• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Tôi nuốt nước miếng, căng thẳng nhìn bầu không khí giương cung bạt kiếm giữa hai người đàn ông.

“Trần Thanh Vũ, rốt cuộc anh muốn làm gì?” “Huỳnh Bảo Nhi, cô thích Lê Minh Quang rồi sao?” Trần Thanh Vũ quay đầu, ánh mắt lạnh như băng nhìn tôi chắm chằm hỏi.
Nghe Trần Thanh Vũ nói vậy, tôi từ từ nhằm hai mắt lại, lạnh lùng nói: “Đây là chuyện riêng của tôi, tôi đã nói rồi, chúng ta không còn bất kì quan hệ gì, tôi đi với ai, không cần phải báo cho anh” “Huỳnh Bảo Nhi.”Có vẻ như Trần Thanh Vũ đang phát cáu vì tôi, không tự chủ được âm lượng, hét về phía tôi.
Nghe Trần Thanh Vũ hét lên như vậy, tôi cũng lạnh lùng hét lên: “Đừng tưởng rằng anh lớn tiếng thì ngon, Trần Thanh Vũ, không phải anh rất yêu Nguyễn Mỹ sao? Bây giờ anh đang làm cái quái gì vậy?”
Nếu đã yêu Nguyễn Mỹ như vậy thì sao còn muốn can thiệp vào chuyện của tôi? Chẳng lẽ bởi vì tôi không đuổi anh ta đi, khiến anh ta cảm thấy tôi vẫn còn lưu luyến anh ta chăng? Dường như Trần Thanh Vũ hơi giật mình khi nghe thấy tôi nhắc đến tên Nguyễn Mỹ.
Cơ thể anh ta hơi lảo đảo lui về phía sau hai bước, sắc mặt tái nhợt, trông thật yếu ớt.

“Lê Minh Quang, cậu sẽ không được như ý đâu.” Anh ta lạnh lùng nói với Lê Minh Quang, sau đó đẩy cửa rời đi.

Tôi kinh ngạc nhìn bóng lưng của Trần Thanh Vũ khi rời đi, môi miệng có chút khô khốc.


Trần Thanh Vũ… anh muốn tôi phải làm sao? “Đau lòng sao?”Lê Minh Quang đi vào, nhẹ nhàng xoa đầu tôi nói.
Tôi ngẩng đầu lên, nhìn Lê Minh Quang: “Làm gì có.

Tại sao em phải đau lòng chứ?” “Vậy thì đừng bày ra dạng này nữa, sau này anh sẽ dùng cả trái tim yêu em, sẽ không để em phải chịu một chút ủy khuất nào nữa” Lê Minh Quang dùng ánh mắt kiên định nhìn tôi nói.
Tôi tin tưởng lời của anh, bởi vì anh ấy là người nói được làm được.

Lê Minh Quang dọn dẹp những thứ mà Trần Thanh Vũ làm rơi xuống đất, sau đó ra về.
Tôi nằm trên giường, đưa tay sờ lên bụng, làm thế nào cũng không ngủ được.

Cuối cùng tôi ngồi dậy, muốn đi ra vườn hoa bệnh viện để giải khuây một chút.

Nhưng không ngờ vừa ra khỏi phòng bệnh, tôi thấy Lê Minh Quang cầm điện thoại di động đi ra từ phía bệnh viện Gia Đình, tôi hơi nghi ngờ và hiếu kì nên đã đi theo anh ấy.

“Lê Minh Quang, tôi cảnh cảnh cáo cậu, chuyện năm đó không liên quan gì đến Huỳnh Bảo Nhi, cậu muốn báo thù thì hãy tìm tôi, đừng tiếp cận Huỳnh Bảo Nhi.” “Sao cậu lại tức giận như vậy nhỉ? Đừng nói sau khi ly hôn thì cậu phát hiện cậu đã yêu Huỳnh Bảo Nhi rồi sao? Mấy chuyện cười này sẽ khiến người ta cười đến rụng răng đấy.”
Tôi nhất thời hóa đá.

Tôi nói nhiều như vậy, còn tưởng rằng Trần Thanh Vũ sẽ giải thích một chút, nhưng không có gì cả? Tại sao tôi càng ngày càng cảm thấy Trần Thanh Vũ hơi khó hiểu.
Tên thối tha Trần Thanh Vũ, anh ta dựa vào gì mà cứ muốn quấy phá tôi chứ? Anh ta nghĩ mình quan trọng lắm sao? …

Ngày hôm sau, lúc tôi tỉnh lại thì Lê Minh Quang đã tới.

Anh ấy hầm cho tôi một ít canh gà để bồi bổ cơ thể, mặc dù tôi không muốn ăn, nhưng tôi lại không muốn lãng phí lòng tốt của Lê Minh Quang.

Sau khi miễn cưỡng uống vài hớp, tôi liếm miệng nói: “Cũng không tệ lắm, canh rất ngon.” “Ngon thì uống thêm đi” Lê Minh Quang đưa tay ra xoa tóc tôi.

Động tác thân mật đó khiến tôi hơi ngượng ngùng.
Đúng lúc đó, cửa phòng bệnh lại lần nữa bị kéo ra, tôi ngẩng đầu lên thì thấy Trần Thanh Vũ xách một cái hộp cơm đi vào.

Khi nhìn thấy tôi đang cầm cái muỗng uống canh, anh ta không nói lời nào, vội cầm chén canh bỏ thẳng vào sọt rác.

“Trần Thanh Vũ, anh làm gì vậy?” Tôi hơi xấu hổ khi thấy có người vứt bỏ lòng tốt của Lê Minh Quang, không kìm được lửa giận hét lên với Trần Thanh Vũ.
Trần Thanh Vũ lạnh lùng lấy đồ trong hộp ra đặt trước mặt tôi, nhẹ nhàng ra lệnh: “Uống đi.”
Ai lại ép người khác ăn uống như vậy chứ? Trần Thanh Vũ này chính là một tên dị thường như thế.


Tôi cố gắng kìm nén lửa giận ném hộp cơm xuống đất.

“Ai muốn ăn đồ của anh? Anh đi đi.” “Xoảng.” Hộp canh gà hầm linh chi trong khoảnh khắc cũng bị ném xuống.Mùi nồng nặc tràn ngập cả phòng bệnh.

Bầu không khí ngưng đọng lại trong nháy mắt, Trần Thanh Vũ giương đôi mắt sâu thẳm chăm chú nhìn chằm chằm tối.

“Tổng giám đốc Trần, cậu đi đi, Bảo Nhi cần phải nghỉ ngơi.

Khi tôi đang đối mắt với Trần Thanh Vũ, Lê Minh Quang tiến lên chặn trước mặt tôi, dường như anh ấy sợ Trần Thanh Vũ sẽ làm gì tôi..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK