Doanh trại còn chia ra một khu vực lưu trữ thịt phơi khô, thịt tươi chỉ bảo quản được trong ba lô có 3 ngày, trong khi thịt khô thì có thể giữ đến nửa năm.
Một khu vực khác thì dùng để thu thập sợi thực vật và da lông của con mồi để chế tạo quần áo và công cụ sử dụng.
Quanh doanh trại có hàng rào, Hùng Sơ Mặc chỉ vào những cánh đồng đang khai khẩn ở bên ngoài, nói: "Về sau chỗ đó sẽ trồng các loại thảo mộc và rau, trước mắt chúng tôi vẫn chưa tìm được loại thực vật nào dùng làm rau được, Vân nhãi con có nói cô ấy đã đặt mua trên Tinh Võng kha khá hạt giống thực vật, về sau chúng tôi không cần phải ăn thịt mỗi ngày nữa!"
- "Streamer thật bình tĩnh, mọi người nhớ giẫm một cái trước khi đi nhé."
- "Thả tôi ra! Tôi ăn được mà!"
Hắn còn nói, "Hiện tại đang thiếu hụt nhân lực nghiêm trọng. Săn bắn, trồng trọt, thăm dò và khai phá mở ra những biên giới mới. Sẽ thật tuyệt nếu có nhiều người chơi hơn tham gia."
- "Ai! Mà! Không! Muốn! Chứ!"
- "Ôi, ngày nào cũng lên SNS giục hãng mở diễn đàn game chính thức và suất thử nghiệm mới."
Khi Hùng Sơ Mặc đi ngang qua một đám than hồng cháy lửa, đột ngột lại lùi về, Tiểu Tỏa Niệt đang trốn trong khoảng trống giữa bộ phận đáy nhà gỗ và mặt đất.
Hùng Sơ Mặc: "Tiểu Tỏa Niệt, mày sao vậy?"
- "Còn sao nữa, thất sủng chứ sao. [icon đầu chó]"
- "Từ lúc Vân nhãi con trở về, mấy người còn nhớ nổi nhóc con không! Thật đau lòng!"
- "Nhóc con cũng tự thấy mình cạnh tranh không nổi, nên tránh trước để khỏi gặp mặt Vân nhãi con..."
- "Nhóc con cảm thấy rất tệ."
Tiểu Tỏa Niệt không thèm để ý đến Hùng Sơ Mặc, càng lui vào sâu.
Hùng Sơ Mặc cảm thấy buồn cười. Hắn chuẩn bị rời đi.
Lúc này trên màn hình livestream xuất hiện đạn mạc nhắc nhở, một thổ hào tặng thưởng 233333 tệ kèm theo đạn mạc: "Tôi vẫn luôn muốn biết Tiểu Tỏa Niệt là chủng loại ngỗng gì, streamer, anh dùng máy quét thử nó xem là chủng loại nào."
Yêu cầu của kim chủ ba ba không thể từ chối.
Hùng Sơ Mặc quay người và nhấn nút quét trên người Tiểu Tỏa Niệt.
Máy rà quét bắn ra một chùm tia hình quạt, Tiểu Tỏa Niệt kêu một tiếng lớn và nhanh chóng bỏ chạy, nhưng máy quét đã quét xong thông tin của nó.
[Đang xác định...]
[Loài chưa xác định]
[Kiểm tra đo lường bước đầu là máy móc trí năng tiên tiến]
[Có được ghi nhận là một loài mới không?]
Hùng Sơ Mặc: "Hả?"
Giây tiếp theo hắn đã phản ứng lại, "Mẹ kiếp! Tiểu Tỏa Niệt không phải ngỗng! Nó là ngỗng máy móc!"
Đạn mạc trên livestream đều bùng nổ.
Tiểu Tỏa Niệt đã sớm cao chạy xa bay.
Nó vừa chạy vừa quay đầu lại xem tình hình, thật tức, phiếu cơm nhân loại ngu ngốc vậy mà phát hiện nó không thích hợp, nó phải quay lại!
"Ôi."
Tiểu Tỏa Niệt đụng phải chân người, chân kia rõ là thon dài, nhưng so với tường đồng hay tường sắt còn cứng hơn.
Vân Ca nắm lấy cổ ngỗng trắng, túm lấy, đi vào doanh trại, "Đã lâu rồi mình không được ăn thịt ngỗng."
Tiểu Tỏa Niệt: "?"
Tiểu Tỏa Niệt: Thứ súc sinh nào đang nói chuyện vậy?
Nó vùng vẫy dữ dội nhưng không thể thoát khỏi lòng bàn tay sắt của Vân Ca.
Đi ngang qua cổng doanh trại, Thiển Hạ nhìn thấy ngỗng trắng bự đã lâu mình không thấy, cô ấy phấn khích chạy tới, đưa tay xoa xoa đầu Vân Ca và Tiểu Tỏa Niệt rồi nói: "Nhóc con hai ngày nay chạy đi đâu vậy, chúng ta lo cho con lắm đó, con gặp Vân nhãi con rồi à, hai đứa trông thật tình cảm đó!"
Tiểu Tỏa Niệt: "Cạc?"
Vân Ca: "?"
Cô bỏ qua cho cái xoa đầu bất kính của Thiển Hạ.
Nhóc con?
Sau khi phản ứng lại, Vân Ca chết lặng.
Cô trăm triệu không ngờ tới, địa vị của cô trong mắt người chơi thế nhưng lại bằng với một con ngỗng mông bự!
Nó chỉ là ngỗng, không có tương lai.
Vân Ca còn đang nghĩ buổi tối nên ăn ngỗng nướng hay ngỗng luộc, cái trước ăn thì nóng người, cái sau thì nhạt nhẽo.
"Không được ăn." Cảnh Trí vừa chạy tới đã nhìn rõ được tâm tư của Vân Ca, theo sau hắn là một thanh niên cao gầy.