Trong thư phòng yên tĩnh, hai ngươi nhìn nhau. Nam Yên lên tiếng, "Phàm, chàng định như thế nào, truyền ngôi cho ai bây giờ?", nàng bất giác giơ tay sờ cái bụng hơi nổi lên một xíu, con trai còn chưa ra đời, truyền cho ai đây.
"Ta cung không biết nữa, việc này ta chưa từng nghĩ tới. Nếu phải làm thần tiên mà bỏ Khinh quốc, ta làm không được".
"Nhưng mà, nếu chàng không làm thần tiên thì sẽ không sống được với ta trọn đời", nàng vừa nói mà nước mắt đã tuôn rơi. Nàng không muốn phải rời xa hắn.
Khinh Duật Phàm thấy nàng khóc mà đau lòng, ôm nàng vào lòng, hôn lên từng giọt nước mắt của nàng, "Nàng đừng lo, cũng đừng suy nghĩ nhiều, cứ để cho ta lo. Việc bây giờ của nàng là chăm con thật tốt, hãy đi uống thuốc mà nhạc mẫu đưa cho đi".
"Hứa với ta, làm thần tiên nha", nói nàng ích kỷ nàng chấp nhận,chỉ cần có hắn, nàng chấp nhận bị người đời khinh bỉ.
"Được, ta hứa với nàng, ta sẽ mãi mãi ở bên nàng và con", việc này hãy xử lý sau vậy, bây giờ Yên nhi đang xúc động, hắn không thể nói tiếp.
Ông cậu Thiên đế đang định bày mưu gì thế này, nàng phải lên thiên cung một chuyến mới được.
Nửa đêm, sau khi xác định hắn đã ngủ say, nàng nhấc tay chân đang ôm nàng ra, đắp mền cho hắn thì biến mất.
Nhưng nàng không biết, sau khi nàng biến mất thì hắn mở mắt, suy tư trầm ngâm.
Đến cổng trời, hai tên lính canh cửa thấy bóng dáng nhỏ nhắn đang đi tới đây, sau khi thấy mặt nàng thì cười vui vẻ, "Là Nam Yên nha đầu đây mà, hoan nghênh trở lại".
"Cảm ơn, ta đi đây".
Lúc này hai đứa bé lại tỉnh dậy nói chuyện với nàng, "Mẹ, mẹ".
"Con dậy rồi à?".
"Vâng, mà mẹ đang làm gì vậy, sao không nghe thấy tiếng của cha".
"Mẹ con đang trên trời".
"Thiệt ư, anh trai, mình đang ở trên trời đây".
"Hai con im lặng một tý, mẹ có việc phải làm".
"Dạ".
Đường đi tới chính điện rất đẹp, phong cảnh hữu tình mây bay đầy đường. Nhưng nàng cũng không có tâm tình để thưởng thức, nàng phải nhanh chóng quay về trước khi hắn tỉnh lại, nếu không cái mông nàng sẽ chịu trận mất.
"Tiểu Yên?".
"Vương mẫu, người khỏe không?".
"Nha đầu này, đến bây giờ mới chịu lên thăm ta".
"A di, người đừng trách con, cũng tại Thiên đế phạt con thôi", nàng bĩu môi trẻ con.
"Thế nên con giận ta vì vậy mới không lên nữa, nha đầu giận dai".
"Thôi mà, có ông cậu ở đây không a di?".
Vương mẫu xoa đầu Nam Yên, cười nói, "Tiểu Yên, cậu con không có ở đây, a di bồi con".
"Được lắm, dám trốn, hừ. A di, người có biết hai tháng nữa lão công của con được chuyển giao không?".
Vương mẫu kéo nàng ngồi xuống ghế, phất tay kêu cung nữ mang đồ lên, tay bà xoa xoa bụng của nàng, "Tiểu Yên, bụng con mấy tháng rồi?".
"Gần ba tháng rồi, đúng rồi, a di, người mau nói chuyện đi".
"Bảo bảo, con có khỏe không?".
Lúc này bụng Nam Yên bị đạp hai cái, sau đó còn phát ra tiếng nói, "Mẹ, mẹ, ai vậy?".
Vương mẫu cũng bị giật mình, sau đó quay sang hỏi nàng, "Tiểu Yên, là bụng con đang nói chuyện ư?".
Nàng cười tít mắt, xoa xoa bụng, "Vâng, tuy rằng không biết tại sao nhưng hai bảo bảo biết nói chuyện khi được một tháng".
"Thật kỳ diệu, bảo bảo, bà là dì của mẹ các con".
"Chào bà".
Nam Yên sực nhớ tới chuyện chính, liền nắm tay Vương mẫu, "A di, người đừng đánh trống lảng, mau nói cho con biết chuyện này là như thế nào?".
Bà thở dài một đợt, rồi nói, "Tiểu Yên, thật ra mọi chuyện Mặc Diễm đã nói đầy đủ cho con nghe rồi, nhưng điều kiện để chuyển giao đó là chiến đấu".
"Chiến tranh ư? Hai tháng nữa?".
"Đúng vậy, hai tháng nữa, sẽ có chiến tranh nổ ra, và người ra trận phải là Khinh Duật Phàm, hắn phải gắng sức chiến đấu để chiến thắng nhưng vẫn phải hy sinh. Sau đó sẽ được chuyển xuống Diêm phủ, chờ đợi xử lý rồi được nâng lên hạng tiên".
Đầu Nam Yên bùm nổ, hắn phải chết ư, tuy biết rằng hắn sẽ không sao nhưng nàng vẫn khó chịu trong lòng, điều kiện này quá ác độc.
"Ai, ai là người đặt ra vậy? Có phải quá ác độc không, con không muốn thấy cảnh Phàm phải hy sinh".
"À, là cậu của con đó, ông ấy nói rất kịch tính".
"Cái gì? Kịch tính, ông ta cũng quá đáng lắm rồi, a di, dì truyền lời lại cho con, ông hãy chờ đó", nói xong liền nhún người biến mất.
Ở đâu đó trong điện, một người đàn ông trung niên bước ra, ho khụ khụ, "Nó đi rồi à".
"Phải, nó nhắn lại với chàng là ông hãy chờ đó".
"Ừ, ta đã nghe".
"Nhưng mà chàng làm vậy có đúng không, khổ thân nha đầu".
"Ta làm vậy rất nhẹ nhàng đó, nếu không nể tình hắn là lão công của nha đầu đã cho một trận sét đánh hắn cho rồi".
"Để nha đầu đó nghe được thì chàng coi chừng đó, nó sẽ đá chàng một phát bây giờ".
Ở hoàng cung, Nam Yên bước chầm chậm tới giường, giở mền ra, nằm xuống, đinh nhắm mắt lại thì có một lực đạo mạnh mẽ quay cuồng đem nàng áp đảo xuống dưới thân.
"Aa, Phàm, chàng làm ta giật cả mình".
"Nàng đi đâu, hử?", một trận hôn dài rơi xuống mặt nàng.
"Ưm, nhột quá, chàng dừng lại, ta nói là được. Ta đi hỏi Thiên đế".
"Ừ, nàng hỏi được gì?".
"Ta, ta nghe được chàng sẽ phải hy sinh trong một trận chiến xảy ra trong hai tháng nữa, như thế mới danh chính ngôn thuận lên hàng tiên ban".
Thấy hắn trầm ngâm không nói, nàng biết hắn đã biết rồi.
"Mặc Diễm đã nói cho ta biết".
"Tại sao chàng không nói cho ta biết?", báo hại nàng phải lén lút trốn đi, rốt cục cũng bị phát hiện.
"Ta không muốn nàng phải thấy ta chết, nhưng nếu đó là cách duy nhất ở bên nàng thì ta sẽ làm bất kì giá nào".
Nam Yên cảm động, nàng đưa tay vòng lên cổ hắn, chủ động hôn, "Vậy còn chuyện ngôi vị?".
"Nàng yên tâm, ta đã có cách".
"Nói ta nghe đi mà, Phàm".
"Nàng hối lộ cho ta, ta sẽ nói chàng nghe".
"Hối lộ hả? Tiền, châu báu?".
"Vi phu chỉ nhận hối lộ là lão bà thôi".
Nam Yên đánh lên lồng ngực hắn, "Đừng giỡn nữa, bảo bảo sẽ biết".
"Không sao, nàng nhỏ tiếng một chút, tụi nó sẽ không biết đâu".
Không biết quần áo của hai người thoát từ lúc nào, hắn hôn nàng. Hôn từ xương quai xanh tới cái bụng hơi to, rồi xuống nơi rậm rạp kia. Nàng rên lên một cái, hắn đã cho một ngón tay vào rồi, vì mang thai nên rất nhạy cảm, mới đó đã chảy đầy nước.
"Phàm, xin chàng, đừng đùa giỡn ta nữa".
"Yên nhi, muốn tự đến".
Nàng đỏ mặt, nhìn Khinh lão nhị mà lòng thầm kêu, TMD sao nó to quá vậy, tuy đã làm nhiều lần nhưng nàng ngượng vẫn ngượng. Nhưng hắn tra tấn nàng quá, nàng nhịn không được giơ hai chân thon ra kẹp chặt hông của hắn, đưa mông tới gần vật nóng rực ấy mà cọ xát. Lý trí Khinh Duật Phàm mất tiêu, cầm em nàng nhẹ nhàng tới. Hai người liền rên lên thoải mái, phải nói từ lần nàng mang thai đã ba tháng, hắn phải cấm dục, bây giờ được "khai trai" nên phấn khởi nhưng vẫn nhẹ nhàng.
Ngoài cửa sổ, ánh trăng chiếu xuyên qua vào trong phòng, trên giường có đôi nam nữ dùng tiết tấu nguyên thủy nhất để nói lên tình yêu của họ.
Thể lực của Khinh Duật Phàm và Nam Yên bình thường là đồng nhất. Hắn luyện võ nên cường tráng, nàng là tiên nên thể lực có là gì, nhưng mà hiện nay nàng mang thai nên mệt, hắn lại bị cấm dục lâu như vậy, nàng chống đỡ không nổi nên ngất đi. Hắn thấy vậy nên liền chạy nước rút, rên lên một tiếng rồi rút ra, ôm nàng đi tắm, lau khô người nàng. Ôm lại trở về giường, hắn ôm nàng, hôn lên vầng trán mịn,
"Ngủ ngon, Yên nhi"