• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Triển Chiêu quay đầu, nhìn Bạch Ngọc Đường khom người trêu chọc con chim bồ câu đưa tin trắng muốt, cười cong khóe mắt: “Đúng lúc… Chúng ta đi thưởng thức rượu và thức ăn ngon rồi hồi âm cho đại nhân.”

Bạch Ngọc Đường vuốt ve cái đầu bóng mượt của con chim bồ câu, con chim lanh lợi thân mật cọ cọ lên bàn tay của hắn, theo động tác của nó, bùn đất giữa lớp lông trắng tuyết lộ ra, làm Bạch Ngọc Đường chau mày.

“Con chim ngu ngốc, không tự làm sạch mình rồi mới cọ người…” Nói xong vung tay đuổi con chim đi, mày nhíu nhíu như đang nghiêm túc quở trách bóng trắng tuyết đã bay lên không trung: “Đến bờ ao rửa sạch rồi mới được trở lại, nếu không gia sẽ nhổ sạch lông, mang ngươi đi hầm canh.”

Triển Chiêu ho nhẹ một tiếng, cố nén cười, nghiêm mặt nói: “Không ngờ… Ngọc Đường còn biết cách nói chuyện với bồ câu.”

Con ngươi đen láy của Bạch Ngọc Đường híp lại, vẻ mặt hung dữ: “Ngươi có ý gì?”

Triển Chiêu vội vàng bỏ tay che miệng xuống, lắc đầu: “Không có ý gì, chỉ cảm thán chim bồ câu Ngọc Đường nuôi thật thông minh.”

“Đương nhiên! Cũng không nhìn xem…” Đợi chút! Sao sáng nay hắn lại có cảm giác mình như đứa trẻ bị con mèo lòng dạ hiểm độc này dụ dỗ?

Vốn chẳng phải lần đầu y nếm đồ ăn ngon bị hắn trêu chọc, hắn mới muốn cướp đồ ăn trong miệng y để gợi chuyện, vì sao đến cuối cùng lại là hắn quá ngây thơ?

Không được… Tuyệt đối không được…

Trong đầu Bạch Ngọc Đường hiện lên đủ loại suy nghĩ, cuối cùng suy ra là bản thân Cẩm Mao Thử Bạch Ngọc Đường hắn có cảm xúc này, chứ chẳng phải bị Triển Chiêu làm hư.

“Đừng tranh cãi nữa. Hôm nay ta không muốn lãng phí thời gian của chúng ta bởi mấy chuyện nhỏ nhặt này.”

Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường chỉ trong chốc lát mà vẻ mặt biến đổi mấy lần, thật đáng yêu làm sao, hiểu hắn vốn chẳng muốn náo loạn với mình, cũng không có ý định truy cứu chuyện kia.

“Sáng nay ngươi ăn được khá nhiều, đêm qua ngủ ngon chứ?”

Bạch Ngọc Đường bước lại sửa sang chăn giường, ngoại bào thuần sắc phất phơ trước mặt Triển Chiêu làm lòng y nhộn nhạo. “Ừ… Về sau không mơ thấy ác mộng nữa.”

Giọng điệu của hắn tuy lạnh nhạt nhưng lại khiến Triển Chiêu vui sướng.

Triển Chiêu phát hiện gần đây mình có chút lạ, trước kia y chỉ cười lễ độ, giờ đã trở nên tự nhiên, thoải mái. Thái độ ẩn nhẫn cũng trở thành cởi mở, vui vẻ. Y biết công lao đều nhờ một người, người nọ có cái tên rất dễ nghe: Bạch Ngọc Đường.

Là Bạch Ngọc Đường trong ‘Trước nhà bạch ngọc một đóa mai, sớm nay chợt thấy hoa bừng nở’[1].

“Đúng rồi, chúng ta đi mua quà mừng thọ thôi. Đến tay không thật không phải phép.”



“Ừ, Ngọc Đường nói rất đúng.”

Nét mặt hờ hững thật xứng với tâm tình lúc lạnh lúc nóng của hắn. Khi lạnh lùng thì ra tay tàn nhẫn, quyết không nương tình. Lúc nhiệt huyết thì trường kiếm hành hiệp, trừ bạo an dân.

“À, đúng rồi, Tiểu Miêu, ngươi theo mang ô, lỡ như nhiễm mưa bị bệnh sẽ không hay đâu.”

Lúc Ngọc Đường lãnh đạm, nói năng hung ác, Triển mỗ có thể bao dung, dỗ dành ngươi. Lúc Triển mỗ không vui nhíu mày, cũng sẽ có một con chuột lửa giận ngút trời giúp y giải tỏa.

“Con mèo chậm chạp, ngươi rề rà gì thế? Dưới chân mọc nấm hả?”

Y nhẹ tay đóng cửa, đuổi theo bạch y nghiêm mặt khoanh tay chờ mình ở đầu bậc thang, nụ cười chậm rãi lan rộng trên mặt hai người.

*

“Chu Sa tỷ tỷ thật giỏi!” Tiểu Ly vỗ tay, nhìn cô nương váy đỏ trước mắt đá quả cầu hoa lên xuống với đủ loại động tác, trong lòng ngưỡng mộ.

Chu Sa đá quả cầu lên cao, xoay người, bật lên, hai tay hạ xuống như đang múa, làn váy đỏ từ từ tung ra tựa như một đóa hoa đỏ tươi đang chậm rãi hé nở. Tiểu Ly như có thể ngửi thấy một mùi hương thơm ngát thoang thoảng.

Chân phải nhấc lên, làn váy thêu sen hồng nhẹ phất, toát ra phong thái tao nhã, hương bùn đất trong sân như bị nàng khuấy động, cùng với ống tay áo phấp phới, một tiếng ‘bộp’ nhỏ vang lên, quả cầu rơi xuống giày thêu màu trắng hồng của nàng, đuôi tóc búi cao rủ xuống bên gáy, nụ cười rạng rỡ hòa cùng nét mặt thanh tú, thật khiến người ta nhìn đến ngây người.

Tiểu Ly cảm thấy mình như vừa được thưởng thức một điệu múa tuyệt đẹp chứ chẳng phải là nhìn cô nương chốn khuê phòng đá cầu, thiện cảm với Chu Sa càng tăng thêm vài phần.

“Muội cũng muốn thử. Vừa rồi Chu Sa tỷ tỷ đá đẹp quá, muội không nhận ra tỷ đang đá cầu hay đang múa nữa. Múa đẹp như tiểu thư vậy.”

“Tiểu thư của muội biết múa?”

Chu Sa lau mồ hôi trên trán, vừa nhẹ nhàng rút trâm trên búi tóc ra, vừa đi tới chum nước trong sân, cúi người búi lại búi tóc hơi rối, câu được câu không tán gẫu với Tiểu Ly.

“Ôi… Muội chẳng đá được.” Tiểu Ly buồn bực ném quả cầu vào một góc, không thèm nhìn đến nữa.

Chu Sa nhíu mày, nhìn Tiểu Ly mím môi phình má. Khuôn mặt trẻ con gần như xuất hiện cùng lúc với đôi đồng tử đỏ xinh đẹp, khuôn mặt tuấn tú lúc nào cũng mang nụ cười tà: “Sau này nếu không gả cho ta, nàng phải tìm cho ta một tỷ muội để thay thế.”

“Đan Thần…”

Tiểu Ly gãi vành tai, nghe không rõ lời của Chu Sa: “Hả? Chu Sa tỷ tỷ nói gì?”

Chu Sa nhìn bầu trời dần hiện sắc đỏ, vầng trăng tròn chậm rãi hiện lên giữa bầu trời, thật giống với tên người kia: ‘Lòng son nguyệt biếc chiếu trời trong, sao sáng cùng trăng giữa ngân hà’[2].

“Ta… đang nhớ đến một người rất quan trọng.”

“Người rất quan trọng?”

“Ừ, một người mà muội một lòng muốn bảo vệ, dù cho muội có phản bội cả thiên hạ này cũng mong người đó được sống vui vẻ.”

Tiểu Ly nghiêng đầu, nhìn nụ cười mỉm trên khóe môi mà nàng không hiểu của Chu Sa, nghi hoặc lắc đầu, “Muội không hiểu cho lắm…”

Chu Sa mím môi cười, chậm rãi vươn tay ôm thiếu nữ thiện lương trước mặt vào lòng, ngước đầu nhìn nắng chiều chẳng biết đã buông xuống đường chân trời từ lúc nào, thì thầm: “Không hiểu cũng tốt, không hiểu cũng là phúc.”

“Chu Sa tỷ tỷ, hôm nay tỷ thật kỳ lạ.” Tiểu Ly chui đầu thoát khỏi cánh tay của Chu Sa, đôi mắt trong suốt sáng ngời nghi hoặc nhìn sườn mặt phiền muộn của nàng.

“Không có gì. Mau đi giúp Lâm thẩm chuẩn bị đồ đi, ngày mai là tiệc mừng thọ của lão phu nhân, phải làm cho thật chu đáo.”

“Vâng.” Tiểu Ly không rõ ý của Chu Sa, nhưng trong lòng nàng chợt nảy sinh một suy nghĩ. Không biết người quan trọng nhất của nàng là người nào, nhưng tiểu thư của nàng chắc chắn là người mà nàng không thể bỏ mặc.



Nàng vẫn nhớ năm đó quê nàng đổ một trận tuyết lớn, khiến toàn bộ hoa màu bị chết. Nàng đói bụng đứng ở góc đường, nhìn người qua đường đi lại không ngớt, kéo theo những thi thể cứng ngắc, hôm nay là ca ca hàng xóm, ngày mai là Trương thẩm nhà ở cuối đường.

Mẫu thân đưa cho nàng một cái bánh bao đã đông cứng rồi ngã xuống đống tuyết bên cạnh phụ thân, nặng nề ngủ, mặc cho nàng gọi thế nào cũng không tỉnh lại.

Nàng quấn chặt chiếc áo rách rướt rộng thùng thình trên người, ngấu nghiến nhét chiếc bánh bao đông cứng vào miệng, dáng vẻ chật vật như con thú non bị bỏ đói lâu ngày. Nhưng vì ăn quá vội, miếng bánh quá cứng mắc trong cổ làm nàng đau đến nức nở, lúc đó nàng chợt nhớ tới nụ cười hiền từ của phụ thân, nhớ tới mẫu thân thường nấu đồ ăn ngon cho mình.

“Phụ thân, mẫu thân…” Nàng nắm cổ, cố gắng đẩy miếng bánh cứng xuống. Nàng không muốn nằm trên đống tuyết lạnh giá mãi không tỉnh như mẫu thân và phụ thân, nàng muốn… sống.

Đúng lúc đó, có một tỷ tỷ xinh đẹp mặc váy xanh đi tới, đưa cho nàng một bát canh cứu mạng, cười dịu dàng chìa tay ra trước mặt nàng, “Muội có muốn đi cùng ta không?”

Nàng cọ bàn tay nhỏ bé cáu bẩn trên chiếc áo rách rưới trên người, bàn tay nứt nẻ được tỷ tỷ xinh đẹp nhẹ nhàng cầm lấy, ủ ấm. Tỷ tỷ xinh đẹp cởi áo choàng bên ngoài, phủ lên người nàng, dịu dàng nói với nàng: “Sau này em là người nhà của ta, có được không?”

Nàng ôm chặt tỷ tỷ xinh đẹp, đầu tóc rối bù gục lên cổ tỷ tỷ, hóa toàn bộ tâm trạng trong những ngày này: nỗi bi thương khi cha mẹ rời bỏ, sự khủng hoảng trước cái chết, nỗi sợ hãi với cơn đói thành nước mắt, chảy ra.

Khoảnh khắc đó, nàng biết, nàng có nhà.

*

Hai ngày sau, tiệc mừng thọ sáu mươi của lão phu nhân Tần phủ được tổ chức.

Bởi vì lần này Tần phủ đã chuẩn bị từ sớm, cho nên bữa tiệc mừng thọ nhìn rất tao nhã, không hề xuất hiện tiếng người ồn ào.

Tiệc mừng thọ lần này của Tần lão phu nhân cũng không quá phô trương, chỉ bày biện hai bàn tiệc rượu, khách mời đến chúc thọ cũng là vài người quen biết mà Tần gia thường lui tới.

Tần lão phu nhân thay bộ đồ mới khiến cả người rất có sức sống, vẻ mặt tươi cười ngồi trên chủ vị, thỉnh thoảng cười nói với khách khứa, nhưng mắt lại thường xuyên nhìn ra cửa chính. Cặp mắt kia đã xuất hiện màu đục của tuổi tác, lại như có như không mà lóe sáng, khiến người ta nhìn mà thấy sợ.

“Nay là đại thọ của Tần lão phu nhân, Khai Phong phủ Triển Chiêu/ Bạch Ngọc Đường đến chúc thọ, chúc lão phu nhân Thái Sơn không già, mỗi năm một trẻ, phúc hải vô biên thêm tuổi vững vàng[3].”

Cùng với tiếng nói đồng thanh của hai nam tử, hai bóng người một lam một trắng đột ngột xuất hiện trước cửa ra vào. Đến khi mọi người nhìn rõ khách mới tới, nhận ra họ là ai, không khỏi hít vào một hơi.

“Kia là Miêu Thử tranh chấp huyên náo cả nước đều biết thời gian trước, Ngự Miêu Triển Chiêu và Cẩm Mao Thử Bạch Ngọc Đường sao? Thể diện của Tần lão phu nhân cũng thật lớn, lại được hai người họ cùng đến chúc thọ…”

“Tần gia buôn bán đúng là càng lúc càng lớn, lại mời được hai vị đại quan…”

Bạch Ngọc Đường nghe không sót một chữ những lời bàn tán của khách khứa, gương mặt lạnh lùng khẽ nhíu. Hắn liếc sang Triển Chiêu, nhẹ gật đầu với y, rồi theo Triển Chiêu đi vào đại đường.

“Hai vị đại nhân nể mặt đến tệ xá thật là vinh dự cho thảo dân. Mời ngồi, mời ngồi. Chu Sa, mau mang thêm hai bộ bát đũa lên.”

Hai người vừa qua cửa, Tần lão phu nhân đã ân cần mời ngồi xuống bàn chủ, quy củ phân đồ ăn, dâng trà. Triển Chiêu vẫn luôn khiêm tốn, ôn hòa như lời đồn, đối xử với người dưới của Tần gia cũng rất lễ độ.

Bạch Ngọc Đường ngồi bên cạnh Triển Chiêu, tuy không nói gì nhưng cũng không gây chuyện, chỉ lặng lẽ dùng bữa, uống rượu.

Mọi người thấy vậy cũng có suy nghĩ muốn lấy lòng, Bạch Ngọc Đường lạnh lùng liếc mấy người lấy cớ chúc thọ để tiếp cận mình, chậm rãi uống rượu, nhưng vẫn không nói lời nào, chỉ là ánh mắt như có như không đảo qua nữ quyến của Tần lão phu nhân, nhìn Ngưng Bích và Tần Tử Câm.

Tần lão phu nhân nghe mọi người dùng đủ những lời tốt đẹp chúc thọ, nếp nhăn trên mặt vì nụ cười mà càng thêm sâu.

Bữa tiệc được một nửa, Ngưng Bích đột nhiên khom người rời tiệc, lấy lý do là không thể uống rượu. Tần lão phu nhân bận rộn tiếp đón đối tác buôn bán của Tần gia đến chúc thọ, cũng không để ý.

Nhưng vẻ mặt của Chu Sa lại trở nên khác thường, cẩn thận đỡ Ngưng Bích nhìn có vẻ lảo đảo đi vào hậu viện.

Bạch Ngọc Đường nhìn bóng lưng mỗi lúc một xa của hai chủ tớ, đặt chén rượu xuống, trao đổi một ánh mắt với Triển Chiêu, sau khi nhận được ánh mắt khẳng định của Triển Chiêu, mắt hơi rũ xuống.



Một cơn gió lướt qua, thổi tung bức rèm trên hành lang, nhất thời chắn mất tầm mắt của mọi người. Đến khi rèm hạ xuống, bạch y nãy giờ lặng lẽ ngồi uống rượu bên cạnh Triển Chiêu đã không thấy đâu nữa.

Khách khứa vẫn xôn xao trò chuyện, nâng cốc chúc mừng, không ai phát hiện nơi này đã thiếu đi một người. Chỉ có nữ tử thanh y ngồi đối diện buồn rầu nhíu mày.

Tác giả có lời muốn nói: Cuối cùng sắp tới đại án rồi.

Editor chú thích:

[1] Hán Việt: Bạch ngọc đường tiền nhất thụ mai, kim triêu hốt kiến sổ hoa khai. Là hai câu thơ trong bài ‘Xuân nữ oán’ (Nỗi oán mùa xuân của cô gái) của Tưởng Duy Hàn.

Nguyên văn Hán Việt:

Bạch ngọc đường tiền nhất thụ mai,

Kim triêu hốt kiến sổ hoa khai.

Nhi gia môn hộ trùng trùng bế,

Xuân sắc nhân hà nhập đắc lai?

Bản dịch của mình:

Trước nhà bạch ngọc một đóa mai

Sớm nay chợt thấy hoa bừng nở

Nhà nàng cửa khóa, then cài lớp

Xuân sắc sao vào được đến đây?

[2] Hán Việt: Đan tâm bích nguyệt chiếu tinh không, thần tinh bạn nguyệt ngân hà gian.

[3] Hán Việt: Thái Sơn bất lão niên niên mậu, phúc hải vô cùng tuế tuế kiên.

- -----oOo------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK