Trong đại đường lấy màu đen làm chủ đạo, Ma Quân đại mã kim đao ngồi trên chiếc ghế lớn màu đen ở trung tâm, vẻ mặt có chút không kiên nhẫn, ánh mắt lãnh lệ đi đến đâu, mọi người phía dưới liền sôi nổi cúi đầu trốn tránh, không dám nhìn thẳng hắn.
Ma Quân Cố Thần Hi, chủ nhân của tất cả Ma tộc, là người mà mọi Ma tu đều thần phục, tu vi sâu không lường được, tính tình càng là có vài phần bạo ngược, mọi người ở đây tôn kính hắn, rồi lại sợ hãi hắn.
"Bẩm Ma Quân, sau khi điều tra, theo như lời Lệ Chấn Lan, thì tiên môn nằm vùng hẳn là một luyện đan sư tên Lâm Lạc Lạc." Hồng ma nói.
Mấy ngày trước, Lệ Chấn Lan liều chết mang về một tin tức tuyệt mật, nói là tiên môn mấy năm trước đã phái người nằm vùng, trộm lẻn vào Ma môn, ý đồ tiếp cận Ma Quân, lợi dụng sắc đẹp để câu dẫn hắn, mục đích là làm tan rã Ma môn từ nội bộ.
Nghe được một tin tức như vậy, Ma môn trên dưới tức giận khó làm, căn cứ vào tin tức liên quan đến nằm vùng mà Lệ Chấn Lan cung cấp, mấy ngày nay không ngủ không nghỉ, thề nhất định phải tìm ra tiên môn nằm vùng.
Hiện giờ rốt cuộc đã biết, bọn họ lại có chút do dự.
"Câu dẫn bổn quân? Không biết sống chết." Ma Quân ngữ khí thực bình tĩnh, lại chân thật đáng tin, "Giết."
"Ma Quân, trình độ luyện đan và y thuật của Lâm Lạc Lạc đều rất không tồi, nói không chừng nàng ta có thể giúp ngài xem một chút, nếu không chúng ta giữ lại một mạng cho nàng ta trước?" Hồng ma vội vàng nói.
Bắt đầu từ trăm năm trước, Ma Quân đột nhiên mắc phải một căn bệnh kỳ quái, thỉnh thoảng sẽ lên cơn đau thắt ngực, nhưng lại không tìm ra bất kì nguyên nhân nào, cho nên mấy năm nay Ma môn vẫn luôn tìm luyện đan sư và y tu, chính là muốn chữa khỏi bệnh cho Ma Quân.
5 năm trước Lâm Lạc Lạc vừa xuất hiện, bọn họ liền chú ý tới, mấy năm nay vẫn không có khác thường nào, Ma tộc hoặc là Ma tu tìm nàng ta chữa bệnh chữa thương cầu đan dược, nàng ta đều đối xử bình đẳng, ngày thường cũng là thâm nhập thiển xuất*.
*Thâm nhập thiển xuất (深入简出): nội dung sâu sắc, lời lẽ dể hiểu.
Bọn họ vốn dĩ đã buông lỏng cảnh giác với Lâm Lạc Lạc, tháng trước chính thức đưa nàng ta vào ma cung, đang định qua vài ngày nữa sẽ để nàng ta xem bệnh cho Ma Quân, ai ngờ Lệ Chấn Lan mang theo trọng thương trở về, nói nàng vô tình biết được một tin tức tuyệt mật, cho nên mới bị tiên môn đuổi giết.
Cũng may mắn nàng trở về kịp thời, Lâm Lạc Lạc kia xác thật lớn lên hoa dung nguyệt mạo, nếu không phòng bị để nàng ta tiếp cận Ma Quân, vạn nhất kế hoạch của bọn chúng thật sự thành công, vậy bọn họ liền quá oan.
Nghe nói Lâm Lạc Lạc là tiên môn nằm vùng, bọn họ cũng rất tức giận, nhưng suy xét đến thân thể Ma Quân, cho nên tính toán làm bộ không biết trước, để nàng ta xem bệnh cho Ma Quân, chờ lợi dụng xong, sau đó lại gi/ết chết.
"Không cần, trực tiếp giết." Ma Quân tay áo vung lên biến mất ở trước mặt mọi người.
Một đám người hai mặt nhìn nhau, lại không dám nói gì, vì vậy Thanh ma liền dẫn một nhóm người, tính toán đi giế/t chết Lâm Lạc Lạc.
————
Lúc này Lâm Lạc Lạc vẻ mặt buồn bực, đang chạy trốn trên đường.
Sau khi tiến vào Cục Quản Lý Thời Không, tuy rằng xác suất thành công của cô là trăm phần trăm, đến nay vẫn không có nhiệm vụ thất bại, vị trí của cô trên bảng xếp hạng cũng tăng rất nhanh.
Nhưng cô vẫn còn là một người mới, xác suất nhiệm vụ Tu Tiên giới thất bại cực cao, đa số đều giao cho lão nhân có kinh nghiệm phong phú đi xử lý, vô luận như thế nào cũng không nên rơi xuống trên người cô.
Cố tình cô lại nhận được một nhiệm vụ đặc thù —— đến Tu Tiên giới lấy một bảo vật gọi là Linh Thần Châu.
Thời điểm nghe nói cô nhận được nhiệm vụ Tu Tiên giới, mấy người bạn cô quen biết ở Cục Quản Lý Thời Không còn chạy tới tìm, nói là phải truyền thụ một ít kinh nghiệm cho cô, gia tăng xác suất thành công của nhiệm vụ.
Nhưng mà sau khi nghe xong nội dung nhiệm vụ, tất cả liền động tác nhất trí biến sắc, người lớn tuổi nhất trong đó Ứng Loan còn lộ ra một khuôn mặt khóc tang: "Chúc mừng cô, nhận được một nhiệm vụ không có khả năng hoàn thành."
"Khó như vậy sao?" Lâm Lạc Lạc vội vàng hỏi.
"Trong một năm cô làm nhiệm vụ (thời gian ở Cục Quản Lý Thời Không so với các thế giới nhỏ là 1:100, ba thế giới trước của Lâm Lạc Lạc hết gần một trăm năm, thì ở Cục Quản Lý Thời Không trôi qua gần một năm), tôi liền nhận được nhiệm vụ này, cùng nhau nhận được nhiệm vụ còn có Khương Duy, Từ Hoan, Tử Tinh v.v..., chúng tôi đều thất bại."
Mấy người Ứng Loan nhắc tới, đều là người nổi danh trên bảng xếp hạng Cục Quản Lý Thời Không, tuổi nghề vừa cao lại vừa dày dặn kinh nghiệm, nhưng nếu toàn bộ bọn họ đều thất bại, thì đã nói lên nhiệm vụ này xác thật vô cùng vô cùng khó, mấy người khác cũng vẻ mặt đồng tình nhìn về phía Lâm Lạc Lạc.
"Bên trong rất nguy hiểm sao?" Lâm Lạc Lạc trầm ngâm hỏi.
"Cũng không thể nói là rất nguy hiểm, nhưng kỳ quái chính là, vận khí của bọn tôi đều rất kém cỏi, tôi vừa đến trên người nguyên chủ, còn chưa kịp tiếp thu xong ký ức, thì đã bị người khác chém chết từ sau lưng; Khương Duy thi xuất hiện trong thú triều, chạy thoát suốt ba ngày, cuối cùng bị một con yêu thú cửu giai ăn luôn; Từ Hoan bị người ta phong ấn tu vi giam cầm trong tù, một tháng sau bị giế/t chết; còn Tử Tinh lại bị kẻ thù chơi trò mèo vờn chuột đuổi giết, chạy thoát khoảng ba tháng, cuối cùng cũng chết......"
Ánh mắt mọi người nhìn về phía Lâm Lạc Lạc, càng thêm tràn ngập thương hại.
Cuối cùng Ứng Loan nói: "Càng quỷ dị chính là, chúng tôi căn bản không tìm được bất kì tin tức nào của Linh Thần Châu, không ai biết nó ở nơi nào, hoặc là nói thứ kia rốt cuộc có tồn tại hay không cũng không chắc chắn."
"Đã có nhiệm vụ này, thuyết minh hẳn là tồn tại đi?" Lâm Lạc Lạc chần chờ nói.
"Trên lý luận là như thế không sai, nhưng nhiệm vụ này." Ứng Loan lắc đầu, "Cô phải làm tốt chuẩn bị tâm lý."
Những người khác vui sướng khi người gặp họa, ai cũng lấy đồ ra, nói muốn chúc mừng Lâm Lạc Lạc lần đầu tiên làm nhiệm vụ thất bại, ngay cả Ứng Loan cũng cười: "Cô nhanh chóng đi vào đi, chúng tôi chuẩn bị xong xuôi trước, chờ nhiệm vụ của cô thất bại liền đi ra ăn."
Thời gian giữa Cục Quản Lý Thời Không so với các thế giới nhỏ là 1:100, Tử Tinh là người trụ lâu nhất trong cái nhiệm vụ này, ở bên trong ngây người ba tháng, thì Cục Quản Lý Thời Không cũng chỉ mới trôi qua một ngày, cho nên bọn họ đều hoài nghi, khả năng đồ còn chưa nấu xong, thì Lâm Lạc Lạc đã thất bại ra tới.
Lúc này lại có mấy người đến bái phỏng cô, đúng là mấy người Ứng Loan nói đến Khương Duy, Từ Hoan, Tử Tinh.
Bọn họ cùng Lâm Lạc Lạc không thân, nói chuyện cũng rất trực tiếp: "Nghe nói nhiệm vụ được giao cho cô, chúng tôi chính là đến xem, cô có thể kiên trì bao lâu."
Ứng Loan còn cảm khái nói: "Nếu Cố Thần Hi còn ở đây, thì chúng ta đã không cần buồn rầu như vậy, anh ta thích nhất là đi mấy cái thế giới có độ cao như này, hơn nữa cũng nhất định sẽ thành công, đáng tiếc......"
Lâm Lạc Lạc không khỏi có chút không phục, nghẹn một hơi tiến vào nhiệm vụ, tiếp thu giáo huấn lúc trước của vài người, cô cũng mặc kệ bản thân đang ở nơi nào, lập tức cất bước chạy đi, chạy đến một nơi hẻo lánh không ai ở, lúc này mới bắt đầu tiếp thu ký ức.
Cách làm này của cô quả thật rất đúng, bởi vì cô mới ra cửa không bao lâu, thì chỗ ở đã bị bao vây, nếu cô tiếp thu ký ức trước, cô tuyệt đối sẽ bị bắt, rơi vào kết cục giống như nguyên chủ.
————
Lâm Lạc Lạc tránh ở dưới giường người khác tiếp thu ký ức cùng một ít cốt truyện liên quan, nguyên chủ là đệ tử của môn phái tu tiên Phiêu Miểu, diện mạo thập phần mỹ mạo, tính cách lại rất chất phác, chỉ thích nghiên cứu luyện đan chữa bệnh, vô cùng trạch, thế cho nên người ngoài chỉ nghe qua cái tên Đan Xu, chứ chưa từng gặp qua nàng.
Thế giới này người tu tiên, Ma tu, Ma tộc, Yêu tu, Quỷ tu đều có, là một thế giới vô cùng khổng lồ hơn nữa lại rất phức tạp.
Tu tiên, Yêu tu với Ma tu cùng hình thành thế chân vạc, giữa ba phương mâu thuẫn không ngừng, rồi lại quỷ dị duy trì hoà bình.
Sư huynh chưởng môn của Đan Xu cùng mấy vị trưởng lão hộ pháp, lại có chí tiến thủ mười phần, bọn họ vẫn luôn muốn diệt trừ Ma tu, đặc biệt một thế hệ Ma Quân này.
Nhưng đại Ma Quân này tu vi cao cường, hắn chỉ dựa vào sức mạnh của bản thân mà đã thu phục được toàn bộ Ma tộc, vẫn luôn là tâm phúc họa lớn của các đại môn phái tu tiên.
Sau khi nghe nói Ma Quân tựa hồ có bệnh, chưởng môn phái Phiêu Miểu cùng các trưởng lão liền tới tìm nguyên chủ, muốn nàng đi làm nằm vùng, lấy thân phận y tu tiếp cận Ma Quân, lấy mỹ mạo mê hoặc hắn.
