Dự cảm của Dương Quân Tô không sai, sự náo nhiệt lần này đúng là có liên quan đến Dương Chiêu Đệ thật, một đương sự khác là cô cả Vương Lợi của Dương Chiêu Đệ.Vương Lợi thừa hưởng sự đanh đá và chua ngoa của người mẹ Lưu Xuân Hoa, miệng lưỡi cô ả cũng sắc bén như dao.
Lần này cô ả tới đây để khuyên em dâu về nhà, Dương Chiêu Đệ kể khổ với cô ả mấy câu nhưng Dương Chiêu Đệ vừa kêu khổ câu nào thì Vương Lợi cãi lại câu đó, cuối cùng cô ả còn chỉ trích Dương Chiêu Đệ lòng dạ hẹp hòi không hiếu thuận, cha mẹ chồng mắng cô ấy vài câu thì có làm sao? Làm người lớn dạy bảo người trẻ là lẽ thường tình.
Chồng mắng cô ấy vài câu thì có làm sao? Hai vợ chồng sống với nhau có ai chưa từng cãi vã bao giờ? Cô ấy làm sao thế hả? Không phải cô ấy nên ứng phó với mấy chuyện thế này sao? Chẳng lẽ nhà chồng cưới cô ấy về làm tổ tông à?Thái độ của Vương Lợi cao cao tại thượng, giọng điệu hùng hổ doạ người.
Từ lâu Dương Chiêu Đệ đã bất mãn với vị cô cả già chanh chua này rồi, hai người bắt đầu lớn tiếng cãi nhau.
Vương Lợi thấy Dương Chiêu Đệ còn dám phản kháng thì thoáng chốc tức giận không phát tiết được, cô ả cũng chẳng thèm kìm nén nữa, chỉ tay vào mũi đối phương chửi ầm lên.Vương Lợi chẳng những mắng Dương Chiêu Đệ mà còn tiện thể mắng hai đứa nhỏ, thậm chí còn mắng cả toàn bộ nhà họ Dương.
Dương Chiêu Đệ không thể nhịn được nữa, bắt đầu đứng đó mắng chửi cô ả.Hôm nay là chủ nhật, mọi người đang nghỉ ngơi thì nghe thấy có người mắng chửi, người lớn và trẻ em gần đó đều đến hóng hớt.
Người tập trung lại đây càng lúc càng đông, sau đó thành ra như bây giờ.Dương Quân Tô vừa nghe nói là thành viên của nhà lão Vương Bát kia, vậy vừa lúc luôn.
Lần trước chỉ mới mắng một Lưu Xuân Hoa thôi, cô vẫn còn cảm thấy chưa đã nghiền.
Lần này lại tình cờ bắt được Vương Lợi này gây sự trước.Công lực mắng chửi người khác của Dương Chiêu Đệ rất bình thường.
Nếu như nói Vương Lợi mắng người là cuồng phong bão táp, vừa mở miệng là có thể tưới luôn cả người đối diện, còn Dương Chiêu Đệ chỉ có thể xem như mưa bụi, đến cả tóc của đối phương cũng không ướt nổi.Mắng đến cuối, Dương Chiêu chỉ có thể đau thương khóc lóc kể lể: "...!Tôi gả vào nhà họ Vương mấy người bảy tám năm, hiếu kính với cha mẹ chồng, quan tâm tới cô dì chú bác, ngày nào cũng thức khuya dậy sớm nấu cơm giặt giũ, tiền lương tôi cũng đưa cho mấy người.
Tôi tự nhận mình chẳng có bất kỳ khác người ở đâu nhưng cả nhà mấy người lúc nào cũng coi thường tôi, bắt nạt tôi, chèn ép tôi.
Mấy người đối xử như thế với tôi thôi thì cũng không nói làm gì, vậy mà ngay cả hai đứa trẻ mấy người cũng không buông tha, lúc nào cũng bất công với chúng nó, không đánh thì mắng.
Hồng Ngọc Hồng Đậu chính là cốt nhục của nhà họ Vương mấy người, mấy người vẫn còn là người sao hả?"Vương Lợi giống hệt như người mẹ Lưu Xuân Hoa của cô ả, tay chống eo chỉ vào mũi Dương Chiêu đệ mắng: "Mày có thể thôi được rồi đó.
Nếu mày thật sự tốt như chính mình nói như vậy thì nhà họ Vương bọn tao có thể không chào đón mày à? Mày thì có khổ lao gì chứ? Gả vào nhà họ Vương bảy tám năm cũng chỉ sinh ra được hai con vịt giời.
Hai con nhóc này cũng giống như mày, chẳng khiến người ta thích chút nào, chỉ vì một món đồ chơi rách nát mà khóc sướt mướt, đến nhường nhịn anh em trai mà cũng không biết à? Mày cũng giống như mẹ của mày, chỉ là một con gà mái không biết đẻ trứng.
Cả ngày chỉ biết bày ra bộ mặt ủ rũ giống như ai nợ mày mấy trăm đồng, nấu ăn vụng về.
Thế nào hả? Nhà họ Vương bọn tao cưới mày làm tổ tông đấy à? Còn phải cung phụng mày nữa sao? Tao thành tâm khuyên mày về nhà mà mày còn chửi tao, đúng là không biết xấu hổ.
Hôm nay tao nói luôn, em trai tao mà bỏ mày thì có thể lập tức tìm được cô gái mười tám tuổi, còn mày rời khỏi em trai của tao thì ngay cả một ông già này cũng chẳng tìm được, sẽ không ai chịu lấy mày cả.”.
Danh Sách Chương: