Lúc đầu Trần Ngộ thật sự rất buồn ngủ nhưng người yêu đã đánh bay cơn buồn ngủ của anh, bây giờ anh vừa tỉnh táo vừa ‘có hứng’ nữa. Hiện tại đã gần mười hai giờ, điều này vi phạm nghiêm trọng đến đồng hồ sinh học của ông chủ Trần. Lúc trước anh hay mở white noise nhưng hôm nay anh không gấp đi ngủ. Anh nằm ngửa nhìn người đàn ông trước mặt, nói: “Em không ngủ được.”
“Cần hỗ trợ giấc ngủ không?” Luật sư Mạnh vừa nói vừa nhìn anh một lượt từ đầu đến chân, Trần Ngộ co một chân mà không đáp lời.
Mạnh Đình Xuyên lại cúi người bế Trần Ngộ lên, lúc này anh mới đưa tay ra.
Không biết có phải do nằm trên giường không nhưng Mạnh Đình Xuyên khi bế anh thấp hơn trước một chút. Sự khác biệt nhỏ xíu này mang đến cho ông chủ Trần cảm giác rằng trợ lí giấc ngủ đặc biệt kiêm chủ nợ của anh cũng muốn anh phải ‘làm việc’ để trả nợ.
Phải mất ba mươi phút để xả nước đầy bồn và hơn một giờ tiếng sau thì bọn họ mới ra khỏi phòng tắm. Trần Ngộ được Mạnh Đình Xuyên đỡ ra khỏi bồn, ôm ngang như cá mắc cạn trần truồng quấn chiếc khăn tắm lớn, lau khô người rồi nhét vào trong chăn.
Khi ra khỏi nhà tắm, anh còn đang suy nghĩ gì đó nhưng vừa chạm vào gối là anh đã ngủ thiếp đi, ngày hôm sau thức dậy anh mới nhận ra mình không mặc gì.
Bây giờ đã gần tám giờ, anh dậy muộn hơn mọi ngày một chút, luật sư Mạnh cũng chưa dậy. Bọn họ chỉ buông một lớp rèm để ánh nắng có thể lọt vào nhưng cũng không quá sáng.
Ông chủ Trần cân nhắc nhiều yếu tố lặng lẽ vén một góc chăn định đi lấy quần áo, nhưng anh còn chưa xuống giường thì đã nghe luật sư Mạnh nói: “Quần áo ở trên ghế đẩu cuối giường. Tối hôm qua anh vừa mang ra là em đã ngủ rồi.”
Giọng Mạnh Đình Xuyên vẫn còn hơi ngái ngủ, sau khi ngủ cùng nhau, Trần Ngộ mới biết luật sư Mạnh ngủ không sâu. Khác với anh, Mạnh Đình Xuyên ngủ nông và rất dễ tỉnh giấc. Nếu ngủ chưa đủ, luật sư Mạnh thường sẽ nướng trên giường nhưng cũng không quá lâu, thường thì anh chỉ nằm thêm năm phút rồi dậy.
Thế là Trần Ngộ lại nằm xuống, chờ Mạnh Đình Xuyên dậy rồi dậy chung.
Mười phút sau, Mạnh Đình Xuyên vẫn còn nằm, Trần Ngộ khó hiểu gọi anh: “Đình Xuyên ơi?”
Mạnh Đình Xuyên mở mắt ra túm lấy người bên cạnh, vốn định hôn nhưng lại phát hiện cảm giác trên tay có hơi lạ nên dừng lại: “Em còn chưa mặc đồ vào à?”
Nụ hôn chào buổi sáng ấm áp lập tức thay đổi, Trần Ngộ lúng túng cuộn chăn lui ra ngoài: “Anh lại ngủ đó hả?”
“Ừ.” Luật sư Mạnh mệt mỏi nói: “Tối hôm qua anh phải gọi quốc tế.”
Trần Ngộ lờ mờ nhớ ra đúng là có chuyện này. Bọn họ vừa nằm xuống được một lúc là luật sư Mạnh đã đứng lên và đi ra ngoài. Làm nghề này kiếm được nhiều nhưng chịu khổ cũng nhiều, Trần Ngộ tạm thời không quan tâm đến quần áo, hỏi: “Anh ngủ nữa không?”
“Không.” Mạnh Đình Xuyên ngồi dậy trêu: “Anh mà không dậy nữa thì sẽ có người trốn trên giường một ngày đấy.”
Không đúng, nếu anh ta nằm tiếp thì Trần Ngộ chắc chắn sẽ dậy chuẩn bị bữa sáng. Bữa ăn gần nhất của bọn họ là mười ba, mười bốn tiếng trước, trong thời gian đó lại còn tiêu hao năng lượng nhiều như vậy.
Trần Ngộ đáp một tiếng, tiếp tục cuộn mình trong chăn và nhìn người yêu đứng dậy.
Anh không biết mình nên cảm thấy thế nào, tối qua bọn họ rõ là đã thẳng thắn với nhau trong ánh đèn chứ không phải bóng tối, luật sư Mạnh nhắc đến chuyện ‘có qua có lại’ với anh. Anh hoàn toàn được người này dẫn dắt, cái gì nên nhìn, cái gì không nên nhìn anh cũng đã nhìn thấy hết; cái gì nên sờ, cái gì không nên sờ anh cũng đã thấy rõ.
Luật sư Mạnh có một nốt ruồi ở mặt trong của đường nhân ngư ở bên phải bụng dưới, cơ bắp rắn chắc sờ vào rất thích, nếu anh siết cơ lại thì người hơi cứng, Trần Ngộ lơ đãng nghĩ thầm và không cảm thấy ngạc nhiên khi anh ta có thể dễ dàng nhấc bổng mình lên.
Ông chủ Trần nửa chừng hối hận nên muốn quỵt nợ, luật sư Mạnh lập tức thả anh vào bồn tắm để tự xử. Trần Ngộ vén chăn lên nhìn, quả nhiên khắp người anh đều có dấu vết từ dưới xương quai xanh và xuống đến thắt lưng… Anh không biết trên cổ có gì không.
Trần Ngộ không nhớ nữa, khi được làn nước nhẹ nhàng bao bọc cơ thể, da thịt áp sát vào nhau, anh còn chẳng thể phân biệt rõ nhiệt độ của Mạnh Đình Xuyên hay nhiệt độ nước. Hai người cùng hít thở, trái tim họ cùng chung nhịp đập, và bọn họ say đắm cùng nhau…
Ông chủ Trần xoa mặt và không nghĩ nữa. Sau khi Mạnh Đình Xuyên vào phòng tắm, anh nhanh chóng mặc quần áo rồi vào theo. Luật sư Mạnh vừa đánh răng xong, anh cầm bàn chải, nhìn bạn đời qua gương rồi nhường đường cho Trần Ngộ.
Trần Ngộ soi gương, trên cổ anh đúng là có dấu nhưng không rõ ràng lắm, so với những dấn ấn trên cơ thể thì luật sư Mạnh hẳn đã nương tay ở vị trí này.
Đánh răng xong, Trần Ngộ bóp một ít bọt cạo râu vào lòng bàn tay, sờ thấy bọt hơi giống bọt sữa nên nghịch mấy lần để nặn ra hình dáng một con thỏ. Sau đó, anh đưa Mạnh Đình Xuyên xem mà như đang dâng một báu vật.
Tuy có hơi trẻ con nhưng luật sư Mạnh cũng không ghét. Anh nhích mặt lại gần, Trần Ngộ đặt con thỏ lên mặt người yêu rồi nặn con thỏ thứ hai. Nhớ tới video latte art xem tối qua, anh bỗng cảm thấy kì quặc thế nào ấy…
“Sao vậy?”
“Dạ không có gì.” Trần Ngộ lắc đầu: “Tối qua em xem được cái video latte art hay lắm.”
Bọn họ cùng nhau dọn vườn đến quá trưa mới tới toàn nhà Lão Ngân. Quán hôm nay không quá bận rộn, Trần Ngộ trả vài đơn mang đi và vẽ miễn phí con thiên nga cho một vị khách.
Anh nhớ lại video tối qua, đưa cho Tiểu Lam xem và hỏi cô tại sao bình luận của anh lại biến mất.
Tiểu Lam cười nhạo: “Sếp, anh nói cái gì vậy, có khi nào bị người ta chặn hay xoá bình luận không?”
“Anh đã hỏi người ta vẽ sao mà được chi tiết như vậy, sau đó anh thấy có người trả lời ‘bạn có thể…’ nhưng lúc anh nhấp vào thì lại biến mất.”
“Tài khoản nào ạ?”
“Em xem giúp anh đi.” Trần Ngộ mở điện thoại, Tiểu Lam đi tới xem và bày ra vẻ mặt ‘thì ra là thế’: “Hoá ra là người này.”
“Sao vậy?”
“Ông chủ à, anh bỏ theo dõi đi. Hai ngày nay nó mới dính phốt vì nó có phải barista đâu, thợ làm bánh đó anh.”
Trần Ngộ không hiểu, Tiểu Lam giải thích thêm: “Anh nói có người trả lời anh nhưng anh không thấy phải không? Chắc người ta nói nó dùng kem đấy.”
“Kem?” Trần Ngộ chợt hiểu vì sao anh cảm giác kì quặc, bởi lẽ kết cấu bọt sữa trong video hơi lạ. Anh hỏi: “Là nó dùng kem chứ không dùng bọt sữa à?”
Tiểu Lam gật đầu: “Anh thấy nó có dám để quá trình vẽ lên không? Cái đầu lọc trông cũng nặng nữa.”
Ông chủ Trần bây giờ đã hiểu thế nào là kịch bản trên Internet rồi, anh hỏi: “Vậy mà cũng được hả?”
Độ ổn định của kem và bọt sữa hoàn toàn khác nhau, trong cửa hàng cũng có nhiều món bỏ thêm kem. Bỏ kem vào túi bắt kem rồi cho lên cà phê và trang trí là một ý tưởng sáng tạo, nhưng trục lợi từ ý tưởng này thì khác hẳn với latte art.
Trần Ngộ không có hứng thú nữa, Tiểu Lam lại nói: “Ông chủ, nếu anh muốn giao lưu học hỏi thì tháng sau có cuộc thi đó?”
Nhờ thông tin từ Tiểu Lam mà Trần Ngộ đã biết sơ sơ về cuộc thi này. Địa điểm tổ chức rất gần – ngày thành phố Tây Phủ. Tuy nhiên, cuộc thi này trông chẳng khác gì mấy cuộc thi anh từng tham gia hồi trước khi mở quán cà phê.
Lần đầu anh tiếp xúc với cà phê là ở quán bar. Bartender không chỉ pha chế rượu mà còn pha chế các loại đồ uống, khách muốn uống cà phê thì đương nhiên bọn họ sẽ làm. Sau đó, anh dần lấn sân sang lĩnh vực kinh doanh này.
Không giống pha chế rượu, anh không có thầy chỉ dạy ở lĩnh vực này. Anh tự học và học hỏi, giao lưu với những người khác, vì vậy anh đã từng tham gia rất nhiều cuộc thi tương tự. Lần tranh tài này vẫn là latte art 2D truyền thống chứ không phải kĩ thuật 3D mà anh ấy đặc biệt quan tâm trong thời gian gần đây.
Trần Ngộ lắc đầu: “Thôi bỏ đi.”
Nếu rảnh rỗi như vậy thì chẳng thà sửa sang lại khu vườn ở nhà. Ngày mai bọn họ phải ghé làng đại học, bởi lẽ giáo sư Lâm hay tin bọn họ đang chăm vườn thì gọi bọn họ ghé nhà lấy ít phân bón hữu cơ, nhân tiện ăn với nhà một bữa cơm.
Ba chị em bà Hoàng đã đi du lịch nước ngoài và đăng rất nhiều ảnh trên vòng bạn bè, nhà Vân Vân chỉ ghé chơi vào cuối tuần nên giáo sư Lâm ở nhà một mình. Vì vậy, Trần Ngộ và Mạnh Đình Xuyên không mua nhiều quà cáp, bọn họ ghé trường đón ông vì ông không lái xe.
Giáo sư Lâm quả nhiên có kinh nghiệm gieo trồng phong phú. Nghe bọn họ nói muốn tự cải tạo đất, ông lập tức hướng dẫn rất nhiều, nội dung cốt lõi là đất cần dưỡng chất, phân hữu cơ tốt hơn phân vô cơ, bọn họ trồng rau thì càng nên dùng phân hữu cơ.
Trước khi bọn họ ra về, ông mang một chiếc túi dệt lớn từ trong sân và nói: “Cha thấy vườn của bọn con khá rộng, chất đất không tốt lắm nên cần chăm sóc cẩn thận. Mấy cái này lên men rồi nên có thể dùng luôn.”. truyện đam mỹ
“Nhiêu đây có khi không đủ đâu, nếu không đủ thì cứ ghé đây. Cha còn một đống mới ủ nữa, trời nóng nên lên men nhanh lắm.”
Trần Ngộ gật đầu cảm ơn, định đưa tay nhận lấy thì Mạnh Đình Xuyên đã cầm trước. Trần Ngộ không để ý, về đến nhà anh đã nhanh chóng xuống xe lấy bịch phân hữu cơ nhưng Mạnh Đình Xuyên gọi ngăn anh: “Để anh làm cho.”
Trần Ngộ hơi khó hiểu: “Nặng lắm ạ?”
“Không.” Mạnh Đình Xuyên buồn cười nhìn anh: “Em không biết phân hữu cơ là gì à?”
Lần này Trần Ngộ xanh mặt: “Không dùng được hay sao anh?”
Mạnh Đình Xuyên nhớ lại: “Hẳn là phân thỏ.”
Trần Ngộ thở phào nhẹ nhõm, nghe nói phân của động vật ăn cỏ không nặng mùi lắm, đã lên men nên chắc không sao. Mạnh Đình Xuyên nói: “Em không muốn dùng thì cứ để đó đi, hoặc để anh làm cho.”
Trần Ngộ lắc đầu: “Thôi cứ dùng đi. Thầy Lâm nói dùng cái này dưỡng đất tốt mà nhỉ?”
Nói là vậy nhưng đến lúc dùng thì Trần Ngộ vẫn có chút do dự đeo găng tay làm vườn vào, cầm lấy cái xẻng nhỏ, mở túi ra rồi lại nao núng nhìn luật sư Mạnh: “Hay là anh làm đi…”
Anh thay đổi thất thường như vậy khiến luật sư Mạnh phải cười.
Trần Ngộ cũng có chút xấu hổ. Anh chưa từng làm việc này bao giờ, có lẽ là do hồi mới mang phân bón về, Mạnh Đình Xuyên không cho anh chạm vào nên anh càng muốn thử hơn, này là đúng nghĩa được voi đòi tiên.
Dù là mối quan hệ như thế nào thì khi ở bên nhau vẫn phải có sự tương xứng, không thể vì người ta yêu chiều mình mà ném hết tất cả những thứ dơ bẩn và hôi hám cho người ta được. Nếu làm vậy thì quá là bất công.
Anh lắc đầu: “Cứ để em…”
Trần Ngộ lại nao núng, Mạnh Đình Xuyên nắm lấy cổ tay anh: “A Ngộ à.”
“Dạ?”
“Em có thể tự tin hơn.”
Trần Ngộ khó hiểu nhìn anh, chẳng lẽ tự tin sai người yêu đi xúc phân thỏ?
“Chuyện gì cũng được.” Mạnh Đình Xuyên dường như biết anh đang nghĩ gì: “Đừng khách sáo với anh, em muốn làm gì thì làm, em muốn anh làm gì thì nói với anh.”
“Nếu sợ anh thiệt thòi thì kêu anh một tiếng cho dễ nghe xem nào.” Thấy Trần Ngộ còn do dự, Mạnh Đình Xuyên nhéo cổ tay anh, bâng quơ nhắc nhở: “Giống đêm hôm trước ấy…”
Trần Ngộ vừa cảm thấy tội lỗi vì mình được voi đòi tiên nên muốn làm luật sư Mạnh vui, nhưng đêm hôm trước… Đêm hôm đó hỗn loạn quá, nhất thời anh không nhớ nổi Mạnh Đình Xuyên đã nói gì.
Gần đây anh thường gọi ‘Đình Xuyên’, mấy cách gọi khác thì Trần Ngộ không tiện nói lúc ban ngày ban mặt, thậm chí là khi bọn họ đang đứng trong sân nhà và không có người ngoài ở đây.
Anh chẳng hiểu sao luật sư Mạnh trông nghiêm túc mà đôi khi lại hư như vậy, nói theo cách của anh ta thì đây là ‘trả lãi’. Mạnh Đình Xuyên còn dám trả treo: “Em có thấy chủ nợ nào dám chê tiền lãi không?”
Trần Ngộ không còn gì để nói, thậm chí còn muốn nói anh mau chóng thu hồn vốn đi.
Ông chủ Trần vốn cho rằng mình đã trải đời, anh có thể lạnh lùng và tàn nhẫn với người ngoài nhưng lại không thể xuống tay với Mạnh Đình Xuyên. Anh không thể ‘kêu anh một tiếng cho dễ nghe’ chứ cũng có thể nói gì đó.
Anh liếc nhìn ngoài sân, khi chắc chắn đã không có ai thì tìm đường tắt rồi ngẩng đầu chạm vào khóe môi luật sư Mạnh, sau đó cúi đầu nói: “Em thích anh…”
Lần tỏ tình đầu tiên trong đời của ông chủ Trần, tuy rất nhỏ nhẹ và không rõ lắm nhưng Mạnh Đình Xuyên vẫn hiểu. Anh không đáp, Trần Ngộ nghĩ anh không nghe được thì lại ngẩng đầu nhìn anh thêm lần nữa.
“Ừ, anh nghe mà.” Mạnh Đình Xuyên nhẹ nhàng mà trịnh trọng đáp lại: “Anh cũng thích em.”
Tim Trần Ngộ đập thình thịch, trước kia bọn họ đã từng hôn nhau, cũng đã chạm vào nhau nhưng tại sao khi nói ra mấy lời này, anh vẫn cảm thấy căng thẳng như vậy?
Cổ họng anh khô khốc không nói nên lời nên chỉ có thể gật đầu đáp lại.
“Hình như em cần được hạ nhiệt.” Mạnh Đình Xuyên cười khẽ và nhéo vành tai anh. Tay luật sư Mạnh hơi nóng, anh vuốt ve người yêu từ bên cạnh đến sau gáy, không biết có hạ nhiệt không hay lại tăng nhiệt độ lên.
Mặt Trần Ngộ càng nóng hơn.
“A Ngộ à, em cứ…” Mạnh Đình Xuyên dừng lại, ngẫm nghĩ một chút rồi nói “Ngây thơ như vậy, anh càng không thể không ‘bắt nạt’ em.”