Nguyên chủ thân là một trạch nữ, chưa một mảnh tình vắt vai, thế mà lại kêu nàng đi câu dẫn Ma Quân, nàng vẻ mặt sửng sốt.
Sau khi nhận được nhiệm vụ cũng không biết nên thực hiện như thế nào, đành phải tiếp tục chữa bệnh chữa thương luyện đan cho người ta, an tĩnh chờ đợi người của Ma Quân tới tìm nàng.
Kỳ thật phương pháp này của nàng ngược lại lại chó ngáp phải ruồi, nếu nàng chỉ vì cái trước mắt, thì khả năng vừa tới Ma đô, nàng sẽ bỏ mạng oan uổng.
Nhưng bên Phiêu Miểu kia, 5 năm trôi qua rồi mà vẫn không thấy được một chút tiến triển nào, tự nhiên không vừa lòng, bọn họ lại có thêm người nằm vùng thứ hai, chính là Lệ Chấn Lan mật báo giả lần này.
Bản thân Lệ Chấn Lan chính là Ma tu, thúc thúc ả ta lại còn là một trong những thủ hạ của Ma Quân, nhưng ả ta lại yêu chưởng môn Phiêu Miểu, cam nguyện vì yêu mà huỷ diệt Ma môn.
Sau khi nghe nói có Lâm Lạc Lạc nằm vùng, ả ta lập tức nảy lên một kế hoạch: Lấy Lâm Lạc Lạc làm đá kê chân, gia tăng công lao cho bản thân, từ đó tiếp cận thế lực trung tâm.
Vì thế ả ta tự làm mình trọng thương, ngụy trang thành bộ dáng trăm cay ngàn đắng mới lấy được tin tức, tiết lộ thân phận nằm vùng của Lâm Lạc Lạc.
Lệ Chấn Lan vốn là đại tiểu thư Ma tu, tự nhiên không có ai hoài nghi ả.
Một chiêu này cũng phi thường tốt, thúc thúc vì để chữa trị vết thương, nên để ả tiến vào một bí cảnh có nồng độ ma khí vô cùng cao tu hành, vài năm sau đi ra tu vi sẽ thăng cấp một mảng lớn, ả cũng được như ý nguyện mà tiếp cận quyền lực trung tâm.
Trái ngược với ả, nguyên chủ bị bắt rồi bị gi/ết chết, chết không minh bạch, đến chết cũng không biết, bản thân bị sư huynh cùng các trưởng bối coi như quân cờ bị vứt bỏ.
Sau khi tiếp thu xong ký ức của nguyên chủ, Lâm Lạc Lạc liền bắt đầu hành trình đào vong.
Nguyên chủ là luyện đan sư, tuy rằng có tu vi Nguyên Anh, nhưng lại không am hiểu đánh nhau, nếu gặp được người có tu vi ngang nhau, thì tám chín phần là sẽ thua.
Mà nơi này là Ma đô, cao thủ ở Ma môn mọc lên như rừng, tu vi mạnh hơn cô đều có một đống, muốn chạy trốn ra ngoài gian nan dữ dội.
May mắn nguyên chủ là luyện đan sư, trên người có rất nhiều dược liệu hiếm lạ cổ quái, Lâm Lạc Lạc lấy ra một gốc thảo biến tính cực kỳ hiếm có, biểu tình có chút ghét bỏ, nhắm mắt ăn vào.
Vài phút sau, giữa h.ai chân có chút nặng trĩu, nhiều thêm một thứ gì đó, ngực nguyên bản nặng trĩu, thì hoàn toàn bằng phẳng lại, bề ngoài cũng có một ít thay đổi, càng thêm nam tính hơn.
Thảo biến tính, sau khi ăn xong có thể tạm thời thay đổi giới tính, thời gian kéo dài từ mấy ngày đến mấy tháng không chắc.
Thứ này cực kỳ hiếm có, nguyên chủ nhiều năm trước hái được, vẫn luôn đặt ở trong một góc ăn tro.
Trong trí nhớ của nguyên chủ cũng không có tin tức về Linh Thần Châu, Lâm Lạc Lạc cũng không nóng nảy, định sau khi chạy đi, liền tìm một nơi linh khí đầy đủ tu luyện, nâng cao lực công kích cùng tu vi trước, còn việc giúp nguyên chủ báo thù và tìm kiếm Linh Thần Châu, cô có thể từ từ làm.
Nhiệm vụ Tu Tiên giới sao, mấy trăm năm mấy ngàn năm đều rất bình thường.
Lâm Lạc Lạc thay quần áo của người khác, lại dùng kỹ thuật hóa trang hiện đại thay đổi bề ngoài một chút, lúc này cô mới đi ra ngoài.
Ma đô giới nghiêm, cửa thành toàn là thủ vệ, Thanh ma mang theo người đang cẩn thận kiểm tra người ra thành.
Lâm Lạc Lạc bày ra một bộ dáng lưu manh, nghênh ngang đi qua: "Tránh ra tránh ra, bổn đại gia muốn đi ra ngoài."
Cô ăn xong thảo biến tính, hiện giờ chính là một nam nhân hàng thật giá thật, thần thức của nhóm thủ vệ đảo qua, liền thả cô rời đi.
Sau khi đi ra ngoài thành cô quay đầu lại nhìn vào bên trong một chút, nhìn thấy không ít nữ nhân bị ngăn lại, khóe miệng cô nở một nụ cười lạnh lẽo.
"Chưởng môn Phiêu Miểu, Lệ Chấn Lan."
————
Ngực phẳng lại thì rất bớt việc, nhưng nửa thân dưới nhiều ra thêm một thứ, làm Lâm Lạc Lạc rất không thoải mái, rất khó chịu.
Cắm đầu đi được một lúc, cô đột nhiên dừng lại: "Ai?"
"Ra tới!"
Xung quanh một mảnh an tĩnh, chỉ có tiếng gió thoảng qua, nhưng Lâm Lạc Lạc chính là có loại trực giác: Nửa đường có người đi theo cô!
Cô dùng thần thức quét một vòng, nhưng không phát hiện cái gì.
"Hóa ra là ta đa tâm." Cô mỉm cười nói, thực tế trong lòng càng thêm cảnh giác, người theo dõi cô, tu vi phỏng chừng cao hơn không ít.
Cô đột nhiên tăng tốc độ, toàn lực ứng phó bay về phía trước, sau nửa ngày mới dừng lại nghỉ ngơi, nhưng cái loại cảm giác bị theo dõi này lại vẫn còn như cũ.
Có một đôi mắt, đang nhìn cô!
Lâm Lạc Lạc thực bất đắc dĩ, cô bay cả nửa ngày như vậy, thế mà vẫn còn ở trong khu vực Ma tu, cô vốn là muốn một hơi bay trở về phạm vi thế lực của phái tu tiên, hiện giờ đành phải đi vòng vào trong thành, muốn thử xem có thể ngầm vứt lại người theo dõi cô được không.
Nhưng rốt cuộc là ai đi theo cô chứ?
Cô nghĩ trăm lần cũng không ra.
Trong thành của Ma tu và Ma tộc, các kiến trúc rất thô ráp, cơ bản đều là tông màu tối, những bức tường cao xây bằng tảng đá lớn cũng rất ít trang trí và gọt giũa, nơi chốn hiển lộ không câu nệ tiểu tiết.
Lâm Lạc Lạc thuê một cái sân, ở trong phòng ngồi thiền tu luyện, nguyên chủ tu luyện công pháp của môn phái Phiêu Miểu, nhưng nàng không thích đánh nhau, cho nên chuyên môn luyện đan, tuy rằng tu vi tuy cũng coi như không tồi, nhưng lực công kích lại không cao.
Lâm Lạc Lạc tính luyện lại kiếm pháp của phái Phiêu Miểu một lần nữa, đặc biệt đề cao lực công kích, về sau có cơ hội còn phải tìm thêm mấy công kích pháp thuật nữa.
Ngồi thiền trong chốc lát, cô không thể không dừng lại.
Cái loại cảm giác bị nhìn trộm này vẫn còn tồn tại, cho dù cửa phòng cô có đóng chặt, hay bố trí vài kết giới, thì vẫn không ngăn cản được thần thức của người nọ bắn phá, thuyết minh tu vi của người này thật sự cao hơn cô rất nhiều.
"Tiền bối rốt cuộc là người nào? Vì sao theo ta một đường? Có thể hiện thân nói chuyện hay không?"
Không ai trả lời cô, tầm mắt dừng ở trên người cô cũng không biến mất.
Lâm Lạc Lạc buồn bực cực kỳ, thở phì phì đắp chăn lên, quấn chính mình thành một cục.
Sau một lúc, cô hô hấp đều đều, đã tiến vào mộng đẹp.
Một thân ảnh lặng yên không một tiếng động xuất hiện trong phòng, người nọ một thân hắc y, khuôn mặt cực kỳ đẹp, chỉ là biểu tình quá mức bá đạo, đôi mắt sắc bén có thể trực tiếp dọa một đứa trẻ đến khóc.
Hắn nhẹ búng ngón tay, chiếc chăn che đầu Lâm Lạc Lạc lại liền tự động xốc lên, lộ ra khuôn mặt tuấn mỹ có hơi chút khó phân nam nữ.
Hắc y nhân từ trên cao nhìn xuống gương mặt này, biểu tình nhất thành bất biến*, chỉ có ánh mắt lóe lóe, ai cũng không biết hắn lúc này suy nghĩ cái gì.
*Nhất thành bất biến (一成不变): đã hình thành thì không thay đổi.
Lâm Lạc Lạc là thật sự ngủ, bởi vì cô rất rõ ràng, giả bộ khẳng định không lừa được người tu luyện, nhưng trước khi ngủ cô có dặn dò hệ thống, nếu có người tiến vào, nó nhất định phải đánh thức cô.
Cho nên ngay khi chăn bị xốc lên, cô đã bị hệ thống đánh thức, cô đột nhiên mở hai mắt ra, thẳng tắp nhìn về người nọ phía mép giường.
Trong nháy mắt này, hai người đều có chút ngốc lăng.
Lâm Lạc Lạc ngốc lăng chính là, người này —— thế nhưng lại là Cố Thần Hi?
Ba thế giới trước đó cô đi, đều gặp được Cố Thần Hi, trong lòng cô đã nói thầm không thích hợp.
Hiện tại tạm thời bị giao cho một nhiệm vụ đặc thù, thế nhưng cũng có thể gặp được anh?
Cô trong lòng nhắc đi nhắc lại mãi: Không thích hợp, tuyệt đối không thích hợp.
Hai người nhìn chằm chằm đối phương, thật lâu không lên tiếng, cũng không ai dời tầm mắt đi.
Sau một lúc, Cố Thần Hi lên tiếng trước: "Dám nhìn chằm chằm bổn quân, lá gan không tồi."
Mặc niệm câu tình thế mạnh hơn người, Lâm Lạc Lạc rũ mắt xuống: "Tiền bối thứ tội."
Đôi mắt sáng ngời kia bị che đậy, Cố Thần Hi bỗng nhiên có chút không vui, vì thế ngón tay ngoắc lên.
Cằm Lâm Lạc Lạc bị một lực lượng vô hình lực nâng lên, bị bắt tiếp tục đối diện với hắn, Cố Thần Hi lại nhìn trong chốc lát, bỗng nhiên khen ngợi nói: "Đôi mắt không tồi."
Cô lập tức trốn về phía sau, đây chính là thế giới tu tiên, nhìn khí thế cả người Cố Thần Hi này không giống người tốt, cô thật sự lo lắng câu tiếp theo của hắn chính là mấy lời linh tinh như "Móc ra cho ta" hoặc là "Bổn quân muốn".
Nhưng cô chưa kịp né tránh, thì một áp lực vô hình lại lần nữa đè cô lại, cô bị bắt nằm ở trên giường, tứ chi đều không thể nhúc nhích, Cố Thần Hi lại càng dựa càng gần, còn vươn tay phải ra.
Thực lực chênh lệch quá lớn, cô không hề có sức lực để trở tay.
Đờ mờ, sẽ không thật muốn móc mắt cô đi?
Lâm Lạc Lạc nhắm chặt hai mắt, ngón tay Cố Thần Hi ở mí mắt cô xẹt qua, lông mi run nhè nhẹ của cô chạm vào làn da hắn, có chút ngứa, lại hơi tê dại.
Cố Thần Hi lại vuốt một chút, cảm thụ xúc cảm của hàng lông mi dài kia, đột nhiên cảm thấy có chút hứng thú.
Lâm Lạc Lạc cảm thấy lông mi có chút ngứa, đang định mở to mắt, liền nghe hắn bá đạo nói: "Đôi mắt này bổn quân thực thích, bổn quân muốn."
"Nhưng, nhưng ta, phải dùng!" Biế.n thái, đồ biế.n thái chết tiệt!
Cố Thần Hi cúi đầu nhìn cô, nam nhân trên giường có chút quá mức đơn bạc, dáng người cũng thực lùn, tu vi cũng không cao, bộ dáng lúc này run nhè nhẹ, thật ra lại có vài phần đáng thương.
Hắn một phen giữ chặt cánh tay Lâm Lạc Lạc, Lâm Lạc Lạc theo bản năng mở mắt ra, vừa lúc đối diện với đôi mắt đang đánh giá gần trong gang tấc của hắn, khí nóng hắn thở ra đều phun ở trên mặt cô.
Đôi mắt cô chớp rồi chớp, nước mắt liền chảy xuống tới: "Tiền bối, bỏ qua cho ta đi."
Cố Thần Hi đột nhiên duỗi tay, tiếp được một giọt nước mắt, trong lòng rất là khinh bỉ, một đại nam nhân, nước mắt nói rơi liền rơi, thật sự quá vô dụng.
Hai tròng mắt lấp lánh ánh nước càng thêm đẹp, hắn cũng càng thêm có hứng thú, tay hắn lại lần nữa tới gần đôi mắt của cô, nhìn như là thật sự muốn móc ra.
Lâm Lạc Lạc trong lòng oán hận, nếu hắn thật sự móc mắt cô, từ đây về sau liền không đội trời chung!
Tay hắn dừng lại ở khoảng cách rất gần, Lâm Lạc Lạc liền nghe hắn nói: "Nếu ngươi phải dùng, vậy tạm thời lưu tại trên người của ngươi đi."
Mẹ, hắn còn một bộ dáng thi ân!
"Đa tạ tiền bối." Cô gần như là cắn răng nói.
"Một khi đã như vậy, ngươi liền cùng bổn quân trở về đi." Cố Thần Hi từ trên cao nhìn xuống thấy lửa giận chợt lóe qua trong mắt cô, ngầm gật đầu, tức giận cũng đẹp.
Hắn tiếp tục nói: "Ở bên người bổn quân, lúc bổn quân muốn thưởng thức, tùy thời phải mang đôi mắt lại đây để bổn quân nhìn."
Lâm Lạc Lạc: "......" Đây là cái yêu thích b.iến thái gì đây?
"Tiền bối, vãn bối còn có chuyện rất quan trọng......" Cô thử nói.
"Vậy móc ra đi." Cố Thần Hi thực "hiền hoà" nói.
"A ha ha, chuyện quan trọng cũng không phải không thể hoãn một chút." Trong lòng mặc niệm câu "tình thế mạnh hơn người" một lần rồi lại một lần, Lâm Lạc Lạc nặn ra một nụ cười gượng.
"Ngươi ở trong lòng mắng bổn quân?" Cố Thần Hi đột nhiên hỏi.
Cái này chẳng lẽ còn phải hỏi sao?
Lâm Lạc Lạc kinh ngạc ngước mắt, chớp chớp đôi mắt long lanh, vẻ mặt mờ mịt nhìn hắn: "Tiền bối nói cái gì?"
Cố Thần Hi nheo mắt lại, nhìn chằm chằm cô một lát, khóe miệng chậm rãi nở một nụ cười lạnh lẽo: "Ngươi ngủ đi."
"Vậy tiền bối......" Lâm Lạc Lạc trong lòng nói vậy ngươi nhanh chóng lăn.
"Hửm?" Hắn liếc xéo cô.
Lâm Lạc Lạc yên lặng bò lên trên giường, liền thấy hắn ngồi xuống mép giường, mặt không biểu tình nhìn cô.
Lâm Lạc Lạc: "......"
Cố Thần Hi của thế giới này, có phải có chút biế.n thái quá mức hay không?.
Danh Sách Chương: