Những kẻ đứng đằng sau tạo dựng tin đồn chẳng những muốn hủy hoại con đường ngôi sao của Nhan Ôn, mà còn muốn phá hoại cả cuộc đời của cô.
Trước cửa phòng cấp cứu, Giang Tùy An luôn chờ đợi.
Cảnh Nhan Ôn bị thương cứ quanh quẩn trong đầu anh…
mãi không tan biến.
Trong lòng anh chẳng giây phút nào được bình yên trở lại, hận không thể lập tức lôi kẻ đứng đằng sau ra ngoài ánh sáng!
Bác sĩ ra khỏi phòng cấp cứu, nói với Giang Tùy An rằng: “Vết thương của bệnh nhân nam đã được may vá, không có hiện tượng gãy xương, bệnh nhân nữ vẫn đang hôn mê, gót chân trái bị treo, ngoài ra nghi ngờ não bộ chịu sự va chạm, xuất hiện khả năng chấn động não nhẹ, cần phải quan sát hai mươi bốn tiếng”
“Tôi nghĩ các bạn đóng phim truyền hình nhỉ? Bệnh viện nhỏ như chúng tôi không có phương pháp bảo mật phòng vệ tốt cho lắm, để bệnh nhân có nơi nghỉ ngơi yên Tĩnh, các bạn có định chuyển viện không?”
“Đúng rồi, bệnh nhân nam đã tỉnh”
“Cám ơn bác sĩ”
Giang Tùy An nhanh chân bước vào trong kia, trông thấy sắc mặt bình thản của Nhan Ôn nằm trên giường bệnh, nhịp thở đều đặn, trái tim đang treo thấp thỏm cuối cùng cũng được đáp đất.
Tại sao người bị thương không phải là anh? Tại sao ông trời phải bắt Nhan Ôn chịu nhiều đau khổ thế này!
Anh nguyện người trải qua tất cả là mình, chứ không phải Nhan Ôn.
“Chắc cô ấy sẽ không sao.” Âu Dương Hải nhìn Giang Tùy An, bình thản lên tiếng.
Giang Tùy An chỉ không yên lòng, anh lại yên lặng ngắm nhìn Nhan Ôn một hồi lâu, dường như xác định cô sẽ khỏe mạnh, mới quay người trò chuyện cùng Âu Dương Hải nằm giường bên cạnh: “Nếu lúc đó không phải em, có thể Nhan Ôn đã..”
“Nếu anh muốn cám ơn em, thì không cần đâu, em không muốn nhìn thấy anh”
“Vậy em muốn nhìn thấy ai?” Giang Tùy An cảm thấy lời nói của Âu Dương Hải có ẩn ý.
“Cái đó… Trợ lý của Nhan Ôn hiện giờ đang làm gì? Bảo cô ấy đến chăm sóc cho em”
“Được” Giang Tùy An vốn không cần nghĩ ngợi, lập tức đồng ý dẫn người tới đây.
“Đạo cụ trong đoàn phim luôn có người chuyên phụ trách bảo quản, sẽ không xuất hiện vấn đề trùng hợp vậy, điều tra được gì chưa?” Âu Dương Hải nhớ về tình cảnh lúc đó, liền nổi cơn tam bành.
Có người không sợ chết, dám động tay động chân vào.
đạo cụ của anh và Nhan Ôn!
Giọng của Giang Tùy An vô cùng lạnh lẽo: “Anh sẽ lôi ra kẻ đó, trả lại gấp mười lần so với vết thương ngày hôm nay của em”
“Vậy trước khi anh trả lại gấp mười lần cho kẻ đó, hãy để em gửi lời cám ơn đến hắn ta” Khóe miệng Âu Dương Hải nhếch lên một nụ cười hiếm hoi.
Nếu chẳng phải anh bị kẻ đó hãm hại, sao có cơ hội ở riêng với Bạch Hiểu Hiểu được chứ?
Anh cũng biết người khác luôn sợ anh, nhưng phản ứng của cô bé kia hình như hơi gay gắt quá thì phải… Hiện giờ anh đang bị thương, chắc có lẽ cô ấy sẽ thả lỏng cảnh giác đôi chút?
Giang Tùy An nhìn anh bằng ánh mắt thâm sâu, chẳng nói thêm gì cả.
Chẳng mấy chốc, Bạch Hiểu Hiểu đã chạy tới, có thể thấy mắt vẫn rất đỏ, hình như đã khóc.
“Chủ tịch Giang, chị Tiểu Ôn sao rồi?”
“Đã không còn lo ngại gì nữa, nhưng vẫn cần theo dõi quan sát” Giang Tùy An liếc sang Âu Dương Hải bên cạnh: “Chỉ là cậu ta bị thương cánh tay, tạm thời cần người chăm sóc, đoàn phim không có người thích hợp, nếu cô tiện bề thì ở lại chăm sóc cậu ta, xem như thay Nhan Ôn gửi lời cảm ơn đến cậu ta”
Giang Tùy An bán đứng người khác cũng rất có lý luận căn cứ.
Bạch Hiểu Hiểu chớp mắt, hôm nay khi xảy ra sự cố, cô đã sợ chết khiếp tại hiện trường, nếu không phải Âu Dương Hải kịp thời phản ứng, hậu quả thật khó lường, cô cũng phát hiện, người đàn ông đó dường như không đáng sợ như vẻ bề ngoài.
“Vâng, em biết rồi”
Bạch Hiểu Hiểu gật đầu đồng ý, giọng cực kì trong trẻo.
Lúc bấy giờ Âu Dương Hải đang nằm nghiêng trên giường bệnh, sau khi nghe thấy giọng của cô, nụ cười dần trở nên thâm sâu.