• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Bóng lưng của Đường Tuyết An khuất xa dần Lạc Anh ôm bụng cười nghiêng ngả, chính Hoắc Kinh Vũ cũng ngờ đến chuyện này, vậy mà hắn còn lo không biết nên nói thế nào, sợ cô nghĩ ngợi trong lòng sinh ra tự mình buồn bã, tự mình áp lực, xem ra hắn đã xem thường khả năng của cô.

“ Em không ghen sao? Còn cười hả hê như vậy, hửm “, Hoắc Kinh Vũ ôm chặt cô, nhéo mạnh đầu mũi người phụ nữ như hờn như không.

“ Sao lại không ghen chỉ là em đã thấy chính cô ta giả vờ ngã nên mới không thể hiện ra mặt thôi “, Lạc Anh cất ngay nụ cười, trừng mắt chất vấn Hoắc Kinh Vũ: “ Tại sao anh lại để cho cô ta ngồi lên đùi chứ, lại không có ý định đẩy ra, nếu không phải em vào thì anh sẽ để cô ta ngồi mãi như vậy đúng không? “.

“ Anh còn chưa kịp đẩy ra thì em đã vào rồi “, Hoắc Kinh Vũ gắp một miếng thức ăn đưa đến trước miệng cô nhưng bị cô né đi.

“ Ý anh là em vào sớm quá sao, Hoắc Kinh Vũ, anh nói lời này là sao đây?”
Nhìn thấy Lạc Anh đã thật sự giận, Hoắc Kinh Vũ buông vội đôi đũa trên tay xuống, ôm lấy cô: “ Ý anh không phải như vậy, dù em có vào hay không anh cũng sẽ đẩy cô ta ra, nơi đây chỉ có mình em được ngồi mà thôi, là nơi độc quyền chỉ dành cho em “.

Lạc Anh quay đầu né đi nụ hôn của hắn, cái gì mà nơi độc quyền chứ không phải cô ta đã ngồi lên rồi sao, dù chỉ có vài giây những cũng là ngồi lên rồi còn gì.


Cô quay ngoắc sang hai tay giữ chặt gương mặt người đàn ông.

“ Sau này anh phải chú ý hơn nữa, nếu cô ta đứng gần thì anh hãy đi chỗ khác, nếu cô ta chạm vào anh thì phải lập tức hấc ra, chỉ cần cô ta vừa nhấc cánh tay vừa có ý định thôi anh phải nhanh nhẹn né đi ngay, nhớ chưa?”.

Hoắc Kinh Vũ nhìn cô cười nhẹ, người phụ nữ này của hắn lúc ghen là đáng yêu nhất.

Hắn nhìn cô vừa cười vừa gật đầu nhưng như vậy hình như vẫn chưa làm cô nguôi giận.

“ Sẽ không để cô ta có cơ hội thứ hai, anh đảm bảo “
Lạc Anh bĩu môi thở dài: “ Người đàn ông như anh chuyện gì cũng phản ứng nhanh như chớp sao với chuyện này lại chậm chạp như vậy chứ “.

Lạc Anh dứt lời liền bị Hoắc Kinh Vũ đè ra sofa hôn mạnh bạo, cái hôn của hắn như đùa giỡn cũng có nghiêm túc, cánh lưỡi sục sạo bên trong miệng nhỏ mà trêu đùa, hắn hôn sâu vào rồi lại lùi ra rồi lại sâu vào khiến Lạc Anh không tài nào bắt kịp được phản ứng tiếp theo của người đàn ông, cô đập liên hồi vào ngực hắn nhưng lại khiến người đàn ông nghịch ngợm hơn, Lạc Anh né đi vừa thở vừa nói: “ Chồng à, chúng ta còn phải ăn cơm”.

Hoắc Kinh Vũ không quan tâm lời cô hắn lại ngậm m*t nơi cổ trắng ngần của người phụ nữ làm cô cứ thấy ngưa ngứa khó chịu, Lạc Anh có đẩy thế nào cũng không xê được người đàn ông ra khỏi người mình.

“ Chồng à, em đói rồi, chúng ta ăn cơm đi “.

Hoắc Kinh Vũ lưu luyến hôn nhẹ lên môi cô lần nữa rồi đỡ Lạc Anh ngồi dậy, còn kéo cô lại sát vào mình, Lạc Anh vẫn chưa điều chỉnh lại hơi thở kịp lúc thì đã bị hắn chặn miệng bằng một miếng thịt, Lạc Anh vừa nhai vừa nhăn nhó nhìn hắn, Hoắc Kinh Vũ bật cười còn nuông chiều hôn lên tóc cô.

“ Chồng à, sao anh cứ thích trêu em vậy hả? “
“ Vợ anh, chỉ có anh mới được trêu, chẳng lẽ em mong anh tìm người người phụ nữ khác chọc ghẹo sao?”
Lạc Anh nuốt mạnh miếng thịt rồi nắm lấy cổ áo người đàn ông, mở to mắt nhìn người đàn ông như đe dọa.


“ Em thách anh đó “.

“ Anh đương nhiên là không dám “, Hoắc Kinh Vũ liền giật mình.

“ Bón cho em “, Lạc Anh nói xong thì há miệng chờ miếng ăn.

Hoắc Kinh Vũ cũng rất sủng cô mà bón cho từng miếng, rồi lại tự bón cho mình, hai người ăn chung một đôi đũa hình ảnh lãng mạn ngút trời, khiến người ta cũng phải ganh tị.

Cả hai vừa ăn trưa vừa chọc phá nhau, bên ngoài nhân viên đã quay lại làm việc hết mà hia người vẫn chưa ăn xong.

!
“ Hôm nay không được đuổi em về nữa đâu, em muốn đợi anh rồi chúng ta cùng về “, Lạc Anh có vẻ rất kiên định, dù Hoắc Kinh Vũ có lời ngon tiếng ngọt thế nào cô cũng nhất định không đi.

Hoắc Kinh Vũ chỉ có thể đồng ý, bây giờ trong nhà không có bà Hai để cô ở nhà một mình cũng không được thà để cô bên cạnh như vậy sẽ yên tâm hơn.


Với một cô gái ham chơi còn nghịch ngợm để cô rời khỏi hắn chưa tới năm phút không chừng lại xảy ra chuyện nữa.

Hoắc Kinh Vũ lại bảo A Lưu mang đến cái ghế cho cô ngồi ngay bên cạnh mình.

Lạc Anh mê đắm dáng vẻ khi làm việc của người đàn ông, đang say sưa ngắm thì bị tiếng gõ cửa làm cho giật mình, còn chưa ngước đầu lên đã nghe thấy giọng của một người phụ nữ lảnh lót.

“ Hoắc tổng, chỗ A Lưu có vài tài liệu cần anh xử lí ngay nhưng cậu ấy có việc bận nên tôi mang đến giúp “.

Đường Tuyết An đi đến đôi diện với Hoắc Kinh Vũ cô ta đưa mắt liếc qua Lạc Anh đang chăm chú nhìn chồng mình, mà nổi đóa, phẫn nộ, cô ta còn nghĩ Lạc Anh đã rời đi nên mới kiếm cớ khó khăn lắm mới khiến A Lưu giao cho cơ hội tìm đến Hoắc Kinh Vũ, vậy mà!
Hoắc Kinh Vũ không nhìn cô ta chỉ lạnh lùng đưa tay giật lấy sắp tài liệu, hành động này khiến Lạc Anh vô cùng hài lòng, cô khẽ liếc mắt nhìn người phụ nữ đang bực bối kia mà cười thầm trong lòng, muốn có ý đồ với chồng chị không có dễ ăn đâu nha.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK