• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Vì lý do công việc xong sớm nên Trang Nhược Uyển và Vũ Dạ Triệt đã về sớm hơn dự định ba ngày, nhưng khi hai người họ về đến nhà thì ngay cả Vũ Dụ Bạch và Quan Vi Duyệt cũng giật mình, hai vợ chồng nhìn nhau, đồng loạt không biết nên nói gì với họ nữa.
Hôm nay Vũ Thiên Ái không có tiết học, liền nghĩ ra một cách để đánh trống lảng với ông bà nội, con bé ngoan ngoãn liền chạy vào nhà bếp, rót hai ly nước đem ra cho ông bà nội của mình.

Trang Nhược Uyển cũng mỉm cười nhìn cháu nội, rồi nhìn sang con trai, hỏi:
- Dụ Bạch, em gái con đâu rồi?
- Dạ bà nội ơi, cô út nói là cô út có việc bận nên đã đến Minh thành rồi ạ.

Bà có nhớ ở Minh thành cô út có một người bạn ấy ạ, cháu nghe bảo người bạn đó của cô út mới sinh con nên là cô út đến đó để chúc mừng ạ.
Nhưng Trang Nhược Uyển lại nghi hoặc nhìn vợ chồng con trai rồi lại nhìn cô cháu gái lém lỉnh này.

Thấy vợ mình cứ nhìn mấy đứa con chằm chằm như vậy thì Vũ Dạ Triệt cũng vào giải vây, sau đó thì bà ấy cũng đã nới lỏng cảnh giác.

Mặc dù là mẹ con, nhưng hiện tại Vũ Dạ Uyển vẫn chưa có chồng, cái gì cũng phải lý do hết, lỡ mà con gái của bà bị làm sao thì sau này ai chịu trách nhiệm với nó chứ.

Con gái như hũ mắm treo đầu giường, chưa gả đi được thì vẫn còn đầy lo toang ở đó.
Trải qua một kiếp nạn thì Vũ Thiên Ái cũng hí hửng đi theo bà nội của mình lên phòng, cô bé muốn xem quà mừng lớn của bà nội sẽ tặng gì.

Ông bà đi lâu như vậy chắc chắn sẽ có rất nhiều quà, nhưng khi con bé vào đến phòng thì Trang Nhược Uyển đã khóa chốt cửa lại, nghiêm giọng nói:
- Con đừng nghĩ là con qua mặt được bà.

Nói đi, cô út của con đi đâu rồi?!
- Con...!Con nói thật mà...!Cô út thật sự đã đi Minh thành rồi...!Bà nội có thể gọi cho cô út.
Nhưng Trang Nhược Uyển chỉ híp mắt, có chút tức giận nhìn cháu gái, trong cuộc đời của bà ấy ghét nhất là ai đó nói dối, Vũ Thiên Ái cũng bị bà nội dọa cho xanh mặt.

Lúc này ở bên dưới nhà thì Vũ Dạ Triệt cũng nhìn con trai và con dâu, nói:
- Dụ Bạch, con nói đi.

Em gái con đâu rồi? Nó không đi Minh thành đúng không?
- Thật ra Tiểu Dạ được Phục Sinh đưa đi rồi, nhưng mà cậu ấy đưa con bé đi đâu thì con cũng bó tay.
- Tại sao thằng nhóc đó lại đưa Tiểu Dạ đi?
Vũ Dụ Bạch và Quan Vi Duyệt nhìn nhau, xong rồi vẫn quyết định kể lại hết toàn bộ mọi chuyện cho cha mình nghe, khi nghe những chuyện này thì Vũ Dạ Triệt cũng chỉ biết thở dài.
Nhưng bây giờ họ lo lắng là lo lắng cho con bé Thiên Ái, với người thông minh như mẹ thì chắc chắn bà ấy đã thấy được điểm gì đó sai rồi.

Cũng là do cha mẹ về đột ngột quá nên anh mới không thể chuẩn bị lý do đồng nhất.
Để tránh núi lửa phun trào thì Vũ Dạ Triệt đã bảo Vũ Dụ Bạch gọi điện cho Đường Phục Sinh, bảo anh đưa cô về nhà và với chuyện rõ ràng với mẹ đi.

Tuy nhiên thì anh lại từ chối, nếu mẹ biết con gái yêu quý của mình bị Đường Phục Sinh bắt đi thì cho dù có bị bắt cũng phải đánh chết Phục Sinh mất, hiện tại mẹ vẫn còn nóng, nếu mà còn đổ thêm dầu vào lửa thì thật sự sẽ cháy nhà mất.
Nhưng Vũ lão gia đã đồng hành với vợ mình mấy chục năm rồi, tính cách của vợ mình ông ấy là người hiểu rõ, nếu chuyện này không sớm nói cho bà ấy biết thì chắc chắn sau này sẽ còn khó sống hơn.

Nhưng chưa kịp để ba cha con nhà này tiếp tục thông đồng, thì ở trên phòng Trang Nhược Uyển đã kh/ủng bố cháu gái thành công.

Bà ấy nghe thấy tin con gái bị Đường Phục Sinh đưa đi liền tức giận, hùng hổ đi xuống nhà, nói:
- Vũ Dụ Bạch, con gọi Đường Phục Sinh đưa Tiểu Uyển về nhà! Nhanh lên!
Vũ Dụ Bạch nhìn sang con gái, con bé cũng phải bất lực gật đầu, ám chỉ mình đã nói hết sự thật cho bà nội rồi.

Lúc này anh cũng chỉ biết thở dài, nhưng anh lại bước đến bên mẹ, kéo bà ấy ngồi xuống ghế sofa, nói:
- Mẹ à, Tiểu Dạ và Phục Sinh cũng đã trưởng thành rồi.

Hơn nữa cả nhà chúng ra đều biết con bé thích Phục Sinh mà...!Mẹ cũng đã ngầm thừa nhận rồi còn gì?
- Càn quấy! Mẹ chỉ là không muốn Tiểu Dạ phải buồn, chứ chưa bao gì chấp nhận mối quan hệ này, Đường Phục Sinh lớn hơn nó mười lăm tuổi, mẹ không đồng ý cho hai đứa nó ở bên nhau!
Dừng một chút, Trang Nhược Uyển nhìn con trai, quát lên một tiếng:
- Con còn ngẩn người ở đó làm gì, gọi hai đứa nó về đây.

Hôm nay mẹ phải làm cho rõ chuyện này!
Nhưng Vũ Dụ Bạch lại nhìn sang cha mình cầu cứu, cho dù bây giờ anh có gọi thì chắc gì Đường Phục Sinh sẽ đưa Dạ Uyển về, nếu cậu ta biết thái độ của mẹ phản đối cậu ta kịch liệt như vậy thì chắc chắn sẽ không đến.


Hơn nữa Vũ Dạ Uyển cũng là người ngang bướng, cô đã yêu anh hơn mười năm, thì làm sao có thể vì những chuyện nhỏ nhặt mà bỏ anh cơ chứ.
Nhận được tín hiệu SOS từ con trai, Vũ Dạ Triệt liền bước đến, kéo vợ mình đi lên phòng, còn liên tục nói:
- Thôi nào bà xã, tụi nhỏ cũng trưởng thành rồi, yêu ai, cưới ai hãy để tụi nó tự quyết định đi.

Cả đời nó sống cho nó chứ có phải sống vì chúng ta.

Em đó, mới đáp máy bay đã về đây rồi, bây giờ chắc cũng mệt lả người rồi chứ gì.

Đi thôi, chúng ta lên phòng nghỉ ngơi.
Mặc dù Trang Nhược Uyển không nguyện ý nhưng với sự thuyết phục hết sức thuyết phục của chồng mình, thì bà ấy cũng gật đầu.
Sau khi cha mẹ lên phòng thì vợ chồng Vũ Dụ Bạch mới thở phào một cái, xem ra lần này mẹ rất kiên quyết.
- Qua được ải này hay không vẫn phải xem Phục Sinh rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK