• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Thầy Tịch!" Trợ lý của Hạ Dương kinh ngạc hét lên.

Tịch Thừa Quân bình tĩnh gật đầu, sau đó cất điện thoại.

Bạch Khởi và Hạ Dương nghe thấy, không khỏi cùng nhau quay đầu nhìn lại.

Hạ Dương đúng thật là đỉnh lưu, nhưng để có cơ hội tiếp xúc với Tịch Thừa Quân, vẫn là chuyện không dễ dàng. Người đàn ông bước xuống từ ghế cố vấn, đứng trước mặt hắn trong bộ đồ vest và đôi giày da còn khiến người khác có cảm giác ngột ngạt hơn trước.

Hạ Dương mím môi dưới, thấp giọng kêu một tiếng: "Thầy Tịch."

Tịch Thừa Quân cũng đáp lời: "Ừ."

Một giây tiếp theo, Bạch Khởi chủ động ôm lấy anh: "Vất vả cho anh rồi."

Ôm một chút liền buông ra.

Đây là phương thức phổ biến nhất để thể hiện sự thân mật.

Nhưng ngay khi Bạch Khởi ôm lấy anh, Tịch Thừa Quân đã đưa tay lên đỡ lấy eo cậu, tay còn lại thì xoa xoa mái tóc của Bạch Khởi.

Tư thế này còn ra điều thân mật hơn so với một cái ôm đơn thuần.

Trợ lý của Hạ Dương đứng bên cạnh nhìn cảnh này liền đỏ mặt, thầm nói, không biết thầy Tịch đã xem hotsearch chưa, nhìn dáng vẻ như vậy, lát nữa mà biết chắc càng tức giận khủng bố.

Tịch Thừa Quân không buông Bạch Khởi ra, anh trầm giọng nói: "Chúng ta đi thôi."

"Hả? Nhanh như vậy sao?" Bạch Khởi ngẩng đầu, ngơ ngác hỏi.

Đây thật ra là một câu hỏi hết sức bình thường, nhưng rơi vào tai Tịch Thừa Quân như thể không nỡ ra về, luyến tiếc Hạ Dương.

Tịch Thừa Quân liếc nhìn Hạ Dương một cái.

Hạ Dương không biết tại sao, nhất thời cảm thấy vị tiền bối khiến người người ngưỡng mộ trong ngành này có chút đáng sợ.

Nhưng trên mặt Tịch Thừa Quân xuất hiện một chút tươi cười, anh nhẹ giọng nói: "Nếu không đi trước, sẽ rất dễ bị phóng viên chặn lại."

Bạch Khởi gật gật đầu. Hợp lý.

Bạch Khởi: "Vậy chúng ta đi trước đi."

Ngược lại phản ứng như vậy khiến Tịch Thừa Quân ngẩn ra một lát, dễ dàng như thế mà đồng ý rời đi rồi? Không còn luyến tiếc Hạ Dương nữa?

Tịch Thừa Quân: "Em còn điều gì muốn nói với Hạ Dương không?"

Anh lấy ra toàn bộ sự rộng lượng mà mình có để nói một câu.

Bạch Khởi: "Em không có, cũng không có gì quan trọng."

Tịch Thừa Quân khóe miệng hơi cong lên: "Ừm."

Bạch Khởi: "Dù sao thì cũng kết bạn WeChat rồi á."

Tịch Thừa Quân: "......"7

Hạ Dương thì không sao, nhưng trợ lý của Hạ Dương bên cạnh không khỏi rùng mình một cái.

Hắn vẫn cảm thấy, ý tưởng cọ nhiệt độ với vợ thầy Tịch của người đại diện là suy nghĩ dẫn đến cái chết nhanh nhất, không còn con đường nào chết nhanh hơn bằng con đường này. Vợ của thầy Tịch là người muốn cọ nhiệt liền cọ được sao?

Bạch Khởi: "Đi thôi, đi thôi anh."

Cậu là người quay đi trước hết.

Tịch Thừa Quân cũng không quan tâm là Hạ Dương hay Hạ Âm, cứ như vậy mà ôm Bạch Khởi, cùng nhau rời khỏi hậu trường.

Các diễn viên khác muốn nói thêm vài lời với Tịch Thừa Quân, tổ chương trình cũng có ý định như thế. Kết quả vào lúc này, cả đám chỉ có thể nhìn hai người đi xa.

Không biết qua bao lâu, có người nhịn không được thốt lên: "Hạ Dương rốt cuộc được thần may mắn nào độ thế? Bạch Khởi cứ như vậy là fan của hắn?!"

Người nói cũng không kiêng kỵ ai hết, Hạ Dương và trợ lý đều nghe thấy.

Trước kia cũng có rất nhiều người nói về Hạ Dương như vậy, cho rằng hắn thật may mắn, sau ba tháng luyện tập, hắn debut thành công với tư cách là thành viên của một nhóm nhạc ngay khi tham gia một chương trình tuyển tú, không ra mắt thì thôi, mà ra mắt liền nổi tiếng.

Lúc ấy hắn khịt mũi xem thường.

Dựa vào cái gì nói hắn may mắn? Những gì mà hắn có được đều bằng thực lực của chính mình. Hắn xem thường mấy lời nói đó đến nỗi không muốn mở miệng phản bác...

Nhưng hôm nay...

Hắn nổi tiếng, có thể bằng mặt đi.

Hạ Dương chết lặng nhìn vào gương, nghĩ thầm.

Bên này Bạch Khởi theo Tịch Thừa Quân lên xe, hoàn toàn tránh được phóng viên.

Khi xe của họ đi ngang qua cửa trường quay, Bạch Khởi không khỏi xuýt xoa: "Sao hôm nay lại có nhiều phóng viên như vậy?... Ồ, còn rất nhiều fans nữa kìa. À, có phải là do anh ở đó không? Quên nữa, còn có Hạ Dương, fans của hắn cũng đông lắm, dù sao cũng là đỉnh lưu mà. Khẳng định sẽ có nhóm fans đến tiếp ứng*."

Tịch Thừa Quân có chút tức giận còn có chút buồn cười.

Anh thấp giọng nói: "Em xem điện thoại đi."

Bạch Khởi gật đầu, sau đó cậu phát hiện di động mình được điều chỉnh thành chế độ rung lúc nào không hay.

Được lắm.

Bây giờ thì nhiều đến nỗi không biết xem cái nào trước luôn.

Khi cậu trượt thanh thông báo xuống, điện thoại vẫn bị lag ba giây mới hiển thị nội dung.

Mục Đông: 【 Khởi Khởi!!! 】

Mục Đông: 【 có chuyện lớn rồi kìa, sao cậu cùng em gái của tớ đu idol cái gì Hạ Dương thế? 】

Trên đầu Bạch Khởi hiện lên một dấu chấm hỏi, sau đó cậu lại trượt xuống, nhìn thấy bản tin: 《 cậu ấy thật sự là fan của Hạ Dương! [ ảnh ]》

Là hình ảnh cậu quay đầu cười với Tịch Thừa Quân trong《 Cặp Đôi Hoàn Mỹ 》. Sau đó, có người cắt bức ảnh này, lấy hình cậu ghép cùng với Hạ Dương.

Bạch Khởi: "......"

Đây có lẽ là phương thức để fan đến gần với idol nhất.

Bạch Khởi thật cẩn thận, nhẹ nhàng mà mở Weibo lên.

**!

Bởi vì Tịch Thừa Quân yêu cầu cậu ít đọc tin nhắn riêng lại, cậu cũng đã lâu không đăng nhập vào tài khoản show ân ái. Nhưng ngày hôm qua, cậu vừa giúp Hạ Dương lấy lại hình tượng, sau đó cũng quên thoát tài khoản phụ này ra.

Ừ, bây giờ thì toang rồi...

Ảnh của Tịch Thừa Quân cứ thế mà chễm chệ ngay tin đầu tiên trên trang Weibo của cậu.

Nhìn xuống một chút, bình luận vượt 3W, chuyển tiếp vượt 7W.

W là viết tắt của wàn万, tức là vạn.

Nhìn kỹ hơn, đều thấy fans của Hạ Dương đồng loạt chỉnh tề mà khom lưng cảm ơn.

Fans của Tịch Thừa Quân trắng trợn chống chế: 【 ai mà không có sở thích chứ 】

Mà chuyển tiếp tin thì rất nhiều "ha ha ha".

【 muốn biết Bạch Khởi thấy thầy Tịch cho Hạ Dương điểm B sẽ có cảm giác như thế nào. Có phóng viên nào chạy đi hỏi hơm ha ha ha 】

【 để tụi này mua cho anh Tịch một cái chườm đầu gối nha, để nếu quỳ sầu riêng sẽ không bị đau ha ha ha 】

【 hâm mộ Hạ Dương quá, nhà mị có Nhiên Nhiên, nếu cũng được Bạch Khởi Khởi đu Nhiên Nhiên thì tốt quá rầu QAQ】

Bạch Khởi nhìn một hồi, nhìn đến gương mặt cũng nóng lên, vành tai thì đỏ bừng.

Đây thật sự là một bước ngoặt vĩ đại trong lịch sử nhân sinh của cậu.

Bạch Khởi không còn mặt mũi nào nữa, cậu vội vàng đóng điện thoại, khô khốc nói: "Thật xin lỗi..."

Tịch Thừa Quân điều chỉnh vách ngăn phía sau xe, nhưng anh không lên tiếng ngay lập tức.

Bạch Khởi đột nhiên gục đầu xuống, yếu ớt nói: "Phải làm sao bây giờ đây? Có phải đã mang đến cho anh rất nhiều phiền phức? Hay anh trừ lại tiền của tôi đi..."

Đầu ngón tay của Tịch Thừa Quân giật giật, anh phải dùng hết sức bình sinh mới miễn cưỡng đè xuống ý định muốn xoa đầu Bạch Khởi.

Khi anh nhìn thấy Bạch Khởi chia sẻ tin của Hạ Dương, còn viết một câu khen hắn ta đẹp trai như thế nào, muốn hắn ta đứng trên sân khấu nhiều bao nhiêu, cứ như vậy trong nháy mắt, trong lòng anh đã xuất hiện một tia ghen tị.

Giống như một hơi mà nhồi ba quả chanh vào miệng.

Nhưng lúc này, trạng thái của Tịch Thừa Quân đột nhiên thả lỏng.

Bạch Khởi bây giờ mới trông giống như một đứa trẻ chưa tốt nghiệp đại học. Mà không phải một Bạch Khởi cầm tiền rồi nghiêm túc sắm vai trở thành một người toàn diện.

Nếu cậu ấy vẫn luôn không có bất kỳ sai lầm nào, vậy đại khái anh sẽ nghĩ cậu chỉ là ―― "Một người thuê đóng giả đầy đủ tư cách".

Nhưng sau khi cậu lộ ra một ít sơ sót, anh mới cảm thấy bản thân mình thoát vai được một chút...

Tịch Thừa Quân từ mũi phát ra tiếng cười khẽ, anh trầm thấp bảo rằng: "Trừ cái gì chứ? Tiền của tôi đều là của em."

Bạch Khởi nghe thấy anh vẫn đang nói lời thoại trước ống kính, bầu không khí đột nhiên thoải mái trở lại, khóe miệng Bạch Khởi không khỏi cong lên, sau đó cẩn thận ngẩng đầu nhìn Tịch Thừa Quân.

Tịch Thừa Quân ngồi đó, vẫn dáng vẻ của một quý ông lịch thiệp, anh hỏi Bạch Khởi: "Em không nhìn thấy sao? So với việc em theo đuổi idol, bọn họ càng lo lắng khi tôi về nhà sẽ bị em phạt quỳ bàn phím như thế nào."

Bạch Khởi hoàn toàn thả lỏng, khóe miệng nhếch lên cao, cười một cái, trong mắt hiện đầy ánh sáng lấp lánh: "Tôi làm sao mà có thể bỏ qua được?"

Tịch Thừa Quân nhướng mắt hỏi: "Em thật sự muốn diễn tiếp sao?"

Tịch Thừa Quân chưa bao giờ sẽ nói như vậy.

Bạch Khởi ngẩn ra một chút, nhưng nhanh chóng nhận ra có thể Tịch Thừa Quân chỉ đang nói đùa. Dù gì thì bọn họ cũng đã ở bên nhau lâu như vậy, không còn xa lạ như khi mới tiếp xúc nữa.

Bạch Khởi gật đầu thật mạnh một cái: "Là thật sự nha!"

Nói xong, cậu lại nói thêm một câu: "Cảm ơn anh Tịch."

Tịch Thừa Quân hỏi cậu: "Em biết tiếp theo nên diễn như thế nào sao?"

Bạch Khởi chớp chớp mắt.

Tịch Thừa Quân: "Em không phải rất thích Hạ Dương à?... Vậy thì, có lẽ em nên đối với việc tôi cho điểm B, thể hiện một chút bất mãn."

Nói một cách logic, việc cậu có bao nhiêu tài khoản phụ, theo đuổi idol nào là chuyện riêng của cậu, cậu cũng có thể không cần cảm thấy áy náy về việc này.

Nhưng đối mặt với sự khoan dung và rộng lượng như vậy, lại còn chủ động tiếp quản xử lý mọi việc với giọng điệu thoải mái của Tịch Thừa Quân, Bạch Khởi vẫn cảm thấy bản thân có chút không ngoan, cậu ỉu xìu nói: "Tôi cũng không phải là rất thích."

...Rốt cuộc cậu vẫn còn nhiều idol khác nữa, á kỳ quá, không, không phải đâu nha thầy Tịch.

Tâm trạng của Tịch Thừa Quân hiện tại, so với thời điểm còn ở trong trường quay, dường như là một trời một vực.

Anh thấp giọng đáp lời: "Ừm." Hỏi: "Vậy em muốn mua sầu riêng hay bàn phím?"

Bạch Khởi siết chặt ngón tay.

Muốn diễn như vậy sao?

Trong giờ khắc này, cậu giống như hoàn toàn, thật lòng mà cảm nhận được sự dịu dàng của Tịch Thừa Quân.

Bạch Khởi ngẩng đầu: "Sầu riêng được không thầy Tịch... còn... còn có thể ăn."

Hai người cũng nhau vào siêu thị mua sầu riêng, rồi mang về nhà.

Khi Tô Mỹ Nhàn đi làm về, Bạch Khởi đang cúi người trước lò nướng để nướng sầu riêng*.

"Khởi Khởi, con đang nấu phân à?" Khuôn mặt Tô Mỹ Nhàn đầy dấu chấm hỏi.

Bạch Khởi: "Con đang nướng sầu riêng, mẹ ăn nha?"

Tô Mỹ Nhàn dở khóc dở cười: "Thôi quên đi." Bà và ba ba Bạch đều không ưng món này, nhưng Bạch Khởi lại vô cùng thích.

Tô Mỹ Nhàn vội vàng quay đầu lại nhìn quanh: "Tịch tiên sinh về rồi à?"

"Cháu chưa." Tịch Thừa Quân đáp lời bước ra khỏi phòng bếp, anh vừa mới rửa tay, trên tay vẫn còn ướt nước. Tô Mỹ Nhàn nhìn xuống, không khỏi thở dài. Những diễn viên có thể chịu được sự thử thách của ống kính quả thật khác biệt rất nhiều so với người bình thường.

Ngay cả bàn tay cũng đẹp đến nhức nách.

Sau đó, đôi tay đẹp đến nhức nách kia, dùng giấy lau sạch nước, rồi cùng Bạch Khởi ngồi xuống bàn, gọt vỏ sầu riêng.1

Anh đưa cho Bạch Khởi: "Em ăn trước."

Cả hai cùng nhau ăn sầu riêng, bầu không khí hai người hoà thuận vui vẻ.

Tô Mỹ Nhàn: "......"

Cũng rất... không tệ.

Còn có thể cùng Bạch Khởi ăn món này.

Lúc này, có người đem ảnh chụp phóng lên mạng.

【 là Bạch Khởi cùng anh Tịch hả? Hình như mị vừa ở siêu thị gặp được hai người bọn họ... Đích thực là mua sầu riêng...】

【??? 】

【 Anh Tịch, hy vọng anh sớm ngày bình phục... 】

Fans Hạ Dương thấy được những tấm ảnh này liền đồng loạt cúi đầu xin lỗi.

Mà Hạ Dương đã theo người đại diện trở về công ty.

Người đại diện thấy hắn vẫn đang nghịch điện thoại, không khỏi nói: "Cậu làm gì vậy? Đừng đùa nha. Lát nữa gặp chủ tịch đó, còn chơi nữa hả?!"

Hạ Dương: "Gửi tin nhắn cho Bạch Khởi."

Người đại diện sửng sốt, không khỏi nói: "Cậu thật sự là dũng sĩ không tiếc mạng." Hắn muốn để Hạ Dương cọ chút nhiệt độ, kéo thêm một đợt lưu lượng. Nhưng thật sự trong lòng đều biết đây là chuyện không thể. Sợ rằng thầy Tịch sẽ đem bọn họ một kích diệt gọn.

Hạ Dương: "Hả?"

Người đại diện: "Không có gì."

Hạ Dương cúi đầu, vẫn đang suy nghĩ, tại sao Bạch Khởi không trả lời tin nhắn của hắn?

Hắn ghi xong chương trình, mới biết được thân phận của Bạch Khởi rốt cuộc là gì, mà như vậy mới không ngờ đến, người này còn là fan của hắn. Hắn là một đỉnh cấp học tra, nhưng người này, lại là đỉnh cấp học bá.

"Cửa mở rồi, đi mau đi mau." Người đại diện đẩy mạnh hắn vào phòng.

Bên trong, chủ tịch xoay chiếc ghế da đang ngồi lại, đối mặt với Hạ Dương.

Hắn nhìn Hạ Dương với vẻ mặt phức tạp, sau đó lên tiếng: "Hạ Dương, Tịch tiên sinh gọi một cuộc điện thoại, nói chị dâu nhỏ của chúng ta, rất thích cậu. Vì thế, Tịch tiên sinh đầu tư toàn bộ khoản phí cho việc học tập của cậu, không nhiều, khoảng mười giáo sư, cho nên thời gian gần đây cậu giảm bớt tiếp nhận hoạt động đi. Ngày mai sẽ bắt đầu... Cậu... Học cho tốt đi."

Lượng thông tin quá lớn, người đại diện load không kịp.

Hạ Dương cũng chết máy.

Người đại diện run rẩy hỏi: "Mười...? Học bổ túc cũng không nhất thiết mời mười giáo sư như vậy chứ?"

Chủ tịch nhún vai một cái: "Ai biết đâu."

Khi hai người rời khỏi văn phòng, người này so với người kia mặt đen y như giẫm phải cứt.

Nhưng chủ tịch đã lên tiếng.

Từ ngày hôm sau, fans Hạ Dương bất ngờ vì idol nhà mình lịch trình thay đổi, mà thay đổi còn không.hề.nhỏ.

Fans đương nhiên sẽ hỏi đến.

Chuyện gì đã xảy ra trong lúc tụi tui đang ngủ?

Chẳng lẽ tài nguyên của idol nhà tụi tui đã bị Hạng Cảnh Nhiên cướp sạch?

Trong fandom có người thường xuyên cùng trao đổi với đoàn đội Hạ Dương hốt hoảng trả lời: 【 hình như là... Học bổ túc đó? 】

【? 】

Tin tức này rất nhanh mà lan truyền trên mạng, cũng đã được xác nhận.

Diễn đàn chém gió cũng nhanh chóng mà xuất hiện hàng loạt comments.

【 cô của chế làm ở công ty, là trợ lý của chủ tịch. Cô bảo với chế, hồi hôm chương trình vừa ghi hình xong, chủ tịch liền triệu hồi Hạ Dương về gấp, an bài cho mười giáo sư dạy bổ túc. Còn nghe nói, nghe nói là Tịch Thừa Quân tài trợ hết! 】

【 thiệt hay giả? 】

【 thiệt đó! Hạ Dương bây giờ trừ việc luyện vũ đạo ra chỉ có đi học thôi! 】

【 mấy má thấy chua hong? 】

Diễn đàn càng ngày càng hot, sau đó cả đám lũ lượt kéo nhau qua Weibo chém gió tiếp.

【 Thầy Tịch: điểm B cho Hạ Dương, Bạch Khởi: cho thầy Tịch quỳ sầu riêng, Thầy Tịch quay lại tặng mười giáo sư dạy bổ túc cho Hạ Dương, mẹ nó mị cười ầm lên như sấm ha ha ha 】

Đến gần Tết Âm Lịch, mọi người cứ thế trôi qua trong tiếng chém gió phặp phặp vô cùng vui vẻ.

Tịch Thừa Quân đã đẩy rất nhiều hoạt động đi, sau đó nhận được một——

Đêm 29 âm lịch, ghi hình Xuân Vãn* của đài địa phương.

Đài truyền hình này chi rất nhiều tiền, không biết họ đã nghe tin đồn từ đâu, vì để thành công mời được Tịch Thừa Quân, họ cũng đã trả cho Bạch Khởi một khoản phí không nhỏ.

Đây thật sự là minh chứng sáng rõ cho việc nằm không cũng hưởng tiền.

Bạch Khởi chậc lưỡi một cái, không khỏi cảm thán, chẳng trách ai cũng muốn chạy đến gia nhập vào giới giải trí đầy vẻ hào nhoáng này.

Sau khi Tô Mỹ Nhàn biết, bà gật đầu, nói: "Được rồi, các con đi ghi hình đi. Vừa lúc hôm nay ba con về, để mẹ đón ông ấy. Hai đứa con không cần lo lắng..."

Tịch Thừa Quân đặt một bộ vest mới cho Bạch Khởi.

Sau đó, anh chỉ đến diễn tập hai lần, rồi không tới nữa.

Nháy mắt một cái, rất nhanh đã đến ngày 29 âm lịch.

Thượng Quảng đích thân lái xe đưa hai người đến đài truyền hình, trong tòa nhà, người dẫn chương trình đã bắt đầu phát sóng trực tiếp để làm sôi động bầu không khí.

"Nghe nói thầy Tịch đã đến dưới lầu..."

"Hả? Các bạn đang hỏi Bạch Khởi sao? Cậu ấy chắc cũng đến."

"Hạ Dương hả? Hạ Dương hôm nay cũng tham gia."

Vào lúc này, màn hình tràn ngập: 【 đánh mạnh vào, xé mạnh vào, tu la tràng tới 】.

【 mị nghe nói, đoàn đội Hạ Dương bảo rằng, gần đây mỗi lần Hạ Dương trước khi ngủ đều tụng một mớ công thức toán học, thật sự còn muốn bổ túc một trận để thi đại học đó 】

【 tui chỉ muốn biết anh Tịch còn quỳ sầu riêng hem? Chị dâu đã dỗ dành chưa? 】

【 thầy Tịch, chế cũng muốn học bổ túc, thầy làm từ thiện cho chế luôn đi! 】

"Chờ một chút, tôi sẽ giúp mọi người tìm thầy Tịch." Người dẫn chương trình nhìn số lượng người tham gia phòng phát sóng, hai mắt đều sáng rỡ.

Bên này cô vẫn còn đang nói chuyện với phòng phát sóng, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân vang lên bên kia, quay đầu nhìn lại, theo đó camera cũng chĩa vào.

Bạch Khởi và Tịch Thừa Quân cứ thế lọt vào tầm ngắm của công chúng.

Bọn họ đều mặc tây trang màu trắng, thắt nơ đỏ, một người mang ghim cài khắc đá quý bên ngực trái, mà người còn lại thì mang bên ngực phải.

Hai người chậm rãi đi tới, thật sự là bùng nổ giá trị nhan sắc tại hiện trường.

Vô cùng xứng đôi.

Người dẫn chương trình nhịn không được thầm nghĩ.

Cô không muốn bỏ lỡ cơ hội tăng lượng truy cập nên vội vàng tiến lên: "Thầy Tịch, Bạch Khởi, nếu có thời gian, chúng ta nói chuyện và chơi trò chơi một chút được không?"

Tịch Thừa Quân cười hỏi: "Có phần thưởng không?"

"Có! Tặng sổ tay, điện thoại di động, tai nghe, iPad, máy chơi game... Người thắng có thể chọn."

Bạch Khởi cũng cười: "Chơi trò gì vậy?"

Đoán số hoặc poker, cậu đều có thể nắm chắc phần thắng.

"Đoán tác phẩm nổi tiếng của một số nghệ sĩ... Nếu thua... Ở đây có một thùng phiếu thăm, chính cậu tự tay rút lấy, thế nào, có thể chơi một chút không?", Người dẫn chương trình hào hứng nói.

【 nếu mà đoán tác phẩm của Hạ Dương, anh Tịch có khi thật sự biến cái Xuân Vãn thành Hồng Môn Yến đúng không? 】

Tịch Thừa Quân: "Có thể."

Người dẫn chương trình mở miệng liền nói: "Xin hãy nói một số ca khúc mà Hạng Cảnh Nhiên từng biểu diễn trên sân khấu."

Bạch Khởi:???

Làn đạn cũng:???

【 MC ở đây vãi thặt, mị cứ tưởng là hỏi Hạ Dương cơ, ai dè xuất hiện một Hạng Cảnh Nhiên nữa chứ! 】

【 Hạng Cảnh Nhiên là đối thủ sống còn của Hạ Dương đó, đậu mé, Bạch Khởi biết không? 】

【? Hạng Cảnh Nhiên, thầy Tịch is watching you 】

Bạch Khởi......

Bạch Khởi đúng thật là biết đó.

Đây cũng là một idol khác mà cậu đu, ặc.1

Nhưng rõ ràng, một Hạ Dương đã đủ oanh thiên động địa, rớt thêm một cái cậu sợ trời sẽ sập mất.

Vì vậy, Bạch Khởi đành phải lắc lắc đầu.

Có thể thấy được rằng, làm người lâu lâu cần phải ngu ngốc một chút.

"Thầy Tịch có biết không?", Người dẫn chương trình hỏi.

Tịch Thừa Quân: "Tôi không biết."

Người chủ trì lúc này càng hưng phấn, vội vàng đưa thùng phiếu thăm về phía trước: "Nào nào nào, bốc thăm bốc thăm đi, ai rút đây?"

Bạch Khởi vừa duỗi tay ra, Tịch Thừa Quân đã đè lại cánh tay của cậu: "Để tôi."

Tịch Thừa Quân rút một phiếu thăm, từ từ mở ra.

Anh đọc nội dung trên giấy: "Hãy chọn ngẫu nhiên một người ngồi trên lưng bạn, sau đó hoàn thành mười lần hít đất bằng một tay."

【 người chủ trì, cậu là một chiến sĩ hy sinh vì nghĩa...】

【 này mẹ nó là ai viết thế? Viết hay quá, +1 like 】

Tịch Thừa Quân đứng dậy, giơ tay lưu loát cởi từng nút áo vest, tháo xuống áo khoác ngoài, lại mở thêm hai cúc áo sơ mi đã được tỉ mỉ cài lên.

Anh nói: "Đến đây đi."

Người dẫn chương trình chớp mắt: "Thầy Tịch là đang mời tôi sao? Tôi cũng khá nhẹ. Chỉ khoảng hơn bốn mươi ký."

Tịch Thừa Quân mỉm cười: "Như vậy cũng không được."

Anh nhìn Bạch Khởi, nói: "Em lại đây."

Tịch Thừa Quân muốn dỗ dành vợ mình bằng cách đoạt lấy phần thưởng, đây là một việc vô cùng thuyết phục và hợp lý.

Nhưng Bạch Khởi không ngờ, hai người còn chưa kịp nói gì, Tịch Thừa Quân đã muốn cõng cậu trên lưng để hít đất.

Khi Bạch Khởi trả giá cho việc diễn kịch, không hề cảm thấy đặc biệt khó xử hay như thế nào khác. Nhưng đến lượt Tịch Thừa Quân sắm vai dỗ dành cậu, Bạch Khởi có chút xấu hổ.

Ánh mắt Bạch Khởi bất giác lộ ra một tia háo hức, cậu nhìn Tịch Thừa Quân: "Anh được không?"

Tịch Thừa Quân: "Em thử sẽ biết."

Bạch Khởi thật sự cảm thấy chọn người dẫn chương trình vẫn tương đối ổn áp hơn, nhưng cậu mím mím môi một cái, vẫn là bước qua.

Tịch Thừa Quân nhanh chóng cúi xuống, bày ra động tác hít đất đúng chuẩn.

Bạch Khởi nghĩ, trong chốc lát cậu sẽ cố gắng ngồi yên bất động để không ảnh hưởng đến Tịch Thừa Quân, vì vậy cậu đơn giản mà ngồi khoá trên người anh.

Cơ bắp phần lưng của Tịch Thừa Quân căng chặt, từ dưới lớp áo sơ mi trắng lộ ra một cách mơ mơ hồ hồ.

Anh nhanh chóng giơ một tay lên, giữ lấy eo Bạch Khởi trên lưng mình, như để tránh cậu bị ngã xuống.

Sau đó, Tịch Thừa Quân thực hiện động tác hít đất đầu tiên.

Nền tảng phát sóng trực tiếp sôi trào lên ngay lập tức.

【 ** moá ** moá! Anh Tịch vì vợ mình mà tìm mọi cách dỗ dành luôn đó! 】

Fans Hạ Dương rơm rớm nước mắt.

Thầy Tịch à, thật xin lỗi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK