Lúc nhận được điện thoại của Y Y, người ở đầu dây bên kia hưng phấn kêu thành tiếng: "Khương Tri, có nhớ em không!"
Nghe giọng nói vui vẻ reo hò của cô ấy, Khương Tri không kìm được nhẹ nhàng cười, "Có."
Y Y liền hừ một tiếng, nhỏ giọng lầm bầm: "Em không tin đâu, bây giờ trong lòng chị chỉ có chú nhỏ, làm gì có em."
Nghe vậy mặt Khương Tri đỏ lên, còn chưa đợi cô kịp nói gì, Y Y đã chen ngang: "Khương Tri, chị và chú nhỏ bây giờ tiến triển tới đâu rồi?"
Hôm nay cô nàng lướt weibo, lại phát hiện ra tác giả mà mình yêu thích nằm trong danh sách follow của chú nhỏ!
Một nữ tác giả trên mạng tên là Giang Hành, Y Y thật lòng không tin nổi, hồi trước cô nàng từng xin chú nhỏ follow qua lại, nhưng chú nhỏ nhất định không đồng ý, giống như mắc bệnh ám ảnh cưỡng chế vậy, con số follow nhất định phải là 0.
Y Y luôn thích đọc truyện ngôn tình, lần trước tình cờ đọc được truyện ngắn của Giang Hành đã rất thích, còn điên cuồng giới thiệu cho các bạn bè cùng xem.
Sau đó đọc được tin tác giả này còn xuất bản truyện dài trên trang web văn học Ngô Đồng, Y Y lập tức chạy đến trang web, có thể nói đã là một fan cứng rồi.
Nhắc tới cũng thật kì lạ, chú nhỏ là người trưởng thành như vậy rồi, bình thường còn bận chuyện công việc, vậy mà lại có thời gian đọc tiểu thuyết thiếu nữ? Kì lạ hơn là lại còn thành fan của tác giả?
Nhưng chuyện này cũng không phải vấn đề chính, quan trọng tác giả kia là nữ, chuyện này đồng nghĩa với việc địa vị của Khương Tri trong lòng chú nhỏ phải chịu uy hiếp rồi.
Y Y có chút bận tâm, có phải chú nhỏ thích Giang Hành không, vậy thì Khương Tri phải làm sao bây giờ?
Vừa nghĩ tới khả năng xấu nhất, Y Y lập tức gọi điện thoại cho Khương Tri, giống như phụ huynh vậy, quan tâm tới tiến triển của hai người.
Thấy Y Y quan tâm như vậy, Khương Tri nhịn cười, chậm rãi nói: "Chị và Tống đại ca vẫn hẹn hò mà."
Giọng Khương Tri không có gì khác thường, thậm chí trong lời nói còn có cảm giác ngọt ngào. Y Y yên lặng, vừa nghĩ tới chuyện Khương Tri rất có thể đã bị chú nhỏ đội cho nón xanh rồi, sau khi cân nhắc trước sau, cô nàng lựa chọn đứng về phía Khương Tri, liền nhỏ giọng nói: "Khương Tri, chú nhỏ của em có nhắc tới Giang Hành với chị không?"
Bỗng dưng nghe được bút danh của mình từ miệng Y Y, Khương Tri sững sờ, "Sao em đột nhiên hỏi chuyện này?"
Khương Tri quả nhiên không biết, Y Y căm phẫn sôi sục nói: "Chị phải đề phòng cô ta một chút, gần đây chú nhỏ có vẻ có gì đó mờ ám với người này."
Y Y căn cứ vào những bình luận của fan, cùng với weibo của tác giả kia, phân tích rõ ràng mạch lạc.
Nghe giọng nói thân thiết của Y Y, Khương Tri yên lặng từ đầu tới cuối, nghĩ đến bình luận của những cư dân mạng kia, khó trách Y Y sẽ hiểu lầm, cô suy tính trước sau rồi mới lên tiếng: "Y Y, thật ra Giang Hành..."
Y Y tức giận nói: "Uổng cho em còn đọc sách của cô ta, cũng không biết dám quyến rũ chú nhỏ của em từ lúc nào."
...........
Khương Tri dừng một chút, có chút dở khóc dở cười, nắm điện thoại nói: "Thật ra chị chính là Giang Hành."
Y Y:............
Người ở đầu dây bên kia vốn đang thao thao bất tuyệt, trong nháy mắt liền im bặt.
Khương Tri yên lặng đợi cô ấy đáp lời, nhưng đối phương trầm mặc tới mức suýt nữa khiến cô tưởng rằng đã ngắt máy, một giây sau Y Y sợ hãi kêu lên: "Khương Tri! Chị nói lại lần nữa!"
"Chị chính là Giang Hành! Trời ạ!!!"
"Sao em không biết gì hết!!!"
Ai có thể hiểu được tâm trạng của cô nàng lúc này không! Tác giả mà cô nàng thích lại chính là Khương Tri.
Bạn bè bên cạnh cô nàng gần như đều biết tác giả tên là Giang Hành này, trong đó còn có một số fan cứng, vừa nghĩ tới Giang Hành chính là Khương Tri, tâm trạng Khương Tri kích động tới mức không thể diễn tả được. Xưa nay Y Y cũng không biết Khương Tri còn có thiên phú sáng tác!
Bảo sao chú nhỏ lại follow người đó, hóa ra đều là vợ của chú cả.
Y Y kinh ngạc nửa ngày, thím nhỏ tương lai của cô nàng lại là một tác giả, chuyện này cô nàng có thể khoe khoang với bạn học từ ngày này qua ngày khác nhưng Khương Tri mong có thể giữ bí mật. Sau khi Y Y tiếc nuối xong, không quên hẹn Khương Tri kí cho mình một cuốn sách.
-
Thứ sáu sau khi tan học, Khương Tri nhận được tin nhắn của Tống Duẫn Hành, sau đó hai người cùng nhau đi ăn tối.
Khương Tri đọc tin nhắn xong liền cất điện thoại vào túi, Lục Tư Nhiên ngồi cách đó không xa thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn về phía cô, khuôn mặt cứ ngây ra. Lúc này Lưu Tranh mới để ý tới bạn cùng phòng của mình có điểm bất thường, liền quan tâm nói: "Người anh em, cậu không sao đấy chứ?"
Dường như từ hôm đi tập luyện ở hội văn hóa về xong, thái độ của Lục Tư Nhiên có chút không bình thường.
Lục Tư nhiên mím môi, không rõ tâm tình lắc đầu một cái, mấy ngày nay cậu ta chỉ cần vừa nhắm mắt lại là đã nghĩ tới những câu nói của Từ Vi.
Nhìn nhất cử nhất động của Khương Tri, dù thế nào cậu ta cũng không dám nghĩ cô lại giống những nữ sinh vì tiền mà bán thân.
Lưu Tranh nhìn theo tầm mắt của Lục Tư Nhiên, trong lòng sáng tỏ, không khỏi trêu chọc: "Tôi này này Lục Tư Nhiên à, hơn nửa học kỳ qua rồi, cậu vẫn còn chưa theo đuổi được người ta?"
Lưu Tranh vừa nói dứt lời, chợt nhớ tới ngày đó ở cổng trường gặp Khương Tri được một đại gia đưa về trường, quan hệ của hai bọn họ chắc chắn không bình thường, Lưu Tranh vội vàng che miệng, cảm giác mình lỡ lời.
Lục Tư Nhiên mặt không đổi sắc liếc nhìn cậu ta một cái, tiếng chuông tan học vang lên, nữ sinh ngồi ở hàng ghế phía trước đeo túi xách ra khỏi phòng học. Lục Tư Nhiên cũng vội vàng đứng dậy, chạy ra ngoài.
Tống Duẫn Hành tới sớm nửa tiếng đợi đón Khương Tri, dù sao cũng đã một tuần liền hai người không gặp, vốn dĩ còn muốn đưa vợ nhỏ về chỗ mình, nhưng ông cụ lại gọi điện tới bảo bọn họ về nhà cùng ăn cơm.
Tống Duẫn Hành không cần nghĩ cũng biết, đưa vợ về nhà thì chỉ nhìn được chứ nào có ăn được. Thời điểm thích hợp, anh liền nhắn tin trả lời ông cụ: Hôm nay con mang bạn gái về gặp cha.
Nhìn thấy ông cụ trả lời, anh vui vẻ hớn hở nhắn mấy chữ khác rồi gửi đi.
-
Khương Tri vừa đi tới cổng trường đã bị Lục Tư Nhiên vội vàng đuổi theo gọi lại.
Cô nghi hoặc quay đầu lại, nhìn thấy nét mặt Lục Tư Nhiên có vẻ không tốt lắm, ánh mắt tối sầm.
Lục Tư Nhìn thấy cô, không rõ đang suy nghĩ gì, khóe miệng chuyển động, chậm rãi nói: "Cậu đi gặp bạn trai à?"
Vừa nhắc tới Tống Duẫn Hành, hai mắt Khương Tri đã bừng sáng, cười híp mắt gật đầu, "Ừ."
Ánh mắt Lục Tư Nhiên buồn bã, hạ giọng, "Cậu thiếu tiền lắm sao?"
Hàng lông mày thanh tú của cô gái trước mặt nhíu lại, hơi ngẩng đầu nhìn cậu ta bằng ánh mắt kì quái, đôi mắt to tròn trong trẻo, dường như không rõ vì sao cậu ta lại hỏi như vậy.
Nhìn ánh mắt không hiểu gì của Khương Tri, lời tới miệng rồi Lục Tư Nhiên đành nuốt trở lại, cậu ta không biết nên diễn đạt thế nào. Dù sao đây cũng là việc riêng của Khương Tri, hơn nữa loại chuyện không vẻ vang này có lẽ cô cũng không muốn người khác biết.
Không chờ được tới khi Lục Tư Nhiên trả lời, Khương Tri liếc nhìn thời gian, sợ Tống Duẫn Hành đợi quá lâu liền nói tạm biệt sau đó vội vàng rời đi.
Lục Tư Nhiên đứng ngây người tại chỗ, tất cả tâm tình chỉ có thể nhẫn nhịn xuống, cậu ta vốn tưởng rằng Khương Tri khác với những nữ sinh kia, không ngờ đều là giả tạo, đứng trước bát cơm và tình yêu chân thành, cô lại chọn bát cơm.
-
Lúc này Tống Duẫn Hành đang ngồi ở ghế sau xe lười biếng ngả người ra phía sau, sau khi trả lời tin nhắn của ông cụ Tống xong, anh lơ đãng nhìn ra phía trước. Vừa vặn nhìn thấy bên ngoài cửa sổ, trong tầm mắt xuất hiện hai bóng người quen thuộc, khi nhìn thấy nam sinh đang đứng bên cạnh vợ mình, ánh mắt anh lập tức dừng lại, lông mày cau chặt.
Không khí trong xe lập tức biến đổi, tài xế ngồi phía trước chợt thấy sau gáy lạnh toát, anh ta rón rén liếc nhìn qua gương chiếu hậu, quả nhiên thấy khuôn mặt âm trầm của ông chủ.
Tình cảnh này dường như đã từng xảy ra rồi.
Đối với nam sinh kia, Tống Duẫn Hành từng gặp qua một lần nên miễn cưỡng có chút ấn tượng, một tình địch không đáng xách giày cho anh. Ánh mắt đen sẫm của anh nặng nề nhìn chằm chằm hai người kia, đang định bước xuống xe. Cũng không biết Lục Tư Nhiên nói với Khương Tri chuyện gì, nhưng nhìn vẻ mặt cô bình tĩnh, lạnh lùng, có lẽ cô sẽ nhanh chóng nói tạm biệt với người kia, sau đó chạy về chỗ anh.
Tống Duẫn Hành nhướng mày, bình tĩnh thu tay lại.
Không có gì phải nghi ngờ nữa, thái độ của vợ đã khiến chút khó chịu trong lòng Tống Duẫn Hành tan thành mây khói. Anh hơi cúi đầu suy nghĩ, đôi môi cong lên thành một đường tuyệt đẹp, bỗng nhiên có chút giễu cợt chính nội tâm của mình.
Sau khi Khương Tri lên xe, liền cảm thấy bầu không khí có chút kì lạ, tài xế ngồi phía trước nghiêm chỉnh, khuôn mặt chữ "Quốc" căng ra. Trong đôi mắt đào hoa của người nào đó ẩn chứa tâm tình không rõ, lúc này đang nhìn cô mỉm cười.
"Có phải anh đợi lâu rồi không?" Khương Tri chớp mắt nhìn anh, giọng cũng hạ xuống.
Khóe môi Tống Duẫn Hành cong lên, đôi môi mỏng khẽ mở ra, "Lại đây."
Vừa nhìn vẻ mặt không đứng đắn của người này Khương Tri có linh cảm không lành, cô ngồi sát ra cửa cách anh rất xa.
Phát hiện hành động lén lút của Khương Tri, Tống Duẫn Hành bật cười, cô nhóc này đúng là rất tinh ý phát hiện nguy cơ. Không cho cô lui nữa, anh trực tiếp rướn người vươn tay kéo cô vào trong lòng.
Tiếng cười phát ra từ lồng ngực anh, "Trốn anh? Hửm?"
Khương Tri bị anh ôm chặt trong lòng, gò má chậm rãi ửng hồng, nhỏ giọng lầm bầm: "Nhìn anh cười chẳng có ý tốt gì cả." Giống như sói xám đuôi to vậy.
Tống Duẫn Hành cúi đầu, cọ đầu mũi lên chóp mũi cô, giọng trầm xuống, "Vậy em có muốn anh không?"
Hai người chạm trán, cảm giác mờ ám lập tức bao trùm, Khương Tri đỏ mặt tía tai, hơi thở bất ổn đẩy anh ra, tài xế vẫn còn ở đây đấy.
Tống Duẫn Hành mặc kệ có người hay không, vợ mình có gì phải lén lút? Tài xế ngồi phía trước nét mặt nghiêm túc, vô cùng chuyên nghiệp kéo tấm ngăn cách lên.
Người đàn ông trước mặt thuận đà trói chặt hai tay đang giãy giụa của cô lại, nhắc nhở ý tứ: "Bây giờ không thấy được nữa rồi."
Hai má Khương Tri nóng bừng, đôi môi hồng mấp máy, phản kháng cuối cùng, "Về nhà mới có thể hôn được."
Nghe vậy, Tống Duẫn Hành cong môi, cổ họng phát ra tiếng cười trầm thấp, dường như bị cô chọc cười. Đợi tới khi anh buông tay ra, Khương Tri còn tưởng người nào đó hoàn lương rồi, vậy mà chưa kịp vui mừng anh đã đưa tay giữ cằm cô lại, quen thuộc cạy mở hàm răng của cô, hôn cuồng nhiệt. Anh thân mật cuốn lấy lưỡi cô, dùng sức nhiều hơn, vừa thô bạo vừa ngang ngược.
Khương Tri ngây ngốc bị anh hôn, đầu óc choáng váng. Hôm nay Tống đại ca như biến thành người khác, hành động mạnh mẽ vội vàng, như muốn công thành đoạt đất của cô, lúc này giống như muốn cướp đoạt toàn bộ hơi thở của cô.
Nghe những âm thanh mờ ám phát ra giữa đôi môi của hai người, hơi thở bất ổn có ý né tránh lui về phía sau. Tống Duẫn Hành giữ chặt gáy cô lại, khẽ cắn đầu lưỡi cô một chút như có ý muốn trừng phạt, Khương Tri kêu lên, ấm ức cau mày.
Cuối cùng, Tống Duẫn Hành buông cô ra, hơi thở nặng nề ngồi thẳng dậy, đôi mắt đen sâu hun hút nhìn đôi môi đỏ sẫm của cô lộng lẫy diễm lệ. Anh đưa bàn tay lành lạnh nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi sưng nóng của cô, giọng khàn khàn, "Nam sinh kia nói gì với em?"
Gò má Khương Tri hồng hồng, cô mím môi. Hóa ra lúc nãy anh thấy cô nói chuyện với Lục Tư Nhiên, cô ngại ngùng, chậm chạp nói, "Con người Lục Tư Nhiên này thật kì lạ, lúc nãy lại hỏi em có phải rất thiếu tiền không."
Đang yên đang lành đột nhiên hỏi chuyện này, Khương Tri cũng không thấy mình ăn mặc có vấn đề gì, sao lại bị cho là người thiếu tiền?
Nghe vậy, Tống Duẫn Hành hơi khựng lại, trong đôi mắt hiện lên nét suy tư, cuối cùng đôi môi hờ hững cong lên. Lục Tư Nhiên hỏi câu này, có lẽ không đơn giản như vậy. Cứ cho là quan hệ của cậu ta với Khương Tri không đơn giản, thì cũng không kiểu có thể đào bới đời tư như vậy được.
Tống Duẫn Hành lười nhác tựa lưng vào ghế, cầm lấy bàn tay mềm mại của vợ mình véo nhẹ, ánh mắt đen không rõ tâm tư.
Khương Tri nghiêm túc, đôi mắt to tròn nhìn anh hỏi, "Lẽ nào nhìn em rất nghèo sao?"
Hầu như đồ dùng của Khương Tri đều do Tống Duẫn Hành mua sau đó cho người đưa tới, mỗi loại trang phục trên người đều giá hơn cả vạn. Mặc dù vậy thì so với những cô gái được đại gia bao nuôi, Tống Duẫn Hành vẫn cảm thấy vợ mình ăn mặc khá giản dị. Túi xách hàng hiệu, mỹ phẩm đắt tiền chưa bao giờ đụng qua, ngay cả ngày khai giảng nạp thẻ cơm cho cô cũng bị cô kêu là hoang phí.
Anh ừ một tiếng không rõ ý tứ, từ đầu đến cuối khóe môi đều ẩn chứa ý cười.
Khương Tri bĩu môi, nhỏ giọng phản bác, "Nhưng bây giờ em là tiểu gia rồi, không nghèo chút nào."
"Ừm?" Tống Duẫn Hành mỉm cười, âm cuối hơi lên giọng, giữa hai hàng lông mày tràn đầy sự nuông chiều.
Nghĩ tới tiền nhuận bút đầu tiên của mình, tuy rằng chỉ có mấy vạn nhưng đối với cô mà nói đã là một khoản thu nhập không nhỏ rồi, còn nhiều người khó khăn hơn cô nhiều, Nghĩ tới đây, Khương Tri ngước mắt nhìn anh, cười híp mắt nói: "Hiện tại em là người có tiền đó, nói đi, anh muốn ăn gì? Em mời anh!"
Cô gái nhỏ dùng giọng điệu dũng cảm, kiêu ngạo ưỡn ngực, đôi mắt long lanh to tròn nhìn anh, trong đáy mắt có ánh sáng lấp lánh chuyển động.
Tống Duẫn Hành à một tiếng đầy thâm ý, đôi môi nhếch lên, cặp mắt đào hoa cuồn cuộn sóng ngầm.
"Muốn ăn gì cũng được sao?"
Khương Tri chớp mắt, gật đầu như gà mổ thóc, cười nói, "Anh muốn ăn gì em đều có thể đáp ứng."
Tống Duẫn Hành cúi đầu nhìn cô một hồi lâu, trong cổ họng phát ra tiếng cười trầm thấp, "Một lời đã định."