–
Hứa Mân tắt điện thoại nói với Sở Diệp Nhiên: "Học trưởng đang ở cổng trường phía Tây."
"Anh biết, cậu ta tìm em, không tìm anh." Sở Diệp Nhiên nói bằng giọng chua lè: "Tạm biệt nhé."
Hứa Mân cũng không nghĩ nhiều về ý tứ trong lời nói của anh ta, nghe vậy thì sảng khoái vẫy tay: "Vậy em đi tìm học trưởng đây, bái bai."
Chào xong, cô vui vẻ chạy về phía cổng Tây.
Sở Diệp Nhiên dùng cùi chỏ đụng vào Diêu Tịnh bên cạnh: "Sao nào? Thấy tôi nói đúng không?"
Diêu Tịnh một lời khó nói hết nhìn theo bóng lưng của Hứa Mân.
Hứa Mân không hề biết biểu hiện của mình vội vã thế nào. Lúc cô chạy tới cổng trường phía Tây thì đã thấy một đám nữ sinh đang đứng xung quanh cổng líu ríu thảo luận gì đó, thỉnh thoảng còn xôn xao một chút.
Hứa Mân vòng qua bọn họ, ánh mắt lập tức sáng lên.
Có hai soái ca mặc một thân màu đen, mặt không chút biểu tình đang đứng ở cổng, vừa đẹp trai vừa ngầu, không ai khác ngoài Phó Thư Dạng và Hứa Trạc.
"Cậu, sao cậu lại tới đây?" Hứa Mân chạy tới, vui vẻ cười như hoa.
"Có ý gì đây? Sao cậu lại không được tới đây?" Hứa Trạc nghe cô nói vậy thì không vui.
Đúng lúc có hai nữ sinh đi ngang qua bên cạnh "wow" một tiếng rồi che mặt nhanh chóng chạy đi, Hứa Mân cười nói: "Không phải là không được tới, chỉ là cậu xem cậu đẹp trai như vậy, chỉ đứng ở đây thôi cũng đã quấy nhiễu trật tự công cộng của trường bọn cháu rồi đó, cậu biết không hả? Lần sau cậu có tới thì báo trước cho cháu một tiếng để cháu đến sớm chờ cậu, cháu không muốn gọi bạn học của mình là mợ đâu."
Hứa Trạc bị mấy câu của Hứa Mân dỗ cho tâm trạng tốt lên không ít nên cũng không nói thêm gì nữa, sắc mặt cũng dịu xuống: "Đi thôi, không có thời gian đâu, đừng ở đây nói nhảm."
Hắn dẫn đầu đi về phía xe đang đậu, Hứa Mân thè lưỡi với Phó Thư Dạng, im lặng nói: Ngây thơ.
Ánh mắt Phó Thư Dạng hơi cong lên, anh hỏi cô: "Em ở đâu mà tới nhanh vậy?"
"Sở ca và cô Diêu tới tìm em, cô Diêu bảo em đi múa với cô ấy nên em không có thời gian làm kiêm chức." Hứa Mân nói ngắn gọn rõ ràng: "Vừa mới xin nghỉ xong thì anh gọi điện cho em."
"Đã xin nghỉ rồi?" Phó Thư Dạng hỏi lại.
"Vâng." Hứa Mân gật đầu.
Trong lúc nói chuyện, hai người cũng đã đến trước xe.
Hứa Trạc lái xe, Phó Thư Dạng trực tiếp ngồi ghế sau, Hứa Mân chợt khó xử.
Ngồi ghế phụ thì sợ Phó Thư Dạng không vui, còn ngồi ghế sau thì sợ Hứa Trạc mất hứng.
Cô suy nghĩ một chút, rốt cuộc vẫn chọn ngồi ghế phụ sau đó ngoảnh đầu nói với Phó Thư Dạng: "Học trưởng, anh đừng ghen nha, nếu em dám bắt cậu ruột làm tài xế thì chắc chắn cậu sẽ thưởng cho em một bộ Quân Thể Quyền, thân thể nhỏ bé của em không chịu nổi đâu."
Nói xong còn chớp chớp mắt nhìn Phó Thư Dạng, Phó Thư Dạng lại bình tĩnh đáp một tiếng: "Ðược."
Hứa Trạc thấy Hứa Mân ngồi ghế phụ nên tâm trạng vẫn không tồi, cũng không so đo nhiều với cô, chỉ nói: "Hôm nay cháu rất vui à?"
"Gặp cậu nên mới vui đó." Hứa Mân ngồi vào: "Sao hai người lại tới chung với nhau vậy? Bây giờ phải đi đâu? Chuyện của Kim Mẫu điều tra thế nào rồi ạ?"
"Cháu là Mười vạn câu hỏi vì sao à?" Hứa Trạc nói một câu, sau đó thấy Phó Thý Dạng không có ý nói chuyện nên tự mình nói những chuyện xảy ra trong những ngày này cho Hứa Mân.
Hóa ra ngày đó sau khi đụng phải Nghiêm Bành thì Phó Thư Dạng cảm thấy hơi kỳ quái.
Nếu nói ổ cứng mà Nghiêm Bành trộm không quan trọng thì tại sao Kim Mẫu lại phải che chở hắn ta?
Nhưng nếu như nói ổ cứng mà Nghiêm Bành trộm có manh mối quan trọng, vậy thì vì sao Kim Mẫu lại không xuống tay với hắn ta? Chỉ là vì ổ cứng nằm trong tay Nghiêm Bành thôi sao?
Phó Thư Dạng nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy có một khả năng. Dù sao Kim Mẫu cũng là cao thủ, Nghiêm Bành chưa chắc có thể tìm ra đồ vật mà ông ta giấu trong ổ cứng máy tính.
Mà có lẽ Kim Mẫu cũng đã nghĩ ra cách lấy ổ cứng về mà không để lại dấu vết cho nên mới không vội rút dây động rừng.
Nhưng ông ta không ngờ là Nghiêm Bành lại đụng phải Phó Thư Dạng.
Vì để nghiệm chứng suy nghĩ của mình mà Phó Thư Dạng đã tìm tới Nghiêm Bành.
Nghiêm Bành đã bị Phó Thư Dạng đánh nên cũng biết sợ, hơn nữa hắn ta cũng biết Phó Thư Dạng ghê gớm hơn mình cho nên đồng ý phối hợp với Phó Thư Dạng.
Phó Thư Dạng gọi điện thoại nói với Hứa Mân là Nghiêm Bành bị bắt, Kim Tịch nghe được chuyện này nên cô ấy mới về nhà nói cho Kim Mẫu nghe.
Quả nhiên Kim Mẫu hoảng sợ, Nghiêm Bành không mở được đồ nhưng không có nghĩa là cảnh sát cũng không mở được.
Tất cả đều đúng như Phó Thư Dạng đoán nhưng anh chỉ không ngờ là Kim Mẫu lại đánh Kim Tịch.
Nghiêm Bành biết Kim Mẫu đang tìm hắn ta nên hoàn toàn tin tưởng giao ổ cứng cho Phó Thư Dạng.
Sau đó Phó Thư Dạng đã tìm được vài thứ trong ổ cứng.
"Rốt cuộc học trưởng đã tìm thấy cái gì vậy?" Hứa Mân tò mò hỏi.
Hứa Trạc ho nhẹ một tiếng: "Một đoạn video... bên trong có một cô gái là học sinh bên khoa công nghệ, nãm trước đã nhảy lầu tự sát. Mấy ngày nay bọn cậu vẫn đang điều tra quan hệ của Kim Mẫu và nữ sinh kia."
Hứa Mân hiểu rồi: "Hóa ra là vậy... Cho nên Kim Mẫu không chỉ ăn trộm mà ông ta còn giết người?"
"Giết người thì cũng không hẳn, nhưng cái chết của Tô Thu khó tránh khỏi có liên quan tới ông ta." Phó Thư Dạng ngồi phía sau nói tiếp một câu.
"Tô Thu? Nữ sinh tự sát kia hả?" Hứa Mân ngoảnh đầu lại nhìn anh: "Anh biết sao?"
Phó Thư Dạng: "Đã từng gặp."
"Vậy hai người có chứng cứ không?" Hứa Mân cũng ghê tởm không thôi, cô muốn nhanh chóng bắt Kim Mẫu lại.
"Đến rồi." Hứa Trạc không trả lời vấn đề này, chỉ dừng xe lại.
Lúc này Hứa Mân mới phát hiện bọn họ đã tới nhà Kham Lý.
"Kham lão có chuyện gì vậy?" Hứa Mân khẩn trương nắm lấy ống tay áo của Phó Thư Dạng.
Phó Thý Dạng dừng lại nói: "Có lẽ Kim Mẫu đã phát hiện ra gì đó nên mấy ngày nay ðều không về nhà, hôm nay ông ta bị Kham lão gọi ép về nhà."
Hóa ra là tới bắt người, Hứa Mân xắn tay áo lên.
"Đừng cách anh quá xa." Phó Thư Dạng liếc mắt nhìn động tác của cô, kéo người ra sau lưng rồi mới đi theo Hứa Trạc vào trong.
Hứa Mân sửng sốt một chút, thuận theo âm thanh "kẹt kẹt" khi Hứa Trạc mở cửa, chợt nghe thấy một người đàn ông xa lạ đang lớn tiếng trách cứ: "Vì sao thầy tin người ngoài mà không tin em? Em đã nói là em không có làm... Các người, Phó Thư Dạng?"
Chắc chắn người này là Kim Mẫu, Hứa Mân chưa từng gặp ông ta lần nào nên vội bước nhanh đuổi theo.
Vóc người Kim Mẫu cao lớn, ngũ quan đoan chính, vừa nhìn là biết Kim Tịch chính là con gái của ông ta. Một người trông uy nghiêm chính trực như thế nhưng không ngờ nhân phẩm và tướng mạo lại không giống nhau.
"Cậu..." Kim Mẫu vừa thấy Phó Thư Dạng thì sắc mặt lập tức thay đổi, ông ta quay đầu nhìn qua Kham Lý: "Ông bắt tay với người ngoài đến hại tôi?"
"Kim Mẫu, tôi là Hứa Trạc, đội trưởng chi đội hình sự trinh sát cục thành phố. Mời ông phối hợp với tôi trở về điều tra một vụ án giết người." Hứa Trạc bước lên hai bước, lấy ra giấy chứng nhận của mình.
Kim Mẫu sững sờ: "Án giết người? Án giết người gì?"
"Tô Thu." Hứa Trạc chỉ nói hai chữ nhưng mặt Kim Mẫu đã biến sắc.
Ông ta đang đứng trước mặt Kham Lý, Kham Lý nghe vậy nhướng mày: "Tô Thu?"
Kim Mẫu nhìn ông, đáy mắt lóe lên một vệt hung ác, ông ta thò tay muốn túm cổ Kham Lý.
Nhưng Hứa Trạc còn phản ứng nhanh hơn ông ta, Kham Lý vừa mở miệng thì hắn đã tới gần. Hắn xông nhanh tới, lấy thế sét đánh ngang tai bắt lấy cổ tay Kim Mẫu, mà lúc này ngón tay của Kim Mẫu khó khăn lắm mới đụng được cổ áo của Kham Lý.
Hứa Trạc nắm cổ tay ông ta vặn ra phía sau, đá vào khoeo chân ông ta, Kim Mẫu ngoan ngoãn quỳ xuống đất.
Nhưng hiển nhiên Kim Mẫu không cam tâm, lập tức nói: "Cảnh sát thì có thể tùy ý đánh người à? Cậu cho là tôi chưa từng học qua luật pháp sao?"
"Súc sinh!" Lúc này Kham Lý mới tỉnh táo lại từ trong khiếp sợ, tức giận đến mức run rẩy.
Hứa Mân vội qua đỡ Kham Lý.
Sắc mặt Kham Lý tái xanh chỉ tay vào Kim Mẫu nhưng lại không thốt nổi câu thứ hai.
Kim Mẫu không quan tâm tới ông, chỉ nói với Hứa Trạc: "Cậu có lệnh bắt giữ không? Không có thì ngoan ngoãn thả tôi ra, nếu không thì tôi nhất định sẽ kiện cậu lên tòa..."
Còn chưa dứt lời thì cửa đã bị người bên ngoài đẩy ra, hai người mặc đồng phục cảnh sát xông vào: "Đội trưởng Hứa, đây là lệnh bắt giữ."
Kim Mẫu lập tức câm miệng.
"Còng tay." Hứa Trạc lấy còng tay còng Kim Mẫu lại.
Khi kim loại lạnh như băng đụng vào làn da thì Kim Mẫu mới chợt nhảy lên: "Cái chết của cô ta không có liên quan tới tôi, cô ta tự sát, đã kết án rồi, các người đang dùng việc công để báo thù riêng..."
"Hiện tại lật lại bản án." Hứa Trạc lạnh lùng ngắt lời ông ta, giao người cho cấp dưới rồi quay người nói với Kham Lý: "Ngài Kham lão, chúng tôi muốn biết một chút tình huống từ ngài có được không?"
"Đi, đi tới cục cảnh sát." Kham Lý cắn răng nghiến lợi nói: "Tôi cũng muốn xem xem rốt cuộc cậu ta còn làm bao nhiêu chuyện thất đức nữa."
Lúc đầu Hứa Trạc muốn nói là ghi chép ngay tại chỗ này, nhưng thấy dáng vẻ vô cùng tức giận của lão tiên sinh thì vẫn quyết định cùng dẫn mọi người đến cục thành phố.
Hứa Mân không phải người trong cuộc, cũng không phải nhân viên cảnh vụ nên chỉ có thể ăn không ngồi chờ ở một góc.
Tất cả đám người Phó Thư Dạng đều đi hết, hôm nay lại là cuối tuần, những người ở cục cảnh sát nếu không làm việc tăng ca thì cũng đều đang bận, cô muốn tìm ai đó nói chuyện cũng khó.
"Em gái nhỏ, em là cháu gái của đội trưởng Hứa à?" Ngồi chưa được bao lâu thì có một chị gái xinh đẹp mặc đồng phục bưng một ly trà sữa đi tới: "Bọn họ còn phải rất lâu, em ở đây không chán sao? Có cần chị tìm chút việc cho em làm không?"
Hứa Mân nhận lấy trà sữa, ngoan ngoãn nói cảm ơn rồi hơi nghi ngờ: "Em có thể làm gì ạ?"
"Tìm sách cho em đọc nhé?"
Nếu vậy thì thôi, còn không bằng chơi điện thoại nữa, Hứa Mân lắc đầu: "Sách ở chỗ của các chị... Có lẽ em xem cũng không hiểu."
Tính nhẫn nại của chị gái xinh đẹp rất tốt: "Nếu không thì tìm một chỗ cho em xem tivi?"
Hứa Mân vẫn quan tâm đến tiến triển của tình tiết vụ án hơn, cô thử hỏi nữ cảnh sát: "Nếu chị đang rảnh thì có thể nói chuyện với em một lát không?"
"Em muốn nói chuyện gì?" Nữ cảnh sát ngồi xuống.
"Tô Thu kia thật sự tự sát sao?" Hứa Mân bắt đầu từ đơn giản trước.
Nữ cảnh sát gật đầu, nói rất chắc chắn: "Đúng vậy."
Nếu Tô Thu tự sát thì cho dù cô ấy và Kim Mẫu có loại quan hệ kia cũng không đủ để định tội Kim Mẫu.
Thầy giáo và học sinh ở bên nhau, dù biết là sẽ bị soi mói nhưng cũng không phạm pháp, trừ khi là có tồn tại tình huống uy hiếp đe dọa hoặc là giao dịch bất chính.
