“Chú ấy vừa mới sang chơi.”
“Tối qua cháu ngủ ở đây.”
Hai người đồng thời lên tiếng.
Linh An trừng mắt nhìn Hứa Ngụy Phàm. Mẹ nó! Ai bảo hắn khai ra hả?
Ông nội Diệp vẫn rất bình tĩnh, còn cố tình hỏi lại:
“Vậy là tối qua ngủ ở đây hay mới sang chơi?”
“Ngủ ở đây ạ.” Hứa Ngụy Phàm thành thật trả lời.
Linh An thật muốn một phát sút bay hắn ra ngoài sân. Giấu diếm cho đã rồi một lèo khai hết với ông nội. Sao Hứa Ngụy Phàm không nói tối qua hắn ngủ với cô luôn đi?
“Tối qua cháu ngủ cùng với Linh An.” Hắn nói.
Linh An ngây người tại chỗ. Hắn thật sự nói ngủ cùng cô kìa? Đến mức không thể chịu nổi nữa, cô giơ tay đánh mạnh vào lưng hắn.
“Chú im đi, nói bậy bạ cái gì thế hả?”
Ông nội Diệp nghiêm mặt nhìn Linh An, cô nuốt nước bọt ừng ực vì căng thẳng. Lát sau như sợ Hứa Ngụy Phàm đau, bèn dùng tay xoa lên chỗ hắn vừa bị đánh.
“Xin lỗi, em không cố ý.” Linh An nói lí nhí.
Ông nội Diệp không có vẻ gì là ngạc nhiên, ông hắng giọng, quay sang Hứa Ngụy Phàm rồi hỏi:
“Sáng nay cháu có đi làm không?”
Hắn gật đầu.
“Vậy thì mau về nhà chuẩn bị đi, kẻo trễ bây giờ.”
Hứa Ngụy Phàm nghe lời ông, cúi đầu chào rồi rời đi. Hắn thoát rồi, còn Linh An thì sao? Rõ ràng hai đứa làm sao bây giờ mỗi mình cô chịu.
“Ông nội…”
“Mau vào trong nhà đi.” .
Linh An lẽo đẽo theo sau lưng ông vào trong phòng khách. Cô nhanh nhẹn rót một tách trà, mời ông uống.
“Cháu với Hứa Ngụy Phàm là thế nào?”
“Không thế nào cả. Ban nãy chú ấy nói linh tinh thôi.” Cô khẽ đáp.
Ông nội Diệp thổi phù phù rồi uống một ngụm trà. Linh An tưởng ông vẫn chưa biết gì nên cố giấu giếm đây mà.
“Đừng giấu nữa, ông biết cả rồi.”
Linh An toát mồ hôi hột, lắp bắp hỏi:
“Ông… ông biết cái gì ạ?”
“Hai đứa đang yêu nhau có đúng không? Lần trước cháu hôn Ngụy Phàm trước cổng nhà, ông thấy cả rồi.”
Linh An xấu hổ lấy tay che mặt, ông nội biết rồi sao không nói với cô chứ? Lần này mới thật sự tiêu rồi, ông sẽ kể chuyện này với cha mẹ cô cho mà xem.
“Hai đứa chính thức quen nhau bao lâu rồi?”
“Dạ, vừa mới dạo gần đây thôi.” Cô nói nhỏ.
Ông nội bật cười khoái chí, ngồi sát gần với Linh An. Ông xoa đầu cô, tấm tắc khen ngợi:
“Khá, khá lắm! Hai đứa cứ yêu nhau đi, cuối năm nay kết hôn cũng được.”
Linh An dở khóc dở cười, biết ngay ông nội sẽ ép cô nhanh cưới hắn. Còn chẳng biết cô với Hứa Ngụy Phàm, ai mới là cháu nội của ông nữa.
“Cưới xin gì chứ? Cháu còn chưa học xong đại học nữa.”
“Vậy là muốn học xong mới cưới sao?” Ông nội trầm ngâm suy nghĩ.
Hai mắt Linh An long lanh nhìn ông, chuẩn bị cầu xin ông đừng nói chuyện này với cha mẹ của mình. Dù sao cô cũng muốn đợi đến khi mẹ và em gái của Hứa Ngụy Phàm về rồi mới công khai với tất cả mọi người.
“Ông nội, ông hứa phải giữ bí mật giúp cháu đấy.” Linh An kéo tay ông nài nỉ.
Cuối cùng ông nội cũng gật đầu, nhưng lại kèm theo điều kiện:
“Ừ, nhưng mà mau mau nói với mọi người đó. Còn nữa, hôn lễ có thể chờ sau khi cháu tốt nghiệp, còn cuối năm nay, hai đứa nhất định phải đính hôn cho ông.”
Gương mặt Linh An ỉu xìu, ai mà biết người ta có chịu đính hôn với cô không? Có khi yêu đương một thời gian chán quá, Hứa Ngụy Phàm sẽ chủ động chia tay cô đấy chứ.
“Cháu không biết đâu. Ngụy Phàm mà đồng ý cháu mới gả cho người ta được.”
Ông nội tặc lưỡi, mạnh miệng nói:
“Chỉ cần cháu chịu hợp tác là được. Còn về thằng nhóc kia, cứ để ông lo.”
Không chịu cũng phải chịu nha. Ông nội Diệp và cha hắn đã hứa kết thành sui gia rồi, sao có thể nuốt lời?
Tra hỏi cũng xong rồi, Linh An được tha cho về phòng. Trước khi đi, cô còn dặn đi dặn lại ông nội phải giữ bí mật.
“Biết rồi. Cháu còn nói nữa ta hét lớn cho cả nhà nghe đấy.”
Linh An vội bịt miệng không dám nói thêm gì. Cả ông nội của cô nữa, đã ngần ấy tuổi rồi mà tình tình cứ như trẻ con vậy.
Sáng nay cô không phải đi học, vừa trở về phòng đã gọi điện thoại than vãn với Đan Nhiên. Cô ấy nghe xong cười đau cả bụng, còn không quên chọc ghẹo cô:
“Hôm qua ôm chú ấy ngủ ngon lắm đúng không? Vậy thì nhanh mà hốt người ta về làm chồng đi, đêm dài lắm mộng đấy.”
Linh An cười lớn, ngoại trừ cô thì ai chịu nổi cái tính khùng khùng của Hứa Ngụy Phàm chứ?
“Cậu khỏi lo, chú ấy mà dám qua lại với cô nào, mình đánh gãy chân hai người họ.”
Đan Nhiên nghe vậy càng được một tràng cười nắc nẻ. Cô ấy chỉ nói chuyện với Linh An được một lúc, rồi phải quay lại với công việc.
“Được rồi, cậu cố lên nha. Đừng làm việc quá sức đó.” Linh An dặn dò.
Cô tắt điện thoại, nằm dài xuống giường suy nghĩ. Cô tin tưởng Hứa Ngụy Phàm sẽ chỉ yêu mình cô, bản thân Linh An cũng vậy, từ nay về sau cũng chỉ yêu mình hắn!1