• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

[38] Bạch Tiểu Đường bị đét mông mới có thể ngoan

Cùng ngày hôn lễ, Thường Hành cùng Bạch Tiểu Đường ngồi trên sô pha đánh nhau, ầm ĩ đến độ Thường Cửu nhìn không được, đá mông Alpha hỏi giỡn cái gì.

Thường Hành nắm chặt tay Bạch Tiểu Đường chật vật trả lời: "Em ấy cảm thấy chim tốt hơn tay."

"Chỗ nào với chỗ nào chứ......" Thường Cửu nhịn không được bật cười, "Chuyện trên giường về phòng làm có được không?"

Bạch Tiểu Đường thừa dịp Alpha nói chuyện với đại ca, nâng chân liều mạng dẫm dục căn Thường Hành. Thường Hành chật vật tránh né đến một bên, kéo tay cậu đè người trên sô pha miễn cưỡng mới đè được.

"Anh, em không quản được em ấy." Thường Hành thở hồng hộc oán giận, "Lại không thể đánh, lại không thể mắng, không khỏe thì em cũng không nỡ thao, làm thế nào bây giờ?"

"Tự mình nghĩ cách." Thường Cửu nghe vậy giơ báo lên che mặt.

Thường Hành nhéo nhéo mông Bạch Tiểu Đường, người này lập tức bắt đầu điên cuồng giãy giụa, trong cổ họng khò khè khò khè thở dốc.

Alpha nhất thời chán nản, ấn Bạch Tiểu Đường trên đùi "Bốp bốp bốp" đét mông, chỉ đánh vài cái thấy cậu không hé răng mới thu tay lại.

Thường Cửu đặt báo lên đùi, nhìn hai người họ "A" một tiếng: "Đủ rồi đấy."

Thường Hành đánh xong, xách Bạch Tiểu Đường vào lòng hôn hôn: "Ngoan chưa?"

Omega che lại mông rầm rì, cũng không thèm nhìn tới mặt Thường Hành, ngược lại buồn bực trừng ngón tay Alpha, nhe răng trợn mắt như là muốn tùy thời nhào lên cắn.

Ngón tay Thường Hành run lên không rõ lí do, theo bản năng giấu ra sau lưng. Bạch Tiểu Đường lúc này mới lưu luyến thu hồi tầm mắt, liếm khóe miệng lại ngắm dục căn Alpha.

"Cửu ca, em phải đưa em ấy về." Thường Hành xách cổ áo Bạch Tiểu Đường đi ra ngoài, "Nếu tiểu Đường ở đây, em chẳng làm được gì, chỉ có thể ôm em ấy làm loạn."

"Anh còn tưởng rằng chú không biết......" Thường Cửu nhẹ giọng nói thầm, lại cầm lấy báo tỉ mỉ đọc.

Thường Hành túm Omega lên xe, gian nan đẩy cậu ra khỏi ngực, dọc theo đường đi cực chậm, không ngừng duỗi tay đẩy Bạch Tiểu Đường đang không ngừng nhào vào. Thật vất vả tới nhà, Alpha rốt cuộc bị ép điên rồi, ấn vai cậu đè lên: "Em rốt cuộc muốn làm gì?"

Bạch Tiểu Đường dán trong lòng Thường Hành không hé răng, sờ soạng túm chặt tay Alpha nhéo một cái.

"Bạch Tiểu Đường, hôm nay anh có chính sự phải làm, về nhà đùa với em có được không?" Lòng Thường Hành lập tức mềm, ôm cậu lên đùi dỗ, "Chờ giải quyết xong chuyện của Cửu ca, em muốn sờ đâu cũng được."

Bạch Tiểu Đường cũng không biết có nghe vào không, mặt ngoài thoạt nhìn an ổn.

Nhưng mà Thường Hành vừa mới đưa người về phòng ngủ, còn chưa đi ra sân, Omega đã mặt đưa đám đuổi theo ra, nặng nề ngã ở trên nền tuyết.

"Bạch Tiểu Đường!" Thường Hành tiến lên ôm cậu ra khỏi đống tuyết.

Omega bị tuyết sặc liều mạng ho khan, cổ áo cũng bị dính không ít tuyết, dính lên làn da lập tức hóa thành nước lạnh lẽo, làm cậu lạnh đến xanh mặt, dán trong lòng Thường Hành run như cái cái sàng.

"Tiểu Đường, sao em lại không nghe lời thế?" Alpha hỏng mất cùng cậu ngồi trên nền tuyết, "Anh...... Anh quản không được em, anh nên bắt em làm thế nào bây giờ?"

Bạch Tiểu Đường vùi mặt lạnh căm căm vào cổ Thường Hành, bất luận Alpha nói gì cũng không chịu rời đi, dù bị đẩy sang một bên cũng chấp nhất dính vào.

Thường Hành đẩy vài lần đau lòng đến chịu không nổi, rốt cuộc vẫn ôm cậu vào lòng, thở dài, lại đưa Bạch Tiểu Đường ủ rũ cụp đuôi trở về chủ trạch.

"Sao lại về rồi?" Thường Cửu thấy họ bật cười, "Hai đứa đánh nhau trên tuyết à?"

Thường Hành chật vật phủi tuyết trên vai, lại giúp Bạch Tiểu Đường lau sạch cổ áo, thấy hốc mắt Omega hồng hồng, nhịn không được ấn đầu cậu vào hõm cổ, thấp giọng biệt nữu rống lên: "Khóc cái gì mà khóc, không phải đưa em về rồi à?"

Bạch Tiểu Đường dán mặt vào cổ Thường Hành nức nở, ủy khuất như thể bị Alpha vứt bỏ.

"Thôi, chú dẫn em ấy vào phòng ngủ của anh đi." Thường Cửu thu súng, thấy họ còn đang ở cửa dính nhau, nhịn không được nhẹ giọng nhắc nhở, "Anh lập tức phải đến Thiệu gia đón người, chú còn nửa giờ."

"Cảm ơn anh." Thường Hành vội vàng chạy lên lầu.

Bạch Tiểu Đường ủy khuất thấy sắc đỏ trong phòng khách thì lại phẫn nộ, như thể người muốn kết hôn không phải Thường Cửu mà là Thường Hành. Alpha vừa mới đưa cậu vào phòng ngủ, Bạch Tiểu Đường lại hung hăng cắn gáy Thường Hành.

"Aiz bảo bối, lâu rồi em không cắn anh." Thường Hành đầu tiên là kinh hỉ xoa đầu cậu, lúc sau mới nhớ kêu đau.

Bạch Tiểu Đường cắn cắn lại rơi nước mắt, Alpha thò lại gần nghe nửa ngày mới nghe rõ cậu đang khóc cái gì.

"Cưới em......" Omega ôm cổ Thường Hành nghẹn ngào, "Rõ ràng là nói cưới em......"

Hóa ra Bạch Tiểu Đường tưởng là hôn lễ của Thường Hành và Thiệu Lan.

"Anh có giấy chứng nhận rồi." Alpha gấp đến độ vò đầu bứt tai, liều mạng giải thích, "Hôn lễ dưới kia chỉ là giả, anh và Cửu ca muốn bắt ba ba trong rọ mà thôi."

Bạch Tiểu Đường không nghe vào, thương tâm muốn chết, lay ống tay áo Thường Hành chết sống không chịu buông tay, trong miệng lẩm bẩm nói: "Cưới em...... Cưới em......"

Alpha dù kiên định cũng bị Bạch Tiểu Đường khóc nát, ôm cậu khổ sở: "Tiểu Đường, anh nhất định sẽ cưới em, em phải tin chứ."

Bạch Tiểu Đường vùi trong lòng Thường Hành hãy còn rơi lệ, nhìn bộ dáng là thật sự bị đả kích, sắc mặt trắng bệch, hốc mắt cũng đỏ lên. Cậu lại nhịn được, khổ sở đến mức tận cùng cũng chỉ nức nở vài tiếng, thân thể lại run đến lợi hại, bắt lấy tay Thường Hành lực càng lớn.

Thường Hành gác cằm trên đầu Omega, giọng khàn không nói nên lời, cuối cùng ôm Bạch Tiểu Đường xuống lầu tìm giấy chứng nhận kết hôn của họ.

Omega thấy giấy chứng nhận thì mắt sáng ngời, ôm trong ngực cuối cùng cũng không khóc, vừa vặn Thường Hành nghe thấy dưới lầu truyền đến tiếng còi ô tô, đành phải cương quyết khóa cửa, rón ra rón rén xuống lầu.

Thường Cửu lái xe chở Thiệu Lan vào Thường gia, Thường Hành thấy hạ nhân đốt pháo trúc, vì thế Omega không nên vào Thường gia xuất hiện ở trong tầm mắt Thường Hành. Lý trí của Alpha thiếu chút nữa tiêu tán hầu như không còn, cũng may Thường Cửu theo Thiệu Lan xuống xe làm hắn bình tĩnh lại.

Đây đại khái là hôn lễ lặng im nhất thế gian, pháo hoa linh tinh tan đi, Thường Cửu cũng không cầm tay Thiệu Lan, cũng không quay đầu lại mà đi vào phòng khách, đi ngang qua Thường Hành thì trong lòng hai người hiểu rõ mà không nói ra trao đổi một ánh mắt.

Thiệu Lan chật vật đứng cạnh xe, thân thích Thiệu gia lục tục vào phòng khách, châu đầu ghé tai nghị luận buổi hôn lễ này. Thường Hành tránh ở sau mấy phóng viên xem náo nhiệt, thưởng thức súng chờ đợi thời cơ.

Ngoài cửa sổ đang mưa, hạt mưa lẫn tuyết rơi xuống mái hiên. Thường Hành sửng sốt một cái, bỗng nhiên cảm thấy có chút buồn cười. Tẩu tử không biết ở đâu, anh họ Thiệu Lan bị ép cưới, cùng với Omega bởi vì bị thương mà không nhận ra hắn, mọi người đều bị vận mệnh hung hăng đẩy ngã, lại trong nháy mắt bị thô bạo chà đạp bên nhau.

Việc Thường Hành có khả năng làm, là không màng tất cả mà kéo Bạch Tiểu Đường về bên người, mà trở ngại duy nhất giữa họ chính là Thiệu Lan sắp bái đường với anh hắn.

Tay Alpha ấn cò súng, ánh mắt lạnh băng đuổi theo thân ảnh màu đỏ kia.

Ngoài phòng bỗng nhiên truyền đến một trận náo động ồn ào, Lan Tiểu Xuyên ướt đẫm vọt vào phòng khách, bánh răng vận mệnh trong nháy mắt một lần nữa chuyển động. Lan Tiểu Xuyên xuất hiện giống như cơ hội họ đã chờ lâu.

Thường Hành bóp cò trước khi Thiệu Lan móc súng ra, mà Thường Cửu ôm lấy Omega của mình, tiếng súng hết đợt này đến đợt khác đánh nát hôn lễ bình tĩnh bên ngoài, phóng viên mơ màng sắp ngủ như là sói ngửi được mùi máu tươi, tinh thần phấn chấn giơ camera xuyên qua mưa bom bão đạn. Mà Thường Hành nương ánh sáng chói lọi, thấy Thiệu Lan che ngực ngã ngồi trên đất, hận ý trong lòng lại không có chút nào vơi —— Omega của hắn, người khí phách hăng hái đó, Bạch Tiểu Đường không sợ trời không sợ đất, chỉ bởi vì người sắp chết đi này, ngay cả Alpha của mình cũng không nhận ra.

"Cho mày chết thì tiện cho mày quá." Thường Hành đi qua, dẫm ngực đầy máu tươi của Thiệu Lan, "Tao muốn lột da rút gân mày......"

Thiệu Lan nhếch môi, phun ra một ngụm máu tươi, run run rẩy rẩy duỗi tay nắm lấy ống quần Alpha.

"Mày muốn nói cái gì?" chân Thường Hành lại dùng một phần lực.

Thiệu Lan kêu rên tê liệt ngã xuống trên mặt đất, đầu ngón tay hơi hơi co rút: "Tao...... Tao hối hận không cắt...... cắt hết...... tuyến thể của nó......"

Lý trí của Thường Hành theo những lời này tan thành mây khói, nòng súng hung hăng kề trán Thiệu Lan: "Mày cũng xứng nói đến tiểu Đường?" Nói xong không chút do dự bóp cò.

"Thường Hành?" giọng Thường Cửu như thể truyền đến từ nơi xa xôi.

"Thường Hành!"

Gương mặt Thường Hành bởi vì bắn máu lên mà hơi hơi chợt lạnh, mờ mịt ném súng đi: "Cửu ca?"

Thường Cửu ôm Omega của mình, trách cứ trừng mắt hắn: "Đi tắm sạch đi."

Alpha cúi đầu nhìn đôi tay đầy máu tươi của mình, rốt cuộc lấy lại tinh thần, chán ghét đá văng thi thể Thiệu Lan, nghe lời anh mình chạy vào phòng tắm, chạy đến nửa đường bước chân đột nhiên dừng lại, kinh hoảng quay đầu lại: "Bạch Tiểu Đường!"

Omega của hắn còn bị nhốt ở phòng ngủ lầu hai.

Thường Hành nghiêng ngả lảo đảo vọt tới lầu hai, ở hành lang đã ngửi tới tin tức tố nồng đậm —— Bạch Tiểu Đường phát tình —— lòng Alpha chìm vào đáy cốc. Trước năm mới Omega vừa uống thuốc ức chế, thời gian ngắn như vậy không thể động dục được, trừ phi có ngoài ý muốn.

"Tiểu Đường!" Thường Hành vừa dùng chìa khóa luống cuống tay chân mở cửa, Bạch Tiểu Đường đã ngã khuỵu xuống.

Alpha ôm cậu quỳ trên mặt đất, ôm ngón tay máu tươi đầm đìa của Omega, trong mắt nhanh chóng tràn ngập tơ máu. Mà Bạch Tiểu Đường hai mắt đẫm lệ mơ hồ nhìn tay dính khói thuốc súng cùng máu tươi của Thường Hành, sợ hãi bò sang một bên.

"Bạch Tiểu Đường......" Thường Hành cắn răng nắm cằm cậu, lôi người đến trước mặt, thấy đỉnh đầu Omega dính máu, mở to hai mắt, không thể tin tưởng, "Bạch Tiểu Đường, em điên à? Em...... Em dùng tay cào cửa, còn lấy đầu đâm?"

Omega lại bị mùi máu trên người Thường Hành dọa sợ tới mức liều mạng lắc đầu, dùng tay chân trốn ra ngoài.

Thường Hành bị cậu đẩy ra, suy sụp dựa vào cạnh cửa che mắt lại không nói một lời, trước mắt không ngừng thoảng qua ngón tay nhỏ huyết của Bạch Tiểu Đường cùng cái trán bị thương, tự trách cùng bi thương toàn hóa thành bất lực thở dài.

Ngoài phòng mưa càng lớn, Omega nhỏ giọng nức nở ôm lấy đầu gối, thường thường co rút ngón tay chồng chất vết thương. Alpha của cậu ngồi cách đó không xa, tay che mắt đã đặt trên mặt đất.

Thường Hành mặt vô biểu tình nhìn trời.

"Tiểu Đường, anh giết người." Alpha trầm mặc hồi lâu, bỗng nhiên bật cười, "Anh giúp em báo thù, em lại càng ghét anh."

Tiếng khóc của Bạch Tiểu Đường hơi ngừng lại, ngẩng đầu nhìn Thường Hành một cái.

"Nhưng em...... Sau khi không nhớ anh nữa, có yêu anh không?" Thường Hành vò tóc, bi thương cong khóe miệng, "Anh cảm thấy em vẫn yêu anh, bởi vì em yêu ảnh chụp của anh, yêu anh trong trí nhớ...... Một khi đã như vậy, em có thể san tình yêu cho anh hiện tại không?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK