• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hầu phủ Trấn Vũ đắc thế trong chốc lát đã trở nên nổi bật có một không hai, tựa hồ áp chế cả Khương gia và lấn át Chu gia, khiến những kẻ quyền quý không ngừng lườm nguýt. Cũng có một vài lời đồn đại rằng Tống Ý Mặc ỷ vào chuyện Tống Ý Thiền là thục phi mà hoành hành ở xưởng dệt may, có ý định dồn ép Khúc Hồng.

Trần thị trung nghe được vài lời đồn liền tới tìm La phu nhân và Tống Ý Mặc. Ông ta khéo léo nói, “Tiểu Hầu gia còn nhỏ tuổi, cứ từ từ mà rèn luyện cho thỏa đáng, tiến nhanh quá ngược lại lại không tốt đâu.”

Tống Ý Mặc vừa nghe nói thế liền biết ông ta đã nghe được mấy lời đồn thổi bên ngoài. Nàng nói, “Thưa bá phụ, ở xưởng dệt may còn có Huệ vương điện hạ, con làm sao có thể hoành hành được? Vả lại, Khúc đại nhân là người của Công chúa Trường Tín, ông ta đâu phải là người dễ chèn ép đâu? Hiện nay có nhiều lời đồn đại chẳng qua chỉ muốn áp chế con, muốn con tự động rời khỏi xưởng dệt may mà thôi.”

Trần thị trung nghe vậy liền nói, “Thì ra là thế.” Nói xong ông ta lại lo lắng, “Có điều người ở xưởng dệt may quá phức tạp, cậu lại vừa nhậm chức, nên đề phòng một chút, đừng để bị người ta lợi dụng.”

Tống Ý Mặc vừa nghe liền biết Trần thị trung đang muốn nhắc nhở mình không chừng là Cảnh Thế Đan muốn chèn ép Khúc Hồng nên mới bày ra kế này.

La phu nhân cũng nghe ra được điều này. Bà lập tức nói, “Xưởng dệt may là nơi kiếm được rất nhiều tiền, Huệ vương điện hạ đương nhiên muốn độc bá. Mà Công chúa Trường Tín cũng chẳng phải người lương thiện. Có miếng thịt béo trong tay, bà ta sao có thể bỏ qua?”

Trần thị trung thắc mắc,”Kỳ quái chính là, vì sao Huệ vương điện hạ và Công chúa Trường Tín không liên thủ với nhau? Bọn họ mà liên thủ thì xưởng dệt may chính là thiên hạ của bọn họ, ai có thể tranh đoạt được nữa?”

Nhớ tới lần trước ở sơn trang Thu Dương Cảnh Thế Đan đã nhờ mình cùng hắn diễn một vở kịch để Thân Hàm Thu xem, Tống Ý Mặc liền nói, “Huệ vương điện hạ muốn liên thủ với Công chúa Trường Tín thì cách tốt nhất là cưới Thân Hàm Thu, nhưng xem thái độ của Huệ vương thì hình như không thích Thân Hàm Thu. Vả lại, mặt khác, trước đây Công chúa Trường Tín vẫn đứng về phe Thái tử và có nhiều lúc o ép Khương quý phi cùng Huệ vương điện hạ, hiện giờ đột nhiên muốn liên thủ với Huệ vương điện hạ, Huệ vương điện hạ khó tránh khỏi có chút khúc mắc và không chịu dễ dàng đi vào khuôn khổ đâu.”

Ở bên kia, Công chúa Trường Tín đợi mãi vẫn không thấy Cảnh Thế Đan tới phủ, trong lòng cũng có chút nghi hoặc. Tình hình thế này mà sao Cảnh Thế Đan vẫn có thể vững vàng được nhỉ?

Khi Công chúa Trường Tín còn đang suy đoán động thái của Cảnh Thế Đan thì có người trong cung đến mật báo, “Công chúa điện hạ, Tống thục phi bị bệnh rồi ạ.”

“Sao lại thế?” Công chúa Trường Tín kinh ngạc hỏi, “Cùng lắm mới chỉ tiến cung được một tháng, sao lại bị bệnh là thế nào? Cô ta bị bệnh gì vậy?”

Người kia nói, “Toàn thân nương nương đều nổi mụn đỏ đến nỗi không thể gặp người khác được. Hoàng thượng đã lệnh cho ngự y tới khám. Ngự y nói là nương nương đã ăn nhầm thứ gì đó và cho uống thuốc nhưng không ngờ thuốc vào đến miệng lại nôn ra, bệnh cũng càng nghiêm trọng ạ.”

Công chúa Trường Tín thở dài, “Rõ ràng là có người ra tay với cô ta rồi. Không biết Hoàng thượng có điều tra ra được gì không?”

Người kia trả lời, “Người thân cận nhất với Tống thục phi gần đây là Tô chiêu nghi. Trong cung có người nghi ngờ có lẽ là do Tô chiêu nghi xuống tay, nhưng con dâu của Tô chiêu nghi là chị của Tống thục phi, theo lý mà nói thì bọn họ sẽ liên thủ chứ không xuống tay với nhau mới đúng.”

Công chúa Trường Tín hỏi, “Không có ai nghi ngờ là do Hoàng hậu nương nương “khoan dung” kia làm sao?”

Người kia cười nói, “Công chúa điện hạ cũng nói Hoàng hậu nương nương là người khoan dung, nương nương sao có thể ra tay được? Từ khi Tống thục phi bị bệnh, Hoàng hậu nương nương vẫn luôn lo lắng và ngày ngày sai người đến hỏi thăm đấy ạ. Hiềm nghi lớn nhất hiện nay chính là Khương quý phi.”

Tiễn người tới báo tin xong, Công chúa Trường Tín ngồi trong thư phòng cười khẽ, “Trò hay lên sân khấu rồi đây!”

Thân Đình gật đầu, “Theo suy luận thì nếu Tống thục phi sinh bệnh mà bị thất sủng, Hoàng thượng sẽ lại một lần nữa sủng hạnh Khương quý phi. Nói thế thì Khương quý phi quả thật là mối hiềm nghi lớn nhất.”

Công chúa Trường Tín trầm ngâm nói, “Nếu quả thật là cô ta xuống tay thì chỉ cần Hoàng thượng muốn điều tra là điều tra ra ngay. Tới lúc đó cô ta sẽ thực sự không còn cơ hội chuyển mình nữa. Khương quý phi ở trong cung đã nhiều năm mà cho tới giờ vẫn oai phong trước mặt Hoàng hậu nương nương, điều này chứng tỏ cô ta cũng không phải ngồi không đâu? Lần này người xuống tay hẳn không phải là cô ta.”

Thân Đình cũng nói, “Cũng đúng, người xuống tay lần này không phải Khương quý phi mà có kẻ xuống tay với Tống Ý Thiền để giá họa cho Khương quý phi. Đây là kế một hòn đá ném hai con chim, có thể đồng thời loại bỏ cả Tống thục phi và Khương quý phi đúng không?”

Công chúa Trường Tín cười nói, “Đúng vậy, người có khả năng xuống tay nhất thực ra chính là Hoàng hậu nương nương.”

Tin Tống Ý Thiền bị bệnh cũng rơi vào tai Hầu phủ Trấn Vũ. La phu nhân và Tống Ý Mặc kinh hãi vội sai người đi tìm hiểu. Không bao lâu, Tống Ý Châu cũng trở về nhà mẹ đẻ nói chuyện với La phu nhân và Tống Ý Mặc, “Con đã nói với tính tình của em Hai thì chỉ sợ không sống được ở trong cung mà. Giờ mới được một tháng mà em ấy đã bị người ta hãm hại rồi.”

La phu nhân hỏi, “Tô chiêu nghi nói thế nào?”

Tống Ý Châu trả lời, “Con đã tiến cung gặp qua Tô chiêu nghi. Tô chiêu nghi nói lần này người bị nghi ngờ nhiều nhất là Khương quý phi. Có điều Khương quý phi đã có con trai làm chỗ dựa, lúc trước lại vẫn được Hoàng thượng tin tưởng. Hoàng thượng chưa chắc đã vì em Hai mà bắt Khương quý phi. Một khi em hai xảy ra chuyện thì Khương quý phi sẽ lại đắc thế, chúng ta cũng lâm vào cảnh nước sôi lửa bỏng ngay.”

Mọi người đang nói chuyện thì Tử Hạ ở bên ngoài bẩm báo, “Phu nhân, có dì Ôn cầu kiến ạ!”

La phu nhân lạnh lùng hừ một tiếng, “Cho bà ta vào!”

Dì Ôn vừa bước vào phòng khách liền quỳ trước mặt đám người La phu nhân. Bà ta vừa khóc ròng vừa nói, “Phu nhân, tiểu Hầu gia, Thuận vương phi, xin mọi người cứu lấy Ý Thiền! Nó ở trong cung không có chỗ dựa, lần này lại bị bệnh, nếu không có ai làm chủ cho thì chỉ sợ sẽ hương tiêu ngọc vẫn mất thôi. Nếu nó không còn thì đối với Hầu phủ cũng không có lợi gì.”

Tống Ý Mặc xua tay, “Dì à, chúng ta cũng đang bàn bạc xem nên giúp chị Hai thế nào, dì đừng khóc nữa!”

Dì Ôn như vừa bắt được phao cứu mạng. Bà ta dập đầu nói, “Tiểu Hầu gia, tiểu Hầu gia, cậu đang được Hoàng thượng trọng dụng, cậu nhất định có cách cứu Ý Thiền.”

Tống Ý Mặc nói, “Muốn cứu được chị Hai thì lúc này phải dùng tới thủ đoạn đặc biệt. Dì đứng lên nói chuyện đi!”

Dì Ôn nghe nói thế liền đứng dậy đi tới trước mặt Tống Ý Mặc.

Tống Ý Mặc thở dài một hơi. Nàng chỉ chỉ một chỗ bên dưới chỗ ngồi của La phu nhân và nói, “Dì ngồi xuống nói chuyện đi!”

Dì Ôn thấy La phu nhân không lên tiếng ngăn cản liền ngồi xuống. Bà ta gấp gáp hỏi, “Tiểu Hầu gia có cách gì vậy?”

Tống Ý Mặc cân nhắc ngôn từ rồi nói, “Chị Hai bị bệnh, người chị ấy muốn gặp nhất chính là dì. Chắc không bao lâu nữa sẽ có người trong cung tới đây truyền triệu dì tiến cung. Dì phải thừa dịp này cứu chị Hai.”

Dì Ôn ngẩn người. Bà ta giương mắt hỏi, “Cứu thế nào?”

Tống Ý Mặc trả lời, “Dì chỉ cần nói với Khương quý phi rằng lúc dì dẫn chị Hai vào phủ đã có sự chuẩn bị. Nếu dì và chị Hai xảy ra chuyện thì người kia sẽ đem kể chuyện trước đây của cha và Khương quý phi ra, khiến cho Hầu phủ Trấn Vũ gặp rắc rối. Hiện giờ chị Hai gặp chuyện không may, dì cũng không sống được, người kia sẽ đem kể chuyện này ra. Việc này sẽ gây rắc rối cho Hầu phủ Trấn Vũ nhưng lại có liên lụy tới Khương quý phi, đến lúc đó bà ta cũng gặp rắc rối theo. Vì thế, dì xin bà ta bảo vệ một mạng cho chị Hai, chuyện năm đó sẽ vẫn như cũ được giữ bí mật.”

Dì Ôn nghe Tống Ý Mặc nói xong liền kinh ngạc cơ hồ nhảy dựng lên. Tiểu Hầu gia sao lại biết lúc bà ta đưa con gái vào phủ đã có sự chuẩn bị?

Tống Ý Mặc lại nhìn về phía Tống Ý Châu, “Việc này còn phải nhờ chị giúp đỡ một phen thì mới có cơ hội thành công.”

Tống Ý Châu nói, “Có việc gì em cứ nói!”

Hơi muộn một chút, Tống Ý Châu liền cáo từ hồi phủ và chuẩn bị tiến cung gặp Tô chiêu nghi.

Mọi người của Hầu phủ Trấn Vũ đều lo lắng tìm hiểu tin tức trong cung. Qua hai ngày, trong cung quả nhiên có người đến Hầu phủ Trấn Vũ tuyên chỉ, nói Tống Ý Thiền bị bệnh và nhớ mẹ đẻ là Ôn thị, Hoàng thượng đã đặc biệt khai ân và phái người tới đón Ôn thị tiến cung gặp mặt Tống Ý Thiền.

Tiếp chỉ xong, Ôn thị chào La phu nhân và Tống Ý Mặc rồi lập tức tiến cung.

Ôn thị vừa tiến cung, Tô chiêu nghi đã sai người đưa bà ta tới gặp.

Vừa thấy Tô chiêu nghi, Ôn thị liền quỳ xuống nói, “Xin nương nương cứu giúp Ý Thiền nhà chúng tôi. Sau này khi ổn thỏa, chúng tôi nhất định sẽ báo đáp ân nghĩa của nương nương!”

Tô chiêu nghi đã cùng Tống Ý Châu thông qua việc này. Bà ta liền nói, “Người có thể cứu Tống thục phi không phải là ta mà chính là bà đó.”

Ôn thị lại nói, “Cũng nhờ nương nương chịu ra tay tương trợ, nếu không tôi cũng không thể gặp được Khương quý phi.”

Tô chiêu nghi gật đầu bảo Ôn thị đứng lên, “Đi theo ta!”

Trong cung Như Tú, Khương quý phi đang phẩm trà thì nghe cung nữ bẩm bảo có Tô chiêu nghi cầu kiến. Bà ta không khỏi kinh ngạc hỏi, “Cô ta tới đây làm gì?” Hỏi xong lại lập tức cười lạnh, “Hiếm có dịp cô ta tới đây, ta thật muốn xem cô ta định giở trò gì? Người đâu, mời Tô chiêu nghi vào!”

Tô chiêu nghi dẫn Ôn thị vào cung Như Tú. Bà ta hành lễ trước rồi mới chỉ vào Ôn thị, “Quý phi nương nương, kỳ thực là người này muốn gặp nương nương.”

“Bà là?” Khương quý phi vừa đánh giá Ôn thị vừa khẽ nhíu mày.

“Thần phụ là Ôn thị, mẹ đẻ của Tống thục phi ạ!” Ôn thị đang lo lắng cho con gái nên khá luống cuống. Bà ta vội vàng bái lạy, “Quý phi nương nương, tôi có lời muốn nói, có điều mấy lời này chỉ có thể nói với một mình Quý phi nương nương thôi ạ.”

Khương quý phi có chút bất ngờ. Bà ta nhìn Ôn thị như đang muốn nói gì đó thì lại nghe Tô chiêu nghi nói, “Quý phi nương nương, thiếp xin cáo lui trước.” Tô chiêu nghi nói xong liền lui ra.

Khương quý phi nghe Ôn thị báo danh xong lại mơ hồ liên tưởng tới chuyện gì đó. Bà ta lo lắng vẫy tay bảo cung nữ lui ra rồi thản nhiên nói, “Nể mặt Thuận vương phi, bà có chuyện gì thì nói đi!”

Ôn thị khẽ cắn môi. Bà ta thì thầm kể lại chuyện ngày trước, “Giờ ngọ hôm ấy, lão Hầu gia tiến cung đúng lúc Hoàng thượng đang say rượu. Hoàng thượng sai lão Hầu gia dìu mình vào điện Dưỡng Tâm, lại còn bắt lão Hầu gia phải ngủ chung với mình. Lúc đó, nội thị ở bên ngoài điện đang ngủ gật, có một phi tần ỷ được sủng ái len lén tiến vào điện, định cùng Hoàng thượng đùa bỡn một phen. Kết quả là… Mười tháng sau, phi tần kia sinh hạ Huệ vương điện hạ…”

“Câm mồm! Ngươi muốn nói cái gì?” Khương quý phi càng nghe càng cảm thấy khó chịu, sắc mặt cũng sớm đã thay đổi.

Năm đó, bà ta quả thực đã chờ đến giờ ngọ để lén lút vào điện Dưỡng Tâm. Tống Khản cũng chắc chắn ở trong điện. Chỉ có điều, bà ta đã cảm thấy bất thường nên vội vàng chạy ngay. Nhưng mà…

Ôn thị lại nói, “Chuyện này là do lão Hầu gia say rượu lỡ miệng nói ra nên tôi mới biết. Quý phi nương nương tuy không xảy ra việc gì nhưng nếu chuyện này đột nhiên lộ ra, lời đồn thổi đáng sợ thế nào chưa nói, Hoàng thượng cũng chưa chắc sẽ tin tưởng Quý phi nương nương. Đến lúc đó Quý phi nương nương định bảo vệ mình thế nào?”

Khương quý phi tức giận đến trắng bệch mặt mày. Bà ta mở miệng hỏi, “Hiện giờ chỉ có một mình ngươi biết chuyện này phải không?” Nói xong, trên mặt Khương quý phi lại lộ ra sự hung ác.

Ôn thị hơi run nhưng vẫn bướng bỉnh ngẩng đầu lên nói, “Tuy chỉ có một mình tôi biết chuyện này nhưng nếu tôi chết thì chuyện này sẽ không chỉ một người biết thôi đâu.”

“Được, được lắm, bà lại dám nói thế. Bà chạy tới đây nói chuyện này ra là muốn thế nào?” Lồng ngực của Khương quý phi đã bốc hỏa, bà ta nắm chặt hai tay nhưng ngữ khí đã bắt đầu trầm tĩnh lại.

Ôn thị trả lời, “Chỉ xin Quý phi nương nương cứu Ý Thiền nhà chúng tôi một mạng và bảo đảm nó sống yên ổn ở trong cung là được. Nếu Ý Thiền xảy ra chuyện không hay thì tôi cũng không muốn sống nữa. Mẹ con chúng tôi mà chết thì sẽ có người đem chuyện năm đó nói ra. Khi đó Hầu phủ Trấn Vũ đương nhiên không hay ho gì, nhưng Quý phi nương nương và Huệ vương điện hạ một khi bị Hoàng thượng nghi ngờ cũng không có được kết cục tốt đẹp.”

Chuyện này đúng là thứ Ôn thị đã chuẩn bị để đề phòng Hầu phủ gây bất lợi với mẹ con bà ta. Đến lúc đó, bà ta sẽ đem chuyện này ra uy hiếp La phu nhân, không ngờ hiện giờ nó lại được sử dụng vì mục đích này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK