Mọi người trong phòng ký túc xá lần đầu tiên ngồi mô hình máy bay nhỏ như vậy nên hết sức hưng phấn, ngược lại ba mẹ Đỗ Tiểu Nhiễm rất lo lắng vấn đề an toàn, mang theo cậu con trai nhận nuôi ngồi thuyền đi qua.
Trước khi tới bạn cùng phòng đã sớm điều tra qua tình hình hòn đảo, cũng xem hình rồi, nhưng khi tận mắt chứng kiến vẫn bị cảnh đẹp trong xanh như đào nguyên tiên cảnh mê hoặc.
Đợi lúc tới trên đảo sớm đã có người đứng chờ, là trợ lý Mạnh đi theo suốt dọc đường.
Thấy bọn cô đi tới trợ lý Mạnh vội cười giúp Đỗ Tiểu Nhiễm xách hành lý, “Cô Đỗ cực khổ rồi, Vu tiên sinh đang chờ cô trong ngôi nhà trên biển.”
Nói xong thì muốn dẫn những người bạn cùng phòng của cô đi qua chỗ ở bên cạnh.
Đỗ Tiểu Nhiễm chần chừ, ngược lại đám Trương Kỳ Kỳ cười rất tươi phất tay với cô: “Mau đi đi, chúng mình mới không thèm làm kỳ đà cản mũi.”
Lần này Đỗ Tiểu Nhiễm khẽ cười, ở đây ánh mặt trời rất ấm áp, trên đảo hình như rất nhiều người phần lớn đều là nhân viên làm việc, khu vực lân cận đã sắp xếp hiện trường hôn lễ rồi.
Lúc cô đi tới bờ biển lại phát hiện chỗ nhà trên biển này rất khuất, người cũng rất ít.
Vu Kỳ ngồi nghỉ ngơi trên ghế, mặt đang hướng về biển rộng.
Đỗ Tiểu Nhiễm thấy anh mang mắt kính mát đội mũ bộ dạng rất buồn cười, lặng lẽ đi tới, vốn là muốn hù anh giật mình.
Không nghĩ tới người vừa đến thì anh đã xoay người lại, cười hỏi cô: “Đã tới à.”
Nói xong anh liền từ trên ghế đứng lên, ra vẻ muốn ôm cô.
Đỗ Tiểu Nhiễm sợ hết hồn vội nhảy ra, hơi giận nói: “Anh lại muốn làm gì?”
Anh nghiêng đầu nhìn cô, người cao nên khi nghiêng người nên tạo ra độ cong rất lớn, kính mát cũng trượt xuống, lộ ra ánh mắt cười như không cười.
Anh mặc rất thoải mái, có lẽ trước đó đã bơi lặn, trên người chỉ khoác một chiếc khăn tắm.
“Hình như anh đen đi.” Cô cũng nghiêng đầu nhìn anh, “Phơi nắng?”
“Thích không?”
Vóc người anh rất đẹp, lúc đứng yên hay di chuyển đều đẹp mắt.
Anh bắt được ánh mắt cô, chợt đến gần nói: “Cùng anh vào phòng, anh cho em xem nhiều hơn.”
Trong nháy mắt mặt Đỗ Tiểu Nhiễm đỏ au, tức giận bóp mũi anh, “Sao anh không biết xấu hổ vậy chứ!”
Anh cười dẫn cô đi tới bên cạnh chỉ cá dưới nước cho cô xem.
“Mới vừa rồi có một đàn bơi tới, anh đang nghĩ em tới đây thì tốt biết mấy, thế mà em tới thật.”
Đỗ Tiểu Nhiễm nhìn theo hướng tay anh chỉ, thật sự thấy rất nhiều cá, nhiều màu sắc, vô cùng xinh đẹp.
Cô đang muốn cẩn thận quan sát thì cảm thấy có lực tấn vào sau lưng, rõ ràng có người đưa tay đẩy cô.
Trong nháy mắt thân thể cô thoáng cái đã rơi xuống nước.
Nước nơi này rất trong, nhìn như không sâu lắm, thật sự giẫm vào trong nước thì tới đáy.
Khi cô đang gấp gáp giãy dụa thì anh đã nhảy xuống nước, nâng cô từ trong nước lên trên, để cô vòng quanh trên người anh.
“Đến đây, cho em hôn anh một cái.” Anh cong khóe môi, vẻ mặt như mong đợi.
Đỗ Tiểu Nhiễm nhíu mày trợn hai mắt nhìn anh, đồng thời liếc nhìn xung quanh, hình như thật sự không có người nào đi qua, lúc này mới cẩn thận khẽ hôn lên bờ môi anh.
Ngược lại anh cũng không làm khó cô, ôm cô lên bờ, nói với cô: “Anh dẫn em đi vào nhà thay quần áo.”
“Tự em đi.” Đỗ Tiểu Nhiễm rất sợ anh động tay động chân giữa ban ngày, vội tránh anh ra chạy về phía nhà trên biển.
Không gian nhà không rộng lắm nhưng bên trong thứ đồ cần dùng gì đều có, còn mở một cửa sổ hướng ra phía biển rộng, đi theo bậc thang có thể xuống dưới nước.
Đỗ Tiểu Nhiễm nhanh chóng tìm quần áo thay.
Chờ lúc đi ra ngoài Vu Kỳ đang bị mấy người vây quanh, khẩn trương sắp xếp hôn lễ.
Lúc cô đi qua thì nghe những người đó đang xin ý kiến của anh về hôn lễ, cô vội làm dấu tay là mình đi tìm bạn.
Chỉ là lúc tới phòng đám bạn cùng phòng ký túc xá, cô hoàn toàn không có thời gian đi dạo nói chuyện phiếm, bên này sớm có đủ loại lễ phục chờ mặc thử.
Trương Kỳ Kỳ mặc lễ phục phù dâu màu hồng, đang cùng mấy người bàn bạc kiểu tóc cho ngày hôm sau.
Vừa thấy Đỗ Tiểu Nhiễm vội kêu lên: “Tiểu Nhiễm cậu tới rồi, mau mau thử lễ phục cô dâu của mình xem!”
Nói xong kéo Đỗ Tiểu Nhiễm đi qua, bảo Đỗ Tiểu Nhiễm nhanh thử áo cưới.
Đồ cưới mặc thử còn rất nhiều hạn chế, quần áo và trang sức đều phải liên tục điều chỉnh, nhà thiết kế và nhà tạo mẫu tóc đứng bên cạnh liên tục chỉnh sửa váy và tóc.
Ngược lại vẻ mặt Đỗ Tiểu Nhiễm rất hiền hòa.
Bạn cùng phòng bên cạnh cười như không cười, đứng đó chụp ảnh không ngừng, đến cuối cùng Trương Kỳ Kỳ nhớ tới gì đó: “Đúng rồi, không phải đã dạy sao, đêm trước khi kết hôn cô câu và chú rể không thể gặp nhau, Tiểu Nhiễm, đúng lúc cậu có thể ở với bọn mình!”
“Đúng vậy, buổi tối chúng ta có nên đi dạo khắp xung quanh không, nhưng đừng để quá mệt mỏi, sáng hôm sau cậu còn phải cử hành hôn lễ đấy.”
“Lần này người tới rất đông đó, mình còn nhìn thấy thuyền đang đi về phía này.”
Đỗ Tiểu Nhiễm khẽ cười, lúc nói chuyện mẹ cô cũng đã tới, trong nháy mắt người trong phòng đều im lặng.
Dù sao mọi người đều cùng phòng trong ký túc xá, cũng biết rõ quan hệ giữa Đỗ Tiểu Nhiễm và người trong nhà rất bình thường.
Ngược lại mẹ Đỗ Tiểu Nhiễm chút cảm giác cũng không có, thấy cô mặc áo cưới màu trắng, giúp cô vuốt thẳng mép váy cưới, cười nói: “Tiểu Nhiễm thật là xinh đẹp, mẹ rất mong đợi ngày này của con.”
Đỗ Tiểu Nhiễm như nhớ tới gì đó: “Đúng rồi mẹ, Vu Kỳ cho nhà chúng ta bao nhiêu sính lễ?”
Với bản tính của ba mẹ cô, cao hứng bừng bừng tới đây như vậy, nếu không được lợi thì không thể nào, quan trọng là trên đường đi tới ba mẹ cô quả thực ngửa mặt lên nhìn con rể, nghĩ là biết chắc có được không ít lợi ích.
Mẹ Đỗ đang chỉnh sửa làn váy dừng động tác lại, vội ngẩng đầu giải thích: “Ba môi sáu sính (Là gồm ba người liên quan đến việc làm mai mối và sáu thứ đồ dùng liên quan việc lấy chồng) đều theo tục lệ của tổ tiên truyền lại, mẹ chỉ làm theo tục lệ, hơn nữa sau đó mẹ nói ra điều kiện quan trọng nhất, con ở nhà họ Vu phải được yên ổn, cậu ấy coi trọng con.”
Trước còn suy đoán, lúc này Đỗ Tiểu Nhiễm cái gì cũng đã hiểu hết, chỉ là Vu Kỳ không bàn bạc với mình, còn nữa, lúc trước anh đốt tiền rất nhiều, cô nhăn mày quyết định không hỏi trong nhà bán đứng cô bao nhiêu tiền nữa.
Cô mặc thử xong lễ phục, sắc trời hơi tối xuống.
Sau khi cô đi với đám bạn cùng phòng ăn cơm tối xong thì nhận được điện thoại của Vu Kỳ, anh đang giục cô mau trở lại.
Chỉ là cách điện thoại di động, đám Trương Kỳ Kỳ không thèm sợ anh, trực tiếp trêu đùa nói: “Anh Vu, trước khi kết hôn mà gặp nhau là điềm xấu đó.”
“Đúng vậy đúng vậy, để Tiểu Nhiễm theo chúng tôi một đêm nữa đi….”
Đỗ Tiểu Nhiễm vội cướp điện thoại di động về, đỏ mặt nói: “Anh nghỉ ngơi trước đi, sáng sớm ngày mai phải cử hành hôn lễ rồi… Em ở với bạn …”
Mặc dù ngày mai là hôn lễ nhưng chờ sau khi cúp máy đám bạn cùng phòng hết sức hưng phấn, còn lấy mấy bộ đồ bơi ra muốn đi bơi đêm.
Đỗ Tiểu Nhiễm vội nói: “Dành sức đi, chúng ta đi bộ trên bờ là được rồi.”
Nói xong mấy người dắt tay nhau đi ra ngoài, mặc dù nhân việc làm việc bên ngoài đã gặp các cô, nhưng thấy số người bọn cô đông, phần lớn chỉ là khách khí chào hỏi.
Đêm đã khuya bờ biển không có gì đẹp mắt, mấy người đi vào rừng nhân tạo bên cạnh.
Nơi này đặc biệt nuôi mấy cây cối và chim muông để du khách tham quan, chim hót hoa thơm.
Chỉ là đám bạn cùng phòng lần lượt kéo dài khoảng cách, mới đầu Đỗ Tiểu Nhiễm còn ở cùng một chỗ với Trương Kỳ Kỳ, kết quả sau đó Trương Kỳ Kỳ chợt thấy gì đó chơi hay, nói với cô một tiếng rồi chạy nhanh đuổi theo lão đại trong phòng ký túc xá ở phía đằng trước.
Đỗ Tiểu Nhiễm vốn có thể đuổi theo nhưng khi gần tới bên bờ biển không biết lúc nào cát đã vào đầy giày, cô vội tìm chỗ ngồi xuống, khi chuẩn bị cởi giày đổ cát ra, thì thấy cách đó không xa có một người quen đi tới.
Cô rất bất ngờ, đang muốn kêu người nọ thì lập tức cô nhớ tới gì đó.
Hình như đó không phải là Vu Kỳ?
Còn đang kinh ngạc thì thấy bóng dáng kia đi vào trong rừng, tìm một người khác.
Cô ngồi ở nơi rất bí mật, gần như là ẩn trong bóng tối, có lẽ hai người kia cũng không thấy cô.
Nhưng cô lại có thể thấy rõ hai người kia, đó là hai người thoáng nhìn sáng chói không có gì sánh kịp.
Sao bọn họ phải tới chỗ này gặp mặt?
Mặc dù cách một đoạn nhưng xung quanh quá yên tĩnh, bọn họ lại không cố ý hạ thấp giọng, cô ngồi đấy vẫn tránh không khỏi có thể nghe được một số câu.
“Anh, em gọi anh tới là muốn nói với anh… Tiểu Nhiễm cô ấy là người rất tốt, cô là cô gái chỉ cần thích người nào đó sẽ toàn tâm toàn ý với anh ta, ngay cả trái tim cũng móc ra cho anh xem, ban đầu là cô không hiểu chuyện chọn em…. Nhưng đó cũng không có nghĩa gì cả… Đừng chỉ vì em thích cô ấy, mà anh lại muốn đoạt cô ấy đi…”
Đỗ Tiểu Nhiễm mờ mịt, câu nói hơi đứt quãng….
Cô có chút không hiểu, cố ý vểnh tai lên muốn nghe nhiều hơn chút, muốn biết phản ứng của người kia.
Anh sẽ nói thế nào?
Nhịp tim đập lợi haik, giống như tiếng tim đập có thể truyền ra ngoài, cô khẩn trương cuộn thành nắm đấm đặt trên ngực, không ngừng hít sâu.
“Em nói nhảm quá nhiều.”
Giọng nói rất quen thuộc, người đó từng nhỏ giọng nói rất nhiều chuyện bên tai mình ban đêm.
Hoàn toàn không có thời gian phản ứng, bạn của cô không tìm được cô vội chạy trở lại gọi cô: “Tiểu Nhiễm, cậu ở đâu?”
Trong ánh sáng tối tăm, có ánh mắt từ nơi không xa nhìn về phía bên này.
Không chỗ nào ẩn trốn, ngay cả cơ hội giả vờ như không nghe thấy cũng không có….
Sức lực cũng bị rút cạn sạch, cô mờ mịt đứng lên, giải thích với bạn cùng phòng đang chạy tới gần: “Mình vừa ngồi xuống.”
Bạn cùng phòng đã thấy hai người cách đó không xa, cho dù không hiểu gì hết, cũng nhận ra không khí rất tế nhị không giống với lúc trước.
Trương Kỳ Kỳ kéo làn váy Đỗ Tiểu Nhiễm.
Lúc này Đỗ Tiểu Nhiễm mới nhớ tới gì đó, “Các cậu đi trước đi, mình phải đi đến….”
Dường như có phần bước không nổi, cô không biết mình đi qua bên đó như thế nào.
Đứng trước người đó, đầu tiên cô hướng mặt về phía Vu Lân nói cảm ơn: “Cảm ơn anh đã nói lời thay tôi.”
Cuối cùng quay mặt đi, hướng về phía anh.
Lúc ngẩng đầu lên, có chút hoảng sợ nhìn ánh mắt anh, nhưng vẫn nhìn sang.
Ánh mắt anh trong bóng tối chắc là rất nóng, nhưng cô không thể nào cảm giác được.
Cô chỉ nghe giọng mình run run hỏi: “Rốt cuộc anh em các người đã xảy ra chuyện gì? Là đều yêu thích tôi, hay là xem tôi như đồ vật?”
“Tiểu Nhiễm….” Vu Lân tựa hồ như muốn nói gì đó.
Vu Kỳ nhanh chóng nói: “Thuộc về Vu Lân hay anh đều được, nhưng đó cũng không có nghĩa gì cả, anh vẫn sẽ lấy em, để em làm vợ anh cả đời.”
Nói xong nhéo mặt cô theo thói quen: “Ngoan, cùng bạn về nghỉ đi, ngày mai em còn phải dậy sớm chuẩn bị hôn lễ.”
Đỗ Tiểu Nhiễm nhìn về phía bạn cùng phòng, trong ánh mắt mang theo chút dao động.
Bạn cùng phòng đều hiểu rõ, đây là bộ dạng khi cô muốn khóc.
Cô cúi đầu tựa như muốn nói gì đó, nhưng đầu óc trống rỗng, thế nên không thể nói thành lời…
Qua một lúc lâu Đỗ Tiểu Nhiễm mới nói: “Vốn là tôi rất áy náy, tựa như tôi không tưởng tượng nổi sao lại thích anh, cử hành hôn lễ với anh cũng không phải tình nguyện cho lắm, hiện giờ đã biết rõ tâm tình anh cũng giống như vậy, tôi cảm thấy không cần phải áy náy, ngày mai tôi sẽ đến đúng giờ….”
Nói xong cũng không ngẩng đầu lên nhìn anh, cô nhanh chóng xoay người đi về phía đám bạn cùng phòng….