• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Cả nhà đọc truyện có gì dui thì để lại bình luận nha, tui thích đọc comment của các bác lắm á:3

-

Buổi tối, Lục Thời Niên đưa bé cưng Du Du của hắn đi ăn lẩu.

Trên con đường ngập tràn các thể loại quán lẩu, cuối cùng hắn nhìn trúng được một quán lẩu lâu năm rất có tiếng ở cuối đường, hơn nữa bài trí cũng rất đẹp, nhưng cái chủ yếu phải kể đến đó là mùi hương tỏa ra từ nơi này hấp dẫn đến mức khiến người đi đường phải dừng bước chân.

Tuy rằng Giản Du cảm thấy mấy cái lời ba hoa này đều chỉ là cái cớ, hắn đơn giản chỉ là muốn kéo cậu đi dạo trên đường lớn vào buổi tối thôi.

Cạn lời.

Ấy thế mà cậu vẫn có thể kiên nhẫn đi dạo cùng hắn, lại càng cạn lời hơn.

"Quý khách đi mấy người ạ?"

"Hai người, có bàn cạnh cửa số không?"

"Có ạ, mời đi bên này."

Người phục vụ đưa họ tới bàn cạnh cửa sổ, sau đó mang thực đơn và giấy bút, chờ cho họ chọn lựa đồ ăn xong rồi hỏi: "Quý khách có muốn dùng nồi uyên ương không ạ? Cần nước dùng mức độ cay nào? Quán chúng tôi có ba loại ít cay, cay nhẹ với cực cay, nếu hai người có yêu cầu đặc biệt gì thì có thể cho tôi biết ạ."

Lục Thời Niên tự giác đẩy quyền chọn lựa cho Giản Du, Giản Du vừa mới há miệng định nói thì đúng lúc có cô gái ngồi ở bàn bên cạnh chặn lời: "Tao muốn ăn gì cay cay tí, mày có phải người bản địa không đấy? Sao mà yếu thế!"

Cô gái nói chuyện với bạn thân của mình, giọng nói còn vọng hẳn sang bên này: "Cực cay luôn đi, khỏi cần nồi uyên ương, chốt."

"...."

"Cực cay." Giản Du nói với người phục vụ đang kiên nhẫn chờ cậu: "Không cần nồi uyên ương."

Lục Thời Niên không kìm được mà cười cười, hắn biết ngay mà, Giản ca lúc nào cũng thích hơn thua ở mấy chuyện kỳ lạ như này.

"Vâng ạ, các anh chờ một lát."

Người phục vụ xoay người rời đi, nhưng bị Lục Thời Niên gọi lại: "Phiền cậu mang thêm cho tôi thêm một bình sữa đậu nành lớn nữa, hâm nóng một chút, cảm ơn."

Giản Du có hơi thấp thỏm, thực sự thì khả năng ăn cay của cậu rất bình thường, vì vậy khi nhìn thấy nồi lẩu bàn bên được bê ra, cậu phải giả vờ lơ đãng nhìn thêm cái nữa.

Trông cũng ổn ổn, nhìn hai cô ăn có vẻ không cay lắm.

Cậu không suy xét đến việc định nghĩa về sự "cay" của mỗi người còn có điểm khác biệt, trình độ ăn cay cũng khác, vì thế nên chỉ sau năm phút ăn lượt đồ nhúng đầu tiên, cậu đã cảm thấy không ổn.

"Mẹ nó, sao lại cay thế này."

Bạn nhỏ Giản Du sĩ diện đến chết, nhỏ giọng lầm bầm.

Lục Thời Niên: "Hay là gọi người ta đổ thêm nước vào nhé?"

Giản Du: "Anh coi thường ai?"

Lục Thời Niên rót đầy cốc nước trống không của mình, nghiêm túc ngồi suy nghĩ xem thuốc thanh nhiệt giải độc ở nhà còn hạn sử dụng không.


Nhưng nói thì cũng phải nói, bộ dạng bạn nhỏ họ Giản bị cay đến mức đầu mũi đỏ bừng, đôi mắt rưng rưng đẫm lệ quả thật quá xinh đẹp.

Nói nghe hoa mỹ một chút thì trông cậu tựa như đóa hồng mai dính tuyết trong đêm đông khiến người ta rung động, mỗi khi có cơn gió lướt qua làm cành cây lay động, lòng người cũng sẽ mềm đi.

Nói nghe khô khan một chút, thì trông cậu như một miếng bò bít tết hảo hạng được rắc hương thảo, ngon đến mức hắn nhịn không nổi mà muốn cắn thêm một miếng, nhất định hương vị sẽ lan tỏa trong miệng, lưu lại dài lâu.

Nồi lẩu nước mắt cũng thơm nức mũi, nhưng trong mắt Lục Thời Niên thì chẳng hấp dẫn bằng 1/120000 người ngồi trước mặt.

Đây mới thực sự gọi là vừa đẹp mắt vừa ngon miệng.

Cảm giác thích một người như thế này thật là vi diệu, giống như sự bão hòa của cả thế giới chợt biến mất, khắp mọi nơi đều trở nên rực rỡ sắc màu.

Giản Du đã có thể thích ứng được thêm một chút so với ban đầu, hiện tại cậu chắc là cũng miễn cưỡng tiếp nhận được cái vị cay tê tái bão tố cuồng quay này.

Lục Thời Niên gần như chẳng ăn mấy, cả bữa ăn đều chỉ giúp cậu nhúng đồ vớt đồ. Mì sợi nổi lõng bõng trên lớp dầu cay nhất, Lục Thời Niên bèn lấy đũa gắp gắp phần mì không bơi trong tầng dầu đó cho cậu ăn, vị cay có lẽ sẽ nhẹ hơn một chút.

"Anh làm gì mà không ăn đi?"

Trong bát lại được thả thêm hai miếng thịt bò, Giản Du ngẩng đầu lên hỏi hắn, chóp mũi cậu còn đỏ hơn lúc nãy, hốc mắt cũng vậy, miệng cũng thế, rơi vào trong ánh mắt Lục Thời Niên khiến hắn nghĩ tới viên pha lê quý giá ở tiệm trang sức.

Đáng yêu quá, muốn sờ quá, muốn hôn quá, muốn cắn quá.

Lúc ngồi vào bàn hắn cũng không đói lắm, không có nhu cầu nên chỉ chỉ ăn một chút cho có. Nhưng nếu có gì đó mà hắn muốn ăn nhiều hơn thì là...

Lục Thời Niên lại gắp một miếng thịt dê cuộn lại rồi đút cho cậu: "Anh không thèm ăn lắm, em cứ ăn đi, không cần lo cho anh."

(Truyện được đăng tải trên wattpad @caphecot_giua)

Bữa ăn trôi qua được một nửa, chủ quán lẩu đem micro ra, vô cùng hưng phấn nói một tràng dài không nghe rõ là gì, sau đó là một diễn viên hí kịch bước lên sân khấu.

Đồ ăn ngon, quán lại đông, đây chính là thời điểm náo nhiệt nhất, không khí sôi động trong quán lại càng được đẩy lên cao trào khi nghệ sĩ biểu diễn bước ra.

Từ Quan Công mặt đỏ đến Tào Tháo mặt trắng, chỉ cần xoay mặt đi một cái là y đã lại biến thành Khỉ Vương mặt vàng râu đỏ.

Tất nhiên, diễn viên được mời đến để hoạt náo thì sao có thể chỉ thay đổi mấy cái mặt là xong, y còn phải tương tác với các vị khách, đi chào hỏi đón tiếp một đường từ cửa vào tận đây, đến gần Giản Du đang uống sữa đậu nành cho bớt cay.

Ánh mắt của khán giả cũng dõi theo, bao gồm cả hai cô gái thích ăn cay bàn bên cạnh.

Giản Du sững sờ nhìn gương mặt khỉ của đối phương, nhìn y chọt chọt lên mặt y, cậu cũng bắt chước mà chọt chọt lên mặt mình. Đối phương lại vỗ vỗ lên đầu mình, cậu cũng vỗ vỗ đầu mình mấy cái, chẳng hiểu kiểu gì, chẳng hiểu có ý gì.

Người biểu diễn không thể nói chuyện, nên chỉ biết bày ra vẻ mặt bất lực, khiến mọi người bật cười.

Lục Thời Niên cũng cong mắt cười: "Bé con, ý của cậu ta là cho em sờ thử mặt cậu ta đó, không phải mặt em."

Đệch, đồ chó, biết mà không nói sớm cho cậu, làm cậu ê mặt.

Giản Du vươn tay tới muốn chạm vào mặt của diễn viên, nhưng trước khi cậu kịp chạm thì người kia đã đảo một cái, vẻ mặt biến từ Tôn Ngộ Không thành Trình Giảo Kim.

Giản Du trợn tròn mắt hết hồn, tay rụt về, lông mi dài run run nhẹ, chẹp, trông càng giống một bé mèo con.


Ý cười trên môi Lục Thời Niên càng đậm, nếu không phải vì xung quanh toàn người là người thì hắn đã sớm xách người qua xoa xoa một lượt từ đầu đến chân, còn vùi mặt vào bụng cậu hít hít ngửi ngửi một lúc rồi.

Hắn không ngăn bọn họ tương tác, chỉ đến khi diễn viên muốn giơ sờ lên mũ của Giản Du thì hắn mới vươn tay chặn lại: "Xin lỗi, em ấy không thích người khác chạm vào đầu."

Hệt như một đứa bé được người nhà đưa đi chơi ở ngoài, hình tượng người giám hộ đầy đủ tư cách được hắn khắc họa lại không có chỗ nào để chê.

Trai xinh gái đẹp luôn dễ dàng thu hút được sự chú ý, vì vậy nên sau một màn này đã có không ít người dồn ánh mắt lên người Giản Du, có mấy người cùng độ tuổi thì đặc biệt ngắm lâu hơn một chút.

Thậm chí chính bản thân bọn họ cũng không hề phát hiện, chờ tới khi diễn viên hí kịch quay lại sân khấu trong tiếng nhạc cụ leng keng leng keng sau một vòng tương tác, họ mới hoàn hồn, trời ơi đất hỡi tại sao tui lại nhìn người ta chằm chằm như vậy, quá là bất lịch sự rồi, may quá không bị phát hiện.

Mà Giản Du thì đúng là không phát hiện ra chuyện này thật, màn biểu diễn kết thúc cậu cũng cúi đầu ăn tiếp. Tuy nhiên vừa mới ăn được thêm hai đũa, ở lối đi bên cạnh chợt có thêm một bóng dáng mặc váy trắng, cô gái nọ gọi cậu hai tiếng "anh trai".

Phản ứng đầu tiên của Giản Du đó là "đỉnh thật", đi ăn lẩu mà dám mặc đồ trắng; sau đó cậu mới nhận ra, đây chính là cô gái lúc nãy gọi đồ cay ở bàn bên cạnh.

"Có việc gì vậy?" Cậu hỏi cô gái.

Lục Thời Niên còn đang bận gắp miếng rong biển cho cậu, nghe thấy vậy thì nhấc mí mắt lên nhìn, bộ dáng nhàn nhã, không thể hiện cảm xúc gì nhiều, cũng không chen lời.

Cô gái không chỉ có giọng nói trong trẻo mà diện mạo và tính cách cũng vậy: "Anh có bạn gái không?"

Giản Du nói không có.

Cô gái cười càng tươi hơn, ôm điện thoại trong ngực: "Em có thể xin phương thức liên hệ của anh không ạ? Lần sau có cơ hội thì mình đi chơi chung?"

Giản Du cũng không phải tên ngốc, nghe ra được ý tứ của cô gái, phản ứng đầu tiên của cậu đó là quay sang nhìn Lục Thời Niên.

Lục Thời Niên vẫn không hé răng, cười cười nhìn cậu chằm chằm, giữ nguyên bộ dạng xem náo nhiệt.

Đậu má, giả vờ cái méo gì, nếu cậu cho thông tin thật thì buổi tối về không biết sẽ bị hắn bắt nạt đến mức nào nữa.

Giản Du trợn trắng mắt, ném luôn quyền quyết định cho cái tên họ Lục nào đó thích xem náo nhiệt kia: "Cô hỏi anh ấy đi, anh ấy quyết", sau đó vùi đầu ăn đồ ăn của mình, mặc kệ sự đời.

Gì vậy trời, cho phương thức liên lạc thôi mà cũng cần người khác quyết giùm sao?

Cô gái sửng sốt, quay đầu sang nhìn một anh trai khác, người kia như vừa nghe thấy chuyện gì đó rất vui vẻ, khóe miệng không đ è xuống nổi.

Hắn gắp một miếng thịt ba chỉ vào bát của Giản Du rồi mới ngẩng đầu lên, mỉm cười nói: "Bạn học à, ngại quá, người này là của tôi rồi."

Cơm nước xong, thời gian không sớm nhưng cũng không phải muộn, Lục Thời Niên không lái xe tới, nên cũng đi bộ về.

Giản Du đoán không hề sau, cái tên này lại lên cơn muốn lôi kéo cậu đi dạo.

Giản Du: "Kiếp trước anh là tên kéo xe đúng không?"

Lục Thời Niên: "Bé Du, người văn minh nói gà không nói đi (?)." (文明人说鸡不说吧: mình không hiểu câu này, bạn nào biết thì giúp mình với nhé)

Giản Du: "..."


Lục Thời Niên: "Hơn nữa anh cũng không có hứng thú với chuyện đi bộ."

Giản Du theo đà đáp lại: "Vậy anh hứng thú với cái gì?"

Cái đù má!

Nói xong cậu mới nhận ra câu vừa rồi có gì đó sai sai, ngay khi Lục Thời Niên chuẩn bị trả lời thì bị cậu nhanh tay bịt miệng lại: "Được rồi anh không cần trả lời vấn đề này! Em đột nhiên không muốn biết."

Lục Thời Niên bèn hôn hôn vào lòng bàn tay cậu: "Được."

"Anh hôn làm cái gì." Giản Du lẩm bẩm rụt tay về, phần da tay bị hôn như đang nóng bừng lên.

Lục Thời Niên thở dài: "Hôn môi đã không cho rồi, đến hôn tay em cũng không cho sao? Du Du, hồi xưa địa chủ phong kiến ăn chặn lương thực của dân cũng không quá đáng như em đâu á."

Giản Du nhíu mày: "Nói vớ va vớ vẩn, em ăn chặn đồ ăn của anh hồi nào?"

Lục Thời Niên: "Đồ ăn bồi bổ tinh thần thì cũng tính là đồ ăn đó, em lúc nào cũng treo lủng lẳng trước mặt anh, mà em lại chỉ cho anh nhìn chứ không cho chạm, là sao vậy hả, em muốn khiêu khích à?"

Giản Du: "...Đồ chó, anh dám ý kiến à?"

"Nào dám đâu, em là nóc nhà mà." Lục Thời Niên cười cười: "Vì vợ, anh làm chó cũng được."

Giản Du: "Ai là vợ anh hả! Ông đây là nam!!"

Cậu trợn mắt, nửa khuôn mặt đã đỏ ửng lên, nhe nanh uy hiếp.

Lục Thời Niên lập tức sửa miệng: "Chồng à."

Giản Du: "...."

Nửa khuôn mặt còn lại đỏ nhanh để mức mắt thường thấy được.

Đậu má!! Cái tên này.

Lục Thời Niên: "Bé Du."

Giản Du: "Làm sao."

Lục Thời Niên: "Em thật sự quá đáng yêu rồi."

Giản Du: "Không cần cái lời vô dụng đó của anh."

Lục Thời Niên: "Anh cảm thấy 20 năm trước khi gặp được em, anh sống quá là cô đơn rồi."

Giản Du: "Anh nói năng bình thường chút đi."

Lục Thời Niên: "Em có biết đồng nhân dân tệ không?"

Giản Du: "???"

Cậu cảm thấy mình chắc là biết đó, nhưng Lục Thời Niên hỏi cậu như vậy, cậu lại nghi ngờ: "Màu đỏ, có số 100, có ảnh chân dung anh hùng, có thể trao đổi này kia?"

Lục Thời Niên: "Thông minh quá rồi ~"

Giản Du: "...."

Giản Du: "Con mẹ anh."

Lục Thời Niên: "Vậy em có biết vì sao người ta lại thích đồng nhân dân tệ không?"


Giản Du ném cho hắn một ánh mắt như đang nhìn tên đần: "Em có bị thiểu năng trí tuệ đâu?"

Lục Thời Niên cười thành tiếng: "Nó sinh ra đã được người ta yêu thích, cho dù chẳng làm gì thì người ta vẫn sẽ si mê nó đến không chịu nổi."

Giản Du không hiểu ý hắn: "Rồi sao?"

Lục Thời Niên: "Em thấy đó, không phải trùng hợp quá rồi à, em với nó giống nhau như đúc."

Giản Du: "Hả?"

Lục Thời Niên: "Em cũng không cần phải làm gì cả, anh chỉ nhìn em thôi là đã thấy từ trên xuống dưới em chỗ nào cũng tốt, sẽ muốn hôn em, ôm em một cái. Nếu như em cười với anh một chút, anh có thể quỳ xuống luôn trước mặt em, sao trời có xa bao nhiêu cũng sẽ hái xuống tặng em."

Giản Du ngây ngẩn cả người.

Giọng nói của Lục Thời Niên mang theo một thứ âm vang không thể gọi tên, dồn dập va vào màng nhĩ của cậu.

Đó chính là thứ cảm giác như khi cậu đang đứng ở đáy vực, giãy giụa không muốn sa vào vũng lầy thì bỗng nhiên bị ai đó ôm lên, đặt cậu nằm ở bậc thang cao tới mức cả đời cậu cũng không thể với tới được.

Nơi đó cực kỳ sạch sẽ, sáng sủa và rộng rãi, cậu không còn phải gắng gượng bò tầng chút một lên trên, và ngày mai cậu cũng sẽ không đột ngột rơi xuống một cách đau đớn.

Bản thân người ôm cậu lên lại đứng dưới cậu một bậc thang, cam tâm tình nguyện cưng chiều cậu, ngước lên nhìn cậu, bảo vệ cậu, ôm trọn lấy mọi vui buồn nơi cậu.

Cảm giác được một người kiên định bền bỉ lựa chọn thật là tốt quá, cảm xúc Lục Thời Niên thể hiện mạnh mẽ đến mức có thể lấp đầy mọi chỗ trống nơi trái tim cậu, không một cơn gió nào có thể luồn qua.

Cậu cảm thấy như bản thân đang nhẹ bẫng, muốn bay lên.

"Anh nói gì thế hả!"

Bạn nhỏ Giản Du đã quen dùng cách này, càng thẹn thùng càng cảm động thì sẽ càng hung dữ, cho dù đầu mũi đã đỏ lên như sắp khóc thì cũng không thể chịu thua.

Lục Thời Niên rầu rĩ nhíu mày, tự cảm thấy mình đã nói rất rõ ràng rồi: "Em nghe không hiểu sao, anh đang nói lời yêu thương với em đó."

Nơi bọn họ đi qua có một vũng nước nhỏ, vừa vặn đúng lúc có một chiếc xe ô tô đang phóng tới. Lo rằng nước bắn lên ống quần Giản Du sẽ bị bẩn, Lục Thời Niên bèn ôm lấy người tránh sang một bên.

Kết quả hắn ôm được cậu rồi là dính chặt không buông.

"Bé Du, anh rất thích em đó."

Dưới ánh trăng sáng tỏ, trong khung cảnh sáng tối loang lổ, trên một con đường vắng lặng, đây là âm thanh duy nhất Giản Du có thể nghe được, vừa thẳng thắn vừa mạnh mẽ, không chút che giấu, dịu dàng kéo cậu vào trầm luân.

"Thích em nhất trên đời này, mỗi ngày đều muốn nhìn thấy em, mỗi ngày đều muốn ôm em một cái, hận không thể biến thành một thứ đồ trang sức bám dính lấy em hai tư trên bảy một tấc không rời."

Lục Thời Niên dán lên tai cậu, khoảng cách bằng không, giọng nói phát ra kèm theo hơi thở nóng hổi phả lên vành tai cậu.

"Giờ em đã nghe hiểu chưa?"

Giản Du bị hơi thở nóng ấm của hắn cuốn lấy, bị tình yêu nồng nhiệt của hắn vây chặt kín, không thể trốn chạy, chỉ đành hoảng loạn trong lòng.

Trái tim đập thình thịch như trống dồn, màn đêm giúp cậu giấu đi từng tấc da thịt lúc này đã đỏ bừng lên.

Lồ ng ngực phập phồng vài lần cậu mới bình tĩnh lại được, Giản Du bỗng dưng đưa tay lên che chặt lỗ tai mình, nhắm tịt mắt vùi mình vào trong lòng Lục Thời Niên: "Má nó, anh im đi, đừng có nói mấy cái lời này bên tai em!"

"Buồn nôn á!!!"

-

Hết chương 38.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK