• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Ba người trên đường trở về, Lam Ngưng Sương hoài nghi nói: “Cự xà, thú nhỏ màu trắng, đây là bí mật của Rừng Hắc Vụ? Nơi này quả nhiên là nguy hiểm! Có điều cô gia, người bị uy lực của vụ nổ thổi bay, tại sao vẫn bình an vô sự?”“Lúc đó đại xà tiền bối đã nhỏ một giọt nước lên trên đỉnh đầu của ta, giọt nước đó hóa thành làn sương tẩy sạch toàn thân ta, một lúc sau liền trị khỏi vết thương trên người ta.

Nhưng ta không biết đó là gì.

” Tần Phong vuốt cằm trả lời.

Lúc này, Thương Phi Lan trên đường vẫn luôn im lặng mới lên tiếng: “Long diên có năng lực trị liệu vết thương, cường hóa cơ thể, xem ra, cự xà trong Rừng Hắc Vụ sắp hóa rồng.

”Tần Phong dừng bước, sắc mặt cứng nhắc, chết tiệt, vậy chẳng phải nói giọt nước đó là nước bọt sao?Nhưng may đó là rắn cái, trong lòng ít nhất dễ chấp nhận một chút! Tần Phong còn đang tự an ủi bản thân, đột nhiên nghĩ đến cánh tay của Thương Phi Lan vẫn trắng nõn như thường.

Nhưng lúc đó rõ ràng vì cứu hắn mà cô ấy bị thương, hơn nữa lúc đầu trong thành gặp phải quỷ tu, khi cô ấy trúng phải quỷ độc, cũng chỉ qua chốc lát, vết thương do quỷ độc liền khỏi, đây là chuyện gì vậy?Trong đầu Tần Phong suy nghĩ vô số, kết hợp với câu nói long diên, một đáp án dường như lóe lên.

“Đây là long diên, ngươi bôi một giọt lên mu bàn tay, vết thương liền có thể lành lại.

” Thương Phi Lan từ trong ngực lấy ra một chiếc bình nhỏ, trực tiếp ném cho Lam Ngưng Sương.

“Long diên là thứ chân quý hiếm có, cho dù là trong Tần Thiên Thành cũng khó thấy, cô thật sự tình nguyện cho ta dùng?” Lam Ngưng Sương sắc mặt phức tạp.

“Cái này ở nhà ta vẫn còn rất nhiều, cô cứ dùng đi.

” Sắc mặt Thương Phi Lan bình thản, chỉ là khi Lam Ngưng Sương mím môi nhỏ một giọt lên mu bàn tay khóe mắt nàng vẫn vô thức hơi co giật.


“Đa tạ.

”“Ừm.

” Thương Phi Lan thu lại chiếc bình.

Tần Phong ở một bên nhìn hết thảy, thở phào nhẹ nhõm.

Ta còn tưởng bản thể của Thương cô nương là rồng, thì ra chẳng qua chỉ là năng lực sao chép mà thôi.

Nhưng có gì nói nấy, thứ đồ như long diên này khó trách là từ trên người rồng sản xuất ra, không chỉ có thể trị liệu vết thương, còn có thể cường hóa thân thể.

Nhân tiện, cường hóa cơ thể này có phải cụ thể cho một bộ phận nào đó không?Tần Phong cúi đầu nhìn về nơi nào đó, trong lòng nảy ra một ý tưởng táo bạo, với giao tình của hắn với Thương cô nương mượn mười giọt, hai mươi giọt long diên chắc không có vấn đề gì?“Thương cô nương! ”“Cút!” Thương Phi Lan nhìn thấy động tác của Tần Phong, trong con ngươi màu xanh nhạt xen lẫn một tia xấu hổ và giận dữ.

Ta còn chưa nói gì mà, sao lại tức giận rồi, phụ nữ thật khó hiểu! Tần Phong rụt đầu, chuyện mượn long diên tất nhiên là không dám nhắc đến nữa.

Ba người về đến Tấn Dương Thành thì đã đến giờ sửu (từ 1 đến 3 giờ sáng), may là trong Tấn Dương Thành không có giới nghiêm, nếu không bọn họ sợ là đến cổng thành cũng không thể vào.

Tần Phong chào tạm biệt với Thương Phi Lan, nhưng không biết vì sao người nào đó không trả lời, trước khi đi còn trừng mắt với hắn, thật sự là không hiểu ra làm sao cả.

Cuối cùng cũng về đến phủ đệ mới của Tần gia, tất cả mọi người đều đã chìm vào giấc mộng.

Khi hai người Tần Phong đi ngang qua hồ nước, bất ngờ trong đình vẫn còn thanh ảnh màu trắng đó, yên tĩnh ngồi trên xe lăn nhìn về mặt hồ trong vắt trước mặt, bóng lưng cô tích ấy bất giác khiến người ta đau lòng.


“Lam cô nương.

”“Cô gia có chuyện gì sao?”“Thương thế của tiểu thư nhà cô thực sự không thể trị khỏi sao? Nếu như dùng long diên thì sao?”Lam Ngưng Sương tĩnh mịch nói: “Cô gia có điều không biết, long diên mặc dù trân quý, nhưng với năng lực của Liễu gia, muốn có được cũng không phải là chuyện khó, nhưng vết thương của tiểu thư người bình thường căn bản không thể tưởng tượng được, muốn chữa khỏi khó như lên trời.

”Liễu gia chủ cùng Liễu lão gia tử cũng đã từng thử qua vô số cách, nhưng đều vô ích.

”Tần Phong thở dài, vỗ vỗ vai Lam Ngưng Sương: “Cô cũng đường nản lòng, trên đời này không có chuyện gì là khó, chỉ cần có quyết tâm, vết thương của tiểu thư nhà cô cuối cùng sẽ có cách thôi.

Cho dù trên đời thực sự không còn cách nào, ta cũng sẽ nghĩ ra cách.

”“Ừm!” Lam Ngưng Sương gật đầu, không biết vì sao, rõ ràng cô gia chỉ nói một câu an ủi đơn giản, nhưng sâu trong lòng nàng lại nguyện ý tin tưởng.

“Ta tự trở về lấy nước tắm rửa rồi đi ngủ đây, cô ở đây cùng với tiểu thư nhà cô đi.

” Nói xong lời này, Tần Phong liền xoay người rời đi.

“Cô gia, có cần ta giúp người tắm không?”Tần Phong lảo đảo, cả người cứng đơ tại chỗ, hiển nhiên là đang đấu tranh, nhưng cuối cùng hắn xua xua tay rồi một mình rời đi.

Lam Ngưng Sương nhìn bóng lưng bối rối của hắn, khóe miệng hơi giương lên.


Nàng bước đến bên cạnh Liễu Kiếm Ly, bắt đầu chậm rãi kể lại những chuyện đã xảy ra sau khi rời khỏi Tần phủ.

“Tiểu thư, cô gia là một người có trách nhiệm.

”“Ừm”“Tiểu thư, cô gia nói, sẽ nghĩ cách trị khỏi vết thương cho người.

”“Ừm.

”“Tiểu thư, ta tin tưởng cô gia có thể làm được.

”Ánh trăng như nước tịch mịch vô thanh, Liễu Kiếm Ly nhìn ánh trăng phản chiếu trên mặt hồ, trong đôi mắt tuyệt mỹ kia cũng phản chiếu một vầng trăng sáng.

“Ừm.

” Nhẹ nhưng có thể nghe thấy! ! Ngày hôm sau, Tần Phong đang ngủ say thì bị tiếng động ngoài phòng đánh thức.

Hắn nhàn nhã mở mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt trời sớm đã lên cao trên ngọn tre.

Sau khi mặc xong quần áo, mở cửa ra, mới từ trong miệng của Thanh Nhi biết được tiếng động bên ngoài là do lão cha đã về.

Khởi Dương Trấn cách Tấn Dương Thành một trăm dặm, cộng thêm thời gian thu mua, vận chuyển hàng hóa, nếu ngựa đi không ngừng nghỉ thì cũng chừng vào khoảng thời gian này.

Tần Phong đi đến cửa lớn của tần phủ, lão cha đang hô hào hạ nhân dỡ hàng.

Do thời tiết hôm nay lạnh, lại cộng thêm khí lạnh dưới lớp chăn không bị lọt ra ngoài, nên cá trên xe ngựa vẫn còn tươi.


Tần Phong cùng Hình Thịnh chào hỏi nhau.

Tần Kiến An nghe thấy động tĩnh bước lên phái trước cười nói: “Phong Nhi, phương pháp ướp lạnh này của con quả thực là khả thi, Tần Dương Thành gần núi, bên cạnh không có sông, chỗ cá này lại khan hiếm, nếu như bán lại chắc chắn sẽ kiếm được giá tốt.

”“Nông cạn!”“Thế nào, cha nói có gì sai sao?” Tần Kiến An mặt nghi hoặc.

“Bán chỗ cá này thì kiếm được bao nhiêu tiền chứ, sao có thể hồi sinh được Vọng Nguyệt Cư.

Chúng ta muốn kiếm thì phải kiếm khoản lớn, hàn tinh thảo đã mua về chưa?”Tần Kiến An chỉ về ba chiếc xe ngựa phía sau: “Đều ở trên đó, ta vốn là muốn dỡ xuống hai chiếc xe để chở cá, rốt cuộc những cây rong này thì có thể có tác dụng gì?Nhưng nghĩ đến những lời dặn dò của con trước khi đi, ta đành cắn răng không làm như vậy.

”Tần Phong thở phào một hơi, suýt nữa thì bị tên lừa đảo này hại chết.

Để làm nên một nồi lẩu hoàn mỹ hàn tinh thảo này nhất định không thể thiếu!“Cha, người phái người lấy một giỏ hàn tinh thảo cùng mấy con cá đem đến nhà bếp.

”“Con muốn làm gì?”“Tất nhiên là nấu ăn.

”Tần Kiến An cau mày: “Quân tử cách xa nhà bếp, một người đọc sách như con làm những chuyện này làm gì, phân phó hạ nhân bên dưới đi làm là được.

”“Thứ con muốn làm trước đây chưa từng có ai làm qua, con phải tự mình điều chế trước.

” Tần Phong vãn kiên trì như cũ.

“Không được, ta không đồng ý, Tần gia không dễ gì mới sinh được một người đọc sách như con, nếu như việc con xuống bếp truyền ra ngoài, còn ra thể thống gì?”“Cha, sổ sách trong phòng kia, không biết nhị nương nhìn thấy sẽ có cảm nghĩ gì.

”“Các ngươi động tác nhanh nhẹn lên một chút, còn không mau giúp con trai ta đem những thứ này đến nhà bếp!”Đã tìm được cách chính xác để sử dụng lão cha!.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK