Sau khi cuộc tranh tài chấm dứt, các thuyền dần dần tản đi. Gió vẫn thổi, nhưng biển rộng vắng người dường như cũng bắt đầu bình tĩnh lại, không còn cảm giác nghẹt thở như ban nãy.
Tiếp theo đương nhiên là lễ trao giải.
Trên bãi cát, ba tuyển thủ đứng đầu lần lượt bước lên bục, nhận huy chương từ tay ban tổ chức, đội ngũ dự thi còn lại cũng được trao bằng chứng nhận thành tích.
“Tách!”
Mọi người lãnh thưởng xong, thợ chụp ảnh đến chụp chung cho cả đoàn một tấm, giải đua thuyền nghiệp dư thế giới lần này đến đây là kết thúc.
Lúc tàn cuộc, Đỗ Yến Lễ cố ý dắt Đan Dẫn Sanh đi vào một con đường vắng, không có khán giả và phóng viên. Bình thường đối phó với họ đã đủ lắm rồi, lúc nghỉ phép anh muốn được thoải mái một chút.
Gió thỉnh thoảng lại cuốn tung khiến cát bay vào người. Đỗ Yến Lễ đang hưởng thụ sự yên tĩnh sau không khí tranh đấu, mãi đến khi phát hiện Đan Dẫn Sanh đi bên cạnh mình có vẻ rầu rĩ không vui.
Đỗ Yến Lễ hỏi: “Sao thế?”
Đan Dẫn Sanh canh cánh trong lòng: “Còn nửa thân thuyền thôi là được hạng nhất rồi…”
Đỗ Yến Lễ an ủi đối phương: “Thứ hạng không quan trọng, quan trọng là… quá trình.”
Đan Dẫn Sanh từ chối chén súp gà (1) độc hại này: “Nhảm nhí, lúc làm hạng mục anh có bảo với nhân viên của anh rằng kết quả không quan trọng, quan trọng là quá trình không?”
Đỗ Yến Lễ bình chân như vại: “Hiện tại đang nghỉ phép, cho nên hữu nghị số một, thi đấu số hai.”
Đan Dẫn Sanh: “…”
Hắn phục sát đất với lý do vạn năng của Đỗ Yến Lễ!
Hai người tiếp tục đi, nhưng Đỗ Yến Lễ phát hiện sau khi được anh an ủi, tâm trạng Đan Dẫn Sanh cũng không khá hơn chút nào.
Hắn vẫn ỉu xìu, hơn nữa còn sắp tiến vào giai đoạn buồn héo úa.
Bình thường đối phương đâu có tính ganh đua cao đến thế? Hẳn phải có một nguyên nhân đặc biệt nào đấy…
Đỗ Yến Lễ hơi ngạc nhiên, quyết định thử thăm dò một chút: “Huy chương bạc trong giải nghiệp dư quốc tế cũng không tồi, đủ để chứng minh thành tích của chúng ta.”
Đan Dẫn Sanh lời ít ý nhiều: “Không phải chuyện đó.”
Đỗ Yến Lễ: “Em thích đua thuyền hả? Nên em muốn đạt huy chương vàng?”
Đan Dẫn Sanh: “Chẳng liên quan gì đến đua thuyền cả, đây là lần đầu tiên chúng ta hợp tác thi đấu, em chỉ muốn giành được giải thưởng cao nhất tặng anh thôi.”
Đỗ Yến Lễ: “…”
Đan Dẫn Sanh: “…”
Đan Dẫn Sanh chợt bừng tỉnh!
Hắn vô cùng hối hận, thiếu điều muốn khâu miệng mình lại, nói được làm được thì gọi là đẳng cấp phong độ, còn nói được mà không làm được thì chỉ là chém gió mà thôi.
Đan Dẫn Sanh nhanh chóng vớt vát: “Ý em là, mạnh cỡ hai ta mà hợp tác thì đương nhiên chỉ xứng với huy chương vàng. Đạt giải thấp hơn thấy thiếu thiếu sao ấy, đáng lẽ phải đứng nhất mới đúng…”
Đỗ Yến Lễ bỗng nghiêng người.
Anh vịn vai Đan Dẫn Sanh, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn vào khóe môi hắn.
Qua chốc lát, Đỗ Yến Lễ hài lòng khi thấy cái người giấu đầu hở đuôi kia đã hoàn toàn câm nín.
Vì vậy anh chấm dứt nụ hôn, trước khi tách ra còn không quên liếm liếm khóe miệng người ta.
Ừ, mùi vị vẫn tốt như trước.
Đỗ Yến Lễ xác nhận với Đan Dẫn Sanh: “Đã là sở thích thì tôi không quan tâm đến thứ hạng, cứ cố gắng hết sức là được. Nếu em muốn đưa huy chương vàng cho tôi, em có thể tự làm rồi tặng tôi, tôi cũng sẽ rất vui. Đúng rồi, bình thường em có ăn kẹo không?”
Đan Dẫn Sanh vừa hãi hùng vừa ngơ ngác.
Hãi hùng vì Đỗ Yến Lễ thế mà lại hôn hắn ngay giữa nơi công cộng, động tác lả lơi thế này phải để hắn làm mới đúng, cũng ngơ ngác không hiểu tại sao Đỗ Yến Lễ lại hỏi vậy. Dù gì hai người cũng đã chung sống một thời gian, đừng nói có ăn kẹo không, hắn mặc quần lót màu gì Đỗ Yến Lễ phải biết rõ như lòng bàn tay chứ.
Hắn buồn bực trả lời: “Không, sao anh lại hỏi thế?”
Đỗ Yến Lễ tự nhiên đáp: “Miệng em ngọt lắm, nên tôi thấy hơi lạ.”
Đan Dẫn Sanh: “…???”
Khoan đã, lão lưu manh này!
Cuộc thi kết thúc, chưa đầy một tuần nữa là bọn họ phải quay về cuộc sống bận rộn.
Đỗ Yến Lễ vẫn nhớ Đan Dẫn Sanh từng nhắc đến Paris, phá lệ hỏi hắn còn muốn đến đó không. Nếu đối phương muốn, anh có thể thay đổi lịch trình, cùng đi với hắn.
Đan Dẫn Sanh không thèm suy nghĩ nhiều, trực tiếp từ chối đề nghị này.
Lúc trước thấy chán là do vẫn chưa cua được Đỗ Yến Lễ. Giờ mọi việc đã đâu vào đấy, hai người còn có bao nhiêu kỉ niệm đẹp trên đảo này, sao phải làm chuyện thừa thãi đó.
Thời gian đã thiếu thì chớ!
Trong những ngày ít ỏi còn lại, Đỗ Yến Lễ quyết định đặt một dấu chấm hoàn mỹ cho chuyến đi này.
Anh bao nguyên một khu nhỏ có căn nhà bằng gỗ rộng lớn, bên cạnh có bể bơi, phía trước là sân golf và sân bóng rổ mini, đằng sau là bãi cát trồng cây cọ.
Mỗi sáng sớm khi mặt trời vừa ló dạng, hai người cùng ra sân golf chơi hoặc ra bãi biển đắp cát, sau đó hoàng tử và hoàng tử rời khỏi “lâu đài”, dạo bộ trên đường phố náo nhiệt.
Chạng vạng, cả hai ngồi trong phòng ăn dưới đáy biển vừa thưởng thức bữa tối, vừa ngắm nhìn các loại cá to nhỏ hoặc sinh vật màu sắc rực rỡ bơi lội giữa dòng nước xanh.
Đến đêm, tấm chăn trắng muốt phủ lên giường thành hình cuộn sóng. Gió thổi khiến lá cọ kêu xào xạc, âm thanh của biển gần trong gang tấc, ánh sáng dịu dàng của bầu trời đầy sao. Giữa khung cảnh ấy chẳng ai muốn kiềm chế, Đỗ Yến Lễ hôn Đan Dẫn Sanh đang nằm bên cạnh mình.
Không khí bỗng chốc nóng bỏng.
Ôm lấy cơ thể quen thuộc, da thịt mượt mà dán sát vào nhau, dục vọng gần như đồng thời sinh sôi, biến thành lửa cháy hừng hực, lan khắp toàn thân.
Ánh sao rơi xuống mặt nước, mưa tạnh mây tan, thể xác và tinh thần vẫn còn du đãng nơi thiên đường sau khoái cảm cực hạn, Đan Dẫn Sanh vừa biếng nhác vừa cương quyết vòng tay qua eo Đỗ Yến Lễ, ôm anh vào lòng.
Lúc đang làm bị Đỗ Yến Lễ ôm, lúc làm xong lại ôm Đỗ Yến Lễ, vô cùng công bằng, vô cùng bình đẳng, lòng tự trọng đàn ông của hắn vô cùng thỏa mãn.
Ngoài cửa sổ, đường chân trời đã có ánh sáng trắng nhàn nhạt.
Sau cuộc ân ái, cơn buồn ngủ dâng lên như thuỷ triều. Đỗ Yến Lễ cũng thấm mệt, anh mặc Đan Dẫn Sanh muốn làm gì thì làm, mãi đến khi bên tai nghe thấy thanh âm của đối phương: “10 giờ sáng mai anh bay hả?”
Đỗ Yến Lễ: “Ừm.”
Đan Dẫn Sanh: “Em còn tưởng anh sẽ bay thật sớm, tranh thủ về đi cày chứ.”
Đỗ Yến Lễ nhắm mắt lại, khẽ ngáp: “Hết cách, ai bảo có người thích ngủ nướng quá, làm lỡ mất thời gian của tôi.”
Tiếng cười nhỏ tức khắc vang lên, Đỗ Yến Lễ cảm giác cổ mình bị cắn một cái.
Đỗ Yến Lễ: “…”
Anh vẫn không mở mắt ra, ung dung thong thả vươn tay qua cổ hắn, để hắn cuộn người lại rồi kéo vào ngực mình, đoạn nghĩ thầm: Con hổ con này càng lúc càng giống mèo hoang nhỏ…
“Lần này đi biển nên tôi không mang nhiều áo cao cổ.”
Vậy càng tốt!
Đan Dẫn Sanh cổ vũ đối phương: “Bị người khác nhìn thấy thì cứ nói là em cắn, em tuyệt đối không phủ nhận đâu.”
Tán gẫu câu được câu chăng, hai người đều yên lặng một hồi.
Qua chốc lát, Đan Dẫn Sanh lại lên tiếng, giọng nói có vẻ hờ hững: “Sau khi trở về chúng ta vẫn sẽ như cũ à?”
Lần này, Đỗ Yến Lễ mở mắt ra.
Anh hiểu được khúc mắc trong lòng Đan Dẫn Sanh, đáp: “Sau khi trở về tôi sẽ bận rộn hơn, những chuyện này em cũng biết rồi. Tôi không chắc mấy giờ mới xong việc, nhưng trừ những lúc đi công tác, tôi đều về nhà nghỉ ngơi.”
Đan Dẫn Sanh nhướng mày: “Thói quen tốt, cố gắng duy trì.”
Đỗ Yến Lễ có ý khác: “Ngủ đi, ngày mai cũng sẽ giống vậy.”
“Ừm.”
Đan Dẫn Sanh nhắm mắt lại, chuẩn bị ngủ.
Từng tế bào cơ thể đều kêu gào mệt mỏi, nhưng tinh thần hắn lại tỉnh táo, khiến hắn rơi vào trạng thái muốn ngủ mà không ngủ được.
Không có nguyên nhân gì cả, chỉ là chút cảm xúc mơ hồ kỳ lạ cứ vương vấn trong lòng hắn mấy hôm nay.
Cuối cùng kỳ nghỉ này cũng kết thúc rồi.
Ngày mai bọn họ phải về nước, trở lại cuộc sống quen thuộc.
Khi Đỗ Yến Lễ kết thúc kỳ nghỉ, bắt đầu làm việc, anh ấy có còn dáng vẻ giống như bây giờ không?
Người bên cạnh đã thiếp đi.
Đỗ Yến Lễ cũng nhắm mắt lại.
Anh mơ một giấc mơ đơn giản, trong mơ, anh ôm một viên trân châu chìm xuống đáy biển, bốn phía xung quanh đều là nước xanh mênh mông. Viên trân châu trong lòng anh quả là bảo bối, không chỉ xua tan hơi lạnh và giữ ấm, nó còn có thể giúp anh hít thở dưới đáy biển.
Anh vô cùng hứng thú với viên trân châu này, đang định nghiên cứu một cách tỉ mỉ tường tận, đáy biển tĩnh lặng đột nhiên nổi sóng, cuốn trôi anh khỏi mộng cảnh!
Đỗ Yến Lễ mở mắt ra, di động đặt trên đầu giường đang rung lên bần bật, trên màn hình sáng rực là dãy số điện thoại quen thuộc.
Thư ký của Đỗ Yến Lễ gọi cho anh vào lúc 5 giờ sáng.
Đỗ Yến Lễ cầm điện thoại, ấn nút tắt chuông.
Tiếp đó, anh quay lại nhìn Đan Dẫn Sanh, người nọ ngủ rất say, không bị tiếng chuông đánh thức. Thấy vậy, anh mới xuống giường, nhẹ nhàng kéo tay Đan Dẫn Sanh, lặng lẽ ra ngoài nghe máy: “Chuyện gì?”
Âm thanh kích động của cô thư ký từ đầu dây bên kia truyền đến: “Giám đốc Đỗ, hạng mục lần trước cuối cùng cũng có hồi âm rồi! Đối phương đồng ý gặp chúng ta, còn gửi cả thời gian và địa điểm cụ thể nữa!”
Đỗ Yến Lễ: “Bao giờ?”
Nghe cô thư ký trả lời xong, Đỗ Yến Lễ đáp: “Tôi biết rồi, cô gọi máy bay đi, 5 tiếng nữa chúng ta gặp.”
Gió thổi tan lớp sương mù dày đặc giữa không trung, để lộ ánh sáng dịu dàng nơi phương xa.
Đỗ Yến Lễ quay vào trong, chọn một bộ quần áo trong tủ, sau đó vào nhà tắm chỉnh trang lại. Anh làm rất nhẹ nhàng, không để bất cứ tạp âm nào làm phiền người nọ.
Cuối cùng, Đỗ Yến Lễ bước về phòng ngủ.
Anh viết một tờ giấy cho Đan Dẫn Sanh, ghi lý do mình phải đi trước.
Tiếng ngòi bút sàn sạt có lẽ là âm thanh rõ ràng nhất giữa buổi đêm yên tĩnh.
Đỗ Yến Lễ nhanh chóng viết xong, anh đặt tờ giấy ở đầu giường, cẩn thận chặn dưới chân đèn bàn, sau đó nhìn Đan Dẫn Sanh, dém chăn cho hắn, rồi nhẹ nhàng hôn lên má đối phương.
Ca-nô đã đến nơi, Đỗ Yến Lễ quay người rời đi.
3 tiếng sau, bầu trời lộng gió bừng sáng.
Đan Dẫn Sanh ngáp một cái, tỉnh dậy, đầu tiên là tìm người bên cạnh.
Bàn tay đưa ra chạm vào khoảng không, Đỗ Yến Lễ đi đánh răng rồi sao?
Hắn nhắm mắt lại, mơ màng gọi: “Yến Lễ? Yến Lễ?”
Không ai trả lời, chắc anh ấy đang ở bãi biển.
Đan Dẫn Sanh mở mắt, ngái ngủ chạy ra bờ cát: “Yến Yến ơi…”
Bãi biển vắng lặng.
Ánh nắng vẫn rực rỡ, lá cọ vẫn xanh biếc như lúc ban đầu. Mà trong nhà gỗ, ngoài sân vườn, trên khu đảo nhỏ này đều chẳng thấy bóng dáng ai.
Đan Dẫn Sanh bối rối.
Hôm qua đã nói sẽ đi cùng mình mà…?
————————————————
(1) Súp gà: Ý chỉ bộ sách “Súp gà cho tâm hồn” – Chicken soup for the soul. Bộ sách bao gồm những câu chuyện triết lý nhân văn để truyền cảm hứng cuộc sống.