cố gắng hết mình. Nói với anh một lời, giải thích với anh một tiếng khó khăn đến thế sao? Hai chúng ta đã từng hứa với nhau không xa rời, nếu như anh hiểu ra đã xảy ra những chuyện gì, anh có thể cùng em ra nước ngoài. Có thể anh không giỏi giang được như em nhưng anh cũng không kém cỏi đến mức không thể sống được nếu như không có sự bảo bọc của bố mẹ. Vậy mà em chỉ dùng một tờ giấy mỏng để xóa hết mọi lời hứa giữa hai ta.
-Khả Nhi…- anh đưa tay lên vuốt ve khuôn mặt của Khả Nhi, những ngón tay khẽ lau những giọt nước mắt nóng hổi trên má cô: -Khi em tuyệt tình thật là đáng sợ!
-Chúng ta làm lại từ đầu có được không anh?- Khả Nhi đặt tay lên mu bàn tay anh, giọng điệu như đang cầu xin: -hãy cho em cơ hội, lần này em sẽ theo đuổi anh!
Dương Phàm cười nhạt: -Sáu năm vừa rồi là em bỏ đi, trên thực tế chúng ta không hề chia tay. Lời hứa anh đã từng hứa với em nhất định anh sẽ biến nó thành thực. Em bảo anh chờ em sáu năm, anh đã chờ em sáu năm. Thực ra chờ đợi sáu năm chẳng phải là chuyện khó khăn.Chỉ có điều, Khả Nhi à…anh có thể đợi em nhưng anh không thể tha thứ cho em!
-Không sao…- Khả Nhi gượng cười: -Không tha thứ cũng không sao, em sẽ ở bên cạnh chờ đợi anh, đợi cho đến một ngày anh đồng ý tha thứ cho em!
Dương Phàm có chút lay động, anh chăm chú nhìn cô. Nhưng cuối cùng anh kiên quyết lắc đầu: -Bắt đầu từ giây phút này, chúng ta chính thức chia tay. Sau này ai đi đường nấy, không ai liên quan đến ai hết!- Dương Phàm đặt mấy tờ giấy bạc lên bàn rồi đứng dậy, hơi cúi đầu nhìn vào mặt Khả Nhi. Khả Nhi ngẩng đầu nhìn anh. Trong khoảng khắc ánh mắt chạm vào nhau, Dương Phàm như muốn nói thêm điều gì đó nhưng cuối cùng lại thôi. Anh im lặng quay người bỏ đi. Khả Nhi nhìn theo cái bóng nhạt nhòa của anh lúc ẩn lúc hiện trong ánh đèn màu, mọi thứ trước mắt cô trở nên mơ hồ. Tiếng nhạc chát chúa lại lần nữa vang lên. Khả Nhi đứng yên như hóa đá, thất thần nhìn theo cái bóng đang biến mất dần của Dương Phàm.
Khả Nhi không biết mình đã ngồi đó bao lâu, mãi cho đến khi có một bóng đen đến trước mặt cô. Cô vui mừng ngẩng đầu lên: -Dương Phàm…-rồi đột nhiên Khả Nhi khựng lại, cô ngây người nhìn vào chàng trai đang đứng trước mặt.
Chu Chính Hạo tự ý ngồi xuống chiếc ghế đối diện với Khả Nhi: -Xin lỗi, đã để em thất vọng rồi!
Khả Nhi vẫn nhìn anh trân trân mà không đáp lời.
Chu Chính Hạo giải thích: -Anh thường đến đây uống rượu với Dương Phàm. Lúc hai người vào đến cửa anh đã nhìn thấy rồi, sợ sẽ ảnh hưởng đến hai người nên anh không dám sang chào hỏi- nhìn thấy Khả Nhi vẫn ngồi ngây ra, Chu Chính Hạo thở dài: -Em sẽ không vì thế mà nản chí chứ hả?
-Chu Chính Hạo…- Khả Nhi ngẩn ngơ hỏi: -Anh có phải là người tốt bụng không?
-Không phải!- Chu Chính Hạo nhướn mày: -Nhưng cũng không phải là một kẻ tiểu nhân!
Khả Nhi đưa túi xách của mình cho Chu Chính Hạo: -Trong đó có ví tiền, điện thoại, còn có cả số điện thoại của thư kí riêng của em và chìa khóa phòng ở khách sạn. Lát nữa nhờ anh giúp em gọi điện cho Chu Thành Bích đến đón em!- nói rồi Khả Nhi liền cầm chai rượu lên và dốc vào miệng.
Chu Chính Hạo vội vàng giật lấy chai rượu trên tay Khả Nhi:-Có phải em muốn uống đến mức xuất huyết dạ dày như Dương Phàm không hả?
-Từ sáu năm trước em đã rất muốn uống thật say một lần, nhưng lúc ấy em không có tư cách để say, em bắt buộc phải giữ được sự tỉnh táo từng phút từng giây…- Khả Nhi cười, nụ cười rất đẹp nhưng lại chất chứa sự thê lương và đau đớn: -Chu Chính Hạo, hãy cho em một lần được thỏa lòng, hãy để em được nếm trải cảm giác của cái say, em muốn để tâm trạng dễ chịu hơn một chút!
Chu Chính Hạo buông tay ra, lặng lẽ nhìn Khả Nhi nốc rượu. Lông mày cô hơi nhíu lại, có lẽ là vì vị cay đắng của rượu. Chỉ cần nhìn sơ qua là biết ngay cô không phải người giỏi uống rượu, nhưng Chu Chính Hạo không ngăn cản cô nữa, chỉ bình thản nhìn cô nâng li rượu lên và tu ực một hơi. Chính Chu Chính Hạo cũng phải ngạc nhiên trước sự bình thản của mình lúc này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK