Phòng chờ khám bệnh đầy ắp người, không chỉ chỗ ngồi đầy, cơ hồ không còn chỗ đặt chân. Sở Tấn tới gặp một vị bác sĩ họ Lâm rất nổi danh, những người bệnh nghe tiếng mà đến từ khắp thiên hạ, nhất định phải đăng ký trước thời gian một tuần lễ mới có thể được chuyên gia như ông khám, nếu không phải Sở Tấn tìm quan hệ, cũng không có biện pháp nào.
Trên đời này không có ai thích xem bệnh, trên đỉnh đầu mỗi người đều che phủ mây mù, kiềm chế buồn bực chờ đợi, nâng điện thoại di động cho hết thời gian, vẻ mặt tái xanh.
Thời điểm bọn họ đến là mười giờ, còn phải chờ, bọn họ thêm số, số thứ tự hai mươi mốt.
Không chỗ ngồi, phải đứng chờ, trong chốc lát, ba ba ngóng ngóng gọi anh: "Quân Quân, ở đây có chỗ ngồi, lại đây, con ngồi chờ."
Sở Tấn nhìn cha mẹ tóc bạc, làm sao không ngại ngùng mình thì ngồi, lại để cha mẹ đứng, anh nói: "Cha ngồi đi, cha lái xe lâu như vậy, chắc là mệt rồi, ngồi xuống nghỉ ngơi một chút đi. Con khá tốt, ngày hôm nay không có không thoải mái. Con không suy yếu như vậy."
Hai người đẩy tới đẩy lui, Sở Tấn thoáng nhìn một ông lão chống gậy bên cạnh, tóc trắng phơ, quay đầu đỡ ông rồi nói: "Ông ơi, ông ngồi đi."
Ông lão kia không chối từ, nói cám ơn sau đó ngồi xuống.
Cha Sở rất không cao hứng: "Con cả chỗ ngồi cũng phải bướng bỉnh một hơi, sao lại cứng đầu như vậy."
Mẹ Sở hòa giải: "Hai cha con các người đời trước có lẽ là quặng lưu huỳnh và KNO3 chuyển thế, chỉ cần cùng một chỗ là ngay lập tức nổ tung. Thầy Sở, tôi nhớ trên xe của thầy không phải có một cái ghế nhỏ dùng để ngồi câu cá sao? Ông có thể đem ra dùng a."
Mỗi bệnh nhân đều hi vọng bác sĩ có thể khám cho mình đủ lâu, ít nhất nửa giờ, như vậy mới đáng giá bọn họ giống như đánh trận đến bệnh viện xếp hàng đợi khám bệnh.
Sở Tấn đợi đến mười hai giờ, cuối cùng cũng đến lượt mình, anh mang tới tờ bệnh án khám ở hai bệnh viện lúc trước, báo cáo kiểm tra, cuối cùng cũng gặp được bác sĩ Lâm, năm nay khoảng hơn bốn mươi gần năm mươi tuổi, một bên con mắt đã có đồi mồi, tướng mạo có chút hung ác.
Chủ nhiệm Lâm nhìn những tư liệu anh mang đến một chút, cau mày, hỏi anh: "Phát hiện hơn một tháng trước? Bác sĩ không bảo cậu mau chóng nằm viện trị liệu? Có kê thuốc cho cậu uống không?"
Sở Tấn chột dạ nói: "Có, nhưng tôi... Lúc đó không muốn trị liệu. Tôi chỉ uống thuốc giảm đau."
Bác sĩ Lâm thở dài, nghiêm mặt, hỏi anh mấy vấn đề, viết xong bệnh án, lại lấy ra rất nhiều đơn kiểm tra, để cho anh làm kiểm tra từ đầu lại một lần.
Sở Tấn được cha mẹ xách đi, chạy đến các phòng xét nghiệm máu, chụp hình, siêu âm B, chụp cộng hưởng từ (MRI), vân vân, đều đi một lần, phảng phất như tiến hành một chiến dịch.
Báo cáo của bọn họ đặc biệt khó khăn, không biết tại sao, mỗi lần đều chờ đến chờ đi khi trong phòng chỉ có mấy người bọn họ, nhiều lần còn bị bác sĩ gọi đi chụp lại một lần nữa.
Trước sau mất hết ngày, lại đi tìm bác sĩ Lâm.
Chủ nhiệm Lâm chau mày, nhiều lần nhìn kết quả kiểm tra của anh, hình chụp và các loại báo cáo, thần tình nghiêm túc, nói tạm thời không thể cho anh biết kết quả chính xác.
Sở Tấn đã tự mình nghĩ thông, anh nói: "Trị không được tôi cũng có thể tiếp thu, thưa chủ nhiệm."
Chủ nhiệm Lâm nói một cách uyển chuyển: "Vấn đề của cậu bây giờ không phải là có trị được hay không, tôi nghi ngờ... Ừm, bây giờ còn chưa xác định... Tôi tìm một bác sĩ khác xem cho cậu một chút, bây giờ cô ấy còn chưa có rảnh, tôi và cô ấy bàn bạc có kết quả rồi sẽ lập tức liên lạc với cậu."
Sở Tấn lòng hơi thấp thỏm, nhưng suy nghĩ thêm, xấu nhất chẳng qua cũng chỉ là chết, có cái gì để sợ.
Mới vừa từ bệnh viện rời đi, Sở Tấn lập tứ bị cha anh mắng.
{Truyện được edit bởi HuynhJJ. Được post duy nhất tại Wordpress, Sweek: HuynhJJ. Những nơi post ngoài HuynhJJ đều là ăn cắp.}
Cha Sở nói: "Cái gì gọi là "Trị không được cũng có thể tiếp thu"? Con đã đáp ứng cha cái gì? Đã quên mất rồi sao?"
Ông tàn bạo mà uy hiếp: "Con đừng nghĩ cho chúng ta chút tiền dưỡng già là được, không cần dùng tới."
Sở Tấn hơi chán chường: "Cha, nói thì nói như thế... Nhưng có một số việc cũng không phải cần ý chí là lập tức có thể thay đổi, làm sao có nhiều kỳ tích như vậy. Con cảm thấy nên có dự tính xấu nhất sẽ tương đối tốt hơn, ví dụ như tình huống hơi hơi tốt hơn so với dự định, không phải là một chuyện tốt sao?"
Nhưng mà trong tình huống bình thường, thời điểm bạn nghĩ mình đã gặp hết những chuyện bết bát nhất trên đời, vận mệnh sẽ nói cho bạn biết, đó kỳ thực còn chưa phải ranh giới cuối cùng của mình, bạn còn có thể thảm hơn nữa.
Sáng ngày thứ hai, cấp dưới của chủ nhiệm Lâm gọi điện thoại thông báo Sở Tấn đến bệnh viện.
Sở Tấn không kéo dài, bọn họ thuê nhà trọ ở bên cạnh bệnh viện, sau mười phút lập tức chạy tới bệnh viện.
Ngày hôm nay chủ nhiệm Lâm không ngồi khám, mà ở phòng làm việc khu nằm viện.
Bên cạnh chủ nhiệm Lâm có một nữ bác sĩ xa lạ, sau khi nhìn thấy Sở Tấn đến, thì nói với nữ bác sĩ: "Ầy, chính là cậu ấy."
Sau đó giới thiệu cho Sở Tấn: "Đây là bác sĩ Trần."
Sở Tấn lễ phép chào hỏi, nhưng anh nhớ thời điểm đăng ký phòng này cũng không có bác sĩ nào họ Trần, bác sĩ Trần này từ phòng nào đến?
Biểu tình của hai người Chủ nhiệm Lâm và bác sĩ Trần đều nghiêm nghị, làm cho Sở Tấn chán ngán thất vọng, chắc là kết quả không tốt rồi.
Bác sĩ Trần cũng không có hàn huyên với anh, vừa đến đã nói với anh: "Bây giờ làm thêm một lần siêu âm màu, tôi làm cho cậu, bây giờ tôi dẫn cậu đến đó."
Bác sĩ Trần tự mình dắt Sở Tấn đến phòng siêu âm màu.
Sở Tấn phát hiện còn rất nhiều người chờ ở bên ngoài, thì ra là anh chen ngang, quá ngượng ngùng, anh nhìn thấy những người ngồi chờ ở hành lang đều là những người phụ nữ có thai bụng đã lớn.
Anh lại giành khám trước với mấy người phụ nữ có thai, chuyện này làm Sở Tấn càng thêm xấu hổ.
Bác sĩ vốn đang làm nhiệm vụ nhìn thấy bác sĩ Trần, kêu lên một tiếng chủ nhiệm. Sở Tấn rất kỳ quái, bác sĩ Trần cũng là chủ nhiệm sao? Chủ nhiệm của phòng nào a?
Bọn họ tiến vào phòng siêu âm màu, đóng cửa, kéo màn.
Bác sĩ Trần đứng ở bên cạnh máy, nói với Sở Tấn: "Nằm thẳng, vén quần áo lên, lộ ra bụng, hơi kéo quần xuống một ít."
Sở Tấn ngoan ngoãn nghe theo, anh lặng lẽ nhìn biểu tình của bác sĩ Trần, lông mày bác sĩ Trần càng nhíu càng chặt.
Kiểm tra nửa giờ, bác sĩ Trần mới nói: "Được rồi. Nhưng khoan hãy đi, tôi sẽ thảo luận với chủ nhiệm Lâm."
Sau đó lại chờ thêm một giờ.
Chủ nhiệm Lâm và chủ nhiệm Trần gọi Sở Tấn đi.
Chủ nhiệm Lâm nói một hơi những câu Sở Tấn nghe không hiểu lắm, cái gì phân hoá tế bào chưa phân hóa tế bào, cho nên thế nào thế nào, sau đó kết luận: "... Tình huống lúc trước của cậu xác thực rất dễ dàng phán đoán sai, tôi cũng là lần đầu tiên nhìn thấy tình huống như cậu."
Sở Tấn hỏi: "Cái gì phán đoán sai? Chủ nhiệm ông có thể nói rõ một chút hay không."
Chủ nhiệm Lâm nói: "Nói tóm lại, kết quả kiểm tra lần trước ở bệnh viện của cậu là chẩn đoán sai, cậu không có mắc bệnh nan y."
—— Cậu không có bệnh nan y.
Đầu Sở Tấn đột nhiên trống rỗng, sửng sốt hồi lâu, rồi hỏi: "Bác sĩ, ông nói cái gì?"
Chủ nhiệm Lâm khẳng định cho anh biết: "Cậu không có bệnh nan y."
A??? Sở Tấn cảm thấy quá hoang đường, hoang đường đến mức trong khoảng thời gian ngắn anh không có gì để nói.
Chẩn đoán sai? Mẹ nó đó là chẩn đoán sai?! Anh bởi vì cái kết quả này, bỏ công việc, xài hết tiền để dành, bây giờ lại nói cho anh biết chỉ là chẩn đoán sai? Anh còn bởi vì chuyện này màvcúi đầu với cha.
Cha mẹ Sở Tấn ở bên cạnh, bọn họ so với Sở Tấn thì vui vẻ hơn nhiều.
Cha Sở sung sướng đến phát rồ, mừng đến phát khóc, lau nước mắt nói: "Cha đã nói đi xem thêm mấy bệnh viện nữa, con còn không muốn..."
Mẹ Sở cao hứng xong, bắt đầu tức giận: "Bệnh viện con khám lúc trước đã xảy ra chuyện gì? Mạng người quan trọng cũng có thể khám sai!"
Nhưng vẻ mặt chủ nhiệm Lâm không hề thoải mái: "Thế nhưng..."
Cả nhà bọn họ trong nháy mắt lại lo lắng đề phòng.
Sở Tấn hỏi: "Thế nhưng cái gì? Kiểm tra ra tôi mắc phải bệnh khác?"
Chủ nhiệm Lâm nói: "Cũng không phải, cậu rất khỏe mạnh... Thế nhưng thân thể của cậu có chút đặc biệt, cũng bởi vì nguyên nhân này cho nên mới chẩn đoán sai."
Sở Tấn hỏi: "Làm sao vậy?"
Chủ nhiệm Lâm nhìn chủ nhiệm Trần một chút, chủ nhiệm Trần đưa ra bức ảnh siêu âm màu vừa nãy, đặt ở trước mặt Sở Tấn, Sở Tấn thấy trong hình đen trắng trắng đen, anh hoàn toàn xem không hiểu, chủ nhiệm Trần mở miệng nói: "Cậu không có bệnh nan y, thế nhưng cậu mang thai."
Cái gì?
Sở Tấn không thể tin vào tai của mình.
Chủ nhiệm Trần nói cái gì? Bà nói "Mang thai" sao? Hay chỉ là từ đồng âm với mang thai thôi.
(怀孕 huáiyùn: mang thai)
Anh là nam a!
Nói anh mắc bệnh nan y còn đáng tin hơn so với mang thai?
Chủ nhiệm Trần rất nghiêm túc mà nói: "Cậu mang thai khoảng năm tuần, cậu xem điểm nhỏ này, chính là thai nhi, bây giờ còn rất nhỏ."
Sở Tấn sửng sốt đã lâu, nhìn chằm chằm hình vẽ, nói: "Chuyện này... Đây không phải là trò đùa chứ?"
Chủ nhiệm Trần lắc đầu nói: "Chuyện này sao có thể đùa với cậu?"
Sở Tấn hỏi: "Cũng có thể, nhưng là, tôi là đàn ông a, làm sao tôi có khả năng mang thai a?"
Chủ nhiệm Trần nói: "Trên phương diện y học, thân thể con người cũng không được tìm tòi nghiên cứu hoàn toàn... Xác thực, theo những trường hợp thông thường mà nói, đàn ông không thể mang thai, nhưng cậu bây giờ chính là mang thai. Cũng bởi vì cậu là một người đàn ông có thể mang thai, tôi đoán cũng bởi vì chuyện này cho nên mới có thể chẩn đoán sai."
Sở Tấn tiếp tục hỏi: "A? Tôi... Tôi, tôi từ nhỏ đến lớn cũng không cảm thấy thân thể mình có vấn đề, tại sao trước đây không kiểm tra được?"
Chủ nhiệm Trần nói: "Tình huống của cậu nếu không tỉ mỉ kiểm tra cũng sẽ không phát hiện, nên dễ dàng chẩn đoán sai. Theo suy đoán chủ quan của tôi, hoóc-môn trong thân thể cậu thay đổi cũng là theo chu kỳ, chu kỳ có thể khá dài, lúc thường đều bình thường, chỉ có một đoạn thời gian sẽ không bình thường, trùng hợp vào hai tháng trước cậu kiểm tra ngay lúc chu kỳ không bình thường."
Sở Tấn: "..."
Chủ nhiệm Lâm nói: "Cho nên, Sở tiên sinh, tình huống này của cậu dùng chuyên môn của tôi cũng không có cách nào xử lý, tôi sẽ giao cho chủ nhiệm Trần."
Sở Tấn im lặng trong chốc lát, tỉnh táo hơn chút, mới hỏi: "Chủ nhiệm Trần là bác sĩ khoa nào?"
Chủ nhiệm Trần tự mình trả lời: "Khoa sản."
Sở Tấn: "..."