Nhưng dựa theo trình độ tâm tư kín đáo của Kim Mẫu, cho dù ông ta có làm thì cũng không có khả năng sẽ để lại chứng cứ.
"Như vậy chẳng phải là không còn cách nào để định tội Kim Mẫu sao?" Hứa Mân hỏi.
Hiển nhiên nữ cảnh sát biết nội tình, cô ấy thở dài nói: "Nếu trường học có quy định không cho phép thầy trò yêu nhau thì có thể đuổi được Kim Mẫu."
Nhưng đuổi việc thì cũng có lợi cho ông ta quá rồi, hiện tại ông ta có công ty game của mình, dù thanh danh xấu nhưng chỉ cần có tiền là vẫn có thể sống rất thoải mái.
"Chị đang gạt em." Hứa Mân suy nghĩ một hồi vẫn thấy không đúng: "Cậu của em cũng đã xin lệnh bắt giữ thì sao có thể chỉ đơn giản như vậy được?"
Nữ cảnh sát cười cợt: "Thông minh đấy, vậy em đoán xem còn có cách gì có thể trị được ông ta?"
Hứa Mân vẫn quan tâm Phó Thư Dạng hơn, vì vậy có giả thiết lớn mật: "Bản án của Phó Thư Dạng?"
Nữ cảnh sát không phủ nhận.
Hứa Mân mừng rỡ: "Đã tìm ra chứng cứ bản án của Phó Thư Dạng rồi sao?"
Nữ cảnh sát lắc đầu.
Hứa Mân: "... Vậy làm sao để định tội Kim Mẫu?"
Nữ cảnh sát đưa ra gợi ý: "Em đổi một góc nhìn khác rồi ngẫm lại, đừng cứ nghĩ làm thế nào để chứng minh trò chơi kia không phải của Kim Mẫu."
Hứa Mân sững sờ, theo lời này thì... Ngẫm lại làm thế nào để chứng minh trò chơi này là của Phó Thư Dạng?
"Em hiểu rồi!" Hứa Mân kích động đến mức trái tim đập loạn thịch thịch: "Sáng tạo và thiết kế của trò chơi, còn có lõi kỹ thuật cũng đều do Phó Thư Dạng nghĩ ra được, anh ấy còn hiểu rõ trò chơi hơn cả Kim Mẫu."
Nữ cảnh sát gật đầu, lại nói: "Thông minh."
"Nhưng mà điều này cũng không thể chứng minh Kim Mẫu có tội được mà? Lỡ ông ta nói là trùng ý tưởng thì sao?" Đầu óc Hứa Mân xoay chuyển rất nhanh.
Nữ cảnh sát đứng lên vỗ vỗ vai cô: "Lúc này thì em phải ngẫm lại vụ án của Tô Thu."
Hứa Mân nghĩ một hồi, vỗ đầu một cái cũng đứng lên theo.
Thật ra Phó Thư Dạng vẫn luôn có nhân chứng, nhưng mà danh vọng của Kim Mẫu quá cao, hình tượng quá tốt nên không ai muốn tin anh.
Hiện tại nhân phẩm của Kim Mẫu đã bị vạch trần, còn có nhân chứng và chứng cứ của Phó Thư Dạng có lẽ cũng đủ để chứng minh chân tướng sự việc.
"Cảm ơn chị." Hứa Mân sướng phát điên rồi.
"Chị cũng chưa nói gì cho em cả, tự em nghĩ ra thôi." Nữ cảnh sát cười gian trá, nói tiếp: "Đừng gọi chị gái, gọi mợ đi, chị và cậu của em là đồng lứa mà."
Hứa Mân nhìn biểu tình hơi mất tự nhiên của nữ cảnh sát, trong lòng lén oán thầm, chị muốn làm mợ của tôi à?
Nhưng ngoài miệng cô vẫn rất ngoan ngoãn: "Cảm ơn mợ đẹp."