• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Nhìn thấy dạo gần đây Tiêu Sĩ Quân vô cùng vui vẻ bắt chuyện cùng với Châu Nhã Lâm khiến Chương Khã vô cùng khó chịu.

Hơn thế nữa, biểu hiện gần đây của Tiêu Sĩ Trung có chút gì đó khác lạ.

Anh dường như đang cố gắng giữ khoảng cách và hạn chế nhờ vả Châu Nhã Lâm mà tự ý làm những gì mình có thể khiến bà phần nào đoán ra liền tiến vào phòng của con trai trầm giọng nói:
- “Con bé Châu Nhã Lâm đó ngày càng không biết thân biết phận.

Cô ta dạo gần đây trở nên thân thiết với Tiêu Sĩ Quân mà quên đi bản thân mình chính là người chăm sóc đặc biệt cho con.”
Trước những lời lẽ này, Tiêu Sĩ Trung không để lộ một chút biểu cảm gì trên gương mặt liền sau đó chán nản lên tiếng:
- “Mẹ đến đây chỉ là nói những lời này sao?”
Ngay lập tức, Chương Khã tức giận mà lên tiếng:
- “Sĩ Trung, mẹ làm sao không tức giận cho được.


Thoạt đầu cứ ngỡ con bé đó sẽ đứng về phía chúng ta nhưng không ngờ nó lại quay ngược phản bội chúng ta.”
- “Mẹ à, vốn dĩ ban đầu Nhã Lâm chẳng đứng về phía ai cả.

Cô ấy đến đây là vì muốn kiếm tiền để chữa bệnh cho cha mình.

Hơn nữa, mẹ nói như thể con và Sĩ Quân đang đối đầu với nhau sao?”
Tiêu Sĩ Trung không nhịn được nữa mà lên tiếng phản bác khiến người trước mặt anh không vui đáp:
- “Sĩ Trung, con tỉnh táo lại cho mẹ.

Từ trước đến nay, Tiêu Sĩ Quân nó đối xử tốt với con chẳng qua là để dễ dàng nắm giữ vị trí người thừa kế Tiêu gia mà thôi.

Hơn thế nữa, thằng nhãi đó nhiều lần muốn chia rẻ tình cảm hai mẹ con ta, biến mẹ trở thành người đàn bà ích kỷ, mưu mô trong mắt con rồi sau đó kéo con về phe của nó.”
Ngừng một lát, Chương Khã lại tiếp:
- “Con thấy không, ngay cả Châu Nhã Lâm mới vào đây không lâu cũng đã bị nó làm cho mềm lòng.”
Nói đến khàn cả cổ mà người trước mặt vẫn không thể hiện ra một chút biểu cảm nào khiến Chương Khã bất lực hoàn toàn mà tức giận đi ra ngoài đóng sầm cửa lại.
Một lúc lâu sau, hai bàn tay của Tiêu Sĩ Trung đang đặt thong thả trên tay vịnh khẽ siết chặt lại liền sau đó hướng mắt nhìn ra cửa sổ mà trầm tư suy nghĩ về những chuyện xảy ra.
Tối đến, ở phía cổng lớn Tiêu gia xuất hiện chiếc xe hơi màu đen thu hút toàn bộ sự chú ý của người bên trong nhà, có cả Chương Khã.

Từ bên trong xe bước trở ra là một dáng người phụ nữ trung niên với gu thời trang vô cùng sành điệu dõng dạc tiến vào bên trong.

Ngay khi nhìn thấy Chương Khã ở ngay phía trước, bà ta cao giọng chào hỏi nhưng trong ngữ điệu có chút gì đó châm chọc:

- “Chào chị cả, lâu lắm rồi không gặp chị.

Chắc hẳn chị cũng nhớ em lắm có đúng không?”
Chương Khã vẻ mặt lập tức tối sầm lại ngay khi nhìn thấy người trước mặt:
- “Lý Lệ Xuân, cô hết bệnh rồi à?”
Nghe đến đây, Lý Lệ Xuân khẽ nhếch môi cười liền sau đó đáp:
- “Nhờ có phúc phần của Tiêu lão gia để lại cho nên sau khoảng thời gian điều trị bệnh tại nước ngoài thì em đã hoàn toàn khỏi hẳn.”
Vừa nói, Lý Lệ Xuân chậm rãi tiến về phía Chương Khã, sau đó ghé sát vào tai bà nói nhỏ:
- “Để em còn có thể ở bên cạnh Sĩ Quân mà giúp thằng bé đối phó với hạng người thâm độc như chị.”
Vừa nói dứt câu, bàn tay Lý Lệ Xuân vung một cái tát thật mạnh không lệch miếng nào vào mặt A Phương đang đứng bên cạnh Chương Khã khiến bà ta giật mình chỉ biết trợn tròn mắt nhìn trừng trừng thì người trước mặt đã lên tiếng, thậm chí còn tỏ ra như thể chưa xảy ra chuyện gì.
- “A Phương, tôi lỡ tay va phải mặt bà rồi.

Xin lỗi nhé.”
Giọng điệu của Lý Lệ Xuân khiến Chương Khã như tức điên lên mà lớn tiếng mắng:
- “Lý Lệ Xuân, mày dám tát người của tao sao? Mày nên nhớ thân phận đào hát như mày lấy tư cách gì để lên mặt với tao?”
- “Hừ, tư cách gì à? Tư cách là mẹ ruột của người thừa kế Tiêu gia.


Với tư cách này, tôi cũng có thể tống cổ chị ra khỏi cánh cổng này.”
Hai bàn tay Chương Khã siết chặt chỉ biết nghiến răng mắng thầm người trước mặt.

Một lúc sau, Lý Lệ Xuân hất vạt áo vào người của Chương Khã liền sau đó dõng dạc tiến lên trên lầu.

Trước khi đi bà cũng không quên liếc nhẹ về phía A Phương, người đã cùng chủ của mình làm biết bao nhiêu chuyện ác.
Trở vào phòng, Chương Khã như tức điên lên mà đập phá đồ đạc xung quanh, nghiến răng nói:
- “Khi không con ả vợ lẽ đó lại quay trở về, nó còn thẳng thừng tuyên bố gây chiến với Chương Khã này sao? Được, hai đứa mày hãy đợi đấy.

Tao sẽ đích thân xử gọn từng đứa một.”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK