• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tin tức nhị tiểu thư Hình Bộ Thượng thư phủ và Càn Xương Hầu phủ đại công tử hòa ly chỉ trong một buổi sáng nhanh chóng lan rộng khắp Thịnh thành. Nhiều người nhìn vào chê cười Tưởng nhị tiểu thư có mắt như mù, biết bao nữ nhân muốn trở thành Hầu phu nhân còn không kịp, như không bây giờ nàng lại đòi hưu phu.

Theo đó cũng lại có nhiều nam nhân nói Mộ đại công tử này đích thực là sau khi trở thành Hầu gia càng ngày tính tình càng quái đản, nâng một thứ nữ lên bình thê còn chưa nói, bây giờ lại muốn trở mặt với cả phủ Thượng thư, phủ Ngự Sử và cả Thái úy đại nhân, đúng là tự tìm đường chết.

Còn nhớ năm xưa hai vị tiểu thư dòng chính của Tưởng gia, luận dung mạo và tài năng nổi tiếng không những ở Mặc thành mà ngay cả kinh đô Thịnh thành tiếng thơm cũng vang dội, biết bao nhà quan gia, võ gia, còn có ngay cả vương gia cũng muốn thú làm đích thê, chỉ là không ngờ cuối cùng nhân duyên khó đoán.

Mà sau đó còn nổi lên một tin đồn nữa, nghe nói người đi đến phủ Thượng thư cầu thân với Tưởng nhị tiểu thư từ khi tin tức nàng và Mộ đại công tử hòa ly đã giẫm nát bậc cửa, hoàn toàn không thua kém gì so với nữ nhân đang ở tuổi cập kê.

Lúc nghe được tin này, Tiệp Nghi đang ngồi trên nhà thủy tạ ở Thụy Lâm tự cho cá ăn, bên cạnh là đại tỷ của mình đang thưởng thức trà. Nha hoàn Tiểu Thúy đứng bên cạnh giúp các nàng cắt những bông hoa giấy trang trí cho nôi gỗ của hai vị tiểu thiếu gia (ý chỉ con của Tiệp Nghi và Mộ Quảng).

- Muội đã nói với hắn những gì chứ, nếu muội hưu phu thì dư sức có thể tái giá, chỉ là muội không muốn thôi.-Tiệp Nghi vừa thả một nắm thức ăn cá xuống hồ vừa nói. Nghĩ đến những đám nam nhân kia không tiếc bao nhiêu đồ cưới mang đến Tưởng phủ, nàng lại không tránh được một nụ cười thỏa mãn.

- Muội đừng có mà tự tin. Trong tin tức ta nghe được đâu có nói muội còn nhận nuôi hai đứa nhóc tì kia, nếu nam nhân khác nghe được không chừng đã bỏ chạy hết rồi, là do chưa nghe được thôi.-Tuệ Nghi nhấp một ngụm trà, chế giễu muội muội của mình.

- Thì cùng lắm muội không tái giá, làm một thiếu phụ, nuôi dạy thật tốt con cái. Phong tục của Đại Tiếu chúng ta cũng rất phóng khoáng mà, ngay cả trưởng công chúa trong hoàng cung nếu muốn hòa ly với phò mã cũng có thể tuyên bố ở giá, không tái hôn để nuôi con.-Tiệp Nghi không hề chịu thua tỷ tỷ mình, trả lời chắc chắn.

- Được, muội tính là tốt nhất.-Tuệ Nghi chào thua. Nói sao thì nói, nàng vẫn luôn ủng hộ quyết định của muội muội mình, nếu sống chung không dễ chịu và hạnh phúc, chi bằng hòa ly, tốt cho nhị muội mà tốt cho cả đôi... phu thê kia?

- Nhưng mà dù sao trong chuyện này muội cũng có hơi thiệt thòi. Ban đầu lão Hầu gia và Hầu phu nhân một phần cũng vì muội sinh được đích trưởng tôn nên mới giao tước vị Hầu gia cho Mộ Quảng. Bây giờ thì hay rồi, muội làm Hầu phu nhân chưa bao lâu đã hòa ly với tên đó, quá hời cho Liễu My kia rồi.-Tuệ Nghi hơi tức giận nói.

- Không có đâu đại tỷ, tỷ chờ mà xem, sắp có kịch hay rồi.-Tiệp Nghi cười một nét bông đùa trả lời lại. Càn Xương Hầu phủ nàng sống hơn một năm thì biết được khá nhiều điều, không nói đến lão Hầu gia và lão phu nhân trước giờ vẫn luôn công chính nghiêm minh, Mộ Quảng và mấy huynh đệ của hắn là những công tử chơi bời có tiếng. Nhưng mà Mộ Quảng là thuộc dạng vẫn còn biết tìm đường về nhà, hơn nữa học hành lại đỗ đạt cao, nói thua Âu Dương Phương ở điểm chính là nhân cách hơi tồi, còn tài năng thì không thể phủ nhận. Còn mấy đệ đệ của hắn thì mỗi đêm một kỹ nữ, đi bao nhiêu đêm sẽ đem về bấy nhiêu thiếp thất, hoàn toàn không có tiền đồ.

Cho nên nếu như Mộ Quảng thật sự muốn cùng phủ Thượng thư, phủ Ngự Sử và cựu phụ của hai nàng đối đầu, chỉ sợ Mộ gia sẽ gặp sóng gió vì không có hậu thuẫn phía sau.

Tiếng cười nói đằng xa rộn ràng thu hút sự chú ý của hai người Tuệ-Tiệp. Tuệ Nghi ngẩng đầu lên từ bàn trà, nhìn về phía nguyệt môn đằng xa thì nhìn thấy một hồng y nữ tử, đầu búi tóc cao bằng cây trâm bạch ngọc, cả gương mặt được trang điểm diễm lệ cao quý, trên người cài toàn bộ là trang sức quý hiếm.

- Trình Tư Nhiên?-Tuệ Nghi tự hỏi trong lòng. Cũng đã một năm rồi, không ngờ lại gặp nàng ta ở đây.

- Tỷ tỷ, làm sao vậy?-Tiệp Nghi thấy đại tỷ mình nhìn về phía xa thì tò mò hỏi, liền đưa mắt nhìn theo.-Đó chẳng phải là Phất phu nhân sao?

Phất phu nhân? Đúng rồi a, phu quân của Trình Tư Nhiên là một thương gia họ Phất, tên chỉ có một chữ Hưởng, như vậy hiện tại đám nữ nhân đang vây quanh nàng ta chính là thê tử của những thương nhân khác đang muốn lấy lòng Phất gia rồi.

Phất gia không giống như Trình gia, buôn bán trong tất cả các mặt hàng từ vải lụa, gấm vóc, lá trà đến kim loại, sắt để rèn vũ khí trong quân đội, gia tộc này chỉ buôn bán đa số là vải vóc cho quý nhân trong cung. Phất Hưởng hiện tại là gia chủ của Phất gia, Trình Tư Nhiên theo đó chính là đại phu nhân cao quý. Mà phải nói rõ một chuyện, cơ nghiệp của Phất gia cũng thuộc hạng đồ sộ, có căn cơ từ lâu, nếu riêng xét ở Thịnh thành thì cũng đứng thứ hai, thứ ba. Như vậy đúng là hiện tại cuộc sống của Trình Tư Nhiên giống như nàng ta mong ước, chúng tinh phùng nguyệt * đúng như mong muốn.
  • Trăng sao vây quanh, chỉ cái rốn của vũ trụ.
Tuệ Nghi nghĩ bản thân hiện tại dù không thân thiết nhưng cũng là trưởng tẩu của Trình Tư Nhiên, chuyện chào hỏi cho có lệ không thể thiếu bằng không người ngoài nhìn vào lại nói Trình gia tình thân cũng thực bạc bẽo, nghĩ như vậy nên mới định đứng lên tiến lại chỗ của Trình Tư Nhiên.

Nhưng Trình Tư Nhiên cũng chỉ nhờ một cái liếc qua đã nhìn thấy được trưởng tẩu của mình đang ngồi ở mái đình đằng xa, môi cong lên một nụ cười đi lại.

- Gặp qua trưởng tẩu.-Trình Tư Nhiên cúi đầu chào nàng. Nàng quả không hổ đã là phu nhân nhà quyền quý, phong cách thi lễ vô cùng chuẩn mực.

- Muội đệ, đã lâu không gặp.-Tuệ Nghi nở một nụ cười vui vẻ, nhìn lướt qua Trình Tư Nhiên cùng những phu nhân đi cùng nàng ta.

Những phu nhân kia cũng là những người sống gần nơi danh môn, đôi mắt quan sát và cái lưỡi nịnh nọt là hai thứ phát triển vượt bậc nhất trên cơ thể, chỉ qua vài câu chào hỏi giữa Trình Tư Nhiên và Tuệ Nghi thì đã đoán được vị phu nhân có vẻ gầy yếu vừa xuất hiện này là ai.

Trình Tư Thành so với Phất Hưởng cao hơn mười mấy bậc, thay vì tốn một năm lấy lòng Phất phu nhân thì thà dành nửa tháng nịnh nọt Trình phu nhân cơ may còn được nhiều lợi ích hơn cho phu quân của họ. Thế nên từ Trình Tư Nhiên, trung tâm chú ý đã chuyển qua Tuệ Nghi từ lúc nào.

Trình Tư Nhiên âm thầm nhớ mặt những kẻ xảo trá đi bên cạnh, thầm nghĩ sau này chắc chắn không thể tha thứ cho bọn họ được, những kẻ không đáng tin. Nhưng như nhớ đến chuyện gì, Trình Tư Nhiên mới kêu lên một tiếng, làm bộ bất ngờ hỏi Tuệ Nghi:

- Trưởng tẩu, xem muội đãng trí chưa này. Mấy tháng trước muội có gặp vài người từ Mặc thành đi đến, họ nói tẩu đã có thai rồi. Đến nay cũng đã được ba, bốn tháng rồi, sao vẫn chưa có thay đổi gì như vậy?-Trình Tư Nhiên vừa nói vừa nhìn xuống vùng eo thon gọn của Tuệ Nghi được quấn bằng một dải lụa màu lam, cài một túi thơm trang trí.

Không khí ở quanh mái đình nhất thời hơi ngưng đọng một chút, ngay cả Tiệp Nghi cũng không nghĩ tỷ tỷ của mình lại đang có thai, tỷ tỷ chẳng hề đề cập gì đến cho nàng và Doãn thị biết cả.

Tuệ Nghi nở một nụ cười gượng gạo, nếu Trình Tư Nhiên đã biết chuyện nàng đã có thai thì chắc chắn đã biết nàng đã sảy thai rồi, nói như vậy rõ ràng là đang muốn làm khó nàng trước mặt các phu nhân ở đây. Nhưng chuyện này nói năng phải thật cẩn thận, ai cũng biết nàng gả vào Trình phủ đã hơn một năm rồi mà mải chẳng sinh được đứa con nào, như vậy chỉ có thể nói nàng vô sinh, đây là một sự nhục nhã vô cùng lớn với nữ tử.

Ánh mắt của Tuệ Nghi vừa sâu vừa đen, thăm thảm bi thương nhìn Trình Tư Nhiên. Nàng đã buông xuống mọi ân oán trước đây với nàng ta rồi, từ lúc nàng ta xuất giá đi đến Thịnh thành đến giờ nàng chưa hề để bản thân phải nhớ lại một chút chuyện gì nàng ta đã làm với nàng, đào nhân trên bàn tiệc mừng thọ của lão thái thái, mấy câu nói oan nghiệt của Lâm thị, nàng tưởng bản thân đã quên hết rồi chứ.

- Tư Nhiên, muội nghe nhầm rồi. Chắc tin tức muội nghe được là An di nương đã sinh dược một nữ nhi, là đại tiểu thư của Trình gia chúng ta. Mà nói mới nhớ, vị di nương nào đó của Phất Hưởng ta nghe nói rất lâu đã có một tiểu thiếu gia, lát nữa muội nhắc ta đưa cho nó một bao lì xì cho cháu nhé.-Tuệ Nghi nở một nụ cười như gió xuân, nói với Trình Tư Nhiên. Muốn đẩy nàng xuống nước thì ít nhất phải xem bản thân có đang đứng gần bờ hồ không chứ, nhỡ đâu chết chùm thì sao?

- Trưởng tẩu...-Trình Tư Nhiên nghiến răng. Đây là chuyện khiến nàng oán hận nhất, vừa oán hận Phất Hưởng mà oán hận cả phụ thân của mình đã tìm cho mình một phu quân không hề sạch sẽ như vậy, trong nội trạch nuôi mấy nha hoàn thông phòng, đã vậy người nào cũng ỷ to bụng mà lên mặt với đại phu nhân là nàng.

- Làm sao? Là một tiểu công tử thì ta nên tặng cho nó một vài món đồ chơi sẽ hợp hơn nhỉ? Tư Nhiên, muội nói xem, nhi tử của muội thích chơi cái gì?-Tuệ Nghi vẫn tiếp tục thảo luận về chuyện nên tặng gì cho "con trai" của nàng ta mà không hề để ý đến sắc mặt của Trình Tư Nhiên ngày càng xám xịt.

Đám phu nhân đứng vây quanh hai người cũng người người xin cáo từ rồi tản đi. Ai cũng biết chuyện làm vợ cả phải bao dung với tiểu thiếp và con riêng của phu quân mình là vô cùng khó khăn, Trình Tư Nhiên đã vậy vừa mới đến Phất gia đã phải nuôi con riêng của Phất Hưởng với người khác, là nuốt một cục đá vào họng mà sống với nó qua ngày, khó chịu biết bao nhiêu. Nên nếu xét khách quan, thật ra Trình Tư Nhiên và Tuệ Nghi cũng không khác nhau là mấy, cũng đều bất hạnh như nhau cả thôi, trong cái thời đại trọng nam khinh nữ này, phụ nữ đã là sinh vật bất hạnh rồi.

Tuệ Nghi nhìn những phu nhân kia đã tản đi hết, lúc này đứng tại mái đình cũng chỉ còn nàng, Tiệp Nghi và Trình Tư Nhiên cùng mấy nha hoàn thiếp thân thì mới nói với nàng ta:

- Tư Nhiên, ta nói cho muội biết, đừng thích đi bới móc những chuyện bản thân không biết rõ. Hôm nay ta nể mặt mũi của Phất gia mà không so đo với muội, muội hãy tự liệu thái độ của mình.

Nàng nói rồi quay trở lại mái đình cùng Tiệp Nghi, còn Trình Tư Nhiên sau đó cũng giậm chân một cái, tức giận bỏ đi.

Tiệp Nghi nhìn thấy Trình Tư Nhiên đã bỏ đi rồi mới kéo tay đại tỷ của mình hỏi:

- Tỷ tỷ, tỷ có thai thật sao?

Tuệ Nghi nhoẻn cười, búng lên trán nhị muội một cái, trả lời nàng:

- Xem muội kìa, không nghe tỷ nói gì sao? Nàng ta nghe nhầm rồi.

- Nghe nhầm sao? Muội còn tưởng tỷ có tin vui nữa.-Tiệp Nghi xụ mặt xuống, buồn bã nói.-Nhưng mà... không phải là đại tỷ phu bị... bất lực chứ?

"Phụt." Tuệ Nghi phun một ngụm trà ra đất, Phù Dung thấy vậy vội đưa khăn tay cho nàng lau miệng.

- Muội nói cái gì, hắn bị bất lực?-Tuệ Nghi bật cười hỏi lại nhị muội của mình. Nếu nói hắn bị bất lực, vậy người đêm nào cũng làm nàng đến chết đi sống lại là ai?

- Không phải sau khi tỷ gặp chuyện kia (đây là nói khéo khi Tuệ Nghi bị sảy thai lần một) hắn cũng sốc quá nên...-Tiệp Nghi lắp bắp nói.

- Nha đầu ngốc, cẩn thận miệng của muội, đừng để tỷ phu nghe thấy được đó.-Tuệ Nghi cười ra tiếng trả lời nàng.

Bên ngoài mặt hồ, những con cá bên dưới liên tục khuấy đảo đớp mồi làm mặt nước chuyển động, vài chiếc lá héo vàng từ trên cây rơi xuống tạo nên một bức dệt màu vàng úa, nhìn vào vừa đẹp lại vừa bi thương. Tuệ Nghi nhìn cảnh tượng trước mắt, lại cảm thấy đau buồn cho số phận của mình, nàng vì sao cứ hai lần sảy thai như vậy, chẳng lẽ thật sự như mọi người nói: "Ông Trời công bằng không cho ai cái gì quá nhiều?" Nàng đã là đích nữ phủ Thượng thư, xuất thân danh môn thế gia, tài năng dung mạo đều thuộc hàng xuất chúng, cho nên những việc khác mới liên tục trắc trở như vậy?

~~

Ở lại phủ Thượng thư ba ngày, đến ngày thứ tư thì Trình Tư Thành đến đó đón nàng trở về khách điếm. Lúc ngồi trên xe ngựa, ánh mắt của hắn lại nhìn nàng đằng đằng sát khí. Sau một hồi im im, cuối cùng miệng ngọc của hắn cũng mở ra, nói:

- Tuệ Nghi, nghe nói nàng và nhị muội nói ta bị bất lực?

Tuệ Nghi giật bắn người, hỏi lại hắn:

- Đâu có, chàng nghe kẻ nào nói bậy vậy?

- Ồ, ta là nghe nha hoàn Tiểu Thúy của nhị muội nàng nói với đám nha hoàn ở phủ Thượng thư.-Trình Tư Thành nở một nụ cười tà khí, đáp lại. Nàng chắc không thể tưởng tượng được hắn lúc nghe những lời này mặt mày khó coi thế nào, để tối nay hắn liền cho nàng thấy thế nào là phát tiết cộng với bất lực. Còn nói nữa lại khiến hắn tức giận, từ cái ngày hắn cưỡng hôn nàng ngoài sảnh lớn của phủ Thượng thư vẫn chưa có cơ hội phạt nàng, nàng lại ngang nhiên cùng muội muội của mình đi nói hắn bất lực?

- Chàng nghe nhầm, nghe nhầm rồi đó.-Tuệ Nghi cười cười, lấp liếm nói. Tiểu Thúy này, nàng phải nói Tiệp Nghi phạt nàng ta mới được, dám đem chuyện của chủ tử ra bàn tán.

- Vậy sao?-Trình Tư Thành nhìn nàng, trong đôi mắt hiện lên một tia sáng.-Như vậy chúng ta làm thử ở đây, xem ta có bất lực không?

Nè nè, đang ở trên xe ngựa đó. Tuệ Nghi còn chưa kịp nói gì đã bị Trình Tư Thành đè xuống để chứng minh, hắn rõ ràng là không bị bất lực.

Xe ngựa đi một vòng quanh trấn, sau một canh giờ mới vòng lại khách điếm mà Trình Tư Thành thuê. Lúc xuống xe ngựa, Tuệ Nghi đã không còn cảm giác gì về nửa thân dưới của mình nữa, hoàn toán dựa vào Trình Tư Thành để đi vào trong. Nàng thầm mắng trong lòng: "Nam nhân cầm thú, sau này cho một trăm lá gan nàng cũng không dám nói xấu hắn nữa!"

An Sở Lan từ trên lầu bước xuống, vừa hay nhìn thấy cảnh hai người đang tựa vào nhau đi lên, mặt mày thoáng hơi đứng sắc một chút. Nhưng nàng vẫn còn nhớ mục đích mình xuống để làm gì, liền tiến lại chỗ Trình Tư Thành và Tuệ Nghi đang đi, hỏi thăm:

- Công tử, phu nhân không khỏe sao?

Tuệ Nghi nhìn thấy nàng ta liền cố gắng lách ra khỏi tay của Trình Tư Thành, vịn lấy Phù Dung đứng bên cạnh để giữ vững. Trình Tư Thành nhìn hành động của nàng, trong mắt hiện lên vẻ khó chịu ngay lập tức, bèn đáp lại An Sở Lan:

- Ngươi không ở trên phòng trông nom Nghi Hỷ, xuống đây làm gì?

An thị nhìn thấy Trình Tư Thành không để ý đến Tuệ Nghi nữa thì mừng như mở cờ trong bụng, vội cúi đầu e lệ nói:

- Hỷ nhi đã ngủ rồi nến thiếp xuống bếp nấu cho công tử một ít canh bổ dưỡng, công tử có muốn uống thử không?

- Cũng được.-Trình Tư Thành đã nói hai chữ này, sau này nghĩ lại đây là hai chữ đã hại hắn đêm hôm đó không được vào phòng của thê tử yêu quý mình, hắn hối hận, hắn tột cùng hối hận.

Tuệ Nghi nhìn theo Trình Tư Thành và An Sở Lan đi xuống phòng bếp, nếu không có chất dịch khi nãy hắn bắn vào bên trong nàng vẫn còn rất bứt rứt, ẩm ướt khó chịu, nàng đã nghĩ chuyện hoan ái cùng hắn trên xe ngựa khi nãy chỉ là mơ thôi. Quả nhiên, nàng vẫn là không nên quá tin tưởng vào người khác.

Phù Dung dìu nàng lên phòng trong khách điếm, sau đó cho người đun nước giúp nàng tắm rửa. Khi nàng đặt lưng lên giường rồi, bên ngoài mới vang lên tiếng gõ cửa và giọng nói của Trình Tư Thành:

- Tuệ Nghi, nàng ngủ chưa?-Thật ra bây giờ cũng chỉ mới xế chiều, hắn hỏi thế này chứ biết tỏng nàng không bao giờ lại đi ngủ giờ này, chỉ là Trình Tư Thành đợi mãi vẫn không có tiếng trả lời.

- Tuệ Nghi.-Hắn cất tiếng hỏi lại một lần nữa.

- Phù Dung, đuổi tên nào đang đứng trước cửa phòng ta làm ồn đi đi, phiền chết đi được.-Tiếng của nàng từ trong phòng vọng ra.

Trình Tư Thành cố kìm cơn giận của mình, nàng còn biết giận cơ đấy, người giận phải là hắn mới đúng. Nàng cứ không nói không rằng buông tay hắn ra như vậy, có nghĩ đến cảm giác của hắn không?

Sau khi đuổi Phù Dung đi xuống lầu, hắn liền đứng trước cửa phòng nàng, nói tiếp:

- Tuệ Nghi, nàng giận à?

- ...

- Ta chỉ là đi xuống bếp với An thị thôi, canh nàng ta nấu dở chết đi được, ta uống có hai muỗng là đã nuốt không trôi nữa rồi. Tuệ Nghi, nàng... hay là nàng nấu canh cho ta đi? Đã lâu rồi nàng không nấu canh cho ta ăn, mấy bữa nay toàn là ta nấu thuốc cho nàng uống không đấy, mệt lắm.

- Tuệ Nghi, nàng uống thuốc có thấy khỏe hơn không? Nàng cảm thấy không khỏe phải nói cho ta biết đầu tiên đấy.

- Tuệ Nghi, nàng...

- Tư Thành chàng phiền chết đi được, có im đi không hả?-Tuệ Nghi mất kiên nhẫn từ trong phòng mắng ra.-Đi tìm An thị của chàng mà diễn cảnh phu thê mặn nồng đi, ta mệt lắm rồi.

Trình Tư Thành dừng cánh tay chuẩn bị gõ lên cánh cửa của nàng, buông xuống, trong ánh mắt hiện lên một chút thất vọng.

- Vậy nàng ngủ đi, có gì phải kêu ta đầu tiên đấy.-Hắn nói rồi quay người đi xuống lầu.

Tuệ Nghi nằm trên chiếc giường được chạm trổ hoa văn cá chép trong phòng, trên gối nằm của nàng đẫm nước mắt.

"Trình Tư Thành, chàng có thể đừng đối xử tốt với ta như vậy, sau đó lại đột nhiên quay ngoắt đi không? Ta đã đủ tự ti về bản thân rồi, ta không muốn chàng cũng thất vọng về ta nữa, cứ không lạnh không nóng như vậy chẳng tốt hơn sao?"

Nàng nằm trên giường đến lúc hoàng hôn thì Phù Dung gõ cửa đi vào, bưng theo một bát thuốc bằng men trắng.

- Phu nhân, chủ quân nấu thuốc kêu nô tỳ mang lên cho người uống.-Phù Dung thổi nhẹ muỗng thuốc, đưa đến trước mặt Tuệ Nghi, nói.

Nàng đẩy nhẹ tay Phù Dung ra, lắc đầu nói:

- Không uống một ngày được không?

- Phu nhân, làm sao mà được? Thuốc phải uống đều từng ngày và đúng giờ thì mới phát huy công hiệu được. Chủ quân nói người phải uống đó, người mau uống đi.-Phù Dung lại đẩy muỗng thuốc đến cho Tuệ Nghi.

Nàng đành phải há miệng nuốt lấy. Vẫn là mùi máu tanh đó, đã từ lâu nàng đã dám khẳng định mùi thuốc của nàng không phải mùi thảo dược mà là mùi máu, nhưng mỗi khi nói vời Trình Tư Thành thì hắn liền gạt phăng đi, nói nàng bệnh đến mức mất khả năng cảm thụ giác quan. Tên đáng ghét.

Cuối cùng Phù Dung cũng ép nàng uống hết chén thuốc đó, cầm chén không tự hào đi ra ngoài. Mắt thấy Phù Dung đã đóng cửa phòng lại, Tuệ Nghi bèn từ trên giường bò dậy, thay xiêm y và búi tóc gọn gàng. Sau đó nàng mở cửa phòng ra, nhìn bên ngoài một lượt, xác định không có ai mới đi xuống lầu.

Bên dưới lầu không có quá nhiều người, hai tiểu nhị và một chưởng quầy cùng mấy vị khách, Tuệ Nghi thầm cảm khái bản thân ăn mặc đơn giản thế này quả là thông mình, không hề thu hút sự chú ý của người khác, dễ bề làm việc. Nàng đi vào phòng bếp của khách điếm, nơi này chỉ có hai nha hoàn thô sử đang nấu nướng, nhìn thấy nàng liền cúi người hành lễ:

- Thỉnh an phu nhân.

- Không cần đa lễ. Cho ta mượn bếp của các ngươi một chút được không?-Nàng phất tay hỏi nhỏ hai nha hoàn đó.

Khách điếm này là gia nghiệp của Trình gia, lúc Trình Tư Thành đến đây đã ra lệnh với chưởng quầy tạm thời không tiếp khách ở lại trong nửa tháng vì vậy nên phòng bếp cũng không quá bận rộn, hai nha hoàn kia nấu nướng cũng chỉ để phục vụ cho nhóm chủ tử ba người nàng, Trình Tư Thành và An thị thôi. Mặc dù là phục vụ ít người nhưng người ta là chủ tử, hai nha hoàn đó cũng không thể để người là đại phu nhân như Tuệ Nghi đích thân nấu nướng được.

- Phu nhân, người muốn ăn gì để chúng nô tỳ làm, người lên phòng ngồi đợi là được rồi.-Một trong hai nha hoàn kính cẩn nói với nàng. Nếu để Trình Tư Thành biết được họ để Tuệ Nghi đích thân nấu nướng thì chẳng phải sẽ bị đuổi khỏi đây sao? Không được, không được a.

- Không sao, hai ngươi không cần lo. Ta là muốn tự tay nấu canh cho chủ quân, các ngươi không cần phải lo sẽ bị chàng đuổi đi đâu, mà không chừng sẽ còn được thưởng nữa đó.-Tuệ Nghi mỉm cười trả lời, lời dụ dỗ của nàng cũng thực lộ liễu.

Hai nha hoàn kia sau một hồi bị nàng thuyết phục cuối cùng cũng đi lên sảnh, nhường lại phòng bếp cho nàng.

Tuệ Nghi trước giờ ngón nghề nấu ăn cũng không phải quá thông thạo, nhưng nấu mấy món đơn giản một chút thì nàng vẫn làm được. Khi nãy lúc ở trên phòng Trình Tư Thành kêu nàng nấu canh cho hắn ăn, nàng mới nhớ ra mấy tháng qua ngày nào thuốc của nàng cũng là do hắn nấu, tính thật sự thì nàng nợ hắn cũng quá nhiều. Cho nên nếu hắn đã muốn nàng nấu một chén canh, nàng sao có thể từ chối?

Lúc bưng chén canh còn nóng hổi đi đến phòng của hắn, nàng lại nghe vọng ra trong đó giọng của Chu Tiến đang thì thầm:

- Chủ quân, Tuyên đại phu nói sức khỏe của phu nhân đã tốt hơn nhiều, có thể dừng uống thuốc hoặc uống cách ngày, tránh để sức khỏe của chủ quân cũng sa sút.

Sức khỏe của Trình Tư Thành sa sút, nàng mới là người bị bệnh mà, vì sao người sa sút lại là hắn?

"Roạt." Chu Tiến kéo cửa ra, bắt gặp ngay nàng đang đứng trước cửa nghe lén. Công phu của hắn cũng khá tốt, nàng đã im lặng không phát ra tiếng rồi mà, sao lại bị phát hiện được chứ?

- Phu nhân? Sao người không gõ cửa rồi đi vào?-Chu Tiến nhìn nàng, hỏi.

Trình Tư Thành từ bàn sách ngẩng đầu lên nhìn nàng, ánh mắt hơi lạnh lẽo. Nàng còn biết đến tìm hắn cơ đấy, hắn cứ tưởng nàng vẫn còn đang nằm ngủ thoải mái lắm chứ.

Chu Tiến kéo cửa ra cho nàng, sau đó cáo lui. Trước cửa phòng còn nàng đang đứng bưng chén canh bốc hơi ấm, Trình Tư Thành thì ngồi trong phòng đọc sổ sách.

- Tư Thành, ta nấu một chén canh cho chàng, chàng uống thử xem có ổn không?-Cuối cùng vẫn là nàng lên tiếng trước, bưng bát canh đi vào trong, đặt lên bàn của hắn.

Trình Tư Thành nhìn chén canh trước mặt, vốn định ra vẻ một chút nhưng khi nhìn qua bàn tay đang giấu giếm trong tay áo của nàng thì sa sầm mặt, hắn đứng dậy bắt lấy tay nàng, tức giận hỏi:

- Làm sao không cẩn thận như vậy, lại để bản thân bị thương?

Tuệ Nghi rụt tay lại, để bàn tay của Trình Tư Thành chưng hửng giữa không khí, lên tiếng trả lời:

- Lâu ngày rồi không vào bếp, khó tránh khỏi bất cẩn. Nhưng mà điều đó không quan trọng, chàng dùng thử canh xem thế nào.-Nàng đẩy chén canh về phía hắn.

Trình Tư Thành thu tay lại, ngồi xuống rồi mới nói:

- Để đó đi, một lát ta uống.

Tuệ Nghi gật đầu, sau đó cúi người với hắn rồi đi ra ngoài. Lúc nàng quay người để đóng cửa lại, nhìn thấy ánh mắt của Trình Tư Thành hơi rối loạn.

Đêm hôm đó, nàng khóa cửa phòng ngủ rất cẩn thận. Trong lúc mơ màng chuẩn bị đi vào giấc ngủ, nàng đã nghe được tiếng gõ cửa và giọng của Trình Tư Thành, nhưng nàng cưỡng chế bản thân rằng mình không nghe thấy.

Sáng ngày hôm sau, Phù Dung là người đầu tiên gõ cửa phòng để đánh thức nàng, nói rằng Phất phu nhân đến thỉnh an nàng và Trình Tư Thành.

Phù Dung giúp nàng búi tóc, thay y phục rồi trang điểm, sau đó mới dìu nàng đi xuống lầu. Bên dưới lầu là cảnh tưởng An Sở Lan đang ngồi bên cạnh Trình Tư Thành, bên cạnh nàng ta là Trình Tư Nhiên đang bế Nghi Hỷ trên tay chơi đùa. Lúc thấy nàng đi xuống, An thị và Trình Tư Nhiên mới đứng lên thỉnh an còn Trình Tư Thành thì vẫn ngồi yên không có động tĩnh.

Trình Tư Nhiên và An Sở Lan là người vui vẻ hơn cả khi nhìn thấy cảnh này, môi không tránh được cong lên một nụ cười thỏa mãn.

Tuệ nghi ngồi xuống bên phải của Trình Tư Thành, An Sở Lan thì ngồi bên trái. Phù Dung rót một chén trà cho nàng, nàng bèn nhấp thử một ngụm để nhuận họng. Sau đó Trình Tư Nhiên mới lên tiếng:

- Đại ca, huynh đến Thịnh thành phải cho muội biết trước chứ, để muội đưa đến nhiều chỗ thú vị lắm.

Trình Tư Thành dù lần này đi đến Thịnh thành không có kế hoạch gì nhiều nhưng cũng không phải là lần đầu tiên đến đây, những chỗ có danh lam thắng cảnh thì vẫn biết nhưng vẫn muốn cùng Trình Tư Nhiên nói về chủ đề này, hắn mới hỏi lại:

- Muội biết chỗ nào thú vị.

Trình Tư Nhiên nhoẻn miệng cười tươi như hoa nở, nói:

- Là một ngôi chùa rất linh thiêng, đặc biệt là cầu tự.
19:32 04.07.2020

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK